Quyển I - Chương 3 - Part 6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển I: Man hoang

Chương 3: Thế tử

6.1

"Tránh ra! Tránh ra!" Ba Lỗ cùng Ba Trát cho ngựa phi nước đại, bên hông ngựa ôm lấy A Tô Lặc, nhanh chân phóng tới Kim Trướng.

"Người nào dám xông vào Kim Trướng!" Vệ sĩ đồng loạt rút đao, Bách phu trưởng dẫn đầu quát to một tiếng, thiết võ sĩ hộ tâm đánh vào vòng sắt, rung lên keng keng.

"Thế tử, là Thế tử, chúng ta đều là người hầu Thế tử." Ba Lỗ cao giọng hô hào.

Tiếng trống quỳ ngày một dồn dập, hai hồi trống đã đánh xong, cuối cùng cũng tới hồi thứ ba, thùng thùng thùng thùng rung đất, rung cả hồn phách con người.

"Thế tử được vào, người hầu thì không!"

"Tại sao?" Ba Trát nhướng mày. "Trước đây bọn ta vào được cơ mà."

"Không thấy các Hãn Vương cùng các thủ lĩnh đều đợi bên ngoài à? Đại Quân truyền lệnh, tất cả mọi người đều đợi ở ngoài, chỉ có vương tử được vào."

Ba Lỗ cùng Ba Trát cùng nhìn ra chung quanh, bốn vị đại hãn vương, mười mấy thủ lĩnh ở các gia tộc lớn, mang binh tướng tới đều bị ngăn ở ngoài trướng, tụ tập thành mấy nhóm nhỏ nghị luận ầm ĩ. Trống quỳ đặt ở đó, không có thường xuyên đánh, mỗi lần đánh là một lần có chuyện khẩn. Nhóm hãn vương cùng các thủ lĩnh ở thành Bắc Đô có vô số nô bộc, bất cứ tin tức gì đều không lọt qua tai mắt bọn họ, thế nhưng lần triệu tập này lại quá mức gấp gáp.

"Thế tử, mau vào đi thôi! Chúng tôi ở đây chờ ngài." Ba Lỗ đẩy A Tô Lặc.

A Tô Lặc khó khăn thở hổn hển, cố đẩy tay Ba Hách ra, cởi bỏ áo lông chồn, phóng tới Kim Trướng. Bọn thị vệ lách mình nhường ra một lối đi cho hắn, rồi nhanh chóng trở lại làm bức tường sắt.

Ba Trát nhìn bóng lưng hắn, lại liếc qua anh trai đang trầm ngâm, do dự một hồi, nhỏ giọng nói: "Anh à, không phải... muốn phế Thế tử chứ?"

"Nói bậy bạ gì đó?" Ba Lỗ trừng mắt.

Lời đồn Đại Quân muốn phế con trai út để lập một Thế tử khác không còn là chuyện ngày một ngày hai. Anh em họ Thiết mặc dù nhỏ tuổi, nhưng không phải kẻ điếc, trong lòng không thể không thấp thỏm. Nếu như tương lai là người hầu của Đại Quân, sẽ là đại tướng tiếng tăm truyền khắp mấy đời, nhưng nếu là người hầu của một kẻ bị phế, thì thành cái gì? Không ai muốn trở thành chó hoang cả.

"Số anh em mình không tốt." Ba Trát méo miệng. "Phải đi làm người hầu cho Thế tử hiện tại, nếu cùng Đại Vương tử..."

"Không được nói bậy!" Ba Lỗ hung hăng trừng em trai, mặt đỏ bừng lên.

Điều tối kỵ nhất của tộc Man là phản chủ. Ba Lỗ nhận thấy mình có rất nhiều lý do bác bỏ ý nghĩ đại nghịch bất đạo của em trai, nhưng suy nghĩ vừa đến bên miệng, lại không thể nói nên lời. Suy nghĩ của Ba Trát có gì sai đâu? Dù sao mỗi người đều chỉ sống được một lần, Ba Trát giỏi cưỡi ngựa bắn cung, vốn nên là tướng quân của muôn người, chẳng lẽ lại vì vẻn vẹn hai chữ [trung thành] mà phải đem cả đời phục vụ cho một Thế tử yếu đuối, vô năng?

Trong âm thầm Ba Lỗ cũng từng nghĩ, nếu có thể đi theo vương tử khác thì tốt quá, không cần phải tìm đến Đại Vương tử hay Tam Vương tử, làm người hầu của Nhị Vương tử hay Tứ Vương tử cũng được rồi, cũng có thể mặc gấm lụa Đông Lục, cưỡi ngựa Cực Tây, có cơ hội theo đại quân ra trận giết địch, được quyền nghếch cao đầu trước mặt người khác.

Thế nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, Ba Lỗ thực sự chưa hề muốn rời khỏi Thế tử không có tiền đồ này. Vị chủ nhân này này cho người ta cảm giác không giống bình thường, khiến Ba Lỗ cảm thấy mình bái hắn làm chủ không hề sai. Đương lúc bọn hầu của Đan Hồ ép lên, người đã đứng ra ngăn cản, chặn đường bọn chúng chính là Thế tử. Ba Lỗ muốn lao ra, thế nhưng Thế tử lại giang tay, như con ưng nhỏ gắt gao che chắn cho ba con người sau lưng mình.

Người hầu chịu đòn thay cho chủ là chuyện bình thường, tương lai ra trận, có phải thay chủ che tên hứng đạn cũng không được phép oán giận. Cho nên Ba Lỗ thấy Thế tử làm như vậy, thực sự quá ngu xuẩn. Thế nhưng ngay thời điểm ấy, lồng ngực cảm nhận được sự ấm áp, bay xộc lên, giúp cậu không còn sợ hãi gì nữa.

Ba Lỗ nghĩ đó là điều ngu xuẩn, nhưng loại ngu xuẩn này lại khiến cậu không thể cự tuyệt.

"Em..." Ba Trát méo miệng. "Em chỉ nghĩ, chỉ nghĩ thôi mà..."

"Đừng nói nữa. Thế tử... là người rất tốt đó." Ba Lỗ vỗ lưng em trai. "Ngài không giống người khác."

Thùng! Tiếng trống cuối cùng cũng vang lên.

Dư âm như tiếng sấm từ chân trời xa xa truyền đi. A Tô Lặc vén màn cửa lều bằng da dê, hai tay chống mặt đất, quỳ gối trên mặt thảm, thở hồng hộc.

Bên trong Kim Trướng yên lặng lạ kỳ. Bốn anh trai tới trước cũng đều quỳ một chân trên đất chờ phụ thân gọi tên.

Đại Quân ngồi trên giường da báo cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ. Ngài ngồi ở đó, vịn chiếc án nhỏ, bên án đối diện là một người khoác áo trùm màu đen, mũ trùm đầu che khuất mặt hắn.

Bên trên án là chiếc khay bạc, bên trong khay bạc là thịt dê nướng, có bát sữa dê để bên cạnh. Có thể được ban cho ngồi giường, cùng Đại Quân mặt đối mặt ăn uống, là sự khen thưởng tối cao của tộc Man. Chỉ khi nào người ấy "lập được công cực lớn", không còn cách khen thưởng nào khác có thể tương xứng với công lao ấy, mới nhận ân điển ngồi giường tham chính. Trong trí nhớ của các vương tử, đến giờ chỉ có Đại Hãn vương Đài Qua Nhĩ mới nhận được vinh dự này.

"Xa quê lâu như vậy, có nhớ thảo nguyên không?" Đại Quân cười.

"Cũng không nhớ thảo nguyên gì mấy." Người mặc áo choàng cắt một miếng sườn dê lớn, thả vào miệng nhấm nháp, nuốt trọng. "Nhưng mà nhớ thịt rái cá, thịt thăn dê của phu nhân Anh thị, nếu Đại Quân không giữ tôi lại, tôi đã vào nhà Mộc Lê cày sạch rồi."

"Đại Hợp Tát!" Các vương tử đều nhận ra tiếng nói kia.

Người khoác áo choàng xốc mũ trùm lên, cái đầu trọc loé sáng, bộ râu trắng rõ từng sợi xoã dài.

"Đứng dậy đi." Đại Quân phất phất tay.

Ánh mắt ngài đảo qua trên gương mặt các con: "Đại Hợp Tát mang đến tin tốt. Ta nghĩ mình nên nói cho con trai mình biết trước, cho nên ta kêu đại hãn vương, thủ lĩnh với các tướng quân chờ ở bên ngoài, gọi chúng mày vào trước. Nhưng mà nghe tin tốt này rồi, thì phải trả lời câu hỏi của ta. Ai trả lời hay, ta sẽ ban thưởng."

"Vâng!" Các vương tử đồng loạt đáp.

Đại Quân nhẹ nhàng gật đầu: "Chúng mày không còn nhỏ nữa, đều phải biết việc nước việc quân, vậy kẻ thù lớn nhất là ai?"

Bỉ Mạc Can chần chờ một chút, liếc qua Thiết Do, Thiết Do buông thõng tay, biểu thị mình không có chủ ý. Tộc Man ở Hãn Châu, tây có Khoa Phụ, lân cận phía đông có nước Vũ, mặt phía Nam bên kia biển có Đông Lục họ Dận nhìn chằm chằm, có thể nói hai mặt đều thụ địch, không phân mạnh yếu.

"Là Khoa Phụ!" Một tiếng nói phá vỡ sự yên lặng.

"Quý Mộc? Tốt, nói thử xem, tại sao là Khoa Phụ?"

"Man tộc chúng ta có nhiều kỵ binh, lại thạo bắn cung. Người tộc Vũ mạnh nhưng không biết cưỡi ngựa, người Đông Lục có vũ khí tốt, áo giáp tinh, nhưng không chạy nhanh như ta, ba vạn kỵ binh của ta có thể giết sạch mười vạn người của chúng. Hiện giờ Đông Lục học ta mà đi lập kỵ binh, nhưng làm sao hơn được Hổ Báo Kỵ?" Quý Mộc lớn tiếng nói. "Chỉ có Khoa Phụ là đối thủ của chúng ta. Bọn chúng không cưỡi ngựa nhưng có thể chạy nhanh như ngựa, không mặc giáp trụ, nhưng trúng tên của ta cũng không thương tổn gì nhiều. Cho nên con nghĩ là Khoa Phụ, nếu cho con một nhánh kỵ binh, con nguyện qua phía tây đạp hổ đóng sông, bọn Khoa Phụ sẽ không dám qua sông, bước vào thảo nguyên của ta nửa bước!"

"Khoa Phụ đúng là kẻ địch mạnh." Đại Quân lắc đầu. "Nhưng mà, không đúng."

"Người Đông Lục!"

"Người tộc Vũ!"

Bỉ Mạc Can với Thiết Do không hẹn mà nói một lượt, đáp án lại khác biệt.

Đại Quân gật đầu: "Bỉ Mạc Can nói là người Đông Lục, Thiết Do nói là người tộc Vũ, lý do là gì?"

"Con cho là..." Thiết Do có chút nghẹn lời, từ nhỏ gã tin phục Bỉ Mạc Can, giờ đáp án hai người khác biệt, tự nhiên tay chân luống cuống.

"Thì em cứ nói đi!" Bỉ Mạc Can cười.

"Con nghĩ rằng Khoa Phụ mặc dù rất đáng sợ, nhưng cư dân quá ít, sinh nở chậm, đánh một lần thì phải lui về dưỡng sức rất lâu, dù chúng ta có bại thì qua mấy năm nữa vẫn có thể đoạt lại đất đai. Đông Lục dù người đông, binh khí sắc bén, nhưng phân tán khắp nơi, từ đời Hoàng đế Phong Viêm trở về sau, không có lấy một lần đánh nhau cho ra dáng. Kẻ thù còn lại chỉ có tộc Vũ."

Đại Quân vẫn gật đầu: "Cũng có lý. Bỉ Mạc Can, mày nói đi."

"Đáp án của con là người Đông Lục. Người tộc Vũ với Khoa Phụ mặc dù đều có sở trường, nhưng binh số của mười nước chư hầu ở Đông Lục cộng lại tới hơn trăm vạn cường binh. Tộc Man chúng ta danh xưng có ba mươi vạn thiết kỵ, nhưng nếu đối mặt với giáp sắt cùng trường thương, thì thành kẻ chết người tàn tật, cư dân Đông Lục đông đảo, nếu muốn chiêu mộ thì có thể lên đến trăm vạn đại quân. Không nhờ vậy thì Hoàng đế Phong Viêm cũng không thể mỗi bảy năm lại đánh sang chúng ta một lần, được hai lần liên tiếp. Cho nên con cảm thấy, mối hoạ trong ruột gan chúng ta, vẫn là Đông Lục."

"Không tồi!" Đại Quân vỗ bàn. "Kiến thức của mày cao hơn Thiết Do với Quý Mộc, chúng ta không sợ trăm vạn quân Đông Lục, mà là mấy ngàn vạn người đằng sau nó, đó là nguồn binh dự bị gần như vô hạn."

"Húc Đạt Hãn." Cuối cùng ngài chuyển hướng qua đứa con trai thứ ba đang trầm mặc. "Các bác của mày đều bảo mày là thằng con thông minh nhất của ta, tại sao lại trầm mặc không chịu nói?"

"Đáp án của con giống anh cả, kẻ địch lớn nhất của Bắc Lục, chính là người Đông Lục."

"Vậy à?" Đại Quân lắc đầu. "Tiếc là mày nói chậm quá. Nhưng mà ta không trách, mày đã nhường lời cho anh em nói cả mà."

"Không!" Húc Đạt Hãn ngẩng đầu lên. "Con nói là người Đông Lục, nhưng con có cách giải thích khác."

"Vậy à?"

"Vâng!" Húc Đạt Hãn tiến lên một bước. "Con muốn hỏi các anh em một câu, trong các quốc gia trên chín châu này, ai có thổ địa lớn nhất, ai dồi dào nhất?"

Bỉ Mạc Can nhíu mày. Căn bản không cần hỏi, Đông Lục của chiếm cứ bốn châu, cơ hồ một nửa đất đai, là quốc gia lớn nhất thiên hạ.

Húc Đạt Hãn vốn không muốn nghe anh em trả lời, nói ngay: "Cương vực chín châu, lớn nhỏ không sai biệt, nhưng giàu nghèo lại chênh nhiều. Con đã từng tính thử, một năm Hãn Châu chúng ta sản xuất, nếu quy thành thù vàng của Đông Lục, đại khái được ba vạn. Thế nhưng bốn châu của Đông Lục, chỉ cần một mình Trung Châu cũng làm được không dưới tám vạn thù vàng. Mà nghe nói Uyển Châu còn làm ra được nhiều hơn cả ba châu kia cộng lại. Người Đông Lục chiếm cứ bốn châu phì nhiêu nhất, mà bảy bộ lạc tộc Man ta chỉ có một Hãn Châu rét lạnh, cằn cỗi, kẻ thù của ta, làm sao không phải người Đông Lục cho được?"

"Rốt cuộc mày muốn nói gì?" Đại Quân lắc đầu. "Ta hỏi kẻ địch, mày lại nói tài phú."

"Phụ thân." Húc Đạt Hãn quỳ một chân trên đất. "Tâm nguyện tộc Man chúng ta là gì? Đương nhiên là kiến lập công lao sự nghiệp như Thiết Thấm Vương, đạp bằng mọi đại địa, mọi đại dương. Đánh bại một hai kẻ địch có là gì chứ? Chúng ta muốn đánh bại tất cả mọi người! Nhưng chỉ bằng sức sản xuất của Hãn Châu, chúng ta không có binh lực để khai chiến bốn phương, chỉ khi nào chiếm cứ Đông Lục giàu có, sử dụng sức sản xuất của nó, thì mới hoàn thành công lao sự nghiệp Thiên thần Bàn Thát đã chỉ dẫn ta! Cho nên kẻ địch của chúng ta, nhất định là người Đông Lục!"

"Nói nghe đơn giản quá." Đại Quân lạnh lùng quát. "Lúc binh đoàn của Hoàng đế Phong Viêm xâm nhập thảo nguyên, đừng bảo chúng mày từng thấy, tới ta cũng chỉ nghe đồn. Hai bên giao tranh chỉ trong bảy tháng ngắn ngủi, chiến sĩ từ bảy bộ lạc chết không dưới hai mươi vạn, hơn phân nửa trai tráng chết trên chiến trường, đành phải dựa vào phụ nữ cùng trẻ con, tới vài chục năm sau cũng không thể khôi phục. Giáp sắt, nỏ mạnh của Đông Lục đã sát thương gân cốt bảy bộ lạc ta những hai lần, tới nay chúng ta không dám vượt trời mở đất dù chỉ nửa bước. Mày bảo phải tiến vào Đông Lục, dựa vào cái gì để tiến chiếm Đông Lục? Mày có lòng can đảm như Khâm Đạt Hàn Vương, ông nội của mày không?"

"Con không có lòng dũng của ông nội, nhưng dựa vào tích luỹ tộc Man ta mấy chục năm qua, chúng ta có thể." Húc Đạt Hãn bước cao lên một bước. "Hoàng đế Phong Viêm càn quét ta một trận, khiến ta bị tổn thất nặng nề, nhưng Đông Lục bây giờ cũng đang chịu phân liệt. Chỉ cần bọn họ phân liệt, chúng ta có thể tách ra đánh tan từng mảng, Đông Lục bây giờ không phải một thể, chờ một thời gian nữa, cơ hội tuyệt vời này sẽ mất đi ngay!"

Hắn ta đi tới bên cạnh cửa, vén rèm da dê, chỉ vào phương nam: "Tộc Man chúng ta muốn nhìn kẻ địch, là cả chín châu. Chúng ta muốn trở thành Hoàng đế của thế giới này, phía tây đánh bại Khoa Phụ, phía đông đánh bại người tộc Vũ, người xem đó là gì? Chỉ có nắm chắc Đông Lục màu mỡ, tộc Man chúng ta mới có thể đặt vững cơ nghiệp ngàn năm!"

Bên trong Kim Trướng yên tĩnh lạ thường, Bỉ Mạc Can khẽ hít hà, cũng gật đầu.

"Tốt! Đây mới là lời con trai ta nên nói. Phải thưởng!" Đại Quân lấy chiếc cung khảm sừng treo trên vách, vứt cho Húc Đạt Hãn.

"Ta thưởng đây là thưởng cho chí khí của Húc Đạt Hãn!" Đại Quân đảo mắt qua các con. "Chỉ thấy thứ dưới mắt thì không phải anh hùng, trong lòng có thiên hạ, bản thân mới chiếm được đất đai trong thiên hạ. Thiết Thấm Vương trước khi khởi binh cũng chỉ là một nô lệ chăn thả ngựa, vậy tại sao ngài có thể thống nhất bảy bộ lạc? Bởi vì ngài có tâm tưởng thống nhất bảy bộ lạc! Nếu chỉ muốn trông coi mảnh đất thảo nguyên này thôi, chúng mày không thể làm anh hùng!"

"Vâng!" Các vương tử cùng đáp vang.

"Thưa, con nghĩ rằng..." A Tô Lặc xếp sau cùng, trầm thấp nói, nhưng tiếng nói đã bị thanh âm của các anh trai nuốt chửng.

Đại Quân chuyển hướng qua Đại Hợp Tát: "Đại Hợp Tát, ngươi biết những gì từ Đông Lục, thì tự ngươi nói cho bọn nó đi." 

Cre hình: βιβιο - flickr

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro