XUYÊN QUA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Triệu nửa ngồi ở trên giường, trong tay vân vê mái tóc dài đen nhánh của người bên cạnh, đôi mắt mang vẻ mê mang, có chút chưa tỉnh hồn nhìn chằm chằm vào chữ Hỉ được dán trên cửa sổ.

Một giây trước, hắn vừa giao phó xong di chúc, đang chuẩn bị an tường mà nhắm mắt, liền một giây sau lại xuyên đến hiện trường động phòng của người ta!!!

Từ Triệu vô lực đỡ trán, cảm nhận được ký ức từ trong đầu ùn ùn kéo đến, liền nhịn không được thở dài một tiếng.

Nguyên chủ là một kẻ chẳng ra làm sao, suốt ngày chơi bời lêu lổng của Từ gia thôn, từ nhỏ đã không có cha mẹ, ăn cơm của trăm nhà mà lớn lên, cũng vì thế là được nuôi dưỡng thành một kẻ có thói quen hết ăn lại nằm.

Thường ngày chuyên môn lên núi ngồi canh giữ cạm bẫy của các thợ săn trong thôn đã đào sẵn, chờ bắt được một vài con sa vào bẫy, lại bán cho tửu lâu, dựa vào đó mà có được chút bạc để sống.

Cũng bởi vì nguyên chủ ẩn nấp rất tốt, hơn nữa sau khi trộm đi con mồi liền đem cạm bẫy chỉnh về nguyên dạng, cho nên cũng không ai phát hiện hành động này của hắn, ngay cả một nhà vương thợ săn bị trộm, cũng chỉ cho là vận khí của bản thân không tốt, cho nên mới đi cả ngày mà chỉ thu hoạch được một ít mồi mà thôi.

Mà nguyên chủ có tiền trong tai rồi, liền nhiễm theo những thói hư tật xấu của những kẻ vô lại trong thôn, thường thường sẽ vào sòng bạc lắc lư hai vòng, thua tiền liền uống uống, uống rượu xong lại gây chuyện, đạp ghế ngã bàn tựa như đều là chuyện thường ngày.

Những hàng xóm láng giềng nhìn hắn lớn lên đều trong lòng thật sợ hãi, cảm thấy nữ nhi nhà ai mà gả cho Từ Triệu cũng thực là xui xẻo.

Thanh danh của nguyên của tại Từ gia thôn này có thể nói là thối cực kì, cũng bởi vậy mà bị người có tâm cho nhìn chằm chằm.

Ba ngày trước, có một quản gia có vẻ là đại diện cho nhân vật lớn nào đó tìm tới nguyên chủ, nói là tiểu thư nhà bọn họ coi trọng nguyên chủ, bảo nguyên chủ chuẩn bị đồ vật đến cửa cầu hôn.

Nguyên chủ liền bị cái bánh ngọt từ trên trời rơi xuống này làm cho hoảng hồn, hắn vẫn biết được thanh danh của chính mình hiện tại như thế nào, bởi vậy đã chuẩn bị rằng sẽ một đời độc thân, lại không nghĩ tới có việc tốt như vậy tìm tới cửa, lúc này liền đồng ý, không đến thời gian 3 ngày, liền đem xử lý mọi việc thỏa đáng.

Mọi việc xong xuôi, nguyên chủ hiện tại vẫn không dám tin, chóng mặt nhìn xem cô nương xinh đẹp đang dựa trên giường, nhất thời không khống chế được nên uống nhiều quá mấy bình rượu quý, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ về Tây Thiên, thân thể cũng bị Từ Triệu vừa xuyên qua tiếp quản.

Nghĩ đến đây, Từ Triêu không khỏi âm thầm thở dài, hắn ở hiện điện đã gặp qua nhiều mưu mô chước quỷ trên thương trường, liền rõ ràng tiểu cô nương mà nguyên chủ cưới về hoàn toàn không cam tâm tình nguyện, người ta là bị hạ dược sau đó cưỡng ép nhét lên kiệu hoa.

Từ Triệu thở ra môt hơi thât dài, không quản chân tướng là như thế nào, nếu hắn chiếm tiện nghi của người ta thực là không tốt.

Đây là Đại Dương triều, môt thời đại không hề tồn tại trong lịch sử, Từ Triệu chỉ có thể từ trí nhớ của nguyên của mà đóan ra, trình độ phát triển kinh tế của Đại Dương triệu ước chừng tương đương với Minh triều trong lịch sử.

Tương tự, tại Đại Dương triều quản chế đối với nữ tử cũng hà khắc như vậy, tuân thủ tam tòng tứ đức là điều tất yếu, việc quả phụ thủ tiết cũng thường xuyên được người khen ngợi.

Dưới tình huống như vậy, Từ Triệu nếu đem người ta ăn sạch sẽ xong nói với nàng rằng ta không miễn cưỡng, ta với ngươi có thể hòa ly, thì thực không phải thả cho nàng đường sống mà là chân chính bức nàng đi vào con đường chết.

Cúi đầu nhìn gương mặt thấm mồ hôi của tiểu cô nương trong ngực, đáy mắt Từ Triệu tràn đầy thần sắc phức tạp.

Hắn cẩn thận từng ly từng tí đem nàng đặt lên giường, xuống giường mặt quần áo, sau đó mang đôi giày rơm rách nát của nguyên chủ vào, liền đi ra khỏi cửa phòng, tới phòng bếp.

Hắn đi nấu nước nóng để lau người cho nàng.

Sau khi Từ Triệu đi, Biên Ngữ vẫn luôn chôn đầu trong chăn mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bàn nến mừng nhảy nhót chiếu sáng, cảm thụ được trên thân thể khắp nơi đều truyền đến cảm giác đau nhức, cố gắng nghẹn lại nước mắt đang chực trào.

Biên Ngữ là hài tử của Biên gia - gia đình giàu nhất trên trấn trên, nương của nàng là thiếp thất của Biên lão gia, bởi vì sinh ra một nữ nhi nên không đạt được sự sủng ái của Biên lão gia.

Nhưng cũng không biết lý do vì sao, phu nhân Biên gia cùng Biên Đại tiểu thư đều không thích nàng, đem mẹ con nàng thành cái đinh trong mắt.

Từ nhỏ Biên Ngữ cùng nương sống tại Biên gia đều bị hạ nhân bắt nạt, các nàng đều đau khổ chống đỡ, ngày qua ngày cũng có thể trôi qua.

Thẳng tới bảy ngày trước, Biên di nương bị bệnh cấp tính mà qua đời, Biên Ngữ còn chưa vơi thương tâm, liền bị trưởng tỷ an bài cho một mối hôn sự.

" Ngươi bây giờ cũng đã mười sáu, chính là độ tuổi đep nhất, nếu vì nương của ngươi mà giữ đạo hiếu ba năm mới gả... Chậc chậc, lúc đó liền không ai muốn rước ngươi về. Tỷ tỷ la hảo tâm, đã vì ngươi mà tìm được lương tế, ngươi liền chuẩn bị đi, chờ ba ngày sau liền xuất giá đi"

Đôi môi đỏ mọng của trưởng tỷ liền gợi lên nụ cười xinh đẹp đến cực điểm, nhưng đối với Biên Ngữ thì thực giống mãnh thú đáng sợ.

Ăn uống, cá cược, chơi gái mọi thứ đều tinh thông, còn thường xuyên đánh người, một kẻ vô lại,... là lương tế!

Biên Ngữ sợ, nàng rất muốn chạy trốn, nhưng nàng không có văn thư cùng hộ tịch, cho dù có đi ra khỏi cửa thành cũng sẽ bị bắt trở lại.

Huống chi nàng là một nữ tử, ở bên ngoài một mình lại không có tiền bac phòng thân, nàng có thể đi đến đâu chứ?

Cuối cùng, Biên Ngữ bị trưởng tỷ ép uống một chén thuốc đen như mực, sau đó cả người đều vô lực bị nhét lên kiệu hoa mà gả cho Từ Triệu.

Trử Triệu bưng nước nóng tiến vào, nhìn thấy Biên Ngữ đang ngơ ngác nhìn đỉnh màn, khóe mắt lại rưng rưng nước mắt.

Tâm Từ Triệu tựa như bị cái gì đâm, liền lập tức mềm xuống.

Rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương, ta phải chiếu cố nhiều một chút, Từ Triệu nghĩ.

Hắn đem chậu gỗ đặt lên giường, vắt khô tấm khăn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng trên gương mặt nàng, sau đó xoa xoa phía sau lưng nàng, về phần thân trước.... Khụ, vẫn là để ngày mai nàng tự làm đi!

Tấm khăn mang theo hơi nóng chà sát qua thân thể, phần eo bủn rủn truyền đến lực đạo mát xa nhẹ nhàng, Biên Ngữ không tự chủ buông lỏng thân thể, lo lắng nghĩ : Đại khái ngày mai hắn liền sẽ bắt đầu đánh ta a.

Theo sau, thân thể xông tới cảm giác mệt mỏi, mí mắt cũng nặng dần, nàng nặng nề ngủ thiếp đi.

Từ Triệu nhìn Biên Ngữ ngủ say sưa, chóp mũi đỏ bừng, cười khẽ một tiếng, liền cũng tự lau thân thể, đem nước tạt ra sân, liền lên giường ngủ.

Ngày thứ hai, mặt trời vừa xuất hiện, Từ Triệu liền bị một trận âm thanh ồn ào đánh thức.

Mở mắt ra, khí áp quanh thân nháy mắt liền thấp xuống, Từ Triệu mở mắt, muốn nhìn xem là ai không biết sống chết tới quấy nhiễu mộng đẹp của hắn, lại thấy Biên Ngữ đang đứng trước giường cúi đầu mặc quần áo.

Từ Triệu ngẩn người, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.

Mình đã không phải là Từ Triệu hoành hành trên thương trường, hắn xuyên không, ngày hôm qua vừa mới thành thân.

Chỉnh lại sợi tóc lộn xộn, Từ Triệu hít sâu một hơi, lúc này mới tỉnh táo lại.

Hắn cũng rời giường để mặc quần áo, Từ Triệu nhìn ánh mắt hoảng sợ bất an của Biên Ngữ, lộ ra một nụ cười hắn tự cho là ôn hòa, cùng người ta chào hỏi : "Sớm!"

Sau đó hắn liền thấy Biên Ngữ còn sợ hơn, thân thể cũng không tự chủ lùi về bên giường.

Xem ra là biết rõ đức hạnh của nguyên chủ, mới có thể cảnh giác như thế, Từ Triệu vừa chậm rãi mặc quần áo vừa nghĩ.

Có chút lòng cảnh giác cũng tốt, sẽ không dễ dàng bị người ta lừa.

Xử lý bản thân xong, Từ Triệu không có miễn cưỡng chào hỏi Biên Ngữ đang đứng trước mặt sợ tới mức phát run, chỉ đi vào phòng bếp.

Dù sao cũng phải cho người ta một không gian để thích ứng.

Việc hôn nhân nguyên chủ làm rất vội vàng, bởi vậy cũng không có thỉnh người trong thôn đến uống rượu, chỉ mời thôn trưởng đến chứng hôn mà thôi, lúc gần đi cho người mang theo một con gà, thể hiện thành ý tràn đầy.

Cũng bởi vậy, ngày hôm nay Từ Triệu xuyên tới mới không cần dọn dẹp nhà cửa, không thì một hồi tiệc cưới cũng đủ làm cho Từ Triệu chưa từng làm việc nhà mệt chết.

Phòng bếp không lớn, trừ hai cái bếp lò dùng để nấu cơm, cũng chỉ có một cái tủ thấp cùng một cái lu đựng lương thực.

Từ Triệu đi tới mở nắp đậy vại gạo, nhìn thấy một ít gạo nằm dưới đáy lu, mày gắt gao nhăn lại. Lại mở ngăn tủ ra nhìn, bên trong chỉ có một khối thịt nhỏ, một túi khoai lang, một túi bột mì nhỏ cùng lác đác một vài gia vị.

Mày Từ Triệu liền nhíu chặt.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, đây đã là tất cả lương thực còn lại, hơn nữa tiền bạc trong tay nguyên chủ cũng vì mua gà đưa cho thôn trưởng mà còn lại không đến 300 đồng.

Từ Triệu : "....". Thật là một nguyên chủ nghèo rớt mồng tơi.

Mặc dù Từ Triệu có buồn thì vẫn muốn ăn điểm tâm, đời trước cũng bởi vì hắn ăn uống không có quy luật nên mới bị ung thư dạ dày, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng thân thể lại càng yếu ớt, cho dù kiếm được nhiều tiền cũng như một đống giấy vụn.

Nghĩ đến đây, Từ Triệu liền lấy nửa chén gạo, đem vào trong nước rửa qua, lại cắt vài lát khoai lang, chuẩn bị nấu một nồi cháo khoai.

Khoai lang tồn của nguyên chủ đều là khoai lang đỏ, Từ Triệu nhìn thấy liền biết khoai lang này nấu xong sẽ rất ngọt, thêm gạo ninh nhừ, dùng làm điểm tâm là thích hợp nhất.

Khi Từ Triệu còn nhỏ sống với nương, cháo khoai lang chính là món thường xuyên được ăn nhất.

Chuẩn bị xong xuôi, Từ Triệu liền chuẩn bị đốt lửa, nhưng lại nhận ra đây không phải là phòng bếp hiện đại của hắn, không có gas, muốn nhóm lửa là phải dùng gỗ,

Nhận ra điều này khiến hắn sững sờ tại chỗ, cầm củi lửa trong tay nhìn bếp lò, mặt đều ngưng trọng.

Nửa ngày sau hắn mới từ trong trí nhớ của nguyên chủ tìm ra phương pháp sử dụng bếp bò, vụng về đem lửa đốt lên.

Nhà nguyên chủ không lớn, phòng bếp cùng phòng ngủ cũng rất gần nhau, bởi vậy Biên Ngữ có thể ngửi thấy hương thơm của khoai lang cháo truyền đến, lúc này bụng liền ục ục kêu lên.

Gương mặt Biên Ngữ lặng lẽ đỏ ửng, nàng lấy tay che cái bụng của chính mình muốn nó đừng kêu lên, nhưng ngày hôm qua tới giờ nàng chưa có gì bỏ bụng, liền hôm nay kêu liên tục.

Biên Ngữ hơi mím môi, cuối cùng không chống lại bản năng của thân thể, lặng lẽ tới phòng bếp.

Từ Triệu đang khuấy cháo liền nhìn thấy góc quần màu xanh thoáng qua, bước chân do dự tới gần, hắn nhíu mày, trong lòng sinh ra một ý nghĩ trêu chọc.

Hắn cũng không lên tiếng, hết sức chuyên chú nấu cháo, muốn nhìn xem con thỏ nhát gan kia khi nào thì không chịu nổi sự hấp dẫn của cà rốt mà nhảy ra.

Từ Triệu muốn cho tự mình Biên Ngữ phát hiện ra, hắn và nguyên chủ là khác nhau, không thì với xu thế sợ hãi này của Biên Ngữ, sợ là hắn phải thời thời khắc khắc dỗ dành người thì mới có thể đem nàng thả xuống phòng bị.

Nếu nguyên chủ là một kẻ giàu có, ăn uống không lo, Từ Triệu sẽ không ngại làm như vậy, nhưng nguyên chỉ là là một kẻ chỉ có cá nhà cùng bốn bức tường, tương lai mấy tháng tới Từ Triệu đều phải vì kế sinh nhai của hai người mà phát sầu, thật sự không có tâm tư dư thừa để đi dỗ dành người.

Đang suy nghĩ, hắn đột nhiên nghe được tiếng rột rột từ cửa truyền tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro