TRẤN TRÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Triệu ý vị thâm trường nhìn cái bụng có chút nổi lên của Từ Tiên Nhi, khiến người ta chột dạ không thôi.

"Như vậy a, ta còn tưởng rằng, ngươi cho ta một nhi tử chứ!"

Nghe như vậy, Từ Tiên Nhi lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh.

Không, không có khả năng, hắn rõ ràng là một phế vật, làm sao sẽ biết được...

Từ Tiên Nhi nhìn kỹ mắt Từ Triệu, lúc này mới có cảm giác kinh hoảng, Từ Triệu lúc này cùng kẻ ba tháng trước nàng gặp có chút không giống, vẫn là gương mặt kia nhưng khí chất lại không giống.

Hắn lúc này... sắc bén hơn.

Từ Tiên Nhi nắm chặt tấm khăn trên tay, nàng biết, nguyên bản kế hoạch tốt như vậy, sợ là giỏ trúc múc nước - công dã tràng.

Oán hận nhìn Từ Triệu cùng Biên Ngữ đang được Từ Triệu bảo hộ sau lưng, Từ Tiên Nhi lắc lắc tay áo, quay đầu muốn rời đi, lại bị Từ Triệu lớn tiếng quát kêu ngừng.

"Xin lỗi tức phụ của ta"

Từ Tiên Nhi nhìn con đao không ngừng chuyển động trong tay Từ Triệu, biết là hôm nay nếu mình không xin lỗi thì sẽ không ra khỏi cửa được.

"Thật xin lỗi" - Cứng rắn từ trong kẽ răng thốt ra ba chữ, Từ Tiên Nhi trên mặt tràn đầy thần sắc khuất nhục.

Từ Tiên Nhi giận dữ đi ra cửa lớn, lại giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền đối với mẫu thân đang nằm trên đất rên rỉ tức giận nói :" Nương, ngươi còn nằm trên đất làm cái gì, người ta cũng đã đuổi chúng ta đi rồi!" Hoàn toàn quên mất là ai mang người đến nhà Từ Triệu gây chuyện.

Từ mẫu chịu đựng đau đớn đứng lên, nàng cũng không thể để cho nữ nhi mất mặt, nhưng trên người Tiên Nhi còn mang cốt nhục của quý nhân, đây chính là bảo bối cho nhà họ trèo cao.

Thấy người đi hết, Từ Triệu lúc này mới đem Biên Ngữ từ sau lưng kéo ra, cau mày nhìn nửa bên mặt đối phương bị sưng lên, khiển trách:" Người ta đánh ngươi ngươi còn không biết tránh sao? Liền đứng ngốc như vậy để nàng đánh, ngược lại đối với ta lại trốn rất nhanh, thật không biết khi nào học được tật xấu!"

Biên Ngữ không nói lời nào, chỉ cúi đầu không ngừng vân vê góc áo

Từ Triệu nhìn nàng hơn nửa ngày không phản ứng, lấy tay niết cắm của nàng, bức nàng ngẩng đầu lên,  lúc này mới thấy hốc mắt tiểu cô nương đỏ ửng, như là lúc nào cũng có thể khóc ra.

Từ Triệu thở dài, cỗ lửa giận đang nghẹn trong lòng đột nhiên liền biến mất.

Cũng không phải là lỗi của Biên Ngữ, đổi lại là ai đột  nhiên bị kẻ điên tìm tới cửa đuổi đánh, cũng sẽ phản ứng không kịp.

Đều là lỗi của mẹ con Từ Tiên Nhi, Từ Triệu trong lòng  cho Từ Tiên Nhi một nét bút, hắn lại không có thói quen bỏ qua cho kẻ thù là nữ nhân.

Thả lỏng tay đang niết cằm, đổi thành cầm tay, đưa người vào trong phòng, từ đầu giường lấy ra thuốc mỡ, cần thẩn từng li từng tí bôi lên cho nàng, phút cuối cùng, suy nghĩ một chút, lại cúi xuống nhắm ngay miệng vết thương thổi thổi.

"Thổi một chút, đau đau bay bay"

"Phốc--"

Vẻ mặt nghiêm túc kết hợp với giọng nói mềm mại kia, thành công chọc cười Biên Ngữ, tuy rằng một giây sau nàng liền ý thức được không tốt, vội lấy tay che miệng lại, sợ nam nhân trước mắt sẽ đột nhiên khởi bạo.

Từ Triệu nhíu mày, không lưu tâm xoa xoa đầu đối phương, nói :" Nghỉ một chút, ta làm đồ ăn ngon cho ngươi"

Biên Ngữ che miệng, cẩn thận gật gật đầu.

Từ Triệu đi tới cửa, lại nhìn nàng một chút, xác định Biên Ngữ còn ngồi đó, lúc này mới hài lòng đi tới cạnh cửa, nhấc giỏ lên đi vào phòng bếp.

Hắn đem hết rau dại cùng nấm lấy ra, tìm một cái sàng, đem Thiết Bị Thạch Hộc đổ lên trên, đặt lên mặt đất phơi, chuẩn bị cơm nước xong xuôi mới bào chế.

Có kinh nghiệm buổi sáng, quá trình nhóm lửa của Từ Triệu lần này thuận lợi hơn nhiều, lấy nồi nấu cơm, đưa rau dại cùng nấm rửa sạch, cắt vụn, lại đem khối thịt nhỏ trong tủ cắt vụn, thêm hành xào ra một thơm, cùng với rau dại xen lẫn, lại thêm một chút muối, nhân bánh liền làm xong.

Kế tiếp Từ Triệu liền nhanh chóng nhào bột, bao lại nhân thịt, đem bỏ vào nồi. Nửa giờ sau, một nồi bánh bao thịt tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Lại nấu thêm một nồi cháo nhỏ, Từ Triệu cắn một miếng bánh, cách cửa gọi lên :" Biên Ngữ, đi ra ăn cơm".

Có giáo huấn buổi sáng, Biên Ngữ nghe Từ Triệu vừa gọi, liền ngoan ngoãn đi đến phòng bếp ngồi xuống, chờ ăn cơm.

Đem bánh cùng cháo đẩy đến trước mặt Biên Ngữ, Từ Triêu nói :" Ăn nhiều một chút".

Gầy quá buổi tối ôm sẽ không thoải mái.

Biên Ngữ hoàn toàn không nghĩ đến dụng tâm lương khổ (hiểm ác) của Từ Triệu, chỉ là dùng tay cầm một cái bánh thịt, tò mò nhìn.

Bánh còn có chút nóng, Biên Ngữ cẩn thận thổi hai cái, sau đó ngậm một góc, miệng nhỏ cắn.

Ngon!

Đây là tiểu cô nương chưa bao giờ ăn qua rau dại, đầu mùa xuân đợt rau dại cùng nấm đầu tiên, đem cả tinh hoa mùa đông ẩn vào trong đó, vị chát của rau dại hoàn toàn bị trừ đi, chỉ còn lại hương vị làm người ta kinh diễm, thêm vị thịt heo phối hợp vào làm cho cảm giác càng thêm phong phú, phối hợp với nhau đem lại hương vị thực tốt.

Biên Ngữ ăn cháo trắng, không tự giác liền ăn vài cái bánh thịt lớn chừng bàn tay, đợi hồi phục tinh thần thì mới phát thiện mình ăn quá no.

Lấy tay che miệng lại, lặng lẽ ợ hơi, tiểu cô nương cẩn thận nhìn Từ Triệu, xác định Từ Triệu không có bởi vì mình ăn nhiều mà mất hứng, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhìn Biên Ngữ ăn vui vẻ, khóe miệng Từ Triệu không tự giác gợi lên nụ cười, đợi người buông bát đũa mới cầm lấy bánh còn dư lại, một hơi ăn hết.

Cháo buổi sáng sau khi trải qua một buổi lao động đã sớm được tiêu hóa, lại thêm tuổi trẻ khí thịnh, hiện tại cho Từ Triệu ăn một nửa cũng không có vấn đề gì.

Biên Ngữ quen thuộc bưng bát lên đi rửa, có lẽ biểu hiện ôn hòa của Từ Triệu vào buổi sáng, đã khiến Biên Ngữ bắt đầu dung nhập, ít nhất nàng đối với Từ Triệu cũng không có run sợ nữa.

Biên Ngữ đang rửa chén, thì Từ Triệu đem bàn ghế nhỏ, ngồi bào chế Thiết Bị Thạch Hộc.

Rễ chùm, rửa sạch,hong khô, cuối cùng được một cân thành phẩm.

Từ Triểu hài long đem Thiết Bì Thạch Hộc cất đi, chuẩn bị buổi chiều đi lên trấn trên đem bán.

Sau khi xong việc, nhìn Biên Ngữ đang ngồi trên ghế ngẩn người, Từ Triệu nghĩ nghĩ liền nói :" Buổi chiều ta muốn đi trấn trên, ngươi muốn cùng ta đi hay là ở nhà"

Biên Ngữ trừng mắt nhìn, xác định là Từ Triệu hỏi nàng, lập tức có chút kích động, nàng nhỏ giọng mở miệng :"Ta...ta có thể đi sao?"

Nàng từ nhỏ tới lớn là sinh hoạt bên trong Biên phủ, mỗi khi nghe thị nữ nói bên ngoài rất nhiều thứ náo nhiệt, nàng đều sẽ lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Nhưng Biên Ngữ biết, di nương đã rất khổ sở, nàng không thể bốc đồng yêu cầu khiến di nương khó xử.

Mà thời điểm biết được bản thân phải gả cho một nông dân bạo lực, tiểu cô nương đối với nhân sinh cũng không còn nhiều kì vọng, lại không nghĩ rằng....

Từ Triệu cười cười trả lời nàng:"Có cái gì không thể". Còn thỏ luôn phải nuôi thả mới có thể khỏe mạnh, luôn ở nhà mới có thể gặp chuyện không may.

Vì thế lúc xế chiều, Ngưu thúc chuyên đánh xe bò trong thôn liền nghênh đón một người mà hắn không tưởng được.

Chép chép miệng, nhìn xem Từ Triệu nắm tay một cô nương xinh đẹp đi đến, Ngưu thúc cả kinh làm rơi tẩu hút thuốc trong tay.

"Hắc, tiểu hỗn tử này lại lừa gạt tiểu cô nương nhà ai, như thế nào lại không bị người ta đánh." - Ngưu thúc nói thầm.

Từ Triệu đương nhiên không biết hắn cùng Biên Ngữ xuất môn lại tạo thành kích động cho Ngưu thúc, hắn lấy ra bốn đồng tiền đưa cho Ngưu thúc, nói:"Phiền toái Ngưu thúc, ta muốn đến trấn trên một chuyến."

Ngưu thúc nhận tiền, bảo hai người lên xe, trên tay quất roi, xe liền chuyển động.

Nửa đường đi Ngưu thúc không chỉ một lần dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Biên Ngữ, nhìn tiểu cô nương có chút không được tự nhiên.

Biên Ngữ uốn éo tay muốn Từ Triệu buông tay mình ra, lại không nghĩ rằng tay bị cầm thật chặt.

Từ Triệu liếc người nào đó đang đỏ bừng lỗ tai, mang theo ý cười, hướng Ngưu thúc giải thích :" Đây là tức phụ của ta, ngày hôm qua vừa xong xuôi việc vui."

Bị người ta vạch trần tâm tư, Ngưu thúc ngượng ngùng cuoif một tiếng, sau đó lại là giật mình :" Tiểu tử ngươi a, âm thầm cưới tức phụ cũng không làm lớn?"

Từ Triệu "Ân" một tiếng.

Hắn cùng Biên Ngữ nếu muốn tiếp tục sinh hoạt trong thôn, vậy quan hệ của bọn họ liền nên để người trong thôn biết, lúc này mới không có xuất hiện lời ra tiếng vào.

Nhận được câu trả lời, Ngưu thúc rốt cuộc làm thấy mỹ mãn chuyên tâm đánh xe, đến trấn trên, đem hai người thả xuống, nói với Từ Triệu:" Ta ở đây nghỉ ngơi, trở về thì tới đây tìm ta, ta đưa hai ngươi trở về."

Tuy nói Từ Triệu thanh danh không tốt lắm, nhưng Ngưu thúc lại thấy sau khi thành thân cả người đều không giống nhau, trở nên chững chạc.

Qủa nhiên là thành gia lập nghiệp, liền thành gia trước mới có thể lập nghiệp, lời nói của tổ tông luôn luôn có lý.

Ngưu thúc suy nghĩ, cũng là thời điểm cho cái nhi tử không biết chừng mực trong nhà kia cưới tức phụ, để hắn chuyên tâm làm ăn.

Từ Triệu có chút kinh ngạc, nhưng lại không nói gì, tóm lại là thiện ý của người khác, trả lời:"Cảm ơn Ngưu thúc."

Ngưu thúc khoát tay, ý bảo hai người đi nhanh lên.

*

Từ Triệu tuy nói chuyến này chắc chắn được tiền lời, nhưng hắn không vội đi hiệu thuốc, ngược lại mang theo Biên Ngữ vòng vo trên chợ.

Trên đường đi còn mua đồ chơi làm bằng đường cho Biên Ngữ.

Tiểu cô nương lần đầu được người khác cho kẹo đường, miệng nhỏ ăn ăn.

Thật ngọt, Biên Ngữ nghĩ.

"Đại thúc, trấn trên này có mấy hiệu thuốc bắc a, đại phu nhà ai có y thuật tương đối cao siêu?" - Từ Triệu mượn cơ hội mua kẹo đường để hàn huyên cùng chủ quán.

Chợ buổi chiều vốn không nhiều người, sạp kẹo đường của chủ quán cũng rất là nhàm chán, giờ phút này gặp Từ Triệu cùng hắn hàn huyên, hắn lập tức vui vẻ.

"Ngươi đây hỏi đúng người rồi, đại thúc ta sinh hoạt ở đây mấy chục năm, cái gì cũng đều biết. Muốn tìm hiệu thuốc bắt tốt nhất chính là Nhân Hòa Đường ở Phố đông, lão đại phu kia nghe nói là xuất thân ngự y. Dược liệu quý báu, phổ thông gì nhà họ cũng có. Tiếp theo là Hạnh Lâm quán, đại phu chỗ đó cũng giỏi, quan trọng là, Hạnh Lâm quán có đại phu đều trạch tâm nhân hậu, thu phí không cao, nếu ngươi xem bệnh, thì đi hướng kia.

Cuối cùng là Khang Thành quán, ta đề nghị ngươi không nên đi.." Chủ quán giảm thấp thanh âm, thần thần bí bí nói ra:" Nhà kia nghe nói là lòng dạ hiểm độc, dùng dược liệu khiến người ta chết"

Lấy được tin tức, Từ Triệu cười một tiếng, hài lòng cám ơn chủ quán, liền nhắm hướng Đông môn phố đi.

Hắn tính đi xem Nhân Hòa đường là nơi như thế nào, dù sao Thiết Bì Thạch Hộc cũng là dược liệu quý báu, gia đình bình thường không biết dùng, mà Nhân Hòa đường lại thường tiếp những nhà giàu có ở trấn trên, vừa vặn phù hợp với yêu cầu của Tử Triệu.

Nhân Hòa Đường không hổ là tiệm thuốc lớn nhất trấn trên, Từ Triệu còn chưa đến gần đã thấy xe ngựa dừng ở cửa.

Đang chuẩn bị đi vào thì trên tay bị lực kéo lại.

Từ Triệu nhíu nhíu mày, quay đầu liền nhìn thấy Biên Ngữ trong tay cầm kẹo đường đã tan một nửa, nàng đang khẩn trương nhìn hắn.

Nhẹ nhàng hỏi :"Làm sao?" . Không phải vừa rồi vẫn còn tốt sao?

Biên Ngữ nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu, mũi chân cọ cọ mặt đất :"Ta có thể ở bên ngoài chờ ngươi không...." Thanh âm nhỏ như ruồi muỗi, nếu không phải Từ Triệu tập trung lắng nghe, chắc sẽ không nghe được.

Từ Triệu: " Vì sao lại muốn chờ bên ngoài, cùng ta đi vào có vấn đề gì sao?". Còn thỏ đột nhiên yêu cầu như thế, bên trong Nhân Hòa Đường có cái gì làm nàng sợ hãi sao?

Từ Triệu hỏi lại làm Biên Ngữ tưởng rằng hắn nổi giận, vội vàng lắc đầu, đổi giọng nói :"Không... Không có, ta vào cung ngươi"

Thấy hỏi không được cái gì, lại cảm nhận được Biên Ngữ đang run nhẹ nhẹ, Từ Triệu thở dài, cảm thấy con thỏ này thật là một sinh vật khó nuôi.

"Vậy ngươi đứng tại đây, không nên chạy loạn, ta sẽ ra nhanh." Dù sao bán thảo dược cũng mất vài phút, thỏ nhỏ không muốn vào thì thôi vậy.

Nói xong lời này, Từ Triệu hài lòng nhìn đôi mắt tiểu cô nương sáng lên, xoa xoa tóc của đối phương.

Kỳ thật con thỏ cũng không phải khó nuôi như vậy.

Vì vậy chỉ có một mình Từ Triệu đi vào.

Biên Ngữ lưu lại bên ngoài, ngoan ngoãn đứng ở cửa, chờ Từ Triệu đi ra, chỉ là ánh mắt không nhìn được liếc nhìn chiếc xe ngựa màu vàng không xa, sau đó thân thể liền nép vào sát tường.

"Ơ, này không phải là Tam tiểu thư sao? Như thê nào lại đứng ở đây? Không phải hôm qua ngươi mới thành hồn?" - Thanh âm thanh thúy vang lên bên tai Biên Ngữ, làm Biên Ngữ cứng đờ người.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro