Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    '' Ninh Cảnh, tại sao? Vì Cửu Châu phải không?'' Tiêu Xảo run rẩy thốt ra từng từ từng chữ. Câu trả lời là gì trong lòng cô cũng minh bạch nhưng cô vẫn không ngừng hy vọng, hy vọng người đàn ông trước mắt này vẫn còn chừa lại cho cô một chút tình cảm. Cho dù chỉ là một chút thôi cô cũng mãn nguyện.

    " Phải thì sao mà không phải thì sao?" Từ Ninh Cảnh rũ mắt nhìn về phía Tiêu Xảo. Thực tình anh cũng không hiểu vì sao Tiêu Xảo lại có phản ứng gay gắt như vậy. Đây là tương lai của anh, anh có quyền quyết định. Anh muốn cho ai, muốn làm gì hay thậm chí hủy hoại nó thì điều đó cũng không cần có sự đồng ý của một cộng sự.

   " Từ Ninh Cảnh, anh thật quá đáng. Vì Cửu Châu, vì một người con gái không hề yêu mình mà anh có thể từ bỏ cả tương lai nhưng còn em thì sao. Rõ ràng em yêu anh lâu như vậy nhưng anh đã bao giờ để ý đến cảm nhận của em chưa.'' Nói đến đây, Tiêu Xảo đã khóc bù lu bù loa như một đưa trẻ.

  Phút chốc Từ Ninh Cảnh thoáng đờ đẫn. Anh ngơ ngác trả lời:'' Nhưng anh vẫn luôn xem em như một người cộng sự rất ăn ý mà thôi.''

  Tiêu Xảo nghe đến đó thì cả người cứng đờ. Cô không thể tin nhìn về phía Ninh Cảnh:'' Anh thực sự không cảm nhận được tình cảm của em sao?" Cô đứng dậy, thấp hơn Ninh Cảnh cả một cái đầu nhưng khí thế thì chẳng kém là bao:'' Có nữ cộng sự nào làm bạn với anh hơn mười năm trời mà chưa một lần nói chuyện yêu đương không. Có người con gái nào cả thanh xuân chỉ biết nỗ lực đuổi theo bước chân anh từ Mỹ sang Anh rồi về Trung Quốc không? Có người con gái nào lại âm thầm chịu ðựng ở bên nhìn anh lo lắng yêu thương người khác không?'' Tiêu Xảo cười chảy cả nước mắt:'' Trong lòng, trong tim anh chỉ có Cửu Châu. Anh uống say cũng gọi tên cô ấy, lúc sốt mê man cũng lẩm bẩm Cửu Châu. Mỗi khi buồn rầu anh lại ðàn ði ðàn lại" The rain"."

  " Tiêu Xảo..." Ninh Cảnh chìa tay ra ðịnh vỗ về nhưng lại ngập ngừng.

  " Anh chỉ nhớ những ðiểm tốt của Cửu Châu nhưng chưa một lần nhìn thấy những nỗ lực mà em ðã bỏ ra. Anh nghĩ lại đi. Mười nãm qua, người con gái duy nhất ở bên anh chính là em, là Tiêu gia ðại tiểu thư Tiêu Xảo.''

  " Em trước hết hãy bình tĩnh. Tâm trạng hiện giờ không được tốt, ðể lần khác chúng ta nói chuyện được không em?'' Ninh Cảnh bối rối quay lưng ði. Anh nghĩ người có lẽ cần được bình tĩnh là anh mới ðúng.

  Tiêu Xảo cười lạnh'' Ðúng, em bị ðiên rồi. Em ðiên rồi mới có thể yêu một người ðến hèn mọn như vậy'' Dứt lời, cô quay đi bước thật nhanh. Cánh cửa phòng bị ðóng lại một cách vô tình tạo ra âm thanh vang dội. Ninh Cảnh thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế sô pha.

  Tiêu Xảo ðứng lặng thinh trước cửa phòng. Trong ðầu không ngừng lặp ði lặp lại cảnh tượng ngày hôm ấy. Có những thứ cảm xúc tiêu cực ðã sớm gieo rắc ở ðáy lòng nay như ðýợc khõi dậy trào lên. Cô nắm chặt tay lại, sự hận thù cùng ghen ghét có làm cách nào cũng không thể dập tắt. Hít một hơi thật sâu, rốt cuộc thì Tiêu Xảo cũng không có ðủ can ðảm ðể gõ cửa, cô quay lưng býớc ði.

  Thời gian vẫn cứ vô tình trôi nhanh như bóng câu qua cửa. Nó sẽ không vì đau thương của bất kỳ ai mà dừng lại. Cửu Châu đã học cách vực dậy sau cái chết của ba mẹ mình và giờ chính là lúc mà cô phải ðứng dậy một lần nữa như cái cách mà mười năm trýớc cô ðã từng.

  Reng reng reng.

  ''Chị!'' Cửu Ngọc rụt rè lên tiếng'' Ðiện thoại ðã reo hai hồi chuông rồi ạ"

Nghe vậy, Cửu Châu hồi thần. Cô ngẩng mặt lên từ chồng tài liệu xếp thành núi nhỏ trước mắt. Nhìn dãy số mang ðầu số nước ngoài, Cửu Châu hơi khựng người lại. Cô ra hiệu cho Cửu Ngọc:'' Em xuống chỗ trưởng phòng Lý ði. Lát nữa cơm trưa thì ra ngoài ăn cùng cô ấy."

Cửu Ngọc vốn ðịnh hỏi rằng chị không định ãn cõm cùng cô hay sao nhưng nghĩ ðến nét mặt trầm mặc của chị thì cô vội nuốt lại những lời ðịnh hỏi, im lặng ði ra khỏi phòng.

Xác ðịnh trong phòng không còn một bóng ngýời, Cửu Châu mới bắt máy:'' Cháu nghe ðây"

" Cô Phó, tôi ðã dành thời gian ðọc hết những thông tin mà cô gửi cho tôi từ tuần trýớc. Tôi thấy tâm lý của cô hiện tại bây giờ cần gặp bác sĩ tâm lý. Cô nên giảm bớt lýợng công việc lại, dành thời gian thý giản và nghỉ ngõi. Sang tuần sau tôi sẽ về nýớc. Khi gặp mặt trực tiếp tôi sẽ cùng cô thảo luận kỹ hơn'' Ở ðầu máy bên kia, bác sĩ chuyên khoa tâm lý Lục Lâm Thời ðang cau mày nhìn bệnh án trong tay. Ông không biết rằng mấy năm qua cô gái rụt rè trong trí nhớ của ông ðã sớm như cánh chim trắng gồng mình vượt qua sóng gió biến cố trong ðời. Ðiều khiến ông lo lắng chính là phản ứng của cô. Nó quá lạnh nhạt cùng thờ õ. Giống như những mất mát cùng ðau ðớn dưới ðây là của người khác chứ không phải chính cô từng chịu ðựng. Thà rằng cô cứ gào khóc, hận đời ði. Ít nhất thì ðó mới chính là phản ứng của một người bình thường nên có.

" Vậy thì tốt quá. Ðầu tuần sau cháu sẽ ðến nhà bác. Vẫn là ðịa chỉ cũ phải không ạ?''

" Vẫn là ðịa chỉ ấy. Tôi chưa từng chuyển nhà bao giờ.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro