BỊ ĐÁNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Triệu sửng sốt, thầm nghĩ không tốt, con thỏ này da mặt thực mỏng, sợ là thực xấu hổ khi bị phát hiện.

Quay đầu về phía cửa nhìn lại, quả nhiên thấy Biên Ngữ đang vội vàng rời đi, mang theo ý nghĩa chạy trối chết, góc quần màu xanh kia liền biến mất.

Buông thìa trong tay, Từ Triệu nhìn nồi cháo đang sôi, cảm thấy đã ổn thỏa liền đem củi lửa dập tắt, múc ra hai chén cháo đặt lên bàn.

Xoa xoa tay, lúc này mới chuẩn bị đến trong phòng đem con thỏ nhỏ xách ra ăn cơm.

Mà lúc này ở trong phòng, Biên Ngữ sắc mặt đỏ bừng đang trốn trong ổ chăn, không thể tin được người rình coi bị phát hiện chính là bản thân mình.

Nghĩ đến phản ứng của phu quân, nàng từng nghe đồn hắn là một kẻ có tính khí nóng nảy, mặt Biên Ngữ lúc này bắt đầu trắng bệch, thân thể bắt đầu run lên.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Biên Ngữ gắt gao nắm chặt chăn, cầu nguyện vị hán tử hung ác này đánh người sẽ không quá đau...

"Đi ra ăn cơm." - Từ Triệu nhìn người bên trong chăn đang không ngừng run, vừa cảm thấy buồn cười, cũng có chút bất đắc dĩ.

Lời đồn đãi của nguyên chủ là hình tượng xấu đến như nào, mới làm cho cô ngươi vừa tân hôn sợ hắn thành như vậy.

Nhìn tiểu cô nương vẫn luôn trốn trong chăn, Từ Triệu nghĩ nghĩ, dứt khoát trực tiếp động thủ, đem người từ trong chăn kéo ra ngoài, sau đó ôm nàng như ôm tiểu hài tử, không để ý Biên Ngữ kinh hô, đem người ôm đến phòng bếp, đặt nàng lên ghế.

May mắn nguyên chủ mặc dù lười biếng, nhưng thời gian lâu dài chạy tới chạy lui lên núi, cũng đủ để cho hắn có được một cơ thể cường tráng, thân cao mét tám mấy, cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ, ôm lấy một Biên Ngữ toàn thân không được mấy lượng thịt cũng quá dễ dàng.

Đem chén cháo đã múc sẵn trên bàn đẩy qua trước mặt nàng, dùng thanh âm không cho phép từ chối nói :"Ăn!"

Nếu con thỏ nhát gan không dám chủ động, vậy hắn vẫn là cường ngạnh là tốt nhất, dụ dỗ cái gì đó về sau lại tính vậy.

Qủa nhiên, lời Từ Triệu vừa nói xong, Biên Ngữ cũng không dám trì hoãn, run cầm cập liền cầm chén cáo lên uống..

Nhìn thấy nàng cuối cùng cũng ăn, Từ Triệu lúc này mới hài lòng hừ một tiếng, cũng bưng chén cháo lên.

Trong khoản thời gian ngắn, trong phòng bếp chỉ còn lại thanh âm hai người uống cháo.

Có lẽ là gạo quá mức trơn mượt, khoai lang quá mức thơm ngọt, cũng có thể là cái bụng đói khát đã lâu được nước cháo nóng hôi hổi lấp đầy, Biên Ngữ vốn đang thấp thỏm đến cực điểm, đột nhiên liên an định.

Nhìn xuyên qua làn khói mỏng nhìn về phía Từ Triệu, trong thoáng chốc cảm thấy người tối qua trở thành phu quân của nàng này, có lẽ... cũng không giống như lời đồn.

"Ân?" Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Biên Ngữ, Từ Triệu nghi hoặc ngẩng đầu, hai người đối mặt mấy giây, Từ Triệu cảm thấy sáng tỏ.

"Không đủ thì trên bếp vẫn còn, tự mình lấy."

Biên Ngữ : ".....Ân"

Không khí ngột ngạt giữa hai người nhờ chén cháo khoai lang kia cuối cùng cũng có thể dịu đi.

Sau bữa cơm, Từ Triệu nhìn Biên Ngữ đang kiên trì muốn rửa bát, nghĩ muốn nói chính mình sẽ ra ngoài một chuyến nhưng lại bị kẹt ở cách xưng hô.

Chính mình nên xưng hô như thế nào với con thỏ nhát gan này đây?

Từ Triệu xoa xoa thái dương, cuối cùng từ trong trí nhớ của nguyên chủ tìm ra tên của con thỏ.

Tên nàng được viết tại thiệp cưới màu đỏ, nét bút đậm nhạt, cùng ký kết lương duyên, lời thề sẽ cùng nhau tỏ rõ sáng quắc ý mừng.

"Biên Ngữ" - Từ Triệu trong thâm tâm phân vân một lúc, cuối cùng hít một hơi thật sâu gọi nàng.

Biên Ngữ đang rửa bát đột nhiên nghe thấy tên của bản thân, không nhịn được quay đầu, liền nhìn thấy Từ Triệu đang dựa vào cửa, khóe môi mỏng manh lẽ mở kêu lên :" Biên Ngữ"

Biên Ngữ run tay, thiếu chút nữa cầm chén ném xuống đất, nàng trước giờ đều không biết, tên của bản thân cũng có thể được người gọi như thế...... êm tai..

Nhìn thấy phản ứng của Biên Ngữ, Từ Triệu khẽ cười một tiếng, lại nói tiếp:" Ta muốn lên núi một chuyến, ngươi có thể ở nhà chứ?"

Biên Ngữ yên lặng gật đầu, nàng cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, có gì mà không thể chứ.

Từ Triệu nhìn Biên Ngữ đáp lại liền tiến tới xoa xoa mái tóc của Biên Ngữ, hài lòng nhìn người kia cứng đờ nói :"Giữ nhà cho tốt, trở về sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi"

"....Ân". Biên Ngữ cứng ngắc trả lời, sau đó vẫn duy trì tư thế này nhìn Từ Triệu từ trong góc lấy ra một cái gùi, một cái đao sau đó đi ra ngoài.

Thẳng đến khi tiếng chân sau cửa biến mất, Biên Ngữ mới lấy tay nhẹ nhàng chạm vào tóc của mình, khóe môi nhẹ nhếch làm người ta không đoán ra nàng đang nghĩ cái gì.

*

Từ Triệu dùng đao đẩy ra nhánh cây để đi tới.

Lần này hắn lên núi chủ yếu là muốn tìm một chút đồ.

Dù sao trong nhà cũng không còn nhiều tiền bạc cùng lương thực, nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp kiếm tiền, sợ là vài ngày nữa hắn cùng con thỏ nhát gan kia sẽ phải uống gió Tây Bắc.

Đương nhiên, nếu Từ Triều học theo nguyên chủ trộm đồ của thợ săn thì chắc chắn hắn không làm được, người ta khổ sở đào cạm bẫy, người thuận tay một cái lấy đi toàn bộ, cái này khác gì lấy đi tiền bạc của người ta.

Vương thợ săn nhà không có đất, cả nhà già trể đều dựa vào Vương thợ săn lên núi săn thú bán lấy tiền ăn cơm, nguyên chủ làm như vậy, thật sự khiến Từ Triệu khinh thường.

Đường đường là nam nhi lại không dựa vào sức lao động của chính mình để kiếm tiền, lại sử dụng bàng môn tà đạo, may là nguyên chủ không bị phát hiện, bằng không bị đánh chết như thế nào cũng không biết.

Từ gia thôn là một thôn lớn, cũng vì thôn này dựa lưng vào núi Thương Sơn.

Thương Sơn là tài sản chung của mọi người trong thôn, người sống trong thôn lâu liền dựa vào đặc sản trên núi để kiếm chút tiền.

Mùa xuân sẽ có rau dại, nấm, mùa hè thì có thỏ, gà rằng, qua mùa thu có quả dại, khoai, mùa đông lại có cây khô làm củi lửa.

Bởi vậy Từ gia thông so với những người của thôn khác xung quanh cũng sung túc hơn.

Hiện tại đang là đầu xuân, núi Thương Sơn rau dại gì đó đều mọc đầy, chịu có nửa canh giờ liền có thể hái đầy một rổ.

Nhưng Từ Triệu không vì cái này mà lên núi.

Hắn đi qua đám người dày đặc, tiến tới chỗ sâu trong núi Thương Sơn mà đi.

Nếu ký ức của nguyên chủ không sai, thì đồ vật hẳn là đang ở gần đây.

Từ Triệu vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng để lại ký hiệu trên cây đề phòng bản thân lạc đường. Một bên nhìn xung quanh tìm kiếm phiến đá trong trí nhớ của nguyên chủ.

Đột nhiên, đôi mắt Từ Triệu nhìn thẳng vào mảnh xanh lá đậm, lá cây hình dạng quả trứng, trong lòng vui vẻ, tìm được rồi!

Từ Triệu lại gần nhìn kỹ, đem thực vật trước mắt cùng với trong trí nhớ so sánh, xác nhận không có khác biệt mới thở dài nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra ý mừng, có tiền ăn cơm rồi!

Loại cây trước mắt Từ Triệu có xanh xưng là " Tiên Thảo đứng đầu Trung Hoa" - danh xưng truyền thống của thảo dược quý báu - Thiết Bì Thạch Hộc.

Theo các nghiên cứu từ tài liệu cổ, thiết bì thạch hộc là một trong số ít vị thuốc quý có công dụng dưỡng âm sinh tân, bồi bổ khí huyết. Dân gian xem loại thuốc này như là Tiên thảo cứu mạng.

Không chỉ như thế, nó còn được các vị quan to tìm kiếm, những quý nhân này đều coi Thiết Bị Thạch Hộc là trân bảo có thể kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể, trong lịch sử, hoàng đế còn coi nó là thuốc bổ thiết yếu.

Vào đời trước Từ Triệu thường xuyên phải xã giao, được một thầy thuốc trung y nói với hắn về Thiết Bì Thạch Hộc có thể bảo vệ dạ dày, làm chậm tác động của cồn đối với lá gan, đề nghị hắn có thể ăn thường xuyên, nên hắn mới có ấn tượng với loại dược liệu này.

Lại từ trong ký ức của nguyên chủ chú ý tới mảnh Thiết Bì Thạch Hộc đang phát triển này, bởi vậy mới cố ý vào núi nhìn xem.

Qủa nhiên trời không phụ lòng người, Từ Triệu nhìn một mảnh lớn Thiết Bì Thạch Hộc trước mặt mình, trong lòng suy nghĩ có thể bán được giá cao, lúc này liền ngắt lấy.

Nửa canh giờ trôi qua, Từ Triệu thành công hái đầy một giỏ Thiết Bì Thạch Hộc, hắn ngẩn đầu nhìn trời một lúc, kéo vạt áo qua loa xoa xoa mồ hôi trên mặt, lúc này mới bắt đầu xuống chân núi.

Sắp tới giờ cơm trưa rồi, hắn đã đáp ứng trở về sẽ làm đồ ăn ngon cho Biên Ngữ, phải nhanh chóng lên đường.

Đi qua khu vực rau dại sinh trưởng nhiều, Từ Triệu nhớ tới trong nhà đã hết nguyên liệu nấu ăn, không khỏi dừng dân nhổ một ít rau dại cùng nấm ném vào trong giỏ, lúc này mới tiếp tục xuống núi.

Mắt thấy sắp tới cửa nhà, ý cười trong mắt Từ Triệu càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng thậm chí trở nên có chút nguy hiểm.

Hắn nghe được tiếng cãi vã kịch liệt từ trong nhà truyền tới.

Lúc hắn đi cổng nhà đã đóng kĩ, lúc này lại đang mở rộng, mặt đất tràn đầy dấu chân lộn xộn. Từ Triệu đem giỏ dỡ xuống đặt ở phía sau cửa, sau đó hướng tới đại sảnh, thanh âm ồn nào là truyền tới từ nơi này.

Trong đầu Từ Triệu xẹt qua dáng vẻ mềm mại của tiểu cô nương, trong lòng căng thẳng vội vàng cất bước đi vào.

Chân của hắn vừa mới bước vào đại sảnh, liền thấy tiêu cô nương đỏ hồng đôi mắt, đang bị người ta hung hăng đánh một bạt tai.

Đồng tử Từ Triệu co rụt lại, nhanh chóng tiền về phía trước, một tay vừa kéo nàng ra phía sau mình che chở, một bên dùng chân hung hăng đem người đạp ra ngoài.

Nữ tử kia thấy thế liền kinh hô lên, chạy qua đỡ phụ nữ trung niên bị đạp ngã :"Nương, người không sao chứ! Từ Triệu, sao ngươi có thể đối xử với nương ta như vậy?"

Lời này vừa nói ra liền chọc cười Từ Triệu :" Như vậy, xin hỏi ngươi là ai? Chúng ta quen biết nhau sao? Quan hệ tốt đến mức cho ngươi đến nhà đánh tức phụ của ta sao?"

"Ngươi...Ngươi.." - Từ Tiên Nhi bị Từ Triệu hỏi liền ba câu, nàng trả lời không được, bởi vì nàng cùng Từ Tiệu xác thật không quen, chỉ là ba tháng trước Từ Triệu theo đuổi nàng mà thôi.

Đương nhiên là từ nhỏ Từ Tiên Nhi sống tại Từ gia thôn, tất nhiên biết được thanh danh của Từ Triệu như thế nào, nàng làm sao có thể đáp ứng hắn.

Nếu không phải.... Từ Tiên Nhi mới sẽ không tới tìm Từ Triệu, lúc đầu nàng cho rằng để Từ Triệu thành thân với nàng là một chuyện đơn giản, lại không nghĩ rằng vừa đến cửa nhà Từ Triệu, đã nhìn thấy Biên Ngữ đang lau bàn.

Nhìn bộ dáng xinh đẹp kia Từ Tiên Nhi nổi lên bực tức, lại có hồ ly tinh đoạt đồ của nàng, nàng liền mang theo nương tới cùng Biên Ngữ cãi vã, tranh chấp nên mới đánh Biên Ngữ một bạt tai.

Từ Triệu vừa về liền đối xử như vậy với nàng!

Từ Tiên Nhi cắn căn môi, làm hình dáng điềm đạm đáng yêu: " Triệu ca, ngươi quên ba tháng trước, ta với ngươi tại bờ sông..."

Một lời muốn nói lại thôi, thành công làm Biên Ngữ hiểu làm.

Tiểu cô nương tránh tránh cánh tay, muốn đem tay mình từ trong tay Từ Triệu rút ra, lại không nghĩ rằng bị nắm chặt hơn.

"Đừng làm rộn." Thanh âm ấm áp của Từ Triệu vang lên, phả vào lỗ tai nàng khiến nàng liền ngoan ngoãn, đứng tại chỗ bất động.

Trấn an tốt con thỏ nhỏ, Từ Triệu liền cẩn thận đánh giá dáng vẻ của Từ Tiên Nhi, sau đó lại từ ký ức của nguyên chủ tìm được ấn tượng.

"A, nguyên lai là ngươi a" - Từ Triệu mỉm cười.

Nghe được ngữ điệu kia ánh mắt Từ Tiên Nhi liền sáng lên, liên tục đáp lời :" Là ta, Triệu ca, ngày đó sự tình ngươi nói với ta, hiện tại... Ta đáp ứng.."

Sóng mắt Từ Tiên Nhi lưu chuyển, phối hợp với bảy phần dung mạo kia của nàng, trong khoảng thời gian ngắn thực có thể mê hoặc người nha.

Đáng tiếc, đối mặt với nàng lại là Từ Triệu.

Từ Triệu từ trong trí nhớ của nguyên chủ thấy được, Từ Tiên Nhi này thật không phải là người tốt lành gì, tự cho bản thân có vài phần dung mạo, liền tự xem bản thân là tiên nữ, không đem người trong thôn đặt vào mắt, chuyên tâm nghĩ làm sao trèo cành cao.

Nhưng lại thích chiếm tiện nghi, bởi vậy thường thường theo thanh niên trong thôn, dụ dỗ bọn họ mua son phấn, vàng bạc châu thoa cho nàng.

Ba tháng trước, nguyên chủ nghe tin đồn trong thôn, động tâm tư cưới vợ vì thế đem ánh mắt đặt ở Từ Tiên Nhi - nữ nhân xinh đẹp nhất trong thôn, sau đó, không có gì bất ngờ bị người ta cự tuyệt.

Này còn chưa là gì, mấu chốt là, trong một lần nguyên chủ lên núi, lại nhìn thấy Từ Tiên Nhi giữa ban ngày ban mặt lại cùng người nào có quan hệ bất chính, từ quần áo đối phương vứt trên mặt đất, cũng là một kẻ phú quý.

Nguyên chủ vốn định dùng việc này để lừa gạt Từ Tiên Nhiên, lại bị quản sự Biên gia tìm tới cửa, kích động liền đem sự tình Từ Tiên Nhi ném ra sau đầu.

Nhưng là, Từ Tiên Nhi dã tâm cao như thế, thậm chí đã bám được lên cành cao, vì sao lại đột nhiên đổi giọng, tìm đến Từ Triệu đã từng bị nàng ghét bỏ đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro