Chương 31: Mạc Phi Hãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 31: Mạc Phi Hãn

Ta thích cô gái này. Thật sự thích cô ái ấy. Không nhìn xuyên thấu ta, không đặt câu hỏi về ta, không đánh giá ta, cô gái ấy nhìn ta như chính ta.

Minh Dạ mỉm cười, ngồi an tĩnh trước mặt Ngọc Nghi. Đôi mắt bình thản, đón nhận sự im lặng thoải mái này. Không phải là kiểu im lặng để dò xét đầy áp lực của Thượng Lãm, không phải sự bí ẩn kiểu của Vũ hay Trình Phong. Chỉ đơn giản là nhìn nhau và thừa nhận sự tồn tại.

...

Ngọc Nghi rất bối rối. Nàng không dám tin người trước mặt mình là Trần Tú Lăng. Trần Tú Lăng theo trí nhớ của nàng, theo lời kể của người khác, Tú Lăng là một người không giống người. Nàng không chắc về cách suy nghĩ của mình, nhưng...

Một thân võ học của Trần Tú Lăng gần như là truyền thuyết ở Diệp Quốc này. Trần Tú Lăng là thứ gì đó rất khó tả, rát khó với tới. Nội tâm cô độc, khôn ngoan nhưng hoang dã. Một Trần Tú Lăng luôn bình tĩnh và dường như chưa bao giờ thuộc về thế giới này. Còn người trước mặt nàng... không giống.

Không đến mức trái ngược, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.

Ngọc Nghi so sánh. Cùng là cách ngồi lặng im thưởng trà, cô gái trước mặt mình dịu dàng hơn rất nhiều. Mà không, Trần Tú Lăng cũng dịu dàng, chỉ là sự khác biệt mạnh mẽ nhưng vô hình khiến Ngọc Nghi không biết phải làm sao.

"Cô nói cô là Trần Tú Lăng?"

"Và Trần Chiêu Nguyệt!" Minh Dạ mỉm cười, hạ tách trà xuống. "Người ta còn biết đến tôi như cố Trắc phi của Trúc Vương."

Ngọc Nghi gật đầu, cân nhắc những điều mình nói, nhưng lại không biết làm cách nào để truyền đạt cũng như mở lời. Cô gái này là Tú Lăng, nhưng cũng không phải nàng ấy. Nhưng sai ở đâu, thì nàng cũng không hiểu.

"Ngọc Nghi cô nương, hôm qua tôi đã vô tình làm cô bị thương, hy vọng vết thương không quá nặng. Tôi thật xin lỗi, nhưng lúc đó, quả thật tôi không còn cách nào khác." Minh Dạ nhẹ nhàng nói, dường như cũng xa lạ với chính mình. Thứ phong thái này, nàng không nghĩ nàng lại có được.

Trước đây, ở kinh thành, nàng ẩn nhẫn. Ở sơn trang, nàng vô lo. Đến khi đặt chân đến Chi Châu, nàng cảm thấy gần như thay đổi. Bảo bọc mình, với chính thân phận của mình. Cái tên Trần Tú Lăng nói rắc rối thì là rắc rối, nhưng không có nghĩa là không có lợi.

Ngọc Nghi nhìn Minh Dạ, rồi gật đầu.

"Không sao, chưởng lực khi đó của cô nương quả thật đã nương tay rồi."

Minh Dạ nhếch cười. Chính nàng cũng không nghĩ bản thân mình có ngày lại ở vị trí có thể nhếch mép với người khác. Càng không nghĩ rằng, ngay lúc này, nàng tự do hơn tất thảy. Biến cố kia thì sao? Nàng không thể chết, chưa đến lúc nàng chết. Nàng sẽ sống để người hết mức có thể. Nàng nhận ra, bấy lâu nay, ở trong thời đại này, nàng chưa từng thật sự người như nàng tưởng. Cuộc sống chỉ có chạy trốn, cũng chỉ có cầu mong. Hành động của nàng quá hời hợt, đến trở thành chính mình và chấp nhận chính mình nàng chưa làm được, thì làm sao có thể sống.

"Vậy, hôm nay cô nương gọi tôi tới đây là...?" Minh Dạ đi thẳng vào vấn đề.

Mới sáng sớm, nàng vừa mở mắt đã có người nói rằng nàng hãy thay đồ và đến gặp Ngọc Nghi cô nương. Nàng không bất ngờ, chỉ cảm thấy có chút tò mò. Tò mò với thân phận của mình.

Đến khi gặp Ngọc Nghi, nàng cũng muốn biết cô gái này là ai. Không thể chỉ là một cô nương giàu có nơi thung lũng này, có lẽ, còn liên quan đến cả Tấn Vương. Cách mà Phúc bá cúi người trước một cô gái trẻ như thế là đủ hiểu.

"Muốn mời cô nương gặp một người." Ngọc Nghi như sực nhớ ra mục đích ban đầu của mình, liền nói vội.

Chỉ cần có thể, phần hảo cảm của Minh Dạ đối với cô gái tăng lên gấp bội. Ngọc Nghi thanh thuần hơn con cáo kinh thành rất nhiều. Không phải ngu ngốc, mà là thanh thuần. Giống như một cô gái thông tuệ nhưng không đủ kinh nghiệm. Phần nào đó, nàng hiểu được cô gái này là bảo vật của Tấn Vương. Vì là bảo vật nên mới để nàng giữ nguyên thanh thuần ngây thơ. Vì là bảo vật mới để đôi mắt nàng trong vắt.

Có điều... nàng đột nhiên muốn nhuộm đen đôi mắt ấy.

Minh Dạ lạnh gáy với suy nghĩ của chính mình, chỉ có gật đầu đồng ý.

"Vậy bao giờ tôi có thể gặp người mà cô nương nói?"

"Cô không tò mò cô sẽ gặp ai sao?" Ngọc Nghi mở to mắt nhìn Minh Dạ.

"Đến lúc gặp tôi biết là được rồi."

—o.0.o—

Vũ và Lang trở về sơn trang khi mặt trời lên đến đỉnh đầu. Nhìn lũ trẻ đứng xếp hàng ngay ngắn, chàng vừa giận vừa buồn cười. Còn người đáng giận nhất thì lười biếng nhìn Vũ.

"Kim, đệ theo ta vào thư phòng, còn mọi người cứ đi nghỉ đi! Thụy, phiền muội làm cho ta món điểm tâm."

Ở Hành Cung một tháng, cuối cùng vì một thỏa thuận cùng Phương Trình Ân, Vũ được thả về. Nữ nhân họ Phương trong mắt chàng quả thật rất đáng sợ. Không trách Thượng Lãm dù cho cố gắng thế nào, cũng không thể giam hãm nổi trái tim của họ.

"Huynh về sớm hơn đệ dự kiến." Kim than thở, lảng tránh ánh nhìn đặc quánh của Vũ.

Vũ luôn luôn giống như tượng đài bất tử đối với những đứa trẻ ở sơn trang. Không chỉ vì sự nhân hậu ân cần của Vũ, mà một phần, còn vì sức mạnh của chàng. Cho dù có là ai, một khi đã mang dòng máu hoàng tộc, đều mang theo vài phần tàn nhẫn. So ra, đối với Thượng Lãm, Vũ quả thực đã từng nương tay. Không chỉ một, mà còn rất nhiều lần.

Vậy nên, đối mặt với đôi mắt thẫm lại của người đàn ông quyết tuyệt này, Kim quả thực không có khả năng.

"Kể lại toàn bộ đi!"

"Huynh muốn đệ kể về cái gì?"

"Mọi chuyện, kể từ khi huynh rời đi!" Vũ gõ tay lên bàn, mắt khép hờ, lặng lẽ nhìn Kim. "Và nhớ kể thật kĩ nguyên do đệ muốn giết nàng."

"Đệ hiểu rồi." Kim kéo ghế, ngồi xuống, rồi trầm giọng kể chuyện.

Những đợt tấn công, những ngày náu mình nơi hang động, hành động cuồng dã của Minh Dạ, và, cho đến khi kể đến vết hõm trên chiếc bàn gỗ, Kim dường như thấy Vũ cựa mình.

Như hít phải ngụm khí lạnh vậy... Vũ thở dài.

"Ta cũng nghĩ đến việc đệ đã tìm ra chiếc hộp."

"Đệ chưa tìm ra, đệ chỉ biết chỗ giấu."

"Kim, đệ rất thông minh. Phụ thân của đệ là ai đệ cũng rõ hơn cả. Nói cách khác, đệ, Lang, Thụy, Xích đều ở đây vì điều đó hiển nhiên là như thế. Nhưng có những chuyện tuyệt đối không nên can thiệp."

Kim chớp mắt. Nhắm mắt thật lâu rồi mở mắt ra. Cậu gật đầu.

"Đệ xin lỗi..."

"Trong ba tháng tới biến cố sẽ xảy ra, ta cần đệ đi tìm nàng về. Bằng mọi giá phải đưa nàng trở về. Thông tin của ta ở Chi Châu báo rằng Ngọc Nghi hôm nay tiếp đãi một cô nương, ta chắc đến chín phần đó là nàng. Đệ cùng Thụy hãy đến Chi Châu."

Kim mở to mắt.

"Chi Châu? Nguyệt tỉ không phải có cánh để có thể đến đó trong khoảng thời gian ngắn như vậy."

"Đệ đừng quên nàng đang là Trần Tú Lăng. Dòng máu của nàng ấy là của Trần gia. Lấy ngựa, chọn con nhanh nhất và khỏe nhất đi! Gọi cho ta Xích nhi!"

Kim gật đầu, sau đó rời phòng. Còn một mình trong thư phòng, Vũ thật sự chán nản. Vũ không đành lòng với lũ trẻ ở sơn trang. Càng không đành lòng nhìn Minh Dạ bước về phía Tấn Vương Mạc Phi Hãn. Nói cái gì khiến chàng đau lòng hơn, thì chắc là việc buông tay lũ trẻ. Có điều... họ Mạc không từ bỏ.

Vũ, hay huynh đệ của chàng đều không thể từ bỏ, dù là giang sơn hay là mỹ nhân, đều nhất định không hạ xuống. Dùng cả hai tay ôm lấy thiên hạ của mình là cách Mạc gia làm việc. Điều đau lòng nhất, là Mạc gia luôn luôn không nắm được trái tim của mỹ nhân. Phụ hoàng cũng thế, hoàng đế cũng thế, vương gia cũng thế... tất cả đều không ai có thể làm mĩ nữ của mình vì mình mà mỉm cười thật lòng.

Vũ nhớ đến Phương Trình Ân, hắc phục ẩn mình trong bóng tối, kiên nhẫn chờ đợi Vũ xuất hiện. Chưa bao giờ chàng nghĩ Phương gia dạy nữ tử trở thành vũ khí. Cho đến khi thấy Trình Ân trong bộ dạng đấy, bên cạnh là Diệu Nhan đứng thu tay, im lặng.

Dòng suy nghĩ cắt đứt khi Xích xuất hiện. Xích nhanh nhẹn bước vào, rồi ngồi tót lên ghế, mỉm cười rạng rỡ với Vũ.

"Từ khi trở về, huynh chưa bao giờ ngừng chau mày!"

"Ta mới về chưa đầy một canh giờ."

"Chuyện của huynh giao, muội đã làm tốt, Tam tỉ đã đến Hồ Quân." Xích khoanh tay trên bàn rồi rướn người ra phía trước "Để muội đoán nào! Chuyện Nguyệt tỉ?"

"Rõ ràng thế sao?"

"Muội luôn tự hỏi vì sao huynh có thể phải lòng tỉ tỉ. Cái đó thật sự là tình yêu?"

"Không!" Vũ lắc đầu, thẳng thừng phủ nhận "Nàng ấy quan trọng, nhưng nếu là người mà ta yêu thì nàng ấy không đáng. Thật sự không đáng."

"Mạc An Viên, huynh biết vì sao mẫu thân muội giao muội cho huynh không?"

Rất hiếm khi, rất hiếm người gọi Vũ là An Viên, từ miệng những đứa trẻ này còn hiếm hơn.

"Vì mẫu thân muội tin huynh sẽ không lừa gạt người, cũng không lừa gạt mình. Tình cảm của huynh đối với Nguyệt tỉ sớm muộn cũng trở thành tình yêu. Hơn nữa..." Xích thở dài "Thôi, bỏ đi, huynh muốn hỏi gì nữa không?"

"Muội còn quá trẻ để tư vấn tình yêu!"

"Hứ, mẫu thân muội có muội khi người mới mười sáu tuổi, muội tin muội có thể lấy chồng rồi." Xích bĩu môi rồi mỉm cười, mắt lấp lánh.

Vũ nhún vai, chàng phì cười rồi gật đầu.

"Được rồi, Tam có nói khi nào sẽ quay lại không?"

"Bốn ngày nữa tỉ ấy sẽ quay lại."

"Muội có thể đi được rồi."

...

Vũ thích những đứa trẻ xung quanh mình lớn lên, nhưng có lẽ, trừ Lang, Xích, Thụy, Kim ra, lũ trẻ còn lại cần phải đi nơi khác. Nơi đầu tiên Vũ nghĩ đến là Hồ Quân. Ba tháng, chỉ còn ba tháng nữa. Vũ nhấc thanh gươm trong thư phòng rồi thở dài.

Máu rồi sẽ đổ...

—o.0.o—

Minh Dạ hành lễ với nam nhân trước mặt. Nàng đoán người này là Mạc Phi Hãn. So với điệu bộ cáo già của Thượng Lãm, người này có vẻ phóng khoáng hơn rất nhiều. Bốn năm trước bị đoạt vị cũng không làm mất vẻ uy phong này. Khác với vẻ thư sinh nho nhã của Thượng Lãm hay Trúc Tri, Phi Hãn có vẻ rắn rỏi hơn rất nhiều. Lực lưỡng nhưng không thô kệch, đột nhiên, Minh Dạ nghe thấy tiếng gân cốt mình gào thét.

Thân thể này đòi thử sức với một vương gia.

Phi Hãn quan sát nàng rất lâu. Rồi cười nhạt.

"Ngọc Nghi, mang cho bổn vương hai thanh gươm."

Minh Dạ nhướn mày. Và cảm giác máu mình rạo rực. Nàng thật sự thèm khát chém giết?

"Trần tiểu thư, đã lâu không gặp, bổn vương muốn tái đấu với nàng."

Nàng nhíu mày. Nàng từng gặp Phi Hãn? Lại còn từng tỉ thí?

"Đã là thi đấu, thiết nghĩ vương gia nên đề ra phần thưởng cho người thắng cuộc." Minh Dạ mỉm cười, cũng chẳng e ngại. Nàng thật sự không cảm thấy e ngại, cho dù võ học của Tú Lăng chưa hề thấm nhuần vào linh hồn nàng.

Ngọc Nghi giật mình. Chính là điểm này. Tú Lăng sẽ lười biếng chấp nhận, điềm nhiên chấp nhận, không bày binh bố trận, không rào trước đón sau. Tú Lăng thông minh, nhưng bỏ quên sự thông minh đó vì nàng ta tin vào sức mạnh tuyệt đối của mình. Còn Trần Chiêu Nguyệt... nàng ta toan tính, và nàng ta có tình. Thậm chí, còn là kẻ nặng tình. Đây là điểm khác biệt, không phải trái ngược, chỉ là khác biệt. Thiên tài võ học và sự cao ngạo thoát tục, không phải là thiên tài với sự dằng co trên đấu trường.

Phi Hãn có phần ngạc nhiên trước yêu cầu của Minh Dạ, nhưng rất nhanh, hắn đồng ý.

"Được, vậy người thắng có quyền yêu cầu người thua làm ba việc. Người thua nhất định phải làm theo." giọng cười hào sảng vang lên khắp sảnh.

Minh Dạ thích thú gật đầu. Nụ cười mãn nguyện nở ra, thực sự muốn bao nhiêu gian xảo thì có bấy nhiêu gian xảo.

Ngọc Nghi rùng mình, nhưng rồi cũng đi lấy hai thanh gươm.

Cầm thanh gươm trong tay, Minh Dạ tự cười với chính mình. Chuôi gươm cẩn ngọc, lưỡi gươm mỏng, sắc. Sự cân bằng tuyệt đối khiến nàng thấy vừa lòng.

"Trận chiến bắt đầu!" Ngọc Nghi lớn giọng. Và ngay lập tức, Minh Dạ phóng thích cơn cuồng sát của Tú Lăng trong máu mình.

CHOENG!

Gươm va vào nhau, nàng cười đến rạng rỡ khi nhận thấy đường gươm của mình bị chặn lại. Một phần trí óc gào thét đây không phải nàng, phần còn lại thì điên cuồng hứng thú. Bất kể là ai, đây cũng là một cuộc chiến có lợi, cho cả Minh Dạ, cho cả Tú Lăng.

Sau vài chiêu, nàng nhận thấy Phi Hãn thực sự rất giỏi. Mạnh, và nhanh, có điều, tốc độ đó không thể là đối thủ của Tú Lăng. Nàng xoay người, vòng ra đằng sau Phi Hãn, không đến một giây, gươm kề cổ người trước mặt.

Phi Hãn dừng lại, buông kiếm xuống rồi bật cười sảng khoái.

"Không hổ danh là thiên tài Trần gia, ta lại thua tiểu thư một lần nữa."

"Ta thắng, vương gia nương tay rồi." Nàng cười.

"Khác với lần gặp trước, tiểu thư không cười cười nói nói, lần này, quả thật Bổn Vương tâm phục khẩu phục."

"Vậy, chúng ta nói về ba nguyện vọng của tiểu nữ được chứ?"

"Được được, nhưng hãy để ăn xong hẵng nói. Bổn vương đã cho người làm món ăn mời tiểu thư. Chúng ta dùng bữa đã."

"Được!" Nàng gật đầu, trao lại thanh gươm cho Ngọc Nghi rồi nháy mắt với nàng ta "Cảm ơn Ngọc Nghi cô nương."

...

Nàng cùng Phi Hãn ngồi trong phòng, trên bàn la liệt sơn hào hải vị. Nâng chén nói vài lời khách sáo, nàng ngửa cổ uống sạch.

Rời khỏi những nơi giam hãm nàng, nàng thật sự thấy thoải mái. Nếu như đây không phải là phủ của Tấn Vương, hẳn nàng còn nhảy múa hát ca.

"Trần tiểu thư, nàng có thể cho ta biết vì sao nàng lại đến Chi Châu? Hoàng thượng có mật chỉ gì sao?"

Sự vui sướng trong lòng nàng tắt lịm. Nơi đây, dẫu sao cũng là vương phủ. Vương gia, dẫu sao cũng mang họ Mạc. Hắn nếu không phải hổ, thì cũng là sói. Đối với loài sói, thì tàn nhẫn không phải là từ để miêu tả cho đủ. Dù sao, nàng vẫn phải tranh đấu. Cho chính mình.

"Nếu tiểu nữ nói ta đã thoát ly khỏi hoàng cung, vương gia sẽ tin chứ?"

Biểu hiện đúng như nàng mong đợi. Ngạc nhiên cùng kinh hãi. Làm sao mà nàng không biết Tùy Vương cũng có người trong cung. Tàn dư của thái tử cũ đâu phải một hai năm là biến mất. Huống hồ Diệp Quốc bị phân cách bởi núi non trùng điệp, Chi Châu lại là một châu thành lớn, nằm trong thung lũng, việc luyện quân để cho ngày đoạt vị cũng không phải là điều khó hiểu. Việc nàng trở thành Trắc phi của Trúc Tri chắc chắn đã đến tai hắn. Việc nàng "chết" cũng đến tai hắn, hỏi câu này, há là quá thừa thãi?

Nhưng nàng mặc kệ.

"Trần tiểu thư, nàng nói thật?"

"Nếu ta nói ta đến đây để đầu quân cho Vương gia, vương gia có tin không?" Minh Dạ mỉm cười, thành kính nâng chén rượu lên trước mặt tùy Vương. Và trong đầu nàng, viễn cảnh đổ máu mà Thụy đã từng nói hiện lên rõ hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro