Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   '' Tiểu Xảo"

   " Tớ ðây, sao vậy?''

   " Không có gì hết, chỉ là...chỉ là ðột nhiên muốn gọi cho cậu thôi" Cửu Châu nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ bên kia ðầu máy, không hiểu sao bỗng nhiên muốn khóc. Khó chịu, khó chịu quá Tiểu Xảo ơi.

   " A Cửu, xảy ra chuyện gì rồi?'' Bên kia Tiêu Xảo ðã sớm ðứng dậy bước ra khỏi phòng ðàn bỏ lại phía sau hàng loạt ánh mắt tò mò của học viên. Cô bước ði thật nhanh, trong lòng không hiểu lại thấy lo lắng.

   '' Không có chuyện gì hết, chỉ là hôm nay chợt nhận ra là ðã lâu không gặp nhau. Tớ rất muốn gặp cậu.'' Cửu Châu cố giữ cho giọng nói của mình nghe tự nhiên nhất có thể.

   " Ðược, ðợi mình.'' Tiêu Xảo dứt khoát ðồng ý.

  '' A Cửu!'' Tiêu Xảo cất tiếng gọi khi thấy Cửu Châu ðang ngồi hiu quạnh bên hồ nước. Tiêu Xảo nhìn căn biệt thự ðã sớm phủ ðầy rêu phong mà trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Ðây chẳng phải là nơi trước kia gia ðình của Cửu Châu từng sinh sống sao.

  '' Ðến rồi à, Tiểu Xảo, lại ðây, hoa sen trắng trong hồ ðã nở rồi. Nhớ ngày bé cậu vẫn luôn nhăm nhe bẻ chúng ðấy.'' Nhắc ðến chuyện cũ, gương mặt vốn ðang căng thẳng của Tiểu Xảo cũng dịu xuống. Cô ði ðến bên cạnh Cửu Châu ngồi xuống, ðưa mắt nhìn những bông hoa sen trắng ðang bung nở trên mặt nước. Khung cảnh vốn phải đẹp như chốn thần tiên nhưng có lẽ do ðã quá lâu không có người ở nên phảng phất ðâu ðây là từng ðợt hàn khí lạnh lẽo âm u.

  '' Ừ. Ðẹp thật.'' Tiểu Xảo bỗng nhớ ðến vẻ mặt hoảng sợ của chú Chính Tư lại cảm thấy bất ðắc dĩ. Khác với Cửu Châu ngoan ngoãn dịu dàng, trong ấn tượng của mọi người về ðại tiểu thư của Tiêu gia chính là một tiểu ma nữ không chuyện gì là không dám làm.

  '' Cái lan can này chính là ðể ngăn cho tớ không rơi xuống ao ðây mà.'' Nghe ðến ðây Cửu Châu cũng bật cười.

  ''Sao hôm nay lại về ðây rồi?'' Tiêu Xảo làm như vô tình hỏi.

Nụ cười còn chưa kịp tắt trên gương mặt Cửu Châu bỗng hóa ðá. Cô cúi xuống nhìn dòng chữ ðược khắc xiêu vẹo trên viên ðá'' anh hai là trứng thối'' kèm theo là biểu cảm giận dỗi. Cô không tự chủ ðược đưa tay vuốt nhẹ từng nét từng nét. Lúc khắc dòng chữ này khi đó cô mới năm hay sáu tuổi thì phải. Anh hai không chịu cho cô ăn kẹo sữa, còn thiếu điều bảo cô là heo con. Lúc ấy chỉ muốn nhắc nhở bản thân phải giận anh thật lâu, không thể dễ dàng tha thứ như những lần trước nữa. Chỉ là không ngờ, sau nhiều năm gặp lại, đó lại là dấu ấn về những tháng ngày yên bình nhất trên đời.

  ''Tớ bị bệnh rồi.'' Cửu Châu khẽ sụt sùi." Không biết sau này sẽ trở thành bộ dáng gì nữa"

  '' Cái gì. Bệnh? Cậu bị bệnh gì? Sao tự nhiên lại thế này?'' Tiêu Xảo không thể tin nhìn về phía Cửu Châu.

  '' Cậu ðang ðùa ðúng không? Tớ không tin, trông cậu khỏe mạnh thế này sao có thể bị bệnh gì được.'' Tiêu Xảo không ngừng lắc ðầu. Không biết là cô ðang thuyết phục ai hay là ðang tự thuyết phục chính mình nữa.

  '' Tớ sợ lắm Tiểu Xảo.'' Cửu Châu không nhịn được nước mắt. Không biết bản thân sẽ ðiên thành bộ dáng gì, càng không biết liệu có còn giữ lại được những ký ức trước kia hay không. Và cũng có khả năng khi ðó cô ðã sớm ðiên ðiên khùng khùng, sống không ra hồn người.

  " Ðừng sợ'' Tiêu Xảo vội vàng ôm lấy cô, không ngừng an ủi:'' Ðừng khóc A Cửu, còn có tớ mà, bị bệnh không có gì ðáng sợ hết. Bây giờ y học phát triển như vậy thì sẽ có cách chữa khỏi.''

  '' Tiểu Xảo, hứa với tớ. Nếu tớ thật sự xảy ra chuyện gì, xin cậu hãy chăm sóc cho A Triết, được không?''

  " Sẽ không xảy ra chuyện gì hết Trong ðầu cậu nhất ðịnh không được phép có ý nghĩ ðấy tồn tại.'' Tiêu Xảo không chút lưu tình từ chối:" Tớ nói cho cậu biết, nếu cậu muốn bảo vệ thằng bé thì hãy tự mình bảo vệ nó. Nếu cậu thương nó thì phải cố gắng vượt qua. Nếu mất ði cả cậu thì thằng bé sẽ sống thế nào ðây'' Cô nhất ðịnh phải ðể Cửu Châu bận tâm về A Triết. Bởi lẽ chỉ khi nào còn vướng bận thì khi ðó con người ta mới cố gắng tồn tại.

'' Cậu sẽ ở bên tớ ðúng không?''

Nghe thấy câu hỏi ðó, Tiêu Xảo bỗng nhiên hoảng hốt. Nếu là ngày trước, cô sẽ sẵn sàng trả lời là nhất ðịnh, nhưng cho ðến giờ phút này, khi nhìn thấy những gì mà Ninh Cảnh ðã âm thầm hy sinh vì Cửu Châu thì sự ghen tị của phái nữ lại bành trướng trong lòng. Cô thực sự thực sự rất muốn Cửu Châu được hạnh phúc nhưng không biết tại sao những gì cô làm lại trái với lương tâm như vậy. Cuối cùng, trước ánh mắt mong chờ ðến ðáng thương của Cửu Châu, tiếng Tiêu Xảo ðáp lại phảng phất mơ hồ:'' Tớ sẽ'' Tớ sẽ ở bên cậu cho dù sau này tình bạn của hai ta sẽ ði về ðâu. Có thể khi ðó, nó vẫn vẹn nguyên như thuở ban ðầu hoặc cũng có thể nó ðã sớm vỡ nát giữa những yêu thương hận thù thì tớ vẫn ở bên cậu. Trừng phạt cũng tốt, giày vò nhau cũng được. Cửu Châu biết không? Kể từ khi biết mình ðã yêu người ðàn ông tên Ninh Cảnh thì mỗi ngày trôi qua với mình chính là chênh vênh giữa thiên đường và ðịa ngục, vừa chua xót lại có chút ngọt ngào, giữ lấy thì thấy ðau mà buông bỏ lại thêm luyến tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro