22-33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Tan nát cõi lòng.Trời mưa tầm tã. Dưới ánh đèn neon đủ màu sắc hắt từ muôn vàn ô cửa kính, khách qua đường vô thức rảo nhanh tìm về mái ấm gia đình.

Trong góc hẻm tối tăm chật hẹp, nam nhân cuộn tròn tấm thân trần như nhộng. Hạt mưa tát xối xả lên thân thể chằng chịt vết thương, mặt đất xung quanh đã sớm đọng thành vũng bùn lầy bẩn thỉu nhớp nhúa."Đoạn Dịch!" Nhớ lúc nãy mình gấp gáp lao về phía hắn thì bị mấy nam nhân xa lạ mặc âu phục đen ngăn chặn. Chỉ chốc lát, Bạch Vĩnh đã bị luồng sức mạnh bất ngờ ném thẳng ra ngoài, lưng đập xuống sàn nhà lạnh lẽo.

"Các ngươi làm gì!" Bạch Vĩnh điên cuồng gào thét, nhảy xổ vào một tên: "Để ta gặp hắn! Để ta cùng hắn nói cho rõ ràng!" Mái tóc đen bù xù xõa rơi xuống, tuy che khuất gương mặt lấm lem bụi bẩn nhưng không giấu nổi đôi mắt lo lắng ngỡ ngàng xen lẫn đả kích kia."Để ta gặp hắn! Đoạn Dịch! Ngươi ra đây!" Bạch Vĩnh nổi giận hét to, kết quả hấp dẫn vô số ánh mắt dò xét nghi ngại của những người xung quanh. Một kẻ trong đám bảo kê ấn đầu Bạch Vĩnh sát rạt mặt đất, song hắn càng giãy dụa kịch liệt hơn: "Đoạn Dịch! Ra đây!"

Đương lúc bế tắc, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột reo vang: "Vâng, chủ tịch..."Đang bị đè trên mặt đất, Bạch Vĩnh loáng thoáng nghe thấy liền trợn trừng hai mắt.

"Vâng, thuộc hạ vô năng, sẽ không bao giờ để chuyện này phát sinh thêm lần nữa... Chúng tôi lập tức giải quyết ngay..." Nhanh chóng cúp điện thoại, sắc mặt nam nhân sa sầm càng khó coi."Chết tiệt! Chỉ vì kẻ điên nhà ngươi mà tiền lương tháng này của bọn tao bị cắt giảm quá nửa..." Nguyên lũ nam nhân bất mãn gầm gừ.

"Vậy chủ tịch muốn xử lý hắn kiểu gì..." Vẫn tiếp tục đè Bạch Vĩnh, nam nhân ngẩng đầu hỏi."Hắn hả..." Tên cầm điện thoại nhếch mép cười lãnh khốc: "Chủ tịch nói, chỉ cần hắn còn sống là ổn..."

Cứ như vậy, Bạch Vĩnh bị hành hạ tàn nhẫn không biết bao lâu. Bọn chúng kéo rách quần áo hắn, phát tiết liên tục còn tiện thể đấm đá luôn tay. Khớp xương Bạch Vĩnh rệu rã như vỡ nát vụn, cơ bụng co thắt cuộn từng cơn... tất cả những thứ có khả năng nôn ra đều đã tuôn ồng ộc đến khi dạ dày trống rỗng như bị kim đâm thủng, đau đớn tê tâm liệt phế...Cuộn mình lùi sâu vào góc tường, Bạch Vĩnh mơ hồ nghe tiếng mưa rơi lộp bộp bên tai, gió rét thấm qua da ngấm tận vào sâu trong cốt tủy...

Thì ra số phận mình định sẵn phải chết một cách bi thảm như vậy... thật nực cười... còn vọng tưởng đã tìm được hạnh phúc chân chính, xuẩn ngốc trông mong hắn chịu đợi chờ... chờ ta nói ba chữ ấy... Chẳng ngờ... Tại sao hắn lại lừa gạt mình chứ... Mình thật thảm hại, cứ mãi ôm ấp một hy vọng giả dối...Rát buốt do gió mưa quất lên thân trần dần dần tan biến vô tung vô tích. Bạch Vĩnh cảm giác hắn đang cận kề cánh cửa tử thần. Giấu mình ở nơi hẻo lánh tăm tối mà lìa xa thế gian tang tóc có lẽ cũng là an ủi đối với y...

Một đôi giày da cao cấp đi tới, cẩn thận nâng nam nhân đang hôn mê, sâu dưới đáy mắt ánh lên tia thương tiếc: "Đại thúc, ngươi thật đáng thương.... Nếu như ngươi không phải người Lâm gia... có lẽ ta đã thích ngươi rồi..."Nhẹ nhàng ôm lấy thân hình gầy yếu, Nhiễm Húc bước vào xe.

Chương 23: Lừa gạtBạch Vĩnh ngỡ mình đang trôi nổi giữa giấc mộng triền miên bất tận. Hắn mơ thấy hình ảnh bản thân khi còn bé đang chơi đùa vui vẻ trong hoa viên. Tuy diện tích không quá rộng lớn song vô cùng tươi đẹp dưới bầu trời xanh êm dịu. Ánh nắng vàng ấm áp rọi sáng vạn vật, xua tan sương giá mây mù. Trăm loài hoa đua nhau khoe sắc tỏa hương trên thảm cỏ mùa xuân mơn mởn. Ngắm đàn chim chao liệng giữa không trung khiến trái tim hắn thanh thản yên bình.

Cảnh mộng chợt thay đổi, đảo mắt đã qua một năm. Hình bóng nhỏ nhắn lại xuất hiện trước tầm nhìn, vẫn đáng yêu với đôi con ngươi trong veo và gò má phúng phính ửng hồng. Một nam nhân dịu dàng nắm lấy bàn tay non nớt của hắn, người đó chính là con rể của Lâm gia. Bạch Vĩnh len lén theo dõi bọn họ đi về phía biệt thự.... Sắc mặt người kia không chút thay đổi nhìn mình, còn mình thì xấu hổ cười cười với hắn. Hỡi ôi, cuộc sống bình thản vui sướng này đã bị đánh vỡ ngay trong khoảnh khắc đó...Chầm chậm nâng làn mi, hắn lại thấy cái trần nhà quen thuộc. Chua xót cười khổ...

Thì ra mình muốn chết cũng chẳng được."Đại thúc... ngươi hôn mê bất tỉnh suốt mấy ngày liền rồi đó..." Một bàn tay ấm áp ôn nhu xoa trán Bạch Vĩnh kiểm tra nhiệt độ: "Tạm ổn rồi, đã hạ sốt..." Đôi mắt màu bạc rạng ngời tia mừng rỡ.

Bạch Vĩnh im lặng nhìn Duyệt, đáy mắt đã mất đi niềm ngạc nhiên ngỡ ngàng, phảng phất như hiểu thấu tất cả, rồi lại phảng phất như vạn sự thế gian đều như gió thoảng mây trôi tan biến vô tung vô tích.Duyệt thở dài, xoay người định rời đi, trả lại cho hắn không gian tĩnh. Nhưng vừa bước đến gần cánh cửa thì bỗng có một thân ảnh chắn lại.

"Hắn tỉnh à?""Ừ."

Sau khi nghe câu trả lời, Nhiễm Húc liền tiến vào bên trong."Đại thúc, sao rồi?"

"...""Ha ha, bây giờ đã hoàn toàn minh bạch hay chưa? Đoạn Dịch căn bản không thương ngươi!"

"...""Thật ngốc, ta chưa từng thấy người nào si tình như ngươi. Ta còn tưởng rằng..."

"Đừng nói nữa!"Nhiễm Húc đang thao thao thì bị Bạch Vĩnh cắt ngang. Hắn hơi chững vì kinh ngạc nhưng rất nhanh liền hồi phục lại tinh thần, lạnh lùng cười nhạt rồi vươn tay tóm cổ Bạch Vĩnh áp đảo trên giường: "Lão già, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không? Chỉ cần ta thích, ngươi lúc nào cũng có thể chết rất bi thảm."

—-Chỉ cần ta thích, ngươi lúc nào cũng có thể chết rất bi thảm...Cổ bị bóp chặt khiến hô hấp nặng nề khó khăn, khóe môi cong cong thành nụ cười chua xót.

Phải, trước kia từng có người nói với mình như vậy... Nếu lúc đó hắn giết chết mình thì tốt biết bao...Bị vẻ mặt của nam nhân làm cho sợ hãi, Nhiễm Húc dần buông lỏng khớp ngón tay. Khí lạnh đột ngột tràn vào buồng phổi khiến nam nhân ho khan kịch liệt. Do thân thể suy yếu nên ho khan dần biến thành thở dốc.

"Muốn chết cũng đâu dễ dàng như vậy! Lâm gia các ngươi mắc nợ ta. Một ngày nào đó ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi. Khi ấy, ta muốn toàn bộ Lâm gia các ngươi đểu phải đầy ải dưới địa ngục." Hận ý đậm đặc bức người, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Vĩnh, phảng phất như muốn xé rách hắn thành muôn vàn mảnh nhỏ."Tùy ngươi..." Yếu ớt phun trả hai chữ, Bạch Vĩnh liền đảo mắt về hướng khác.

"Được..." Ngón tay chậm rãi lần mò đến khuôn ngực Bạch Vĩnh. Hắn cúi đầu khẽ cắn vành tai: "Chắc ngươi còn chưa kịp hiểu tại sao mình rơi vào kết cục bi thảm này đúng không, đại thúc... Thật ngốc mà, Đoạn Dịch và ngươi... đều bị Lục Triệt lừa..."Chương 24: Nhiễm Húc trả thù

"Cái gì..." Bình ổn hơi thở hỗn loạn dồn dập, Bạch Vĩnh vô lực thắc mắc: "Bị lừa...""Ha ha ha... đại thúc, tại ngươi không biết thôi." Sau khi ha hả cười nhạo chán chê, Nhiễm Húc mới nhẹ nhàng san sẻ một bí mật nham hiểm khiến Bạch Vĩnh vô cùng khiếp sợ.

"Lục Triệt! Đại thúc, ngươi gặp hắn rồi đúng không..." Lời còn chưa dứt, Nhiễm Húc đã đi tới bên Bạch Vĩnh, nhìn đôi mắt trợn tròn kinh ngạc, hắn ấn Bạch Vĩnh xuống giường: "Ta muốn vừa nói chuyện vừa làm vài việc thú vị, cho nên..." Ngón tay nam nhân đột ngột xâm phạm phía sau hắn."Ư..." Tiểu huyệt sưng đỏ không ngừng phun ra nuốt vào ngón tay cứng cỏi thô to.

"Đại thúc, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi ngậm ngón tay ta chặt thật a." Vừa nói hắn vừa không quên chà đạp đóa hồng anh trước ngực. Bạch Vĩnh bị hành hạ đến run rẩy toàn thân."Ta và Lục Triệt vốn là anh em." Vừa tiếp tục giải thích, hắn vừa uốn lượn ngón tay trong cơ thể Bạch Vĩnh.

"Ư a!" Đau đớn xé rách khiến Bạch Vĩnh kêu gào thảm thiết."Ngay từ thuở ấu thơ, chúng ta đã là cô nhi không thân thích, không bằng hữu. Ta và Lục Triệt ngậm đắng nuốt cay, nương tựa lẫn nhau mà sống. Đại thúc... ngươi có biết do ai gây nên không? Chính là Lâm gia các ngươi. Chỉ bởi vì một giao dịch quan trọng mà toàn bộ tứ đại gia tộc bị khuất phục dưới quyền thế của Lâm gia. Lâm gia vụng trộm phi pháp, chỉ có duy nhất Lục gia dám đứng ra phản bác. Vì thế... Lục gia đã phải gánh chịu kết quả thảm khốc... Ngươi biết, đó là gì không... đại thúc..." Hai mắt nam nhân đỏ ngầu rực lửa, tràn ngập cừu hận nhìn chằm chằm Bạch Vĩnh.

"A a a a a a—" Nhiễm Húc đột nhiên tàn nhẫn thúc mạnh vào địa phương còn chưa lành lại của Bạch Vĩnh: "Lâm gia âm thầm hãm hại Lục gia. Sau khi cha ta bị sát hại, mẹ ta cũng nhảy núi tự vẫn... Cả gia tộc đông đúc, người chết thảm, kẻ bị bắt giữ... chỉ sót ta và Triệt là may mắn trốn thoát..."Người dưới thân co rút vì đau đớn: "A! ...chậm.... đau quá...." Bạch Vĩnh sắp chịu không thấu song Nhiễm Húc càng làm hung hãn hơn...

"Ngươi cũng biết đau đớn?! Ha ha, đại thúc... ngươi biết ta và Triệt đã trải qua tủi nhục nhường nào hay không? Được Đoàn gia thu lưu... nhưng mỗi ngày đều sống khổ sống sở, bụng lép kẹp đói meo mốc lại thường bị đánh đập tàn nhẫn. Chính ở địa ngục trần gian đó, ta quen biết Đoạn Dịch... Ngay lần đầu gặp mặt, ta đã nhận ra hắn rất hứng thú với Triệt. Quả nhiên chẳng ngoài dự đoán, vài ngày sau liền có người hầu mang Triệt đi..."Một trận co rút, Nhiễm Húc bắn luồng dịch trắng đục vào cơ thể Bạch Vĩnh, nhưng hắn vẫn không ngừng mà tiếp tục quất xuyên: "Chỉ không ngờ rằng... Đoạn Dịch lại coi Triệt như món đồ chơi..." Nói đến đây, Nhiễm Húc mạnh mẽ đâm một cái thật sâu.

"A!!!" Nam nhân dưới thân phát ra tiếng rên rỉ thê thảm..."Món đồ chơi luôn nơm nớp quan sát sắc mặc chủ nhân mà sống... lúc chủ nhân hết yêu thích... món đồ chơi sẽ bị ném đi.... Ha ha, Đoạn Dịch đã ném Triệt cho Lâm gia..."

Nhiễm Húc chợt ngừng lại... cúi đầu xuống thổi nhẹ nhàng vào lỗ tai Bạch Vĩnh: "Đại thúc... thí nghiệm Lâm gia vụng trộm tiến hành, ngươi biết là gì không..."Nhìn thân thể nam nhân run lên, Nhiễm Húc châm chọc cười: "Tạp chủng của Lâm gia sao biết được. Năm đó, Lục Triệt bị Lâm gia mang đi, nó mới tròn bốn tuổi đã bị kéo vào phòng thí nghiệm.... Ngươi tưởng tượng nổi liệu nó chịu bao nhiêu thống khổ?!" Người dưới thân càng run rẩy hơn.

"Sao ngươi hiểu được cơ chứ! Sau thời gian Triệt bị lôi đi, Đoạn Dịch đã tới tìm ta. Hóa ra cái loại người như hắn cũng biết hối hận... Nhìn vẻ mặt của hắn lúc đó, ta chỉ mong phanh thây hắn thành trăm ngàn đoạn! Ác giả ác báo, cuộc sống thoải mái quyền quý của hắn cũng chẳng kéo dài. Ta đã trợ giúp hắn giết chết người cha ruột thịt, giờ mục tiêu kế tiếp của ta chính là hắn! Ha ha ha..."Trên giường đang tái hiện một cảnh tượng dâm mỹ cực điểm. Nhiễm Húc như đang phát tiết mà không ngừng mãnh liệt vận động trên người Bạch Vĩnh. Nam nhân vô lực dưới thân đã sớm hấp hối, chỉ đủ sức phát ra vài thanh âm nức nở yếu ớt...

Lạnh! Toàn thân trừ đau đớn ra chỉ còn cảm giác lạnh thấu xương. Thì ra... Năm mười hai tuổi, đứa bé mình nhìn thấy chính là Lục Triệt...Thời gian như quay ngược về quá khứ, hắn lờ mờ bắt gặp ánh mắt hờ hững của đứa bé kia. Bên tai quanh quẩn những mẩu đối thoại vụn vặt trong đêm ấy...

"Anh là...""Anh tên Bạch Vĩnh."

"Bạch Vĩnh... sao anh lại ở đây...""Tình cờ đi ngang qua thôi! Sao em lại bị trói?"

"Không biết... em muốn về nhà..."Nhìn ánh mắt bi thương của Lục Triệt, hắn cũng không nhịn nổi đồng tình, không biết moi đâu ra dũng khí mà can đảm thốt ra: "Anh sẽ nghĩ cách giúp em trốn thoát!"

"Thật sao...?""Ừ!"

Hai tròng mắt trong suốt ảm đạm vụt ngời sáng: "Cám ơn anh!""Bạch Vĩnh... bọn họ đuổi đến đây rồi..."

Trong bóng tối u ám, một thiếu niên nắm tay đứa bé trốn nhủi vào bụi cây. Ánh đèn pin liên tục lướt qua mỗi ngóc ngách trong hoa viên."Chúng nó chạy đâu! Nhanh lên, mau tản ra lục soát!" Vô số người cập rập vội vàng xua khắp bụi rậm.

"Đừng sợ... em sắp được về nhà rồi...." Bạch Vĩnh vừa an ủi Lục Triệt, vừa thục mạng chạy trốn..."Tới rồi!" Chỉ chỉ cái lỗ nhỏ: "Em mau chui qua đi! Mau về nhà! Đừng để bọn họ tìm được..."

"A, tìm thấy rồi! Chúng nó ở đây này!" Một ngọn đèn lướt lên người hai đứa nhỏ..."Nhanh! Chạy đi!"

"Nhưng mà... Bạch Vĩnh, anh xoay sở kiểu gì bây giờ?" Đôi mắt đen láy ngập tràn âu lo."Không sao đâu, cùng lắm bị ăn một trận đòn thôi... em mau đi đi!"

Nơm nớp trông đám người đang rầm rập lao tới, Bạch Vĩnh vội đẩy Lục Triệt ra ngoài...Chương 25: Cái giá phải trả.

"Tiểu tử thúi! Mày để thằng nhóc đó chạy đâu rồi?"Nam nhân cầm gậy hung tợn tra hỏi thiếu niên đang té lăn quay trên mặt đất, tay đấm chân đá túi bụi.

"Ư—" Bạch Vĩnh hé miệng thở hấp hối, quyết tâm không chịu nói tiếng nào."Còn gan lỳ?"

"Đừng đánh nữa, thằng nhóc kia trốn thoát còn thằng này bị đánh chết, thế chẳng phải cái được không bù nổi cái mất sao." Một nam nhân đeo kính viền vàng ngăn cản nam nhân đang đánh đập Bạch Vĩnh."Được, nếu thằng kia chạy thì chúng ta dùng thằng này thay chỗ. "Nam nhân dừng tay rồi ra lệnh: "Nâng nó vào trong..."

Bạch Vĩnh bị khiêng vào căn phòng nhỏ xa lạ âm u...Lạnh quá, hình như họ nhốt mình trong hầm băng... càng lúc càng lạnh... thật khó chịu...

Bên ngoàiHai nam nhân nhàn nhã hút thuốc nhìn thiếu niên run rẩy bất lực cuộn mình trong hầm băng.

"Có vẻ tiểu tử này còn chịu được, thử giảm dần nhiệt độ xuống đi...""Ưm..." Giá lạnh thấu xương... Bạch Vĩnh cứng ngắc cuộn tròn cố gom chút hơi ấm. Vết máu chưa khô trên người cũng sớm ngưng đọng thành giọt tinh thể trong suốt, mái tóc đen nhánh bị tầng hơi nước mỏng manh bịt kín.

"Đến thời điểm phù hợp rồi.""Được."

Cầm ống tiêm chuẩn bị sẵn, nam nhân đi xuống hầm băng rồi bơm hết chất lỏng đỏ tươi vào thân thể Bạch Vĩnh."Quan sát cẩn thận trong năm phút."

"A—" Sau khi bị tiêm, Bạch Vĩnh phát ra tiếng kêu gào thảm thiết. Cơ thể đau đớn khôn tả, phảng phất như sắp tan rã... Muốn nôn mửa, nhưng lại chỉ nôn ra đống dịch dạ dày kèm theo tơ máu..."Dạ dày nó xuất huyết..."

"Ngừng thí nghiệm, ngày mai tiếp tục tiến hành..."Cứ như vậy, hắn bị hành hạ nửa năm trời. Từ đó về sau, do di chứng nên hắn mắc bệnh viêm dạ dày mãn tính...

"Đại thúc! Đại thúc! Tỉnh lại!"Ai đó...

"Mau dậy, đại thúc!""Ai..." Hoang mang mở mắt nhưng vô thần không chút tiêu cự.

"Rốt cuộc ngươi cũng chịu tỉnh, khẩn trương lên! Nhiễm Húc vừa ra ngoài, ta giúp ngươi trốn!" Giọng nói vẫn dễ nghe như cũ song không còn nhõng nhẽo non trẻ như hồi đầu mới gặp."Duyệt... là ngươi hả..." Chậm rãi bình phục tinh thần: "Chạy... không được! Chạy rồi ngươi làm sao đây." Bỏ qua thúc giục của Duyệt, Bạch Vĩnh nghiêng người tiếp tục ngủ.

"Đại thúc! Đừng nháo nữa!" Duyệt bối rối: "Ngươi không chạy sẽ bị giết đó!""Không đi!"

"Đại thúc!..." Duyệt thở dài bất đắc dĩ: "Ngươi ngang bướng cố chấp thì đừng trách ta.""Ngươi làm gì thế... đừng..." Duyệt cầm khăn tẩm thuốc mê kiên quyết ấn vào mũi Bạch Vĩnh. Tích tắc, hắn liền trầm lắng mê man.

Duyệt ôn nhu nhìn Bạch Vĩnh: "Đại thúc, ta phát hiện ta thích ngươi mất rồi... cho nên..." Ánh mắt hắn kiên định: "Ta nhất định sẽ giúp ngươi thoát thân."Chương 26: Nữ tử

"Ưm..." Mềm mại ghê, thật ấm áp."Ư..." Làn da nhạy cảm trên gò má bỗng nhiên cảm thấy ẩm ướt.

"Ôi chao! Tỷ tỷ! Thúc thúc tỉnh rồi!" Một âm thanh xen chút mừng rỡ khẽ vang lên."Ư..." Chậm rãi nâng hàng mi trĩu nặng, quang cảnh xa lạ khiến Bạch Vĩnh hoang mang không biết đây là đâu... vừa cố động đậy cơ thể liền nghe thấy một tràng sủa gâu gâu.

"Karla, gì thế..."Nhấc tay dụi dụi hai mắt để xua tan cơn buồn ngủ: "Oái!" Bạch Vĩnh bị đống lông xù đột ngột nhảy chồm tới, hù dọa giật nảy người.

"Gâu!" Một chú chó săn lông vàng khá thân thiện đang chồm hỗm trong lòng hắn."Ha ha~~~ thì ra thúc thúc sợ chó." Đứa bé đáng yêu đứng bên cạnh hắn ôm bụng cười nắc nẻ: "Nó tên là Karla, rất dễ thương đúng không ạ?"

Bạch Vĩnh sợ đến độ toàn thân cứng ngắc, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Karla ghé chiếc mũi hồng hít hít Bạch Vĩnh rồi lon ton chạy về phía đứa nhỏ, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống."Cháu là..." Bạch Vĩnh có chút mờ mịt, cố nhớ lại quá trình trước khi bất tỉnh.

Mình bị Nhiễm Húc bắt giam, sau đó... Duyệt! Là Duyệt đã cứu hắn ra. Vậy Duyệt đâu rồi?"Cậu bạn nhỏ." Bạch Vĩnh hấp tấp bước tới gần cậu bé, vội vàng dò hỏi: "Cháu biết Duyệt đi đâu không?"

"Duyệt?" Đứa bé chớp chớp hai tròng mắt long lanh: "A! Ý thúc thúc muốn hỏi là ca ca tóc trắng kia hả?""Ừ!"

"Ca ca tóc trắng... đưa thúc đến đây rồi bỏ đi luôn." Đứa bé hồn nhiên tươi cười."Vậy, cháu biết hắn đi đâu không?" Lo lắng nhìn đứa bé, Bạch Vĩnh vô thức nắm chặt các khớp ngón tay.

"Thúc thúc, đau quá!"Chương 27: Cơn ác mộng

"Đại thúc thật biết quan tâm người khác, nhưng đại thúc có biết mình đang ở đâu không?"Nghe cô gái chất vấn nhẹ nhàng, Bạch Vĩnh ngây ngẩn cả người.

Mình đang ở đâu nhỉ... mới vừa rồi đầu óc chỉ toàn nghĩ về Duyệt nên chẳng chú ý đến hoàn cảnh bản thân. Thôi mặc kệ, muốn ra sao thì ra.Lắc lắc đầu, Bạch Vĩnh chăm chú quán sát cô gái: "Xin cho tôi biết Duyệt đang ở đâu được không?"

Dường như cô gái đã phỏng đoán trước phản ứng của Bạch Vĩnh, vì vậy liền ôn nhu cười đáp: "Đại thúc cực kỳ hấp dẫn nha! Quả không hổ danh là người mà Duyệt coi trọng. Thật dịu dàng... Tuy cháu vẫn chưa xác định được Duyệt đang ở đâu nhưng thúc ở đây là an toàn nhất đó."Vuốt vuốt làn tóc mây suôn mượt, cô gái giới thiệu: "Cháu tên Y Nam, còn đứa bé trai lúc nãy là em cháu – Tiểu Vũ. Sau này thúc cứ yên tâm ở đây nhé.""Sống ở đây..." Mê man lặp lại như nói với chính mình, đột nhiên Bạch Vĩnh tỉnh táo, cất tiếng hỏi vấn đề trọng tâm: "Duyệt còn ghé qua đây không?"

"Cái này..." Ánh sáng trong mắt cô gái phút chốc ảm đạm... ngón tay tinh nghịch vân vê chiếc cằm thon, mái tóc dài mềm mại che phủ ba phần khuôn mặt: "Cháu không chắc chắn lắm... nhiều khả năng anh ấy sẽ không trở về nữa...""Cái gì?!" Bạch Vĩnh kinh ngạc xen chút sững sờ khẩn trương: "Hắn làm sao? Có phải bị Nhiễm Húc bắt rồi không?!" Tóm chặt bờ vai cô gái, Bạch Vĩnh gần như đã đánh mất lý trí cùng sự tỉnh táo của mình.

"Cháu không biết! Nhiệm vụ của cháu chỉ là chăm sóc thúc cẩn thận theo lời Duyệt dặn dò thôi." Cô gái bị hù dọa giật mình hoảng sợ. Thân hình cố gắng giãy khỏi Bạch Vĩnh rồi vội vã tránh ra xa. Trong căn phòng tịch mịch, Bạch Vĩnh đứng thẫn thờ, đăm đăm nhìn cánh cửa gỗ.

"Đại thúc! Thúc là người xấu!" Tiểu Vũ ôm Karla đẩy cửa xông vào: "Thúc bắt nạt tỷ tỷ của cháu! Thúc là người xấu!" Tiểu Vũ hét toáng lên bất mãn. Bàn tay nhỏ bé non nớt liên tục đấm vào Bạch Vĩnh. Mãi tới giờ tinh thần Bạch Vĩnh mới quay trở về thân xác."Xin lỗi, Tiểu Vũ.... vừa rồi thúc thúc không tốt. Thúc thúc xin lỗi." Dịu dàng xoa tóc Tiểu Vũ, Bạch Vĩnh cười cười.

"Thật sao..." Dừng khóc, Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Bạch Vĩnh."Ừ, đương nhiên!"

"Ha ha~~~" Tiểu Vũ vui mừng nhào vào lòng Bạch Vĩnh: "Cháu đã nói mà, đại thúc tốt như vậy, sao lại làm chuyện đó được."Cuộc sống êm đềm trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã hơn nửa tháng.Hàng ngày Bạch Vĩnh điên đầu tính toán, cố tìm mọi cách thoát thân êm đẹp. Tiểu Vũ dính hắn chặt như keo con voi, gỡ mãi chẳng ra. Sáng sớm nó đã ồn ào huyền náo kéo hắn đi dọn dẹp phòng bếp bừa bộn. Thẳng thắn mà nói cô gái xinh đẹp này vô cùng vụng về, chả làm cái gì nên hồn. Hôm nào như hôm nấy, Y Nam không nhét trứng gà vào lò vi sóng thì đổ nước ngập cái chảo vừa nấu xong... Chập tối, Tiểu Vũ lại quấn quýt sống chết mè nheo đòi kể chuyện cổ tích.

Chỉ cần có cơ hội, Bạch Vĩnh đều thử chạy trốn, song kết quả kiểu gì cũng bị Karla đuổi khắp sân. Ngoài điều đó ra, giờ đây trong đầu hắn còn luôn phân vân liệu bản thân có thể báo đáp ân tình cho người đã bảo vệ mình hay không..."Đại thúc! Thúc đâu rồi?""Đại thúc, thúc mau ra đi, Tiểu Vũ không muốn thúc đi đâu!"

"Gâu!"Vầng trăng vằng vặc giữa trời, Bạch Vĩnh thừa dịp Karla chợp mắt mà lẻn ra ngoài. Dưới quầng sáng nhợt nhạt thê lương, cô gái nắm tay bé trai chạy khắp nơi tìm kiếm.

"Xin lỗi, Y Nam, Tiểu Vũ..." Nhẹ giọng áy náy, Bạch Vĩnh tan biến vào ngõ hẻm tối tăm..."A!" Ánh trăng bạc trải dài trên drap giường trắng toát. Một nam tử đang say sưa ngủ bất chợp giật mình tỉnh giấc.Là mộng...

"A Đoạn... sao thế..." Vân vê hai mắt, thiếu niên tóc đen nằm bên cạnh cũng ngồi dậy quan tâm."A... không có gì..." Ôn nhu tươi cười, nam tử tóc vàng vuốt ve thiếu niên: "Triệt, ngủ tiếp đi... ta vào toilet đã..."

"Ưm~~"Trong phòng toilet vắng lặng, nam tử tóc vàng mở vòi loa sen hết cỡ, làn nước lạnh như băng chảy xuôi theo da thịt trần trụi.

Nam tử thất thần nhìn nền đất lát gạch xa hoa...Không thể nào... lâu như vậy rồi... sao vẫn còn nằm mộng thấy hắn.... Bây giờ hắn.... sẽ không như vậy đâu.... Tên Nhiễm Húc kia vốn thích lão già đó mà... Mình quá lo lắng thôi...

Vặn khóa nước, nam tử lắc đầu xua tan ý nghĩ rồi quay về giường.Trong cơn ác mộng kia, hắn đứng giữa những bông tuyết tung bay, giương mắt nhìn nam nhân nhào xuống nền tuyết mỹ lễ mà khắc nghiệt sau khi bị xâm phạm thô bạo... máu tươi nhiễm đỏ, nổi bật giữa đất trời hoang vu....Chương 28: Lục Triệt trả thù.

"Ngươi còn dám trở về..." Đôi giầy da gõ nhịp trên sàn nhà: "Đại thúc tính đánh cuộc được ăn cả ngã về không sao...?"Nam nhân bị trói lơ lửng giữa không trung, thân thể trắng nõn chằng chịt vết roi xanh tím. Da thịt xây xát nhiều chỗ cùng chân tách mở ra đến hết cỡ. Từ chỗ đó còn chảy đầy máu, rơi xuống sàn nhà bóng loáng tạo thành từng đóa hoa rực rỡ.

"Ư..." Ý thức nam nhân bắt đầu mơ hồ.Dường như bản thân đã chạy thật lâu. Khi chạy tới con phố âm u không một bóng người, hắn nơm nớp lo sợ lò dò. Đột nhiên vài người túm lấy hắn. Lúc tỉnh lại, hắn đã bị trói như thế này.

"Đại thúc, ngay cả chút khổ cũng không chịu được mà đòi trốn sao...""Á!!!" Nhiễm Húc ngang nhiên hất cả thùng nước muối lên thân thể tàn tạ của Bạch Vĩnh. Thoáng chốc, hắn chỉ cảm thấy cơn đau thấu tâm can như ngàn vạn mũi kim đâm thủng da thịt.

"Đừng vội ngất." Nâng cằm nam nhân, Nhiễm Húc cay nghiệt nói: "Ngất đi chơi sẽ mất vui...." Vừa nói, Nhiễm Húc vừa chán ghét xoa xoa hai tay. Cẩn thận đeo găng vào, hắn bình thản quất mạnh cây roi dài...Cây roi của Nhiễm Húc khác hẳn với roi điều giáo, mỗi phát đủ khiến da tróc thịt bong... huyết bắn tung tóe trông cực kỳ thê thảm... Theo nhịp quất xuống, nam nhân cố cắn môi kìm nén âm thanh.

"Thật đáng tiếc cho Duyệt, chỉ vì lão già ngu xuẩn này..." Nhiễm Húc vừa đánh vừa lầm bầm: "Đại thúc, ngươi đã làm ta mất một thuộc hạ tài năng rồi đó..."Tích tắc, nam nhân ngẩng phắt đầu lên, trong đáy mắt ánh lên tia kinh ngạc hoảng sợ: "Ngươi đã... làm gì Duyệt..."

"Ha ha, còn làm gì chứ. Chẳng bao lâu nữa, đại thúc có thể gặp hắn rồi.""Ngươi là đồ khốn nạn!" Bạch Vĩnh phẫn nộ giãy giụa khiến sợi dây trói nơi cổ tay càng thêm thít chặt...

"Thật khó nghe." Nhiễm Húc bất mãn nhăn mặt, lấy khẩu tắc trực tiếp nhét vào trong miệng Bạch Vĩnh."Ổn rồi. Đại thúc, ngươi chỉ đơn thuần là món đồ chơi. Ngoan ngoãn để chúng ta đùa giỡn là được rồi." Con ngươi xanh sẫm tràn ngập dục vọng.

Đáng ghét...Bạch Vĩnh phẫn nộ trừng mắt nhìn Nhiễm Húc...

Duyệt bị giết rồi... làm sao giờ..."Cạch." Cánh cửa khẽ mở ra: "A Nhiễm ca ca—" Một thiếu niên tóc đen ào vào túm chặt lấy cánh tay Nhiễm Húc, gương mặt hắn do chạy vội vã mà ửng hồng.

"Lục Triệt, sao em lại tới đây?" Nhiễm Húc ngạc nhiên hỏi."Đến thăm anh chứ sao! A Nhiễm ca ca~" Thiếu niên vui vẻ tươi cười như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn.

"Thì ra em còn nhớ anh là ca ca của em đấy nhỉ." Nhiễm Húc cưng chiều sủng nịnh: "Nhìn này, đây là tạp chủng của Lâm gia đó..."Theo ánh mắt Nhiễm Húc, Lục Triệt liếc nhìn nam nhân đang hấp hối, thân thể chằng chịt vết thương bị treo trên cao.

"Lâm gia..." Lục Triệt run rẩy trốn đằng sau lưng Nhiễm Húc."Đừng sợ..." Nhiễm Húc xoa đầu Lục Triệt.

"A Nhiễm ca ca... có thể cho em nói chuyện riêng với đại thúc một lúc được không?" Lục Triệt giương đôi mắt trong veo như nước nhìn Nhiễm Húc."Thật không chịu nổi em... được rồi, nhưng một lúc thôi nhé."

"Dạ! A Nhiễm ca ca tốt nhất!" Lục Triệt nhoẻn miệng cười thật tươi, ấm áp hệt như một làn gió chớm xuân."Đại thúc, lâu rồi không gặp." Chờ Nhiễm Húc đi khuất, Lúc Triệt mới bước về phía Bạch Vĩnh. Tuy bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể hắn nhưng trên mặt lại vương một nụ cười khó hiểu.

"Ư..." Vết thương bị chạm khiến Bạch Vĩnh đau đớn không khỏi kêu rên, song khẩu tắc làm cho hắn chỉ có thể phát ra tiếng ậm ừ mơ hồ."Ngươi đúng là đồ ngốc." Nhìn đống hình cụ đáng sợ, Lục Triệt lạnh nhạt nhếch môi: "Ai kêu ngươi yêu Dịch ca ca chứ..."

Yêu Đoạn Dịch...Đúng vậy... ta đã từng ngu muội... ngây ngốc hy vọng có một mái nhà ấm áp... thậtnực cười...

"Hừ, quên đi! Lâm gia các ngươi đều là đồ ngu. Ngươi biết không? Năm ấy, tên nam nhân kia mang ta về... mục đích vì muốn ta phục vụ hắn phát tiết mỗi ngày... Thật nhảm nhí... không ngờ lại bị ngươi cứu ra... làm ta bớt một bạn giường." Lục Triệt lạnh lẽo thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý đến nam nhân đang kinh ngạc sửng sốt."Quên đi, nói cái này với ngươi cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Rất nhanh ngươi sẽ gặp lại Duyệt ca ca. Mà Dịch ca ca cũng thật nóng lòng, ta ở đây sống rất tốt, tự dưng hắn lại làm cho ngươi yêu hắn, rồi lại lấy đó mà trao đổi ta... Cả Nhiễm ca ca nữa, thật nhàm chán... hại Dịch ca ca bị thương như vậy..." Lục Triệt bất mãn liếc nhìn nam nhân trước mắt: "Cho nên... ta muốn trả thù... trả thù tất cả những người yêu Dịch ca ca... đại thúc... ngươi quá đáng thương..." Thiếu niên khinh miệt cười.

Ta thật đáng thương... đã bao người nói ta như thế... thật không nhớ nổi... xem ra, sự tồn tại của ta vốn dĩ đã là một sai lầm..."Chúng ta chơi trò kích thích hơn nhé... điện kích được không...?" Tiến đến bên tai Bạch Vĩnh, Lục Triệt nhẹ nhàng thầm thì.

"Ư!!!" Phân thân bị cắm một cái ống khiến Bạch Vĩnh thống khổ giãy dụa."Cứ năm phút kích điện một lần... đại thúc tận tình hưởng thụ nha... ha ha ha...." Lục Triệt cười lớn rồi xoay người rời đi.

Chương 29: Tuyết Dạ"Ư...." Nam nhân vô lực buông rũ đầu xuống, mồ hôi chảy tong tong thành dòng. Sợi tóc ẩm ướt dính bết vào gương mặt nhợt nhạt. Cứ năm phút đồng hồ điện kích một lần, quả thực như muốn lấy cái mạng của hắn. Cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền từ nơi yếu nhất khiến hắn co giật liên hồi.

"Chậc chậc, không ngờ Lục Triệt cũng đáng yêu như vậy." Không biết Nhiễm Húc đã tiến vào tự bao giờ: "Đại thúc, rất sung sướng đúng không?""..." Chỉ tiếc lời châm chọc của Nhiễm Húc chẳng lọt vô tai Bạch Vĩnh. Từ lúc bị bắt đến giờ đều duy trì tư thế treo lơ lửng, cả tinh thần và thể xác đều đạt giới hạn tận cùng.

Muốn... ngủ...Ý thức mờ mịt mông lung, nam nhân dần dần nhắm mắt lại.

"Ư!" Nhiễm Húc thong thả cởi sợi dây trói khiến nam nhân rơi bịch xuống sàn nhà cứng lạnh..."Muốn được giải thoát sao... đâu dễ dàng thế!" Nhiễm Húc uất hận nhìn người nằm lăn kia rồi giật khẩu tắc ra: "Đại thúc, ta trả ngươi thứ tốt nhất đây. Vào đi!"

Cánh cửa mở ra thêm lần nữa, bốn thanh niên vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mắt Bạch Vĩnh."Ui~ đại thúc, lâu rồi không gặp. Thật nhớ ngươi quá đi!" Chàng trai tóc đỏ cất giọng bỡn cợt. Bạch Vĩnh thoáng liếc mắt cũng nhận ra đó là Diệc.

"Các ngươi thoải mái hưởng thụ đi." Nhiễm Húc nhếch mép cười."Lão đại~~ ngươi hiểu bọn ta nhất đó!" Diệc nhảy bổ lên ôm lấy Nhiễm Húc.

"Nào nào~ A Khải~ chúng ta chơi đùa trước vậy~" Diệc vui vẻ hô nam tử tóc nâu đứng đằng sau."3P, ý kiến không tồi. Có điều Lão Đại xuống tay độc ác quá đi! Món đồ chơi tàn tạ như vậy... ý, nhưng cũng hay đó..." Nam tử tóc nâu quan sát Bạch Vĩnh quỳ rạp trên đất: "Thê thảm thế rồi mà vẫn còn hấp dẫn mê người... thật đúng là báu vật..."

"Các ngươi cứ tự nhiên . Cơ mà nhớ phải cho đại thúc hưởng thụ đó nha..." Tiếng nói vang vọng theo thân ảnh xa dần.Trơ mắt nhìn bốn nam tử đang bước gần về phía mình, Bạch Vĩnh vô lực đạp chân nhưng căn bản không mấy tác dụng...

Nỗi thống khổ tuyệt vọng trào ngập lồng ngực Bạch Vĩnh...Thực đáng sợ...

Chậm rãi khép mi, Bạch Vĩnh như miếng thịt béo bở nằm sẵn trên thớt, chờ người ta hạ đao phân chia...Tiết đông tới sớm...Đoạn Dịch bình thản ngồi trên ghế salon bọc nhung, vừa nhâm nhi hưởng thụ cốc cafe nghi ngút khói, vừa lặng lẽ ngắm cảnh vật ngoài khung cửa sổ.

Những bông tuyết tung bay lững lờ....Mùa đông năm nay...

Tuyết rơi nhiều....Chương 30: Tù

Vàng, bạc, đen, xanh sẫm.... trước mắt là một mảnh mơ hồ mịt mùng. Bốn dải màu đan xen chồng chéo, hòa quyện lẫn nhau. Hắn gắng gượng vươn tay muốn chạm nhẹ vào tầng ánh sáng ấy nhưng thoáng chốc, tất cả bỗng hóa thành bọt nước rồi vỡ tan...Mùa đông, càng gần dịp tết càng thêm lạnh, băng trắng như tấm chăn đơn trùm phủ khắp thành phố. Mặc dù bà chúa tuyết phả từng hơi giá rét song bầu không khí ấm cúng vẫn vương giăng nơi nơi. Lễ Noel... sắp tới rồi...

Hai tay bị trói ngược tàn nhẫn lên thành giường. Làn da non mịn đã sớm rách toạc, loang lổ vệt máu khô. Ngày ngày lặp lại tình cảnh thê thảm, vĩnh viễn bị chà đạp không có chừng mực, phảng phất như bọn hắn mãi mãi sẽ không bao giờ phát tiết xong. Giãy giụa, phản kháng chỉ tổ tăng thêm dục vọng. Trật khớp, quán tràng, đèn cầy, roi da... vết thương mới đè lên vết thương cũ, sẹo mờ thay áo. Sốt cao đùng đùng chưa ngơi phút nào cũng chẳng hề thuyên giảm... Tiếng nói khản đặc mà nước mắt sớm đã cạn khô... Vì vậy hắn quên đi ý định giãy giụa, trở nên nhu thuận nghe lời song vẫn phải chịu cực hình như trước.Bên ngoài... hoa tuyết phiêu phiêu từng chùm.... Bạch Vĩnh co rúm trên cái giường ẩm ướt mốc meo, thẫn thờ suy yếu nhìn vách tường. Căn phòng kín mít tối om như tù giam... Dạ dày bắt đầu đau đớn nhưng toàn bộ thân thể này, liệu còn sót chỗ nào lành lặn...

"Rầm." Tiếng phá cửa quen thuộc lại vang vọng."Lão già." Vài nam tử cộc cằn xa lạ lọt vào tầm mắt.

Bạch Vĩnh cố gắng ngồi dậy. Đôi mắt thất thần nhìn người mới tới nhưng tuyệt không một gợn sóng. Tựa như cỗ máy vô tri vô giác đã lập trình sẵn, hắn cúi đầu, mở khóa quần rồi ngậm lấy cự vật to lớn.Hai nam tử bên cạnh cũng trèo lên giường, lôi kéo xiềng xích sau đó thô bạo vặn ngược cổ tay Bạch Vĩnh lại. Chúng đồng thời cắm hai cây phân thân vào hậu huyệt vốn đã sưng đỏ.

Bỏ qua bước dạo đầu, cứ thế mà đâm vào quất xuyên liên tục, song Bạch Vĩnh chỉ run rẩy nhè nhẹ, vòm miệng vẫn tiếp tục giúp tên nam nhân trước mặt phát tiết."A! Cái mông lão già này thật gợi cảm."

"Này, các ngươi xong chưa, đến lượt ta nữa chứ."Sớm chiều đều nghe những câu nói hạ lưu bị ổi, Bạch Vĩnh đã tập mãi thành quen...

"Ư~ ưm~ a~ nhanh lên chút nữa, sướng quá.... a... mau nữa đi." Nuốt tinh dịch của nam tử vào bụng, Bạch Vĩnh nhu mị khẽ rên rỉ..."Tiểu tiện hóa này...." Nam tử dùng sức đâm mạnh: "Thanh âm nghe thật dâm đãng!"

"Mấy đại gia ta lập tức thỏa mãn ngươi! Tiểu tiện hóa.""Ưm~ thật thoải mái~ a a~" Bạch Vĩnh vừa rên rỉ vừa chậm rãi kẹp chặt... Hai người nam tử đột nhiên co rút mãnh liệt. Phút chốc, Bạch Vĩnh liền cảm thấy một luồng dịch nóng ấm bắn thẳng vào trong cơ thể...

Không biết kim đồng hồ đã quay mấy vòng...

Ga giường trắng tinh nhiễm bẩn đầy tinh dịch tanh hôi. Nam nhân nằm trên giường thở hổn hển, mật huyệt vương từng dòng màu ngà sền sệt... Làn da nõn nà toàn những vết bầm tím, cổ tay đã sớm sưng đỏ cả lên...Mỗi ngày đều bị cường bạo điên cuồng. Trừ quãng thời gian tắm rửa mới được cởi trói, còn trên cơ bản, Bạch Vĩnh không được phép rời giường nửa bước. Cuộc sống ấy hoàn toàn là cuộc sống của một tính nô...

Vật vờ tồn tại.... rốt cuộc là vì cái gì đây..."Lão già~" Nhiễm Húc không biết xuất hiện tự lúc nào. Vươn ngon tay bịt chặt cánh mũi, hắn chán ghét tất cả mọi thứ thuộc về nam nhân...

"..." Bạch Vĩnh lẳng lặng giương mắt nhìn Nhiễm Húc, thong thả đứng dậy đi về phía hắn. Mỗi bước di chuyển đều kèm theo tiếng ngân lanh canh trong trẻo từ đám xiềng xích kim loại."Nhiễm thiếu gia cũng muốn lão già như ta giúp ngài phát tiết hay sao?" Thanh âm du dương mị hoặc, khóe mặt cong cong thành hình trăng khuyết cùng làn môi khẽ mỉm cười.

"Ồ? Ngươi đã học được cách lấy lòng nam nhân rồi đó!" Nâng chiếc cằm thon nhỏ của Bạch Vĩnh, Nhiễm Húc nhếch mép cười, con ngươi xanh thẫm xinh đẹp tràn ngập ý châm chọc mỉa mai: "Vậy để ta thử kiểm tra xem kỹ thuật của ngươi luyện đến trình độ nào rồi."Nghe vậy, Bạch Vĩnh thuần thục kéo khóa quần rồi ngậm lấy cự vật của Nhiễm Húc.

"A~ thật thoải mái, cái miệng ngươi càng ngày càng làm người ta sảng khoái." Tay trái Nhiễm Húc hung hăng vuốt ve đóa hồng anh trước ngực Bạch Vĩnh, còn tay phải gắt gao túm chặt lấy cổ tay chồng chất đầy vết thương xanh tím.Cảm giác đau đớn dâng trào dồn dập... nhưng Bạch Vĩnh vẫn không rên lên một tiếng... mà chỉ tiếp tục chăm chú mân mê phân thân Nhiễm Húc.

Nhẫn nại của Nhiễm Húc đã tới cực hạn... hắn thô bạo đè Bạch Vĩnh xuống giường... rướn lưng đâm mạnh vào hậu huyệt sưng đỏ.Hoan ái kịch liệt trôi qua... Bạch Vĩnh đã sớm mất đi ý thức vì kiệt sức. Nhiễm Húc dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của nam nhân, tiếng rên rỉ đầy mị hoặc vẫn đương văng vẳng quanh tai hắn. Sau dư âm, thân thể trần trụi trắng nõn ửng hồng trông vô cùng xinh đẹp.

Mình vốn định đến châm chọc mỉa mai khiến hắn sống không bằng chết, lê lết trải qua tháng ngày tàn tạ cuối cuộc đời. Ai ngờ kết quả lại bị hắn hấp dẫn... Ánh mắt hắn mê mang lộ đầy vẻ sợ hãi cùng bất lực trước vận mệnh nghiệt ngã... rõ ràng rất chán ghét nhưng lại giả vờ say mê hưởng thụ. Ngày nào mình cũng an bài nguyên đám thuộc hạđến ngược đãi hành hạ hắn. Nhưng ngược hẳn với suy đoán của mình, hắn lại lựa chọn con đường ngoan ngoãn nhu thuận mà lay lắt tồn tại... Hắn cố sức như vậy... rốt cuộc là vì ai...?Nhiễm Húc im lặng ngồi đó rất lâu, ngẩn ngơ ngắm nhìn nam nhân nằm bên cạnh...

Hàng đêm, Bạch Vĩnh đều gặp giấc mộng ấy... Trong cơn mơ, hắn bị vây hãm giữa một thế giới tối tăm u ám, bốn phía tràn ngập mùi thối rữa ghê tởm và hơi thở nguy hiểm rập rình. Điều duy nhất hắn có thể làm là cuống cuồng chạy trốn theo bản năng... nhưng kết quả vẫn không cách gì thoát được. Nhưng khi tưởng chừng sắp rơi vào hố sâu tuyệt vọng thì bỗng có một người xuất hiện, giang đôi cánh tay nguyện bảo vệ hắn. Mặc dù chỉ là khoảnh khắc chớp nhoáng, hắn cũng cảm thấy ấm áp vô ngần."..." Lại mơ giấc mộng đó nữa...

Bất đắc dĩ nâng làn mi đối diện thực tại, đáy lòng Bạch Vĩnh dấy lên niềm kinh ngạc hồ nghi. Mỗi khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, hắn luôn đau đớn đến tận xương tận tủy, nhưng sao lần này cả người lại mát lạnh thoải mái như vậy...Dây xích thít chặt trên cổ tay cũng đã biến mất tự lúc nào, thay thế trên đó là tầng dầy băng gạc trắng phau cùng thuốc mỡ.

"Ngươi tỉnh rồi hả...?" Nhiễm Húc bưng chén thuốc chậm rãi đến gần: "Cầm..." Hai tròng mắt xanh thẫm có chút ngượng ngùng liền đảo sang hướng khác, hắn bĩu môi, vươn tay đưa thuốc cho Bạch Vĩnh.Muốn chơi trò đóng vai sao...?

Bạch Vĩnh không vội đưa tay nhận ngay mà ngẩn người sửng sốt vài giây. Một lát sau, hắn cười cười bất đắc dĩ, phút chốc sóng mắt trở nên nhu hòa nhìn Nhiễm Húc: "Thì ra Nhiễm thiếu gia còn có hứng thú này?"Nghe câu thuần phục phảng phất thâm ý nhạo báng, Nhiễm Húc gần như muốn phát hỏa, nhưng khi trông thấy vẻ mặt nam nhân, đáy lòng hắn tựa hồ bị trăm ngàn chiếc kim sắc nhọn đâm vào, chua xót đến chát chúa. Cẩn thận mở nắp bình thuốc, Nhiễm Húc nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương trên thân thể Bạch Vĩnh.

"..." Cảm giác mát lạnh truyền theo dây thần kinh tinh tế dưới làn da, thân thể vốn cứng ngắc của Bạch Vĩnh cũng dần dần thả lỏng.Sao tự nhiên thái độ của Nhiễm Húc lại thay đổi như vậy? Rõ ràng chán ghét, căm hận mình tới độ tìm vô số người đến hành hạ mình, nhưng giờ lại hảo tâm giúp mình bôi thuốc... Chắc đã nghĩ ra phương pháp mới để hành hạ mình rồi đây...

Đang chân thành bôi thuốc cho Bạch Vĩnh, song khoảnh khắc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy nghi ngại không hề có nửa điểm tín nhiệm của nam nhân, thâm tâm Nhiễm Húc liền nhen nhóm ngọn lửa tức giận. Hắn ức chế vung tay ném bay lọ thuốc rồi dùng đế giầy giẫm nát:"Thật phiền toái... sao ta phải giúp lão già như ngươi cơ chứ...?" Lầm bầm vài câu như trút cơn bất mãn, hắn liếc đôi mắt phức tạp về phía nam nhân: "Lão già, ngươi trưng bộ mặt giả dối thế để ai xem? Ngươi tưởng ta đã thỏa mãn rồi sao? A~ Chẳng biết nên mắng ngươi quá ngu ngốc hay là ngây thơ đây. Nói cho ngươi biết, Lâm gia đang mấp mé bờ vựa phá sản rồi... Không lâu nữa, tất cả thành viên trong Lâm gia đều cút xuống địa ngục bằng sạch! Chỉ có điều... hiện tại, ngươi vẫn chưa được phép chết!" Khuôn mặt vốn dữ tợn đột nhiên thay đổi, chuyển từ phát hỏa sang buồn bực quan sát Bạch Vĩnh: "Bây giờ, ngoan ngoãn bôi thuốc đi! Sau đó mặc quần áo tử tế." Vừa nói hắn vừa nổi nóng đùng đùng nện gót giầy cồm cộp ra ngoài.

Chương 32: Ra ngoài ( Dạo phố )Vươn tay cầm bộ quần áo Nhiễm Húc vừa ném qua, Bạch Vĩnh ngỡ ngàng nhận ra đây chính là quà mà Đoạn Dịch đã tặng hắn trước kia. Dù cho hắn mặc rất cẩn thận nhưng mép vải vẫn chạm vào miệng vết thương.

Rón ra rón rén mở hờ cánh cửa, trái tim Bạch Vĩnh đập thình thịch liên hồi, trong lòng nghi hoặc không biết Nhiễm Húc đang toan tính điều gì..."Ngươi chuẩn bị xong rồi hả?"

"Ơ?" Bạch Vĩnh giật nảy mình, nhìn thấy Nhiễm Húc đã đứng chờ bên ngoài tự lúc nào khiến hắn càng thêm hoảng sợ."Ừ..." Nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, ánh mắt Bạch Vĩnh phút chốc nhu hòa trở lại, thản nhiên cúi đầu trả lời.

"Vẻ mặt thật khó coi..." Nhiễm Húc thoáng nhìn Bạch Vĩnh, chán ghét buông câu chê bai.Khó coi? Dù ta gắng sức thay đổi diện mạo thế nào chăng nữa thì bản chất cũng chỉ là tính nô của các ngươi thôi... cần gì phải so đo với ta cơ chứ...

Trông đôi con ngươi dần dần bị làn sương mờ che phủ, Nhiễm Húc thấy vậy liền mãnh mẽ kéo tay hắn: "Đi, ta đưa ngươi ra ngoài."Trên con đường thênh thang, dòng người tấp nập xô bồ ngược xuôi. Nhiễm Húc dắt Bạch Vĩnh xuyên qua đám đông đang chen chúc. Tiếng chuông nhà thờ mừng lễ Noel trong trẻo vang vọng khắp nẻo đường. Thời tiết cuối năm băng giá, hơi thở mỗi người đều hóa thành làn khói mỏng manh bay lượn... Bầu không khí ấy trông ấm cúng biết bao nhiêu.

Lâu lắm rồi chưa được ngắm tiết trời ngày sớm... Quên đi vết thương nhức buốt, Bạch Vĩnh khẽ di chuyển theo bước chân Nhiễm Húc. Bởi vì khuôn mặt anh tuấn phảng phất nét nhu hòa của Nhiễm Húc không kém Đoạn Dịch là mấy nên hai người dễ dàng trở thành tiêu điểm chú ý. Sắc trời vẫn cao xanh thăm thẳm, đáng tiếc thay, vòm trời hôm nay đã không còn như hồi hắn còn thơ bé...Lặng lẽ thở dài bi ai, trên cõi trần gian bất công này có nhiều người sống chỉ để làm vật trang trí cho kẻ khác, dùng chính thân thể của mình để làm một trò tiêu khiển vô tri, một con rối gỗ rẻ tiền nhúc nhắc hoạt động dưới sợi dây điều khiển mong manh. Một khi sợi dây kia đứt đoạn, sẽ thành một thứ vô tri vô giác mà rơi xuống đất vỡ nát tan tành...

"Đến rồi!" Nhiễm Húc kéo Bạch Vĩnh đứng trước một cửa hàng: "Đại thúc, chính là nơi này."Xuyên qua lớp kính dày là không gian rực rỡ sắc màu như thế giới thần tiên tươi đẹp hiện ra từ trang truyện cổ tích. Ông già Noel cao lớn hiền hòa với chùm râu trắng muốt mặc bộ quần áo đỏ thẫm bằng nhung, vai đeo túi quà khổng lồ sững sững ngay ngoài cửa.

Đây là đâu...?Đương lúc hắn chìm sâu vào trầm tư và hồi ức thì Nhiễm Húc giơ tay đẩy mạnh hắn: "Đại thúc, thay vì đứng ngoài này ngó nghiêng, chúng ta cứ đi hẳn vào trong mà ngắm nhìn thỏa thích."

Đẩy cánh cửa thủy tinh xoay tròn, Bạch Vĩnh nhìn thấy nguyên đám nhóc vây quanh một đứa bé nâng chiếc bánh phủ đầy kem chocolate nâu sẫm, nổi bật trên đó là hàng chữ ngà ngà tựa ngọc trai: "Nhiễm Húc ca ca, Noel vui vẻ!Bọn nhỏ reo hò sung sướng khi nhìn thấy Nhiễm Húc, vội vội vàng vàng chạy đến gần hắn nắm tay níu chân, những tiếng khúc khích cười đùa khiến đáy lòng Bạch Vĩnh dần dần buông lỏng.

"Nhiễm Húc ca ca! Sang năm em muốn một cái máy bay thật lớn!""Nhiễm Húc ca ca~ năm nay em rất ngoan nha~ mua chocolate cho em đi!"

"Được được! Nhiễm Húc ca ca sẽ biến tất cả nguyện vọng của các em thành sự thực."Nhìn Nhiễm Húc tươi cười ôn hòa, đôi tròng mắt xanh sẫm ngập tràn tình yêu thuần khiết đối với trẻ thơ.

"Thế nào, đại thúc, bọn nhỏ rất ngoan đúng không?" Nhiễm Húc cười cười quay sang nhìn Bạch Vĩnh: "Bất ngờ quá hả? Đại thúc đừng ngây ngẩn như ngốc nữa! Mau tới đây phụ giúp ta nào."Bạch Vĩnh sững sờ kinh ngạc hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn nổi.

Thật không thể ngờ, Nhiễm Húc cũng biết chăm sóc trẻ con..."Đại thúc!" Trong lúc Nhiễm Húc lia lịa phát quà, bỗng có tiếng gọi yếu ớt truyền vào tai Bạch Vĩnh.

"Tiểu Vũ?!" Một dáng người nhỏ gầy đứng trong góc khuất, đúng là đứa bé trai có con chó nhỏ tên Karla kia.Chương 33: Nhiễm Húc ôn nhu

"Đại thúc! Sao thúc lại ở đây?" Tiểu Vũ chạy tới trước mặt Bạch Vĩnh. Đôi mắt to tròn còn vương ngấn lệ ngước nhìn hắn đầy thắc mắc."Tiểu Vũ... xin lỗi... thúc..." Bạch Vĩnh nhất thời nghẹn lời. Hắn căn bản không hề nghĩ Tiểu Vũ sẽ xuất hiện ở nơi đây.

"Tiểu Vũ, nhanh qua đây! Nhiễm Húc ca ca cũng chuẩn bị quà cho em nữa đó." Nhiễm Húc vẫy vẫy tay ý gọi Tiểu Vũ."..." Tuy nghe thấy nhưng Tiểu Vũ vẫn đứng yên tại chỗ, tuyệt nhiên không nhúc nhích hay lộ vẻ vui mừng hớn hở như bao đứa trẻ khác. Ánh mắt nó dấy lên những tia nóng bỏng đầy thù địch phóng thẳng về phía Nhiễm Húc: "Đại thúc là đồ ngốc mới sống cùng kẻ khốn nạn kia." Vừa rít qua kẽ răng, Tiểu Vũ vừa lao vào trong phòng.

"Tiểu Vũ!" Bạch Vĩnh sốt ruột nhấc chân hòng đuổi theo thân ảnh nhỏ bé, song cổ tay lại bị Nhiễm Húc tóm chặt. Xung lực đối chiều mạnh mẽ chà xát lên miệng vết thương còn chưa kịp đóng vẩy khiến hắn đau đớn đến nhăn mi."Đừng... cứ yên tâm tới đây! Chơi với lũ trẻ đi, ta sẽ khuyên nhủ nó."

"Ừ..." Bạch Vĩnh khẽ cúi đầu xuống ngắm lũ trẻ tinh nghịch đang chạy nhảy lung tung."Thúc thúc~ thúc ở cùng với Nhiễm Húc ca ca à?""Sao hai người quen nhau vậy?"

"A~ thúc là bạn trai của Nhiễm Húc ca ca sao?"Nhiễm Húc tìm Tiểu Vũ nãy giờ vẫn chưa quay lại nên Bạch Vĩnh đành bất đắc dĩ ngồi nghe bọn nhỏ "ngây thơ" phỏng đoán mà dở khóc dở cười.

"Thế sao các cháu ở đây?" Vội vàng chuyển đề tài nhằm thoát khỏi tình huống "có miệng cũng như câm", Bạch Vĩnh tò mò hỏi."Thúc thúc chưa biết hả?" Con ngươi sáng ngời khó hiểu chăm chú nhìn Bạch Vĩnh: "Nhiễm Húc ca ca bỏ rất nhiều tiền mua căn nhà to lớn này cho tụi cháu ở, còn chăm sóc tụi cháu rất chu đáo nữa. Nhiễm Húc ca ca chính là cha của tụi cháu đó~"

"Các cháu... không có cha mẹ sao...?" Bạch Vĩnh có chút khổ sở hỏi."Dạ..." Một bé gật đầu, thanh âm non nớt đáp: "Từ khi còn bé xíu... cháu đã mắc bệnh cấp tính... nên cha mẹ không quan tâm cháu nữa..." Giọng nó ngày càng nhỏ, phảng phất chứa đầy nỗi buồn tủi những rồi lập tức cao vút lên: "Nhưng... Nhiễm Húc ca ca đã nhận nuôi chúng cháu. Ca ca chính là cha rồi! A~ Nhiễm Húc ca ca."

Xuôi theo ánh mắt rạng ngời của đứa bé, Bạch Vĩnh thấy Nhiễm Húc đang thong thả tiến gần. Năm sáu nhóc tíu tít vây xúm lấy hắn."Tiểu Vũ kêu mệt, muốn nằm ngủ. Đại thúc đừng lo!" Nhiễm Húc nhẹ kéo tay Bạch Vĩnh: "Thế nào, nơi này không tệ chứ."

"Ừ... sao dẫn ta tới đây...?""Từ nhỏ..." Đôi mắt xanh sẫm phiêu du về phía khác: "Từ nhỏ ta đã mất song thân nên vô cùng thấu hiểu cảm giác khi mồ côi cha mẹ... Ta muốn cho lũ trẻ một mái ấm gia đình." Quan sát mấy đứa bé dễ thương chơi đùa, Nhiễm Húc vô thức nở nụ cười: "Giống như em của ta vậy. Hồi trước Lục Triệt cũng đáng yêu thế..." Vừa giải thích, Nhiễm Húc vừa nghiêng đầu nhìn Bạch Vĩnh: "Nhân tiện chỗ này đang thiếu người, ngươi ở lại làm công luôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cuuthuc