chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi đặt bút viết lá thư này mong giãi tỏ nỗi lòng mình cho cậu.

|

"..."

Một khoảng lặng im tĩnh mịch.

Cơn gió lạnh xốc qua rèm cửa, chiếc điện thoại bị ném trên bàn réo lên hai tiếng mới kéo trần tỉnh khỏi cú sốc.

Cậu nhìn chằm chằm Lai Bâng lâu thật lâu.

Sắc mặt Lai Bâng không hề dao động, nếu không phải bức thư tình ngu ngốc kia vẫn còn đè dưới ngón tay hắn, hẳn Ngọc Quý sẽ không khỏi hoài nghi tất cả những chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác của mình.

Một quãng lặng thinh căng thẳng. Ngọc Quý hết nắm chặt tay rồi lại buông ra, sau khi lặp lại mấy lần như vậy, cậu ngồi trở về một lần nữa.

Điện thoại ồn đến mức đau cả đầu, cậu trở tay chuyển về chế độ im lặng, sau đó mới nghẹn được lời: "...Cậu bị bệnh à? Tôi là con trai."

Lai Bâng để lại thư trên bàn, đứng thẳng người: "Tôi biết."

"Biết rồi cậu còn..." Ngọc Quý khựng lại, "Cậu là đồng tính luyến ái?"

Lai Bâng rũ mắt xuống, sau một hồi trầm mặc, hắn ném ra một tiếng lạnh lùng từ trong cổ họng: "Ừm."

"..."

Lai Bâng hỏi: "Cậu ghét đồng tính luyến ái à?"

"...Không đến mức đó." Một lúc lâu sau Ngọc Quý mới lên tiếng, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và nói thật nhanh, "Nhưng tôi không phải, tôi thích con gái."

"Cậu có thích nữ sinh nào không?"

Lần đầu tiên được một người con trai tỏ tình, đầu óc Ngọc Quý còn mông lung, nghe hỏi vậy, cậu buột miệng đáp: "Không."

Nói xong, cậu lập tức hoàn hồn, vừa định hỏi thế thì liên quan gì đến cậu ——

"Vậy làm sao cậu biết được mình thích con gái?"

"?"

Đây là cái thứ logic cức chó gì vậy?

"Nói chung là tôi không phải đồng tính luyến ái, không thể nào hẹn hò với..." Ngọc Quý không nói ra thành lời chữ cuối cùng, mẹ nó quá kì quặc.

Cậu đưa phong thư tình nằm trên bàn từ nãy đến giờ tới trước mặt Lai Bâng như thể đang cầm một quả bom, "Cái này, mau cầm lấy đi."

Lai Bâng không nhận.

Ngọc Quý cầm phong thư đâm chích lòng bàn tay kia tới mười giây, cảm thấy mình cứ như một thằng ngu: "Cậu có cầm không? Không lấy thì tôi xé."

Lai Bâng nhìn chằm chằm vành tai cậu một lúc, sau đó nói: "Xé đi."

Dù sao bản này đã xóa đi sửa lại đủ thứ, hắn cũng không hài lòng với cách viết lắm.

Ngọc Quý hít một hơi sâu, dằn xuống nỗi thôi thúc muốn đánh người, cậu cúi đầu tìm túi áo Lai Bâng hòng nhét đồ vào lại ——

"Ngọc Quý!" Giọng nói sang sảng quen thuộc vang vọng khắp cái hành lang tầng ba.

Ngọc Quý còn chưa kịp đụng tới áo của Lai Bâng, nghe tiếng gọi, tay cậu run bắn, cứng ngắc giữa không trung.

Mắt thấy bóng người bên ngoài sắp vào cửa, Ngọc Quý lập tức rút phong thư lại, hoảng hốt nhét bừa vào trong túi mình.

Cùng lúc ấy, Hoàng Phúc bước vào từ bên ngoài: "Ngọc Quý, sao tao nhắn tin mà mày không trả lời ——"

Nhìn rõ tình cảnh trong phòng, Hoàng Phúc sửng sốt, "Làm gì thế?"

"Sao mày lại về đây?" Ngọc Quý quay đầu, bực bội hỏi.

"Để quên bài tập trên lớp, trên đường quay lại trùng hợp nhìn thấy Hổ Béo vào phòng vệ sinh nên định nhờ mày lấy giùm tao rồi tiện chuồn luôn..." Hoàng Phúc quan sát cậu không rời mắt, kinh ngạc hỏi, "Sao tai mày đỏ thế?"

"?" Ngọc Quý che tai lại, nhíu mày, "Mày nhìn nhầm rồi."

"Thật mà!" Hoàng Phúc bỗng nhiên nhớ tới khung cảnh mình bắt gặp khi vừa mới bước vào, sắc mặt người nào cũng kì lạ, đứng rất gần nhau, trông cứ như sắp lao vào đánh một trận ngay tức thì vậy ——

Cậu ta nhìn sang Lai Bâng với vẻ không thể tin nổi, "Cậu véo tai người anh em của tôi?"

Ngọc Quý rất muốn lấy thứ đồ trong túi ra nhét vào mồm Hoàng Phúc.

Lai Bâng quét mắt nhìn cậu ta, không nói chuyện.

Trong mắt Hoàng Phúc, điều này có nghĩa là thừa nhận, cậu ta đang định hỏi tiếp thì bị Ngọc Quý túm lấy áo kéo ra đằng sau.

Điện thoại trong cặp rung lên từng đợt liên hồi, lần này là cuộc gọi đến.

Lai Bâng bỏ ngoài tai, hắn dùng ngón tay xốc cặp sách một chút, tiếp tục nói với vẻ mặt vô cảm: "Tôi đã bắt đầu chú ý tới cậu từ năm lớp mười rồi."

Ngọc Quý: "..."

Hoàng Phúc: "?"

"Hồi đại hội thể thao tôi còn tới xem hạng mục của cậu."

Ngọc Quý: "?"

Hoàng Phúc: "???"

"Tôi nói nghiêm túc." Lai Bâng buông tay ngang người, "Hy vọng cậu có thể cân nhắc thật kĩ."

Lần này Hổ Béo vào nhà vệ sinh rất lâu, cuối cùng Ngọc Quý quang minh chính đại ra về từ cổng chính của trường.

Sắc mặt cậu không đẹp chút nào, mấy học sinh xung quanh bắt gặp đều vô thức lùi sang bên cạnh hai bước.

Hoàng Phúc nhìn cậu không biết bao nhiêu lần, cuối cùng không nhịn được nữa mà mở miệng: "Mày có thấy mấy lời khi nãy Lai Bâng nói cứ quen quen..."

"Không thấy."

"Vậy à?" Hoàng Phúc cào cào mái tóc, "Cậu ta tìm mày làm gì?"

Sắc mặt Ngọc Quý lại càng xấu hơn, cậu mím môi rất lâu mới rặn ra được một câu: "...Hẹn đánh nhau."

"?" Hoàng Phúc khó hiểu: "Nhưng cậu ta bảo là đã chú ý đến mày từ năm lớp mười..."

"Từ năm lớp mười đã ngứa mắt tao."

"Hồi đại hội thể thao cậu ta còn đến xem hạng mục của mày..."

"Muốn xem thử tao giỏi đến đâu."

"Lúc cuối cậu ta còn bảo mày cân nhắc..."

"Cân nhắc đánh một trận với cậu ta."

Hoàng Phúc: "..."

Rất vô lý nhưng cũng vô cùng thuyết phục, dù sao cậu ta cũng không tưởng tượng ra được giữa hai người này còn có thể xảy ra chuyện gì khác.

Hoàng Phúc thuận miệng hỏi: "Vậy cuối cùng hai mày có thành không?"

"Thành cái đéo!"

"..."

Lúc đi qua một siêu thị, Hoàng Phúc nhớ ra đồ ăn vặt lén giấu trong nhà sắp hết rồi nên muốn vào mua một ít.

Ngọc Quý đứng chờ ngoài cửa.

Xẩm tối, trời mát mẻ. Một cặp đôi đi qua trước mặt cậu, tay cô gái giấu trong túi cậu trai.

Ngọc Quý nắm chặt thư trong túi, bỗng dưng lại muốn hút thuốc.

Thật ra cậu đã cố cai thuốc, gần đây vẫn giữ vững ba ngày một điếu, cũng hiệu quả được phần nào.

Không thể bị phá hủy trong tay Lai Bâng được.

Nghĩ đến đây, Ngọc Quý quay mặt thở hắt ra, liếc mắt nhìn thấy thùng rác nằm trong góc.

Sau một thoáng do dự, cậu đi tới chỗ thùng rác, hai ngón tay kẹp lấy lá thư trong túi đưa tới mặt trên thùng rác.

Gió thổi lướt qua, phong thư cũng theo đó mà lay chuyển.

Hai giây sâu, cậu khẽ chậc lưỡi, thu tay về ——

"Đệt! Thư tình?"

Động tác của Ngọc Quý rất nhanh, khi Hoàng Phúc xông tới, món đồ kia đã quay trở lại túi cậu.

Hoàng Phúc xách theo túi nilon: "Ai đưa mày thế? Khi nãy à? Sao tao không nhìn thấy?"

Ngọc Quý đi về phía trước: "Mày nhìn nhầm rồi."

"Không thể nào, thị lực của tao 5.2 đấy!" Hoàng Phúc chợt bừng tỉnh như đã hiểu ra, "Tao biết rồi, chắc chắn là lúc mày về viết kiểm điểm —— Thảo nào tai mày đỏ vậy."

Hoàng Phúc đã chơi với Ngọc Quý từ năm lớp tám.

Con người Ngọc Quý chính là, một chọi năm vẫn ung dung thủng thỉnh, đứng đọc kiểm điểm trước mặt mấy nghìn người cũng chẳng hề lúng túng, từ trước tới nay luôn rất ngạo ngược khiến người ta cảm thấy cậu không sợ trời, không sợ đất ——

—— Cho đến khi lên cấp ba, có một nữ sinh tỏ tình với Ngọc Quý.

Đó là lần đầu tiên cậu ta thấy Ngọc Quý đỏ mặt.

Một người ngày thường đánh nhau không chớp mắt giờ đây hai tai hồng rực, cúi gằm đầu nói xin lỗi với một cô bé mét năm mấy, hai mắt thậm chí còn không dám nhìn thẳng.

Từ khoảnh khắc ấy cậu ta đã biết rằng người anh em của mình – đằng sau vẻ ngầu lòi mạnh mẽ kia – chính là một nam sinh cấp ba ngây thơ vô địch.

"Xong chưa?" Tới ngã ba đường, Ngọc Quý xoay người rời đi hướng khác chẳng quay đầu lại, "Đi đây."

Ngọc Quý về nhà tắm rửa, lúc đi ra, tầng trên vẫn còn đang leng keng loảng xoảng không ngừng.

Đã tập mãi thành quen với việc phòng ở giá rẻ không có cách âm, cậu đi tới trước gương nhìn.

Vết thương trên mặt đã nhạt bớt rồi, chắc khoảng mấy ngày nữa thì ổn.

Nhưng mà xấu.

Ngọc Quý dùng khăn chà mạnh lên mặt cho đến khi cảm nhận được cơn đau ở miệng vết thương mới ngừng.

Cậu lê dép ra khỏi phòng tắm, tiện tay vơ lấy hộp mì, vừa chực xé mở bao bì thì ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng "Cốc cốc".

Hai tiếng này như gõ thẳng vào huyệt thái dương của cậu.

Ngọc Quý dừng động tác lại, lúc ngẩng đầu lên, vẻ lười nhác trên mặt đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn sự lạnh lùng và cảnh giác trượt trong đáy mắt.

Cậu nhìn chằm chằm bóng đen phía dưới khe cửa, yên lặng đợi một lúc ——

"Cộc." Lại một tiếng nữa.

Ngọc Quý đặt mì xuống, xoay người đi ra mở cửa.

Cậu giữ lấy tay nắm cửa, vặn nó ra một cách không hề nhẹ nhàng, mở to mắt nhìn ra bên ngoài —— Không thấy gì hết.

Ngọc Quý nhíu mày, đang định đóng cửa lại thì một cái đầu nhỏ đen tuyền sượt qua đường nhìn.

Cậu chậm rãi cúi đầu, chạm mắt với cô bé trước mặt.

Là bé con của gia đình mới chuyển tới đây, hôm qua cậu vừa gặp dưới tầng, cô bé thắt hai bím tóc với khuôn mặt phúng phính.

Vẻ mặt Ngọc Quý quá hung dữ, cô bé cụp mi rụt rè.

Một lớn một nhỏ đứng song song chốc lát.

"Làm gì?" Ngọc Quý mở miệng trước, cảm xúc khi nãy chưa hoàn toàn tan biến, tông giọng cậu vẫn còn sa sầm.

Cô bé run run.

Thật sự rất run.

Ngọc Quý: "..."

Ngọc Quý thở dài, ngồi xổm xuống nhìn thẳng em: "Nói chuyện."

Trong tay ôm chiếc túi nilon còn to hơn cái mặt, cô bé dốc hết can đảm: "Mẹ bảo hôm qua dọn dẹp phòng ở ồn ào quá, tối nay sẽ không như vậy nữa, kêu em mang sủi cảo cho anh... Anh đừng giận mà."

"Biết rồi." Ngọc Quý nhìn thoáng qua chiếc túi, "Mang về đi, anh không cần."

Cô bé đứng yên không nhúc nhích, nhìn cậu với ánh mắt tha thiết mong chờ.

Ngọc Quý nhíu mày: "Nghe không hiểu à?"

Cô bé ôm sủi cảo, cả người lại run lên.

"..."

Một lát sau, Ngọc Quý xách theo một túi nilon về phòng, nhét hết sủi cảo vào tủ lạnh rồi lại quay ra nấu mì.

Gia đình trên tầng nói được làm được, buổi đêm không hề gây ra tiếng động nào.

Nhưng Ngọc Quý thức đến hai giờ sáng còn chưa chợp được mắt, không biết có phải do hiệu ứng từ ngày khai giảng không mà mấy hôm nay chất lượng giấc ngủ của cậu rất kém.

Cậu vò tóc, quyết định từ bỏ trằn trọc, rời giường ra phòng khách uống nước.

Nhìn thấy món đồ bên cạnh ấm đun, động tác rót nước của Ngọc Quý hơi ngừng lại.

Trước khi đi tắm, cậu có thói quen ném hết đồ trong túi lên bàn ăn, giờ phút này, có một chùm chìa khóa, thẻ cơm của trường, một ít tiền lẻ và một phong thư hồng nhạt nằm ngổn ngang trên mặt bàn.

Ngọc Quý nhìn chằm chằm thứ kia một lúc, cầm theo ly nước chạy lấy người.

Lát sau, cậu lộn trở lại với vẻ mặt lạnh như tiền, rút phong thư ra từ trong đống đồ rồi xoay người về phòng.

Trước đây Ngọc Quý cũng từng nhận được thư tình, nữ sinh da mặt mỏng, sau khi từ chối cậu sẽ trả lại ngay tại chỗ, đây là lần đầu tiên nhận rồi còn mang về nhà.

Cậu nằm trên giường, nhìn chằm chằm phong thư trong tay, bỗng nhiên nghĩ tới bộ đồng phục quá mức chỉnh tề cùng dáng vẻ chẳng hợp tình người khi từ chối Tú Anh của Lai Bâng.

Cậu muốn nhìn xem một người như vậy có thể viết ra thứ gì.

Ngọc Quý chống một tay sau đầu, lười biếng nằm thẳng, ngón tay lật mở miệng phong thư.

Bìa thư và chỗ dán đều hoa hòe hoa sói, bên trong lại chỉ là một tờ giấy viết thư bình thường —— Là tờ giấy Lai Bâng ngồi viết trong lớp sau giờ học.

"..."

Sớm biết vậy thì lúc ấy đã chuồn rồi.

Chữ viết của Lai Bâng thanh thanh cứng cáp, trong sự nắn nót lộ ra một chút nguệch ngoạc như đã rèn luyện trước.

Ngọc Quý lật lá thư, đọc từ đầu ——

"Nguyễn Ngọc Quý lớp 11-7:

Chào cậu.

Tôi là Lai Bâng lớp 11-7."

Trên thư có hai bút tích một đậm một mờ, nét đậm hẳn là đè thêm vào lúc tan học.

Phía dưới số "7" trong "11-7" ban đầu chắc là "1", nét bút đậm hơn đã thêm một chút ở phía trên cho thành "7."

"Không biết cậu có ấn tượng với tôi không, chúng ta từng gặp mặt vài lần trong lễ chào cờ.

Trong buổi chào cờ đầu tiên của năm lớp mười, hình ảnh cậu đứng trên đài chủ tịch đĩnh đạc đọc làu làu bản kiểm điểm đã khắc ghi đậm nét trong đầu tôi.

Cũng bắt đầu từ lúc ấy, tôi đã chú ý đến cậu.

Tôi bắt đầu để ý đến vị trí cuối cùng trong bảng xếp hạng thành tích; thi thoảng đi qua lớp bảy sẽ vô thức ngắm nhìn gáy sau của cậu khi cậu đương say giấc một lần; trong tiết học cũng sẽ không kìm được mà dõi theo bóng cậu bị giáo viên phạt chạy trên sân thể dục bên ngoài ô cửa sổ.

Thấm thoắt, tôi đã chú ý tới cậu suốt một năm ròng.

Trong bài thi trước, tôi phát hiện ra xếp hạng thành tích của cậu tăng lên một bậc, tôi hạnh phúc và vui mừng cho cậu từ tận đáy lòng, cũng từ ấy nhận ra được cảm xúc mà mình dành cho cậu.

Vậy nên tôi quyết định đặt bút viết lá thư này mong giãi tỏ nỗi lòng mình cho cậu."

Từ đây về sau đều là bút tích đậm màu.

"Mặc dù trong kì thi cuối học kì I cậu lại là người về cuối cùng, nhưng tôi tin rằng cậu rất có thiên phú học tập, đặc biệt là môn toán, suy cho cùng, 9 điểm cũng là thành tích khó có người bình thường nào thi được.

Cho nên chỉ cần cậu sẵn sàng cố gắng, nhất định có thể đạt được thành tích tốt hơn nữa.

Dưới đây là sách học thêm và ngân hàng đề tôi đề cử cho cậu:

[Tay mơ học toán như thế nào], [Chim yếu cần bay trước 2017], [Tổng hợp kiến thức toán trung học cơ sở].

Chúc: Thi cử thành công, học hành tiến bộ.

Lai Bâng."

Ngọc Quý: "?"

Ngọc Quý: "..."

Con mẹ nó?

110 điểm ngữ văn là đáng lắm.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro