Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Trường G có một giáo viên dạy toán mới.
Trên hành lang, một nhóm nữ sinh đang tụ tập bàn tán.
"Nghe nói trường chúng ta có giáo viên dạy toán mới đấy."
"Đúng rồi, nhưng không biết thầy ấy trông như thế nào nhỉ?"
"Lẽ nào lại là một ông chú trung niên sao?"
"Ông chú? Cũng có thể lắm!"
"Hình như không phải đâu. Ban nãy mình có thấy thầy ấy đến, là một người con trai trẻ tuổi và có chút hiền lành. Không biết có phải thầy chúng ta không?"
"Oa, thật sao? Vậy thì thầy ấy sẽ dạy lớp chúng ta sao, mình đồng ý cả hai tay hai chân luôn."
Dương Cửu Lang vừa từ sân bóng trở về, mồ hôi nhễ nhại. Mấy cô gái đang nói chuyện vừa rồi liền chạy đến đưa khăn và nước cho anh ấy.
"Anh Cửu Lang của mình vẫn là đẹp trai nhất."
"Ai là của cậu chứ?"
"Anh Cửu Lang, anh có nghe nói về thầy giáo dạy toán mới đến ở trường chúng ta không?"
"Kỳ thật, tôi vẫn cảm thấy thầy giáo cũ dạy rất tốt, trên lớp cũng không quản đến tôi."
"Này, nhìn xem. Người kia...có phải thầy giáo mới không nhỉ?"
Nói xong, ánh mắt mọi người đều cùng hướng về phía kia của hành lang. Dương Cửu Lang cũng không ngoại lệ.
Người đàn ông đó mặc áo sơ mi trắng, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, tay cầm một chồng sách. Bước đi một cách thong thả, trông vô cùng nho nhã.
Nhóm nữ sinh nãy giờ đang vây quanh Dương Cửu Lang chạy tán loạn, tới vây quanh người thầy giáo mới kia.
"Thầy là giáo viên mới của chúng em ạ?"
"Thầy ơi, thêm Wechat được không ạ? Em không học giỏi toán lắm, em muốn hỏi bài ạ."
Bên cạnh đó là những tiếng hét đau đầu vô cùng.
"Ah ah ah ah, đẹp trai quá. Người của mình, đừng cướp."
Dương Cửu Lang vỗ vai người anh em bên cạnh.
"Người anh em, tôi lại muốn ra tay rồi. Người con trai này, tôi có hứng thú."
Người anh em bên cạnh tròn mắt nhìn anh. "Yo, cái này...cậu có thể thử xem sao!"
Người đàn ông khẽ liếc nhìn đồng hồ và chậm rãi nói.
"Các bạn, một phút nữa lớp học sẽ bắt đầu."
"A, giọng nói này, mình thích quá đi mất."
"Đây là mẫu người lý tưởng của mình, được không hả?"
"Đừng có điên, tiết học sau là của giáo viên quỷ quái môn Vật lý đó, nếu vào lớp muộn, chúng ta sẽ bị phạt đấy."
Đám đông liền di tản ngay lập tức.
Người đàn ông đó bước vào lớp 2-1.
Tiến lên bục giảng, đặt chồng sách lên bàn, đẩy cặp kính trên sống mũi lên cao.
Với một nụ cười hoà nhã, thầy ấy lên tiếng.
"Học kỳ này tôi sẽ là giáo viên dạy toán của các bạn. Tôi xin giới thiệu bản thân, tôi là Trương Vân Lôi, có thể gọi tôi là Trương lão sư. Tôi hi vọng chúng ta sẽ có những tiết học vui vẻ. Tôi có một số yêu cầu trong lớp học của tôi. Thứ nhất, các bạn phải tuân thủ kỷ luật trong lớp, không có chuyện ngủ nướng trong lớp của tôi. Thứ hai, bài tập về nhà tôi giao phải hoàn thành đúng giờ, học sinh không hoàn thành bài tập sẽ ra hành lang chống đẩy, nam nữ đều như nhau. Thứ ba, sau giờ học nếu các bạn có bất kì câu hỏi nào, hãy đến văn phòng 307, tầng 3 toà nhà A khu văn phòng tìm tôi. Tài khoản Wechat của tôi không thể add học sinh. Được rồi, đây là các yêu cầu của tôi."
"A, hoá là là một lão hổ đẹp trai sao?"
"Nhưng thật vui khi được nhìn thấy khuôn mặt này mỗi ngày."
"Ôi trời, đây là đang bắt mình ngày nào cũng phải học toán sao?"
"Bằng lòng đi, một thầy giáo đẹp trai như vậy dạy chúng ta còn chưa đủ sao. Lẽ nào cậu muốn gặp lại "lão nhân gia" của học kì trước, cái này không phải tốt hơn sao?"
"Ừ nhỉ, nhìn đẹp trai là tốt rồi, mình bắt đầu yêu toán rồi."
"Mình yêu thầy giáo dạy toán!"
.........
Dương Cửu Lang đặt chân lên bàn, lại bắt đầu nghịch ngợm.
"Được rồi, mọi người im lặng. Chúng ta bắt đầu tiết học." Trương Vân Lôi mở sách "Các bạn mở sách trang 45."
Ngay khi Trương Vân Lôi nhìn lên, anh đã thấy ngay Dương Cửu Lang ở hàng cuối cùng. Dù sao thì đứng ở vị trí này, không khó để nhìn thấy Dương Cửu Lang.
Trương Vân Lôi không tức giận, ngược lại còn mỉm cười. "Nam sinh ngồi bàn cuối cùng hàng ghế thứ ba, bỏ chân xuống, chúng ta chuẩn bị lên lớp rồi."
Dương Cửu Lang vờ như không nghe thấy.
Trương Vân Lôi nói lại một lần nữa.
"Thưa thầy, em có thể coi trường học như ngôi nhà thứ hai của mình không?"
"Tất nhiên, trường học là ngôi nhà của cậu."
"Thưa thầy, em ngồi như thế này ở nhà."
Câu nói của Dương Cửu Lang khiến mọi người cười thích thú.
Trương Vân Lôi vẫn giữ nguyên nét mặt, lúc nào cũng tươi cười, không có chút bất mãn nào. "Ý tôi là trường học là nhà của cậu, tôi không nói lớp học là nhà của cậu. Khi ở nhà cậu đều có lớp học như vậy sao?"
Dương Cửu Lang không nghĩ Trương Vân Lôi sẽ phản bác lại mình, nhưng lại thấy những gì thầy ấy nói rất có lý, nên đành phải im lặng.
Dương Cửu Lang biết mình sai, bực bội bỏ chân xuống.
Một tràng cười lớn lại nổ ra trong lớp.
"Cười cái gì vậy? Sau giờ học tôi liền tính sổ mấy người.". Dương Cửu Lang sống ở Tam Khánh Viện, và cậu ấy hơi độc đoán, vì vậy các bạn cùng lớp đặt biệt danh cho cậu ấy là "Tam Khánh Viện tiểu bá vương". Cậu ấy có vẻ khá thích biệt danh này.
"Yên lặng, vào lớp"
Ngay cả người chưa bao giờ dở sách trong tiết học toán cũng đã bắt đầu nghiêm túc học toán. Đúng rồi, người đó là Dương Cửu Lang.
Nhưng cậu đã bỏ qua môn toán trong suốt một học kì, vậy mà giờ đây vẫn có thể giải bài tập một cách dễ dàng.
"Được rồi, hôm nay các bạn chỉ cần làm bài tập về nhà nữa là xong, mọi người vất vả rồi." Trương Vân Lôi đang chầm chầm thu dọn sách vở trên bục giảng.
"Hả? Lớp học kết thúc rồi sao? Nhanh như vậy?" Dương Cửu Lang lần đầu tiên cảm thấy lớp học toán trôi qua nhanh như vậy.
Thấy Trương Vân Lôi chuẩn bị rời đi, Dương Cửu Lang chạy lon ton đến trước mặc Trương Vân Lôi cười cười .
"Trương lão sư, thầy có thể mở lớp phụ đạo giúp em được không?"
"Tôi không có thời gian", Trương Vân Lôi dứt khoát từ chối.
"Buổi chiều chẳng phải thầy không phải lên lớp sao?"
"Chà, đây là vấn đề riêng tư của tôi."
2.
Dương Cửu Lang bí mật đứng đợi Trương Vân Lôi ngoài cổng trường, đợi thầy ấy đi ra.
Nhìn Trương Vân Lôi bước ra khỏi cổng, Dương Cửu Lang cũng từ từ đi theo, tới một quán cà phê, ngồi nép vào một góc.
Ngay khi Trương Vân Lôi vừa ngồi xuống, anh nhìn thấy một cô gái đi tới và ngồi đối diện với anh.
"À, vậy ra là thầy ấy có bạn gái rồi", Dương Cửu Lang ngồi dựa lưng vào ghế sofa, vì ngồi quá xa nên không thể nghe được họ đang nói gì.
"Cô là đối tượng do mẹ tôi giới thiệu tới phải không?", Trương Vân Lôi lên tiếng trước, giọng điệu lịch sự chuẩn mực.
Cô gái có chút ngại ngùng khi nhìn thấy Trương Vân Lôi. "Dạ, em thấy anh khá ổn, dì nói chúng ta khá hợp với nhau ."
"Tôi thì lại thấy không ổn. Tôi chưa muốn yêu đương. Tôi xin lỗi, hôm nay tôi tới đây để trả lời cô như vậy. Tôi xin phép đi trước vì ở trường còn chuyện cần xử lí."
Nhưng cô gái thì không can tâm, ngay khi Trương Vân Lôi vừa đứng dậy, cô đã vội vàng nằm lấy tay anh.
Dương Cửu Lang ở trong góc chưa hiểu sự tình, nghiêng người chống cằm nói: "Yo, hai người họ cãi nhau ư?"
"Cô gái, xin hãy tự trọng." Trương Vân Lôi dứt khoát thu tay mình lại.
Cô gái vẫn không ngừng níu kéo, tình thế có chút gượng gạo.
Dương Cửu Lang thấy có chuyện không ổn, đứng dậy đi tới bảo vệ Trương Vân Lôi, kéo Trương Vân Lôi ra phía sau mình.
"Cô gái, cô là ai vậy?"
Cô gái nhìn Dương Cửu Lang. "Anh là ai vậy, tôi là đối tượng của anh ấy."
"Đừng nghe lời cô ấy, cô ấy chỉ là một kẻ yêu đương mù quáng, hai chữ đó có sự khác biệt rất lớn đó, được không hả?", Trương Vân Lôi đáp lại một cách bất lực.
Dương Cửu Lang vỗ vai Trương Vân Lôi, ra hiệu cho anh ấy bình tĩnh và đừng lo lắng.
Hành động này hoàn toàn bị cô gái kia nhìn thấy, sắc mặt đôi nhiên thay đổi.
"A, cái đó, thật sự xin lỗi, tôi không biết hai người.... Không sao, tôi trở về sẽ nói rõ ràng với dì, tôi sẽ không để dì thúc giục hai người kết hôn nữa."
(Dì ở đây tức là mẹ Trương Vân Lôi)
Cô gái vội đứng dậy cầm túi và vẫy tay với họ. "Tạm biệt, tôi đi trước", vẻ mặt vô cùng xúc động.
"Này, chuyện như vậy đã giải quyết xong rồi sao?", Trương Vân Lôi có chút bối rối.
Tất nhiên Dương Cửu Lang hiểu chuyện gì đang xảy ra. "À, em cũng không biết nữa. Không ngờ nhan sắc này cũng có ngày hữu dụng đến vậy. Nhưng mà thầy thiếu đối tượng hẹn hò sao? Tại sao phải tìm đến hẹn hò mai mối chứ?"
Trương Vân Lôi bất lực lắc đầu. "Không phải tôi, là mẹ tôi. Tôi đã nói với bà ấy rằng tôi không vội, vậy mà ngày nào bà ấy cũng giục tôi mau đưa bạn gái về."
Dương Cửu Lang sờ mũi nói nhỏ. "Bạn trai chắc cũng không sao chứ."
"Cậu nói gì cơ?"
"Không có gì."
"Cảm ơn cậu vì chuyện hôm nay, tôi sẽ mở một lớp học thêm nhỏ cho cậu. Cậu rất thông minh,chỉ vừa mới nhìn đã có thể làm được bài."
"Như vậy thì, Trương lão sư...có thể thêm Wechat không?"
Trương Vân Lôi do dự, nhưng hồi lâu sau vẫn là thêm Wechat với Dương Cửu Lang.
"Được rồi, đừng nói với ai về Wechat của tôi.". Trương Vân Lôi lấy điện thoại ra, quét mã từ điện thoại của Dương Cửu Lang, thông báo đã thêm bạn bè thành công.
"Làm sao có thể đưa cho người khác chứ, tôi thật sự không muốn chia sẻ anh cho người nào khác nữa.", Dương Cửu Lang thầm nghĩ.
Kể từ đó, Dương Cửu Lang sẽ giúp Trương Vân Lôi giải quyết các cuộc hẹn nhàm chán, Trương Vân Lôi sẽ giúp Dương Cửu Lang học bài.
"Trương lão sư, hôm nay cùng nhau ăn cơm trưa nhé.". Dương Cửu Lang mới vừa từ bên ngoài huấn luyện về, một thân toàn mồ hôi.
Trương Vân Lôi nhăn mày lùi lại một bước. "Cậu...đi ăn với bộ dạng này?"
"Đương nhiên không, lát nữa em sẽ đi tắm. Sau khi huấn luyện làm sao có thể không tắm cơ chứ? Thầy mắc chứng nghiện sạch sẽ hả?"
"A, có một chút", Trương Vân Lôi có chút xấu hổ.
15 phút sau ....
"Đi thôi, em nghĩ như thế này sẽ thoải mái hơn nhiều.". Dương Cửu Lang thay sang quần áo bình thường, còn cố ý buộc một chút tóc ở phía sau.
"Ừm...chúng ta ăn gì?"
Dương Cửu Lang vừa đi vừa nói. "Có một quán gà kho ở cuối phố ăn vặt ở cổng phía Tây của trường, nó rất ngon."
"Chà, thật trùng hợp, tôi cũng rất thích ăn gà kho."
Không có gì gọi là ngẫu nhiên, mà là do con người tạo ra cơ hội.
"Lão sư, mau thử xem có ngon không!", Dương Cửu Lang đẩy món ăn về phía Trương Vân Lôi, nhìn Trương Vân Lôi ăn một miếng lớn, miệng cười cười.
"Chà, thật sự không tệ, tôi đã từng rất thích ăn món này. Nhưng tôi đã bỏ nó rồi, không còn ăn nhiều nữa."
"Lão sư, em có thể gọi thầy bằng tên khác được không?"
"Tuỳ ý cậu, tôi là giáo viên của cậu ở trường học, ngoài trường học chúng ta là anh em, tôi cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu tuổi."
"Vân Lôi", Dương Cửu Lang nhẹ gọi, để thăm dò thử.
Trương Vân Lôi cau mày.
Dương Cửu Lang có chút luống cuống, "Cái kia, đổi cái khác đi."
"Không sao, chỉ nghe hơi khó xử một chút."
"Vậy thầy cũng không cho vợ mình gọi như vậy sao?", Dương Cửu Lang nghiêng đầu sang một bên lén nhìn Trương Vân Lôi vẫn đang say sưa ăn cơm, sờ sờ mũi.
Trương Vân Lôi dường như không nghe thấy câu hỏi đó của cậu. "Cậu có thể gọi tôi là Lỗi Lỗi, người nhà đều gọi tôi như vậy, tôi cũng quen rồi."
Dương Cửu Lang hơi choáng ngợp. "Sao?Người nhà anh ấy gọi anh ấy như vậy, giờ anh ấy lại bảo mình gọi là Lỗi Lỗi, chúng ta coi như là người nhà rồi đúng không?". Đương nhiên, cái suy nghĩ này không thể bật lên thành lời được, nếu không cậu sẽ chết chắc.
Nhìn hai má có chút đỏ vì ngại ngùng của Dương Cửu Lang, Trương Vân Lôi có chút buồn cười. "Cậu đỏ mặt cái gì chứ, mau ăn cơm đi."
Dương Cừu Lang nhàn nhạt gật đầu. " Được rồi, Lỗi Lỗi".
3.
Điểm toán của Dương Cửu Lang tăng vọt kể từ khi cậu học tập cùng Trương Vân Lôi.
"Lần này cậu làm bài thi tốt thật đấy.", bạn bè lần lượt đến chúc mừng cậu.
"Thằng nhóc này, cậu nói thật đi, cậu đã chép phao sao? Lần này rất nghiêm khắc đó, sao cậu chép được vậy?".
"Này, cậu đi quá xa rồi đấy, mình là người ở lại phòng thi cuối cùng, ai chép bài chứ, điểm này chắc chắn là của mình.". Dương Cửu Lang ngồi trên bàn, cầm tờ bài thi dơ lên cao.
Trương Vân Lôi bước vào với cuốn sách trên tay, lớp học liền thay đổi.
"Mọi người im lặng, kết quả thi lần này chắc mọi người đều biết rồi. Điểm trung bình của lớp chúng ta đứng nhất toàn khối."
Đột nhiên cả lớp vỡ oà trong tiếng vỗ tay và hò reo.
"Wow ! Trương lão sư, có phần thưởng gì không ạ?", Dương Cửu Lang cầm đầu la hét.
"Yeah, yeah, lần đầu tiên em được dẫn đầu môn toán đấy ạ."
Một tiếng hét khác hưởng ứng theo.
Vẻ mặt Trương Vân Lôi có chút xấu hổ, nhiều người như vậy sẽ phải bỏ ra bao nhiêu tiền để mua quà đây chứ? Không phải anh không có tiền, chỉ là anh không muốn tiêu tiền mà thôi.
"Ah, các bạn muốn gì nào?", Trương Vân Lôi cắn răng, quyết định thưởng cho học sinh.
Một nữ sinh trong lớp ngay lập tức lên tiếng.
"Trương lão sư không chỉ đẹp trai mà thật tốt quá đi."
"Thầy ơi, em yêu thầy."
......
"Lão sư, tại sao thầy không mới chúng em đi ăn tối ạ?", Dương Cửu Lang thật muốn bắt nạt Trương Vân Lôi quá đi.
Trương Vân Lôi nhìn hơn 40 học sinh trong lớp học, ngượng ngùng cười. "Được rồi, tôi có thể mời mọi người ăn tối, chỉ cần mọi người vui là được."
Dương Cửu Lang nhìn thấy sự bối rối của Trương Vân Lôi. Sau khi trở nên thân thiết hơn, cậu biết được thầy giáo của mình cũng rất vất vả, lúc rảnh rỗi liền mở tiệm cắt tóc, còn bảo cậu làm thẻ hội viên.
"Thế này thì sao, tổ chức tiệc ở nhà em đi, coi như chúng ta họp lớp, có đủ đồ ăn và vui chơi luôn. Và đương nhiên, thầy dạy toán đẹp trai của chúng ta sẽ chiêu đãi mọi người nhé!!", Dương Cửu Lang như chỉ đợi cơ hội để nói ra mấy lời này.
Trương Vân Lôi ngay lập tức trừng mắt nhìn Dương Cửu Lang, tự hỏi anh sẽ phải trả giá thêm bao nhiêu nữa đây.
Khi Dương Cửu Lang nhìn thấy bộ dạng của Trương Vân Lôi, cậu chỉ mỉm cười và không nói gì.
"Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây nhé. Dương Cửu Lang, đến văn phòng của tôi ngay.", Trương Vân Lôi gấp sách và rời khỏi lớp học.
Dương Cửu Lang nhún vai, vỗ vỗ người bạn bên cạnh : "Đừng đợi mình, về trước đi."
4.
"Dong...dong...dong"
"Vào đi!"
Dương Cửu Lang vừa mở cửa vừa tươi cười chào hỏi. "Lão sư, có chuyện gì vậy ạ? Thầy gọi em đến văn phòng như vậy, đề phòng mọi người lại hiểu lầm..."
"Có chuyện gì hiểu lầm, tôi ...."
Ngay khi Trương Vân Lôi đang định nói thì bị Dương Cửu Lang cắt ngang.
"Lão sư...Lỗi Lỗi, em biết ý của thầy, thật xin lỗi, nhưng thầy không cần tốn tiền đâu, lần này em sẽ bao hết."
Trương Vân Lôi mắt sáng lên, sương mù trên mặt tan biến, giọng điệu mang chút vui mừng. "Thật không?"
Dương Cửu Lang nhìn bộ dạng của anh cảm thấy rất thích thú. "Ừm, nếu thầy nói là thầy trả tiền thì sẽ không mất mặt."
"Vậy thì...vậy là được rồi, tôi sẽ không ép cậu. Sẽ không làm phiền đến người khác chứ?" Trương Vân Lôi nói thêm.
Dương Cửu Lang đột nhiên bước tới, ghé vào tai Trương Vân Lôi thì thầm. "Lỗi Lỗi, biệt thự của em ở gần ngoại ô, cách âm rất tốt."
Trương Vân Lôi dường như hiểu ra điều gì đó, cùng lúc Dương Cửu Lang thì thầm bên tai, lỗ tai Trương Vân Lôi cũng đỏ lên rồi.
"A, được rồi, được rồi. Đi thôi, lát nữa còn có lớp học."
"Lão sư bằng lòng để em đi rồi sao?"
"Khụ khụ, được rồi, đi đi."
"Đừng nhớ em đấy, Lỗi Lỗi."
"....."
Dương Cửu Lang, người vừa thành công lừa người ta vào tròng, lòng đầy vui mừng, nên làm gì tiếp theo nhỉ?
"Thưa thầy, em có thể nhờ thầy làm gia sư riêng của em được không?". Đúng rồi, Dương Cửu Lang đột nhiên nghĩ ra thủ đoạn mới.
"A...thật sự không tiện."
"Có gì không tiện, hai đại nam nhân thì có thể làm gì nhau chứ?"
(Đúng vậy, mọi người giả vờ cho anh Lang vui ạ)
"Được rồi, nhưng nó sẽ không phải miễn phí nữa."
"Được, vậy thầy muốn như thế nào, giá thế nào, chúng ta sẽ thương lượng được không?", Dương Cửu Lang biết, người này xem tiền là tính mạng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro