Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cô ăn điểm tâm xong, sảnh tiệc cũng đã mở cửa trở lại đón tân khách.

Nhạc trữ tình vang lên trong phòng tiệc được chiếu sáng rực rỡ, sáu bàn tiệc tự chọn rộng rãi bày biện đủ loại món ăn, chỉ riêng vẻ ngoài tinh tế thôi cũng khiến người ta phải chảy nước miếng.

Với tư cách là đại diện của thương hội Vũ Thuyền, Trác Vũ lên sân khấu phát biểu bài cảm ơn ngắn gọn. Lời mở đầu hài hước của anh ta làm mọi người bật cười liên tục. Sau khi anh ta bước xuống sân khấu, Đường Na vẫn còn nghe thấy những người xung quanh khen ngợi Trác Vũ.

Thời gian trôi qua, trong sảnh tiệc càng ngày càng có nhiều người, nam nữ quen biết nhau tụ tập một chỗ, một lát lại cùng nhau đi dạo khắp nơi, mối liên hệ giữa tài phú và địa vị giống như tơ nhện, âm thầm mở rộng.

Đường Na và Ngu Trạch gặp Trì   Linh Âm và Trác Vũ trên đường đến bàn tiệc đứng, hai người trai tài gái sắc, đứng cùng nhau thu hút rất nhiều ánh mắt hâm mộ.

Trác Vũ cười nói: "Chúc mừng các hạ lấy được viên 'Mặt trăng tím', chỉ có kim cương vương mới xứng với địa vị cao quý của các hạ."

Đường Na liếc nhìn anh ta: "Anh kiếm được bao nhiêu?"

Trác Vũ cười không nói lời nào, có thể thấy trong 400 triệu tệ có không ít hoa hồng thuộc về anh ta.

Trì Linh Âm dường như cũng biết về chuyện kim cương vương, cô ta mỉm cười nhìn Ngu Trạch: "Mọi người đang truyền nhau, dâu trưởng của nhà họ Ngu đã được xác định rồi."

"Tin đồn thôi." Cô nói: "Tôi chỉ đáng giá 400 triệu?"

"Đương nhiên là không." Trì Linh Âm cười nói: "Với thân phận cao quý, dung mạo xinh đẹp, dùng số tiền lớn để mời cũng không có gì quá đáng."

Đường Na nhìn bốn phía một chút, hỏi: "Hai người thấy Lê Hoằng không?"

Sao đã lên thuyền một ngày rồi mà cô vẫn chưa thấy anh ta?

Trác Vũ nói: "Tiểu yêu nói anh Lê không khỏe nên nghỉ ngơi trong phòng."

"Vậy anh ta có đến buổi đấu giá tối nay không?" Đường Na hỏi.

Trác Vũ gật đầu: "Anh ta nói có."

Đường Na yên lòng, nếu đến lúc mấu chốt Lê Hoằng mới nói anh ta sẽ không tham gia đấu giá, cô sẽ đập nát đầu chó của anh ta.

Sau khi Trác Vũ và Trì Linh Âm cùng nhau rời đi, Đường Na đi được vài bước thì không thấy có người theo sau. Cô ngoảnh lại thì thấy Ngu Trạch đã bị đám đông đẩy ra lúc nào không hay. Thông qua khế ước cảm thấy anh vẫn còn trong sảnh lớn, một mình Đường Na tự đi đến bàn tiệc đứng.

Dù sao anh cũng sẽ tìm được, cô vẫn nên đi ăn gì đó thì hơn.

Nếu như cô biết lúc này Ngu Trạch đang ở trong lồng giam son phấn, nhất định sẽ vác đại đao bảy mét đi làm anh hùng cứu mỹ nhân.

"Làm ơn, chỉ một tấm ảnh chung thôi mà, chụp một tấm với chúng em đi!"

Trong khi Đường Na đang háo hức   chọn món tráng miệng, mấy cô gái đang quấn lấy Ngu Trạch đang lạc bầy. Họ đều là những cô chiêu đi cùng bố mẹ lên du thuyền để tham dự tiệc tối. Một trong số họ là dân chơi có tiếng trong vòng danh viện, rất thích cua mấy nam tài tử. Lần này, cô ta cuối cùng cũng nhìn thấy Ngu Trạch trong một buổi xã giao công khai, nói cái gì cũng không chịu dễ dàng thả anh đi.

"Trước kia chưa từng thấy anh ở   một nơi như thế này bao giờ. Hôm nay em thực sự quá may mắn. Anh được mời tới biểu diễn ạ?" Cô gái trẻ quen cửa quen nẻo muốn ôm tay Ngu Trạch, "Tháng sau là sinh nhật em, em mời anh đến bữa tiệc của em biểu diễn được không?"

"Đừng chạm vào tôi." Ngu Trạch thay đổi sắc mặt, hất mạnh cánh tay của cô gái ra.

Sắc mặt của mấy cô gái không dễ nhìn cho lắm, nhưng cũng không dám dễ dàng chạm vào anh nữa.

Chờ anh vất vả thoát khỏi những cô gái hoa si này, trước mắt đã không có bóng dáng Đường Na.

Anh suy nghĩ một hồi rồi nhấc chân đi thẳng về phía bàn tiệc đứng.

Sau khi Bạch Á Lâm đi ra khỏi hậu trường sảnh tiệc, anh ta liên tục đi qua đám người. Người đại diện Triệu   Kiến đi theo phía sau, sốt ruột nói: "Sắp đến giờ lên hát rồi. Cậu hát xong rồi đi tìm không được à?"

Bạch Á Lâm phớt lờ anh ta, tập trung vào việc tìm kiếm thiếu nữ tóc vàng.

Anh ta sắp lên sân khấu hát rồi, trước lúc đó anh ta muốn nói với cô, bài hát "Rung động" kia là dành cho cô.

Anh ta tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy thiếu nữ tóc vàng trước bàn tiệc đứng.

Cô như viên ngọc trai giữa muôn vàn hạt cát, tỏa ra ánh sáng nổi bật giữa đám đông.

Bạch Á Lâm mừng rỡ, vượt qua đám đông, không ngừng đến gần cô.

Giọng nói ngạc nhiên của Triệu Kiện vang lên từ phía sau: "Ái! Chờ đã! Bạch Á Lâm! Cậu chờ đã, đây không phải là..."

Anh ta tưởng rằng Triệu Kiện sẽ lại nói những điều vô nghĩa, anh ta lười nghe lắm rồi, không quay đầu lại mà đi về phía cô gái.

Triệu Kiện trơ mắt nhìn Bạch Á   Lâm đi về phía thiếu nữ tóc vàng, mà anh ta bị đám đông ngăn cách, không thể giữ được nghệ sĩ ngốc nghếch của mình vào phút chót.

Anh ta vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn thiếu nữ tóc vàng đã hớp hồn Bạch Á Lâm chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cảm thấy càng nhìn càng giống cô bé năm tuổi khiến người ta nghiến răng nghiến lợi nào đó.

Tóc vàng này.

Đôi mắt màu tím này.

Loại kết hợp này phổ biến lắm hả?

Cô gái trước mặt rõ ràng là size lớn của Đường Na!

Rốt cuộc Bạch Á Lâm có nhận ra không?

Không.

"...Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã cảm thấy chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó, thật đó." Bạch Á Lâm nói: "Tôi chưa từng có cảm giác như này bao giờ..."

Bạch Á Lâm nhấn mạnh "never", Đường Na chỉ có thể nắm chặt tay kìm lại tiếng cười vang sắp bật ra khỏi cổ họng.

Cô mím môi cười, lo lắng vừa mở miệng sẽ phá hỏng công sức, nhưng Bạch Á Lâm lại hiểu đây là thiếu nữ xấu hổ, anh ta cảm thấy mặt mình cũng hơi đỏ lên.

"Lát nữa tôi sẽ hát trên sân khấu..." Anh ta nói, "Bài hát đầu tiên là dành   cho em."

Thiếu nữ mỉm cười gật đầu, Bạch Á Lâm do dự một lúc, anh ta nghĩ sau khi hát xong lại hỏi tên cô và thông tin liên lạc của cô sẽ lãng mạn hơn, nhưng anh ta thực sự muốn biết tên cô ngay lúc này.

Sau khi do dự giây lát, anh ta mở miệng nói: "Hy vọng em không cảm thấy mạo muội, em là cô gái hấp dẫn nhất mà tôi từng gặp, tôi có thể... Ngu Trạch, tại sao lại là anh?"

Bạch Á Lâm thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm chàng trai tóc đen đang chặn giữa anh ta và thiếu nữ tóc vàng.

Ngu Trạch cao hơn anh ta nửa cái đầu, anh đứng trước mặt thiếu nữ tóc vàng giống như một ngọn núi không thể vượt qua, hoàn toàn che chắn cô.

Làm sao anh ta đến đâu cũng gặp Ngu Trạch?!

Lúc này anh lại muốn làm cái gì?

"Á Lâm... Á Lâm..." Lúc này người đại diện của anh ta mới thoát khỏi đám đông, thở hổn hến chạy đến bên cạnh anh ta: "Sắp đến giờ rồi, mau đi với tôi..."

Triệu Kiện kéo anh ta nhưng không kéo được, ngay khi anh ta định kéo lần nữa, Bạch Á Lâm lại đẩy anh ta ra.

Bạch Á Lâm nhìn chằm chằm Ngu Trạch không chớp mắt, lạnh giọng nói: "Anh có ý gì?"

Ngu Trạch không nhường một bước, không cảm xúc nói: "Tránh xa cô ấy ra."

Bạch Á Lâm liếc nhìn Ngu Trạch,   ánh mắt rơi xuống thiếu nữ tóc vàng ló đầu ra sau lưng anh, nói: "...Anh và cô ấy có quan hệ gì?"

Câu hỏi của Bạch Á Lâm khiến Ngu Trạch bối rối.

Mối quan hệ của họ là gì?

Ba chữ "người giám hộ" đến cổ họng, Ngu Trạch lại bất chợt nhớ tới hiện tại Đường Na đang trong hình dạng một thiếu nữ, cô đâu có chỗ nào cần anh giám hộ?

"Chúng tôi là mối quan hệ giữa thần tượng và người hâm mộ." Đường Na cười nói bằng tiếng Trung.

"Em biết nói tiếng Trung?" Bạch Á Lâm ngạc nhiên nhìn cô.

Cô cười: "Tiếng Trung của em gái là do tôi dạy đó."

Bạch Á Lâm không hiểu ra sao: "Em gái em?"

"Em gái cô ta chính là người đó! Chính là người đó!" Triệu Kiện Thâm sốt ruột muốn chết, sao anh ta lại không nhớ ra chứ!

Bạch Á Lâm không nhớ "người đó" là "người nào", nhưng anh ta nhớ ra một chuyện khác...

Anh ta nhìn bên cạnh Ngu Trạch, tên lùn như hình với bóng với Ngu Trạch đâu?

Tên lùn đó...

Trong đầu Bạch Á Lâm hiện lên một bóng dáng mơ hồ, vì liên quan đến Ngu Trạch, anh ta chưa bao giờ nhìn tới tên lùn đó, bây giờ chợt nghĩ đến tên lùn, lòng anh ta mát lạnh...

"Em là..." Sắc mặt Bạch Á Lâm khó coi, không chớp mắt nhìn Đường Na.

"Tôi là Bách Đế Na, chị gái của Đường Na, chào anh." Cô cười rạng rỡ.

*****

Bữa tiệc kết thúc.

Từng nhóm khách khứa rời phòng tiệc cũng đang thảo luận về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Hai cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi vẫn nhớ mãi không quên kim cương vương được bán trong buổi đấu giá:

"Nghe nói số 9 mua được kim cương vương là Ngu Thư tập đoàn Ngu thị mua về làm quà cho con dâu. Thật là hào phóng, muốn làm con dâu của ông ấy ghê."

"Cậu mơ đi, có thể làm vợ của Ngu Bái, tớ nguyện cho thêm công ty của bố mẹ tớ."

"Là Ngu Bái ư? Làm sao tớ nghe nói là con trai cả của Ngu Thư?"

"Con trai cả của Ngu Thư là ai? Không phải ông ấy chỉ có một đứa con trai sao?"

"Cậu về hỏi bố cậu xem, tớ nghe nói Tiểu Ngu tổng còn có một người anh em sinh đôi."

Đi phía trước là một nhóm các cô gái mười tám mười chín tuổi, nhưng trọng tâm của cuộc trò chuyện của họ lại là buổi biểu diễn tối nay:

"Bạch Á Lâm đẹp trai thật đấy, chẳng trách anh ấy nổi tiếng như vậy."

"Anh ấy hát hay quá trời."

"Có phải anh ấy gặp chuyện buồn không? Sao có thể hát "Rung động" như thất tình?"

"Cậu thật là không biết thưởng thức! Giọng nói của anh ấy vẫn luôn u buồn thế đấy!"

Một nhóm cô gái huyên thuyên rời   đi, để lại Bạch Á Lâm đang bất động, ẩn mình trong bóng tối bên boong tàu.

Triệu Kiện đứng bên cạnh, thức thời không nói bất cứ điều gì về buổi biểu diễn tối nay.

Tuy rằng anh ta cũng cảm thấy tối nay Bạch Á Lâm thể hiện không tốt, nhưng anh ta nghĩ lại, cho dù là cố thiên vương Kha Sâm lên sân khấu, Kha Sâm cũng không thể thể hiện tốt hơn Bạch Á Lâm đêm nay.

Người mình thích tương tác thân mật với người đàn ông khác dưới sân khấu, mà anh ta ở trên sân khấu hát   "Rung động" của người khác.

...Quá thảm rồi. Triệu Kiện cảm thấy đêm nay anh ta nên khoan dung hơn với Bạch Á Lâm.

"Cậu cũng đừng tức giận, tôi vừa dùng tài khoản phụ đăng bức ảnh chụp lén Ngu Trạch và Bách Đế Na thân mật với nhau lên mạng rồi. Cậu cứ chờ xem kịch vui đi. Fan bạn gái của Ngu Trạch sẽ..."

Triệu Kiện chưa kịp nói xong, Bạch Á Lâm đang ngồi trên thùng gỗ bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Ai bảo anh đăng?!"

"Ai..." Triệu Kiện bị tiếng gầm làm cho choáng váng, anh ta nói: "Tin tức Bách Đế Na xuất hiện ở nhà Ngu Trạch là cậu nói cho tôi biết, bóc phốt tin tức hai người bọn họ yêu nhau không phải theo ý của cậu sao?"

"Nay khác trước." Bạch Á Lâm bực bội nói: "Hơn nữa bọn họ cũng không phải đang yêu nhau!"

Triệu Kiện một giây trước còn quyết định sẽ tha thứ cho anh ta, giờ đây trong lòng lại tràn đầy khinh thường với bạch liên hoa.

"Ồ..." Triệu Kiện mỉa mai nói: "Cậu thật sự tin tưởng bọn họ là fan nữ và thần tượng thuần khiết sao? Cậu không nghe thấy lời của những người qua lại sao? Tổng giám đốc tập đoàn Ngu thị bỏ 400 triệu mua kim cương vương tặng cho cô ta! Tại sao? Cho rằng cô ta là fan của Ngu Trạch?"

Đôi mắt băng giá của Bạch Á Lâm   như một mũi tên bắn về phía anh ta: "Không biết nói chuyện thì ngậm miệng."

Triệu Kiện thật sự hết nói nổi: "Tôi ngậm miệng thì sự thật sẽ thay đổi sao?"

"Cô ấy nói bọn họ chỉ là quan hệ thần tượng và fan hâm mộ."

"Cậu tin cô ta... Haiz, đó là chị gái Đường Na, có em gái thế nào chắc chắn có chị gái thế ấy!" Triệu Kiện   muốn thuyết phục anh ta một lần nữa, nhưng Bạch Á Lâm đã đứng dậy khỏi thùng gỗ.

"Cậu đi đâu vậy?" Triệu Kiện đuổi theo.

"Đừng đi theo tôi!" Bạch Á Lâm quay người tức giận nói.

Triệu Kiện ngượng ngùng dừng lại: "Cậu đừng uống say rồi gây ra scandal gì..."

Bạch Á Lâm bỏ đi mà không ngoái lại.

Bây giờ anh ta không muốn gặp ai,   chỉ muốn ở một mình.

Lúc anh ta thích Trương Tử Nhàn là vì Trương Tử Nhàn rất nổi bật. Cô ta luôn đứng số một về chất lượng tổng thể trong số hàng trăm thực tập sinh nữ được tuyển chọn kỹ lưỡng, hoàn toàn xứng đáng là một ACE. Bạch Á Lâm thích cô ta là lẽ đương nhiên.

Nhưng Bách Đế Na thì khác, anh ta không kèm giá trị bình phán gì đối với cô.

Anh ta đơn thuần là thích cô.

Thật là kỳ lạ, ngay cả bản thân anh ta còn không biết tại sao anh ta lại thích cô ấy.

Cô như thiên sứ hạ phàm, như công chúa bước ra từ truyện tranh, như... cô gái tốt đẹp nhất trên đời. Bạch Á Lâm lại bình thường trở lại, anh ta thích cô cũng không có gì quá kỳ lạ.

Lần đầu tiên anh ta thích một người   trước khi hiểu rõ về người đó, nhưng cô lại là một người phụ nữ có mối quan hệ mập mờ với Ngu Trạch.

Trái tim vừa mới mềm ra khi nghĩ đến Bách Đế Na lập tức bị xi măng nặng nề lấp đầy. Bạch Á Lâm không kìm được cơn tức giận trong lòng, dừng bước rồi đấm mạnh vào tường.

Tại sao! Mặc kệ anh ta ở đâu, Ngu Trạch đều sẽ âm hồn bất tán?!

Từ khi anh ta vào công ty và trở thành thực tập sinh, thực tập sinh nam đứng đầu luôn là Ngu Trạch, lời khen của giáo viên luôn dành cho Ngu Trạch, ánh mắt của các cô gái cũng hướng về Ngu Trạch... Rõ ràng anh là một kẻ ngốc không hiểu phong tình!

Trương Tử Nhàn thà đi theo mặt nóng dán mông lạnh Ngu Trạch cũng không muốn nhìn anh ta!

Sau khi debut, Ngu Trạch đã giành được giải Người mới xuất sắc nhất, đây mới chỉ là bắt đầu, trên mỗi sân khấu ra mắt bài hát mới, anh ta đều không có hy vọng giành hạng nhất vì Ngu Trạch.

"Lão nhị vạn năm", đây là biệt danh mà cư dân mạng đặt cho anh ta.

Thật vất vả, cuối cùng anh ta cũng đợi được đến khi Ngu Trạch bị vùi dập giữa chợ. Anh ta đã đạt được ước nguyện đứng ở nơi mà Ngu Trạch đã từng đứng, trở thành một thế hệ thiên vương nhạc pop mới, bây giờ anh lại trở về.

Anh không chỉ trở về, mà còn giống như trước, thậm chí còn mạnh hơn trước, có thể hất tung anh ta ra khỏi ngai vàng hiện tại bất cứ lúc nào.

Không chỉ vậy, cô gái mà anh ta thích vẫn như trước đây, chỉ nhìn thấy Ngu Trạch.

Tại sao? Tại sao?

Bạch Á Lâm không nén được cơn giận đấm mạnh vào tường.

Sự nghiệp thì thôi đi, tại sao trên tình cảm cũng luôn bị Ngu Trạch nhanh chân đến trước? Chẳng lẽ thế giới này xoay quanh Ngu Trạch?

Anh ta không cam tâm!

Bạch Á Lâm dùng hết sức lực, ngừng thở hổn hển, nắm chặt hai bàn tay đau đến tê dại, quyết tâm quên đi cái nhìn thoáng qua trên tầng ba hôm nay.

Không phải chỉ là phụ nữ thôi sao? Bây giờ anh ta muốn người phụ nữ nào mà chẳng được?

Anh ta không thèm nhìn người phụ nữ mà Ngu Trạch thích, chỉ cần nghĩ đến điều đó là anh ta đã cảm thấy buồn nôn rồi! Anh ta thề, anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ nhìn cô lần thứ hai...

"Anh làm tôi đau!"

Giọng nói ngọt ngào khắc sâu trong ký ức khiến Bạch Á Lâm bất giác ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trước cầu thang cuối hành lang, Ngu Trạch quay lưng về phía anh ta, cúi đầu không biết làm cái gì, thân mật sát bên anh là một chiếc váy dài thêu hoa phức tạp và lộng lẫy, vạt váy dài xoè xuống bậc thang.

Bạch Á Lâm không thể chịu đựng được nữa, lao về phía anh.

"Anh đang làm gì đấy!"

Nghe thấy giọng nói của Bạch Á Lâm, Ngu Trạch ngạc nhiên quay đầu lại, trên tay cầm một sợi dây chuyền đính kim cương hình giọt nước.

Bạch Á Lâm nhận ra mình hiểu lầm, nhưng đã quá muộn, thiếu nữ tóc vàng nhô đầu từ sau lưng Ngu Trạch, mỉm cười chào hỏi anh ta: "Harper."

Đối diện với ánh mắt dò xét của Ngu Trạch, Bạch Á Lâm cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Anh ta chỉ đành giả vờ nhưng không có gì xảy ra, nói với thiếu nữ tóc vàng phía sau Ngu Trạch: "...Muộn như vậy rồi, sao em vẫn chưa về?"

"Tóc tôi vướng vào sợi dây chuyền, Ngu Trạch đang gỡ giúp tôi." Cô cười nói.

Bạch Á Lâm nhếch môi, nhìn Ngu Trạch bằng ánh mắt mỉa mai: "Em nhờ Ngu Trạch chuyện này, làm khó anh ta quá, anh ta không biết đeo dây chuyền, chỉ biết buộc dây giày thể thao thôi."

Đường Na gật đầu tỏ vẻ rất đồng ý, Ngu Trạch là một người đàn ông thô lỗ, bảo anh kéo tóc bị mắc kẹt ra, anh thực sự "kéo" nó ra cho cô luôn!

Đứt mất tận ba sợi!

Cô không lấy mạng anh đã xem như mặt trời mọc đằng tây rồi!

Ngay khi cô gật đầu, Ngu Trạch lập tức nhìn cô, nhìn vẻ mặt của anh, anh rất là không vui! Hứ, anh kéo đứt tóc cô, cô còn chẳng làm sao, thế mà anh còn dám không vui!

Đường Na vươn tay ra giả vờ ôm eo anh rồi véo lưng anh một cái.

Phản ứng của Ngu Trạch rất lớn, anh nắm chặt tay cô không nói một lời, còn trừng mắt nhìn cô!

Đường Na tròn mắt ngạc nhiên, bò sát nhỏ này đúng là phản rồi!

Bạch Á Lâm nhìn bàn tay Ngu Trạch nắm cổ tay thiếu nữ, trong lòng bùng lên lửa giận, anh ta túm lấy tay Ngu Trạch, nói: "Anh có gì bất mãn thì hướng vào tôi, phát cáu với một cô gái thì có gì giỏi?!"

Ngu Trạch: "..."

Anh lười nói chuyện với Bạch Á Lâm, sau khi buông cổ tay Đường Na ra, anh trở tay nắm lấy cổ tay Bạch Á Lâm vặn ngược ra sau. Bạch Á Lâm kêu lên một tiếng đau đớn, trong nháy mắt bị Ngu Trạch ấn vào tường.

"Đừng chạm vào tôi."

Ngu Trạch buông Bạch Á Lâm đang vùng vẫy ra, cau mày lau cổ tay vừa bị Bạch Á Lâm nắm lên quần.

Bạch Á Lâm mất mặt trước Đường Na, giận dữ nhìn Ngu Trạch. Cơn đau ở cánh tay phải nhắc anh ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhưng là một người đàn ông, trước mặt người phụ nữ mình thích, anh ta vẫn không nhịn được bước một bước về phía Ngu Trạch.

Một bàn tay mềm mại không xương nhẹ nhàng giật nhẹ ống tay áo của anh ta.

Bạch Á Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt như sắp khóc, làn nước ướt đẫm trong đôi mắt tím nhạt kia giống như một thanh kiếm sắc bén, trong nháy mắt xuyên thấu trái tim anh ta.

Anh ta ngây ngốc đứng đó, quên mất mình phải làm gì.

"...Tôi chỉ muốn bảo vệ em." Bạch Á Lâm nói.

"Tôi biết, cảm ơn anh." Đường Na tỏ vẻ buồn bã: "Nhưng tôi không muốn có người bị thương vì tôi."

Ngu Trạch giận tái mặt, kéo cô đi lên tầng.

"Ngu Trạch!" Giọng nói tức giận của Bạch Á Lâm vang lên từ phía sau.

Anh không thèm ngoảnh lại.

"Anh đi nhanh vậy làm gì..."

Đường Na mặc một chiếc váy dài chạm đất, loạng choạng đi theo. Cô không chú ý giẫm lên gấu váy và lao về phía trước, chưa kịp thốt lên một tiếng thì cơ thể cô đột nhiên treo lơ lửng trên không.

Bạch Á Lâm đứng dưới bậc thang nhìn thấy muốn rách cả mí mắt!

Kẻ thù không đội trời chung của anh ta, bóng ma của cuộc đời anh ta... Ngu Trạch chết tiệt bế cô gái anh ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, sải bước lên tầng ba ngay trước mặt anh ta.

Khốn nạn!

Bạch Á Lâm đá mạnh vào tường.

Ngu Trạch ôm cô bước nhanh đến trước phòng khách, ấn mạnh vào số khoá mật mã, từ cầu thang tầng hai đến trước cửa tầng ba, anh không hề nói một lời.

Nếu là người bình thường nhìn thấy vẻ mặt kết sương của Ngu Trạch, có lẽ sẽ cụp đuôi làm người, nhưng Đường Na chẳng sợ vẻ mặt lạnh lùng của anh chút nào.

Cô không những không sợ mà còn cảm thấy thú vị.

"Tại sao anh lại tức giận?" Cô dùng bàn tay không ôm lấy cổ anh bóp mặt anh, xoa đi xoa lại trên gương mặt lạnh lùng này: "Anh không cảm thấy nhìn anh ta như một kẻ ngốc rất thú vị sao?"

Ngu Trạch sải bước vào phòng ngủ, ném cô lên giường.

"Không cảm thấy." Anh nói mà không có biểu cảm gì.

Anh quay người định rời đi. Đường Na nắm lấy cà vạt của anh và kéo về phía cô. Anh nhất thời không để ý, trọng tâm không vững mà đè cô lên người cô.

Cuối cùng, Ngu Trạch vẫn không đè lên người cô.

Anh chống hai tay bên đầu thiếu nữ tóc vàng, nhìn nét mặt tươi cười đầy ẩn ý của tiểu ác ma gần trong gang tấc.

Đường Na nắm lấy cà vạt của anh: "Có phải anh ghen không?"

Bọn họ cách nhau rất gần, anh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô.

"...Không phải."

Cô cười càng vui hơn, bàn tay không nắm lấy cà vạt trực tiếp chạm vào ngực anh. Cô ngước mắt lên, hàng mi dày cong vút như cánh bướm đang bay, dưới cánh bướm ấy là một đôi mắt rung động lòng người:

"Vậy tại sao trong này lại có một con nai đang chạy loạn?"

Ngu Trạch đột ngột đứng dậy, cà vạt tuột khỏi tay cô, rơi xuống lồng ngực ồn ào náo loạn của anh. Anh lùi lại hai bước, cầm áo khoác âu phục treo trên giá treo đồ, không nói tiếng nào quay người rời đi.

"Bò sát nhỏ!"

Đường Na gọi hai lần từ phía sau nhưng anh cũng không quay đầu lại.

Cửa đóng lại.

Đường Na nhìn cánh cửa đóng lại một cách nghi ngờ, bò sát nhỏ làm sao vậy? Cô đùa quá trớn nên giận rồi sao?

Ngu Trạch bước nhanh trở lại căn phòng sát vách của anh, đóng sầm cửa lại.

Anh bước vào phòng ngủ, ném áo khoác lên giường, tiện tay nới lỏng cà vạt rồi đặt mông ngồi xuống.

Cảm giác bồn chồn vẫn không xua đi được.

Anh bực bội giật cà vạt ném sang một bên, lại cởi một vài chiếc cúc trên ngực. Sau khi ngước mắt lên, anh vô tình nhìn thấy mình trong gương, vẻ mặt cáu kỉnh, vành tai đỏ bừng.

Anh đứng dậy, đi đến trước gương và nhìn bản thân xa lạ.

Bình tĩnh...

Không bình tĩnh được.

Không thể bình tĩnh được.

Vậy sắp xếp lại từ đầu xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Tối nay anh đã hai lần xúc động, một lần vì không muốn cô tiếp tục nói chuyện với Bạch Á Lâm, ôm cô đi ngay trước mặt Bạch Á Lâm, còn tại sao... Anh nghĩ ngợi, cảm thấy nhân phẩm của Bạch Nghi Lâm không tốt, vì vậy anh mới không muốn cô tiếp tục nói chuyện với Bạch Á Lâm.

Luận điểm luận cứ đẩy đủ, khiến người ta tin phục.

Lần thứ hai xúc động là bởi vì... Bởi vì cái gì?

Một nam một nữ ở gần nhau như vậy, tim đập nhanh không phải là phản ứng sinh lý bình thường sao?

Chẳng lẽ không phải sao?

...Không phải sao?

Anh nhìn chằm chằm người trong gương, càng ngày càng cảm thấy mình giống cầm thú.

Ngu Trạch quay người, bước nhanh vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh.

Từng giọt nước chảy dài trên mặt, làm ướt cổ áo sơ mi trắng. Anh ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông ướt át trong gương, trong lòng thầm nói...

Đừng làm cầm thú.

Vào lúc một giờ rưỡi, Đường Na chơi game trong phòng cho đến khi ngủ thiếp đi bị kéo dậy khỏi giường trong tình trạng mơ mơ màng màng.

"Tôi còn muốn ngủ thêm một lát..."

Cô lại ngã xuống giường, ngã một nửa thì bị người đỡ dậy.

Ngu Trạch đứng trước mặt cô, nói: "Còn nửa giờ nữa, đấu giá ngầm sẽ bắt đầu."

Cô ngáp một cái, lười biếng không muốn nói chuyện.

Anh giơ đôi giày nhỏ màu trắng lên trước mặt: "Đi giày vào."

Ngu Trạch không chuẩn bị giày cao gót cho cô, anh nói quên... Ai chả biết giày cao gót và váy là một cặp, anh chuẩn bị một sợi dây chuyền nhưng lại quên giày cao gót, thật là lạ lùng.

Như thế cũng tốt.

Cô vẫn hơi sợ giày cao gót, cảm giác vừa khó đi vừa cọ chân thực sự rất khó chịu.

Dù sao váy dài chạm đất, cô yên tâm đi giày thể thao ở bên trong cũng không ai biết.

Đường Na nâng chân phải lên, giẫm nhẹ lên đầu gối anh: "Xỏ giúp tôi."

Ngu Trạch lạnh lùng nói: "Tay của cô đâu?"

"Xỏ giúp tôi đi mà." Cô nũng nịu.

"..."

Anh đứng lặng trong vài giây, sau đó sạm mặt ngồi xổm người xuống bắt đầu xỏ giày cho cô.

Đường Na nhìn vào đỉnh đầu màu đen của anh, tươi cười đắc ý.

Ai không biết xỏ giày? Nhưng cô thích giày vò bò sát nhỏ, nhìn anh mỗi lần chịu thua trước mặt cô đều sẽ làm cô có cảm giác thỏa mãn đặc biệt.

Sau khi Ngu Trạch xỏ giày cho cô xong, cô ôm cánh tay anh định đi ra ngoài.

"Chờ đã." Ngu Trạch nói.

Đường Na dừng lại, nghi ngờ nhìn anh đi tới chỗ hành lý trong góc tường lục đồ.

"Anh đang tìm gì vậy?" Cô hỏi.

Anh không trả lời.

Một lát sau, cuối cùng anh cũng tìm được thứ mình muốn tìm, anh cầm thứ đó đi tới...

"Anh lấy túi của tôi làm gì?" Cô khó hiểu nhìn Ngu Trạch đang cầm balo ngỗng trắng.

"Đeo vào." Anh không nói năng gì tròng dây balo ngỗng trắng vào đầu cô.

Đường Na cảm rất mờ mịt với hành vi không thể hiểu được của anh: "Chúng ta không có gì để cho vào túi?"

Điện thoại có thể cầm trong tay, trả tiền cũng không cần túi tiền, cô đeo cái túi rỗng đi làm cái gì chứ?

Không phải vì chức năng, chẳng lẽ vì thời thượng?

Cô nhìn vào người trong gương.

Tóc vàng mắt tím, mặc một chiếc váy dài lộng lẫy được thêu tinh xảo, phong cách thay đổi đột ngột bởi một con ngỗng trắng to béo ngang hông.

Ngu Trạch không nhìn vào mắt cô, mà nhìn ngỗng trắng ngang hông cô: "Cô đeo rất đẹp."

Đường Na véo con ngỗng trắng mập mạp, nghi ngờ nói: "Đẹp?"

"Ừm, đẹp." Ngu Trạch nói: "Hiện nay đang thịnh hành kiểu lộn xộn này."

Đường Na nhìn bản thân trong gương một lần nữa, cảm thấy anh nói cũng hơi có lý, hiện nay thịnh hành kiểu như Bạch Á Lâm, trong âu phục mặc áo thun.

Chiếc túi ngỗng trắng của cô rất đẹp, chiếc váy của cô cũng đẹp, một cộng một hiệu quả lớn hơn hai, kết hợp lộn xộn, cô nhất định chính là người đi đầu xu hướng thời trang tối nay!

"Được, vậy tôi sẽ đeo túi." Cô vui vẻ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro