Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mở đầu

Võ tướng lâu đời, kể từ khi Diệp quốc khai sinh gồm có bốn nhà: Trần Gia, Phương Gia, Mạc Gia, Thụy Gia.

Mạc Gia sau này làm phản, tiếm ngôi, trở thành quân vương, từ họ Đường ngày trước, thoắt cái, thời thế đổi thay, hóa thành thiên hạ họ Mạc. Trải qua trăm ngàn bể dâu, các danh môn võ gia dều dần dần tàn lụi, chỉ còn lại duy nhất Trần Gia. Họ Trần như cái tên bất biến, mỗi bước đi đều ảnh hưởng thế cục của triều đình, cho đến đời Võ tướng Trần Hữu Tuệ, Trần gia lụi bại. Nguyên do chỉ có một: cốt nhục lưu lại được trên thế gian này là một nữ tử. Nữ tử đó là Tú Lăng.

Trần Tú Lăng là thiên tài trong hằng hà sa số các thiên tài võ học của Trần Gia. Là đứa trẻ mới sinh ra đã mang trong mình thứ huyết quản thuần chủng nhất của họ Trần, cũng là thứ máu hoang dại và cô độc nhất.

Như thể bước ra từ trong truyền thuyết, ba tuổi đánh bại võ tướng theo bản năng, năm tuổi thông thạo sử dụng đa số các loại vũ khí, thuận tay nhất là kiếm, sau là côn nhị khúc, côn tam khúc, rồi đến chỉ đao và phi tiêu. Mười tuổi, bắt đầu bước vào thế giới nội công, một bước thành thần. Trần Tú Lăng là một nữ nhi, kể từ khi sinh ra, đã nếm trọn mùi máu tươi.

Trong những năm tháng điên cuồng lật đổ ngôi vua, trong những ngày đằng đẵng ngoài sa trường cát bụi. Tú Lăng cầm đao nhỏ theo cha mình, ngồi trên yên ngựa, cùng bước chân vào sinh ly tử biệt, ngày ngày đều dạo bước trước cửa môn quan.

Cuối cùng, lại bạc mệnh.

Trần Gia từng hai lần xuất hiện thiên tài thuần chủng như Tú Lăng. Một là vị ông tổ của Trần Gia, người khai sinh môn phái, cũng hoang dã như thú rừng, mạnh mẽ vô song, song, lại bạc mệnh. Sau suốt hai mươi bảy năm chinh chiến, tắm máu tươi, liền một ngày ngồi trong băng thất mà ra đi.

Người thứ hai, chính là bà cố của Tú Lăng. Một nữ nhân ngoan cường, độc đoán. Mỗi bước xuất chiêu đều đoạt mạng con người, người phụ nữ này, ra đi năm hai mươi tuổi. Vì sao lại chết? Cũng là luyện công mà chết.

Người đời truyền nhau, do sát sinh quá nhiều nên mệnh thọ ngắn lại, quả nhiên, không sai, Tú Lăng cũng ôm lấy sự mất mát này, mà ngậm cười nơi chín suối. Có điều, đoạn bi tình, mối lương duyên của nàng lại không đơn giản như con đường võ học của nàng. Lại càng không đơn giản như nàng từng nghĩ trong nhật kí của mình.

Trần Chiêu Nguyệt không biết vì sao mình lại xuyên không. Không, nàng biết nguyên nhân trực tiếp là vì tai nạn ô tô, nhưng sâu xa trong đó, cái gì lại khiến nàng xuyên không vào một Trần Tú Lăng điên cuồng hoang dại.

Nhân duyên khiến nàng gặp rất nhiều người, khiêu vũ cùng bầy sói, quay cuồng trong cung cấm, đứng giữa lằn ranh chiến tranh và thời đại. Nàng chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi: sống sót để trở về, nhưng, nàng làm sao có thể?

Người khác xuyên không có nam nhân giúp đỡ, nàng xuyên không, việc đầu tiên nàng làm lại là giết người. Tay nhuốm máu tươi, cả người ngập huyết lệ, cuối cùng, sau một hồi bể dâu, mọi chuyện vẫn là bi ai cùng cực.

Nàng tưởng nàng hiểu họ.

Nàng tưởng nàng hiểu mình.

Chỉ là đến những giây cuối cùng, Trần Chiêu Nguyệt vẫn là con tốt trên bàn cờ. Một bàn cờ, mà ngay cả quân vua cũng chỉ có thể im lặng thở than.

"Trần Tú Lăng, cô biết không, tôi rất hận cô."

"Các người có thể không tin, nhưng ta đã giết người để chạy trốn."

"Nàng có thể tin ta. Không, Nguyệt, nàng phải tin ta."

"Lăng sẽ không phản bội Diệp Quốc."

Từng câu, từng chữ, đều là vì mỗi bước đi của nàng mà hình thành. Nàng không biết từng việc nàng làm tạo nên định mệnh, hay định mệnh buộc nàng hành động như thế.

Ngày đó, nàng nên nói một tiếng cảm ơn.

Ngày đó, nàng nên nói một lời xin lỗi.

Cuối cùng, quỳ dưới đám hoa dại và trước ngôi mộ vô danh, nàng thậm chí còn không thể rơi nước mắt.

Sử sách sau này ghi lại, lại nói về cuộc chiến tang thương.

Dã sử sau này kể lại, lại bắt đầu bằng cụm từ

"Năm xưa, có một Diệp Quốc như thế..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro