chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu đã đọc thư tình của tôi chưa?

|

Ngày hôm sau, không có gì thay đổi, Ngọc Quý lại dậy muộn.

Vò mẻ rồi thì để sứt luôn, cậu lề mề đi về phía cổng trường, trong lòng trù tính xem phải thương lượng thế nào với bảo vệ mới có thể bỏ qua quy trình trèo tường vào trong vô nghĩa ——

"Mới qua khai giảng được mấy ngày, hả?" Giọng Hổ Béo vang thẳng tới tận quầy bán quà vặt gần trường, "Vừa mới vào học đã đến muộn! Có phải mấy hôm nữa định trốn học luôn không tới nữa không?"

Một hàng nam sinh đứng trước cổng trường, nhìn qua đều là những gương mặt quen thuộc.

Đám học sinh khom lưng cúi đầu với vẻ cà lơ phất phơ, mỗi người một dáng đứng, vẻ mặt chẳng hề tươi tỉnh gì cho cam, có lẽ cũng không ngờ nổi mới ngày thứ hai sau khai giảng, Hổ Béo đã đích thân tới cổng trường bắt đi học muộn. Bọn họ trông rất ngổ ngáo, làm người đứng ngoài cùng bên phải nổi bật hẳn lên.

Hồ Bàng mắng chán, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt người nọ, giọng điệu lập tức dịu xuống bảy phần: "Lai Bâng à, hôm nay có chuyện gì vậy? Dậy muộn sao?"

Dáng người thẳng tắp kia khiến Ngọc Quý nhớ tới phong thư đen đủi ngày hôm qua, lập tức đưa ra quyết định, sầm mặt chuẩn bị quay đầu đi cửa sau.

Nhưng dường như cảm nhận được gì đó, Lai Bâng ngước lên, nhìn thẳng về phía cậu.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Ngọc Quý thầm thấy không ổn, theo bản năng bước nhanh chân hơn ——

"Ngọc Quý." Lai Bâng gọi.

Mấy người còn lại đang đưa mắt ra hiệu cho người anh em chạy nhanh lên: "?"

Hồ Bàng nhạy bén quay người: "?"

Ngọc Quý: "..."

Mẹ nó, cố tình phải không?

Nửa phút sau, Ngọc Quý gia nhập hàng ngũ với vẻ mặt xúi quẩy, cậu không nhìn Lai Bâng lấy một lần, đi thẳng tới đứng ngoài cùng bên trái.

"Xếp hàng từ thấp đến cao, còn phải để tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa?" Hồ Bàng chỉ chỗ bên cạnh Lai Bâng, "Cậu đứng ra đây."

Ngọc Quý: "..."

Rốt cuộc đến khi nào chứng OCD chết tiệt này của thầy mới bỏ được vậy?

Ngọc Quý di chuyển qua với vẻ miễn cưỡng hết sức.

"Vừa nãy cậu đang định chuồn đúng không?" Đợi cậu đứng vào chỗ rồi, Hồ Bàng mới nói tiếp, "Hôm qua đi muộn, hôm nay lại đi muộn, còn dối trá với giáo viên! Nói thử xem cậu có giống một học sinh tí gì không!"

Ngọc Quý hỏi: "Em nói dối thầy cái gì?"

"Tôi đã hỏi thầy Lê rồi, thầy ấy bảo bố mẹ cậu chỉ đi làm công bên ngoài thôi, hôm qua cậu nói với tôi thế nào?"

"Chuyện táng tận lương tâm như vậy mà cũng nói được, tôi thấy cậu đúng là hết thuốc chữa rồi." Hồ Bàng nói, "Cũng chỉ có thầy Lê của mấy cậu mới đi theo quản cậu được, nói chuyện với loại học sinh như cậu tôi thừa thãi một câu cũng thấy mệt!"

Ngọc Quý chực muốn nói lại, mấy người bên cạnh lập tức điên cuồng nháy mắt ra hiệu —— Đừng nói nữa anh trai à, nói nữa là đứng nguyên buổi sáng đấy.

Ngọc Quý âm thầm chậc lưỡi, ngoảnh mắt đi, câm miệng.

Nói liên tục suốt một hồi lâu, Hồ Bàng cũng thở dốc. Ông vặn bình giữ nhiệt uống một ngụm, tiện thể nhìn thời gian trên đồng hồ.

"Đứng tử tế, thẳng người lên! Đừng có vớ vẩn, thể hiện ra tinh thần thanh thiếu niên một chút đi!"

Dứt lời, Hồ Bàng quay đầu nhìn sang người bên cạnh, "Lai Bâng, em về lớp trước đi, nếu không sẽ không kịp tiết đầu mất. Lần sau nhớ chú ý thời gian, đừng đi muộn nữa, nhé."

"Ơ, chủ nhiệm Hồ, em có ý kiến. Mọi người đều đi học muộn, dựa vào đâu mà cậu ta được đi còn bọn em vẫn phải đứng?" Nam sinh đứng giữa với kiểu đầu xoăn uốn giấy bạc mở miệng, "Vậy là không công bằng."

Cậu ta tên Nguyễn Hữu Đạt, lớp tám bên cạnh. Trong mắt Hồ Bàng, sự tồn tại của cậu ta còn đau đầu hơn cả Ngọc Quý.

Mặc dù Ngọc Quý cũng ngông, nhưng sẽ không chủ động gây chuyện, bỏ qua những chuyện vặt vãnh như trốn học, ngủ trong giờ thì cũng khiến người ta bớt lo hơn.

Nhưng Hữu Đạt thì không, cậu ta thường xuyên dẫn đầu đánh nhau với lớp mười hai hoặc với đám trường bên, gây gổ ầm ĩ. Thế nhưng gia đình cậu ta khá có điều kiện, dù mắc lỗi nặng cũng chỉ qua loa cho xong.

Nói xong, Hữu Đạt theo bản năng kiếm tìm đồng đảng: "Đúng không, Ngọc Quý?"

Ngọc Quý buột miệng thốt: "Không ý kiến."

Nếu có thể, cậu hy vọng Lai Bâng chạy đi luôn hơn.

Hữu Đạt: "..."

Ngay khi Hồ Bàng sắp nổi cơn thịnh nộ, Lai Bâng đã lạnh nhạt lên tiếng: "Không cần, chủ nhiệm, em chấp nhận chịu phạt."

"Nhìn đi, mấy cậu nhìn người ta đi." Hồ Bàng hài lòng đi đến trước mặt Hữu Đạt, "Công bằng? Cộng thành tích tất cả các môn của cậu lại còn chưa cao bằng điểm một môn của người ta mà cũng có tư cách nói công bằng với tôi..."

Hồ Bàng chuyển mục tiêu sang lải nhải mắng Hữu Đạt tới cả buổi trời, Ngọc Quý ở bên cạnh nghe mà buồn ngủ rã rời.

Hồ Bàng đang không nhìn sang bên này, cậu lùi hẳn về sau, dựa người lên tường lười biếng ngáp.

Một mùi hương khó chịu đột nhiên nghiêng tới gần cậu ——

"Cậu đã đọc thư tình của tôi chưa?" Lai Bâng thấp giọng nói, giọng hơi khàn.

"..."

Mẹ nó cậu còn có mặt mũi nhắc đến nữa?

Lại còn ngay tại cổng trường, trước mặt trưởng ban giáo vụ??

Ngọc Quý không thèm ngẩng đầu, gắt giọng: "Xé rồi."

"Ừm." Lai Bâng thò tay vào túi, "Tối hôm qua tôi viết lại một bức khác rồi."

"?"

Ngọc Quý lập tức đứng thẳng người, ngay trước khi hắn kịp lôi thứ đồ kia ra, cậu nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cổ tay đối phương, đè động tác xuống.

Lòng bàn tay Ngọc Quý lành lạnh, Lai Bâng nhìn cậu, ngừng động tác lại.

"Cậu nghe không hiểu tiếng người à?" Ngọc Quý nghiến răng, "Đã bảo là tôi không thích con trai..."

"Ngọc Quý! Làm cái gì đấy!"

Nghe có tiếng động, Hồ Bàng vội vàng chạy tới, kinh hãi nói, "Cậu túm tay người ta làm gì? Mau buông ra ngay!"

Ngọc Quý nào dám buông, lỡ như cậu buông rồi Lai Bâng lại trở tay lấy ra một phong thư hồng nhạt nữa thì ai chịu trách nhiệm?

"Em," Ngọc Quý siết chặt tay, nghẹn họng hồi lâu, "tay em lạnh."

Hồ Bàng khó hiểu: "Tay lạnh thì nhét vào trong túi đi, đừng có làm phiền bạn khác."

"..."

Ngọc Quý vẫn không nhúc nhích, cậu nắm chặt cổ tay Lai Bâng, cả người cứng nhắc.

Cậu đương nghĩ xem nên nói lại thế nào, người trong tay bỗng nhiên dùng sức, Ngọc Quý không cản được. Khoảnh khắc Lai Bâng rút tay ta, trái tim Ngọc Quý nhảy lên dữ dội ——

May mắn là không lấy ra cái gì.

Ngọc Quý buông tay hắn, rã rệu như thể vừa mới tẩn nhau một trận xong.

Hồ Bằng nhìn ra một ít manh mối, nhíu mày hỏi: "Vừa nãy hai cậu nói cái gì? Con trai gì? Sách(*) gì?"

(*) Thư và sách đều là .

Đây là thính lực ma quỷ gì vậy?

Ngọc Quý mở miệng đáp: "Cậu ấy giới thiệu cho em một số sách phụ đạo phù hợp cho con trai."

Lai Bâng hơi giật mí mắt, không nói chuyện.

"Nói vớ nói vẩn, sách phụ đạo nào lại phân biệt giới tính? Vả lại, cậu mà cũng đọc sách phụ đạo?" Hồ Bàng nhìn cậu nghi ngờ, "Em ấy đề cử sách phụ đạo gì cho cậu, nói tôi nghe xem."

Ngọc Quý: "Tổng hợp kiến thức trung học cơ sở, Tay mơ học toán như thế nào, Chim yếu...cần bay trước 2017."

Mấy người bên cạnh: "??"

Hồ Bàng không ngờ đúng là sách phụ đạo thật.

Sau một hồi lâu sửng sốt, ông gật đầu tán thành: "Mấy quyển sách đó... đúng là rất phù hợp với cậu, không tệ."

Câu chửi thề đến đầu môi lại nuốt trở về.

Có Lai Bâng ở đây, Hồ Bàng không phạt đám bọn họ đứng lâu, chuông vào tiết đầu vang lên đã xua tay thả người.

Mấy học sinh gây chuyện cùng nhau tụm thành một đám có quy mô lớn. Nam sinh tuổi này vẫn đang dừng lại ở giai đoạn có phần ấu trĩ khi bị phạt tập thể, lúc lên tầng còn cố ý lớn tiếng cho các học sinh trong lớp dồn dập nhìn ngó bên ngoài.

Ngọc Quý đi tuốt đầu hàng, ngại ồn ào nên càng bước nhanh chân.

Hữu Đạt đi theo sát: "Ngọc Quý, cái tên nghiện học lớp bọn mày làm gì mà đi nhanh vậy? Vội lên lớp học à?"

Ngọc Quý không để ý tới cậu ta.

Hữu Đạt nhìn thoáng qua sắc mặt cậu: "Mẹ, tao còn đang muốn dạy dỗ nó một phen đây, hại tao bị Hổ Béo mắng cả buổi trời. Này, mày cũng ghét nó đúng không, hay là bọn mình..."

Người đi trước đột ngột dừng bước, Hữu Đạt cũng dừng lại theo bản năng.

Cậu ta định nói thêm gì đó, Ngọc Quý xoay đầu, lạnh lùng quét mắt nhìn.

Ngọc Quý vốn đã cao, lại còn đang đứng trên hai bậc cầu thang, ánh mắt rũ xuống nhìn mang theo sự đe dọa và hung dữ không rõ ràng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

Hữu Đạt như bị đóng đinh tại chỗ.

"Tao đã nói với mày rồi." Một lúc lâu sau, Ngọc Quý lười biếng mở miệng.

Hữu Đạt: "Gì..."

"Đừng động vào người lớp tao."

Câu nói này giúp cậu ta nhớ lại, cũng như là một lời cảnh cáo.

Ngọc Quý xoay người rời đi. Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng cậu nữa, Hữu Đạt mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm một câu: "Mẹ nó."

...

Ngọc Quý đi thẳng lên tầng bốn, nhìn thấy bóng người đứng ở đầu cầu thang, cậu khựng lại khẽ đến mức không thể nhìn ra.

Lai Bâng đứng ở đó, trong tay còn cầm tờ giấy viết thư trông quen mắt vô cùng.

Không để nhau yên đúng không?

Quả nhiên, Ngọc Quý vừa lên tầng đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt, "Nguyễn Ngọc Quý."

Ngọc Quý không thể nhịn được nữa, xoay người túm lấy cổ áo hắn: "Cậu cho rằng tôi sẽ không đánh cậu đúng không..."

Lai Bâng mặc cậu túm, mở tờ giấy viết thư trong tay ra đưa tới trước mặt cậu.

Ngọc Quý thầm nghĩ mẹ nó chứ không thể đề phòng cho được ——

"[Học vật lý nhẹ nhàng], [Những đề thi cấp hai nhất định phải làm], [Từ điển tiếng Anh học sinh tiểu học cũng có thể ghi nhớ],..."

Lai Bâng mặt không đổi sắc: "Đây là những sách phụ đạo mà hôm qua tôi đã lựa chọn lại."

"..."

"Đều rất phù hợp với cậu." Lai Bâng hơi dừng lại, như đang tìm từ ngữ thích hợp, "Người không có kiến thức cơ bản cũng làm được."

"Hy vọng nó có thể hỗ trợ được cho cậu."

"..."

Cả ngày hôm nay, Ngọc Quý không nhìn lên phía trước lấy một lần.

Người nào đó quá cao, cậu vừa ngẩng đầu đã bắt gặp cái gáy thiếu đánh kia.

"Mày chơi cái trò vớ vẩn này không thấy chán à?" Hoàng Phúc chống một tay trên lưng ghế, "Chơi cả một ngày rồi đấy."

Ngọc Quý: "Bớt để ý tới cuộc sống người khác đi."

Tiếng chuông tan tiết học cuối cùng vang lên, Lê Thiên Hà bước vào đúng lúc giáo viên vật lý rời đi.

Hoàng Phúc lập tức chọc cậu: "Đừng chơi nữa, Thiên Hà tới kìa!"

"Đừng động vào." Ngọc Quý nói, "Thời khắc quan trọng."

"..."

Cũng may Lê Thiên Hà không để ý tới chuyện này.

Ông vừa bước vào lớp đã đi thẳng tới chỗ máy tính, mở tập tin trong ổ USB ra: "Trước khi tan học, các em đổi chỗ đã."

Một sơ đồ vị trí ngồi mới xuất hiện trên màn hình máy chiếu.

"Vãi, đổi chỗ rồi Ngọc Quý, duyên phận đôi ta chấm dứt nhanh quá." Hoàng Phúc nheo mắt tìm tên mình, "Mẹ, sao tao lại ngồi cạnh lớp phó kỉ luật! Thiên Hà cố ý đúng không!"

"Để tao xem mày ngồi với ai —— Đệt!"

"Đệt! Ngọc Quý! Mày mau xem bạn cùng bàn mới của mày này!"

Ngọc Quý tạm dừng trò chơi, sốt ruột ngẩng đầu: "Mày thấy mày phiền không..."

Câu nói của cậu đột ngột im bặt sau khi nhìn thấy người ở bàn bốn tổ ba đứng lên.

Cả lớp đều đang ngoái đầu tìm chỗ ngồi mới của mình, chỉ có một người ôm sách đứng dậy, đi về phía đằng sau lớp học.

Mặt bàn Hoàng Phúc rất bừa bộn, chỉ có một khoảng trống sạch sẽ. Lai Bâng đặt sách vở lên đó, im lặng nhìn Hoàng Phúc.

Hoàng Phúc lập tức hiểu ý: "Học sinh giỏi chờ một lát, tôi thu dọn ngay đây..."

Ngọc Quý vươn tay, đè quyển sách giáo khoa nhàu dúm dó của Hoàng Phúc lại.

"Cậu có ý gì?" Cậu nhíu mày nhìn Lai Bâng.

Lai Bâng: "Không phải cậu đã nói rồi sao?"

Hoàng Phúc bị kẹp ở giữa, nhìn trái ngó phải với vẻ mặt ngơ ngác.

Ngọc Quý: "Tôi nói cái gì?"

"Cậu nói," Lai Bâng đáp, "thích nhìn, thì ngồi gần lại đây." 












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro