chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhưng rất đáng yêu.

|

Tú Anh hạ quyết tâm "Nhất định sẽ bắt được người trước kì thi tháng", chen lên đưa nước đầu tiên.

Lai Bâng nhìn thoáng qua cô, bỗng nhiên đứng dậy vội vàng đi tới, bước chân nhanh đến mức không hề giống như vừa chạy xong 3000 met.

Tú Anh cong đôi môi đỏ mọng ——

Cái này gọi là gì?

Cái này gọi là đau đáu không quên, ắt có hồi đáp!

Khi Lai Bâng sắp đi tới trước mặt, Tú Anh lập tức nghiêng đầu tạo góc mặt đẹp nhất, lúc đưa nước còn lơ đãng để lộ bộ móng tay xinh đẹp tối hôm qua mình thức đêm sơn, bóp giọng: "Bâng này ——"

Sau đó, cô nàng trơ mắt nhìn Lai Bâng đến trước mặt mình rồi vòng qua, đi thẳng qua cô nàng tới gục đầu trên vai Ngọc Quý.

Tú Anh: "..."

Cô nàng nhìn sắc mặt âm u của Ngọc Quý, trong lòng thầm nói gay rồi.

Nhớ không nhầm thì lần cuối cùng có người mồ hôi mồ kê đến gần Ngọc Quý như vậy là đám trường bên kéo tới gây sự, nghe nói một tuần sau đó người kia không hề đi học lại.

Tú Anh đang định xông lên làm người đẹp cứu anh hùng tạo mối duyên tình thì thấy Ngọc Quý giơ tay lên ——

Ôm Lai Bâng.

Tú Anh: "?"

...

Ngọc Quý ôm lấy người kia một cách cứng nhắc, bận suy nghĩ xem nên ném hắn xuống hay đá hắn ra đất: "Không đứng vững thì nằm xuống, ở đây không có xe chạy nghiền qua cậu đâu."

Lai Bâng khàn khàn đáp: "Tôi sợ làm ảnh hưởng đến những người khác."

"Thế cậu có sợ bị đánh không?"

Người trên vai lặng yên chốc lát, sau đó chậm chạp đứng thẳng người dậy.

"Xin lỗi."

Đôi môi tái nhợt của Lai Bâng mấp máy, hắn lùi về sau một bước như muốn nhường chỗ cho cậu rời đi, giây tiếp theo, có thứ gì đó vụt qua, trên vai Ngọc Quý lại thêm một cái đầu.

Ngọc Quý: "..."

Vài giây sau, trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người, Ngọc Quý mạnh bạo thay đổi tư thế của hắn.

Cậu dịch Lai Bâng đến cạnh mình, xách một cánh tay choàng qua vai mình một cách đầy ghét bỏ, vẻ mặt lạnh căm đỡ đối phương đi.

Phòng y tế cách sân thể dục không xa, lúc Ngọc Quý tới, người chờ thoa thuốc đã đứng kín tới tận cửa.

Phòng y tế chỉ có ba cái ghế dựa và một chiếc giường, đến giờ này đã hết chỗ, Ngọc Quý chỉ có thể dắt người kia đứng.

Giáo viên y tế đang ngồi xổm trên mặt đất thoa thuốc trên đùi cho một học sinh khác, nghe thấy tiếng động bèn ngước mắt lên: "Sao thế?"

"Vừa mới chạy xong 3000 met." Ngọc Quý lạnh nhạt nói, "Cậu ta có vẻ không ổn lắm."

"..."

Không phải cậu đánh người ta nên nỗi này là được.

Bởi vì thường xuyên bị Lê Thiên Hà đưa đến thoa thuốc, giáo viên y tế cũng khá quen mặt cậu.

Giáo viên y tế nhìn sang Lai Bâng: "Chỗ nào trên người không thoải mái? Đau tim không?"

Lai Bâng khẽ lắc đầu: "Chóng mặt, mất sức, đứng không vững."

"Vậy thì không sao, bình thường thôi, chắc là vì ngày thường em không hay vận động nên mệt. Đợi một lát nữa sẽ thuyên giảm." Giáo viên y tế hất cằm với Ngọc Quý, "Đi, rót cốc nước ấm thêm tí đường tí muối, ít muối thôi, một phần ba thìa là đủ, khuấy lên cho em ấy uống. Đồ trên mặt bàn tôi."

Ngọc Quý đứng im không nhúc nhích: "Em ấy ạ?"

"Chẳng lẽ để em ấy tự đi?"

"."

Giáo viên y tế nhìn xung quanh một vòng phát hiện không còn chỗ ngồi nữa, cô định nói không thì em để em ấy đứng dựa vào tường một lát ——

Ngọc Quý vừa khiêng người vừa đi pha nước đường.

Giáo viên y tế: "..."

Ngọc Quý mạnh tay, không biết một phần ba thìa là như thế nào nên vung tay xúc một phát nửa thìa.

"Ít thôi." Người trên vai cậu yếu ớt nói.

"Nói thêm một câu nữa thì tự đi mà pha." Nói xong, cậu lắc lắc cái thìa đổ một nửa số muối lại, khuấy cái cốc một cách qua loa rồi cầm lên đưa tới trước mặt Lai Bâng, "Uống đi."

Lai Bâng nhận lấy, chầm chậm nhấp một ngụm.

"Muốn ăn đánh à?" Ngọc Quý nói, "Uống sạch."

Lai Bâng nghe lời, uống một hơi hết cạn.

Đám học sinh bên cạnh đều biết hai người họ, tất cả mọi người đều nín thở quan sát với vẻ mặt sợ hãi.

Giúp học sinh thoa thuốc xong, giáo viên y tế đứng lên hỏi: "Thế nào, có đỡ hơn chút nào không?"

"Vâng." Lai Bâng thấp giọng đáp, "Nhưng vẫn đứng chưa vững lắm."

"Phải để thư thư một lúc đã, về lớp nghỉ ngơi chút đi, tạm thời đừng có vận động mạnh."

Nói xong, giáo viên y tế nhìn sang người đang đỡ hắn, "Ngọc Quý, em cũng chạy 3000 met à? Có cần pha thêm một cốc cho em không?"

Ngọc Quý đang định hỏi để người kia ngồi đâu, nghe vậy thì nhíu mày: "Không cần, em không chạy."

Giáo viên y tế khó hiểu: "Không chạy sao nãy giờ mặt em cứ đỏ hồng thế?"

"..."

Ngọc Quý để lại một câu "Em đưa cậu ta về lớp", sau đó kéo người ra khỏi phòng y tế.

Học sinh hoặc dưới sân thể dục hoặc ở lại trên lớp, ngoài hành lang không có một bóng người.

Sợ lúc lên tầng Lai Bâng lại ngất xỉu, Ngọc Quý bực bội đỡ hắn bước từng bậc thang một.

"Cậu còn sức không?" Lai Bâng bỗng nhiên mở miệng hỏi bằng giọng trầm thấp, "Nếu cậu không chịu được nữa thì tôi tự đi cũng được."

Rốt cuộc hiện tại ai mới là người không chịu được?

"Câm miệng." Vành tai Ngọc Quý tê rần, cậu cắn răng, "Đừng có nói chuyện bên cạnh tôi."

Trong miệng còn dư lại hương vị kì quặc của muối đường khuấy lẫn, Lai Bâng trầm mặc nuốt một ngụm nước bọt, hơi thở cũng trĩu nặng.

Ngọc Quý: "Cũng đừng có thở."

"..."

Lai Bâng ngước mắt nhìn thoáng qua vành tai cậu, im lặng.

Phòng học lớp 11-7 vắng tanh, không có bất kì ai.

Ngọc Quý ném người nằm lên mấy cái bàn xếp sát nhau, còn mình thì ngồi bên cạnh chơi điện thoại.

Hoàng Phúc gửi cho cậu một tràng tin nhắn, dọc đường đi cứ kêu ong ong trong túi.

[Hoàng Phúc: Thoải mái quá. Bọn mày đâu rồi?]

[Hoàng Phúc: Hãng kem này có vấn đề chắc rồi, tao phải đi kiện bọn họ! Đợi đến khi nhận được khoản tiền bồi thường rồi tao sẽ mua cả cái trường này, ngày nào cũng tổ chức đại hội thể thao!]

[Hoàng Phúc: Đệt! Toi rồi toi rồi! Hữu Đạt nhắn tao bảo học sinh giỏi giúp tao chạy 3000 met, cái cơ thể tàn tạ của cậu ấy chạy xong có còn sống nổi không?!]

[Hoàng Phúc: Mày đâu rồi, sao mày không ở trên khán đài?]

Vừa xem xong tin nhắn thì đúng lúc Hoàng Phúc gọi điện thoại tới, Ngọc Quý lập tức cúp máy.

[: Trong lớp.]

[Hoàng Phúc: Lên lớp làm gì?]

[: Túc trực bên linh cữu.]

[Hoàng Phúc: ?]

Đằng trước vang lên tiếng động, Ngọc Quý giơ điện thoại sang một bên, chạm mắt với người mà mình đang canh giữ.

Lai Bâng nằm thẳng trên bàn học, nhưng mặt bàn không đủ cho cả người hắn, gần một nửa chân thõng bên ngoài.

Tư thế này trông rất ngu ngốc, nhưng là Lai Bâng nằm thì lại không hề.

Hắn nghiêng đầu nhìn Ngọc Quý: "Cậu nhảy xa thế nào?"

Giữa bàn học và ghế ngồi cách ra một khoảng đủ để Ngọc Quý vắt chéo chân ngồi một cách ngạo nghễ, cậu nói với vẻ mặt không chút cảm xúc: "Cậu có ngủ không?"

"Không ngủ được." Lai Bâng nói, "Tôi..."

Bộp.

Một tiếng động khẽ xen ngang lời Lai Bâng.

Đôi chân vắt trên đầu gối của Ngọc Quý nâng lên, duỗi thẳng, đá vào chiếc bàn hắn đang nằm bằng lực không nặng không nhẹ, đủ để chiếc bàn yếu ớt hơi chệch đi.

"Lai Bâng." Thật lâu sau, Ngọc Quý lạnh lùng nói, "Trước đây cậu từng bảo, từ năm lớp mười cậu đã bắt đầu chú ý đến tôi?"

Ánh mắt Lai Bâng khẽ dao động, hắn yên lặng nhìn cậu.

Cậu nói tiếp: "Hồi đại hội thể thao còn tới xem hạng mục của tôi?"

Thực chất Ngọc Quý lạnh mặt ngày thường và khi thật sự nổi giận trông không giống nhau cho lắm.

Ngày thường đốp chát hai câu với Hồ Bàng, gặp phải đám học sinh trường bên tới trấn tiền, thậm chí cả khi gặp được Quang Thiện trong tiệm trà sữa, cậu đều trông có vẻ thờ ơ và lười nhác, không thực sự để vào mắt những chuyện này.

Không giống như hiện tại, từng ánh mắt đều như lưỡi dao, trên mặt viết câu "Một nắm đấm của tôi đủ để cậu say giấc cả đời", ngay cả âm thanh cũng như ngâm đá.

"Năm lớp mười tôi không tham gia đại hội thể thao, cậu đến xem hạng mục ở đâu? Ở Cool boy à?" Vẻ mặt Ngọc Quý vẫn chẳng có cảm xúc, "Mấy lời đánh rắm đó của cậu đều là học theo Tú Anh đúng không?"

"Lai Bâng, cậu chơi tôi?"

Trong phòng học yên tĩnh hồi lâu.

Lai Bâng vẫn nhìn cậu không nhúc nhích, môi mím thật chặt.

Vẫn nên đánh thẳng luôn đi.

Sau giây lát chờ đợi, Ngọc Quý đưa ra quyết định.

Cậu thu chân về đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Lai Bâng, vươn tay túm lấy cổ áo hắn, lạnh nhạt nói: "Đứng dậy, tranh thủ buổi trưa giải quyết xong chuyện này..."

"Lớp bảy." Lai Bâng bỗng nhiên lên tiếng.

Ngọc Quý sửng sốt: "Cái gì?"

"Hồi lớp bảy, ở trường trung học cơ sở YY." Lai Bâng vẫn nằm, bình tĩnh nhìn cậu, "Cậu đã tham gia nhảy xa."

"..."

"Tôi đến trường cậu thi thì nhìn thấy."

Có chuyện này sao?

Mí mắt Ngọc Quý bỗng giần giật.

Con mẹ nó hình như có thật ——

"Khi đó cậu xắn ống quần, không đi giày, lúc chạy lấy đà bị vấp chân té lăn ra đất, ngã nhào lên cát, không nhảy được. Sau đó, cậu lại nhảy thêm một lần nữa."

Ngọc Quý: "..."

"Lần thứ hai nhảy cũng không được xa."

"..."

"Sau đó cậu cứ đứng bên cạnh nhìn người khác nhảy không chịu đi, vừa xem vừa khóc ——"

"Tôi khóc cái đéo!" Lực tay Ngọc Quý túm cổ áo hắn mạnh hơn một chút, nghiến răng nghiến lợi sửa lại cho đúng, "Lúc đó là do cát bay vào mắt!"

"Ừm."

"Ừm" xong, Lai Bâng bỗng nhiên im lặng, nghiêng mặt.

Trong lòng Ngọc Quý giật thót, đang định bảo Lai Bâng câm miệng thì hắn đã ngước mắt nhìn về phía cậu một lần nữa: "Nhưng rất đáng yêu."

"..."

Lực tay trên cổ áo đột nhiên lại mạnh hơn.

Sát khí trên mặt Ngọc Quý còn chưa vơi bớt. Hai tai đỏ bừng, cậu trừng mắt nhìn Lai Bâng, vẻ mặt ngớ ra hiếm thấy.

"Sau đó, buổi chào cờ đầu tiên năm lớp mười cậu lên sân khấu đọc bảng kiểm điểm, tôi mới biết chúng ta học cùng một trường cấp ba."

Ngọc Quý hung dữ nạt: "Câm miệng."

"Không học theo người khác, cũng không trêu đùa cậu." Lai Bâng nói, "Tôi..."

"Mẹ nó cậu nghe không hiểu tiếng người phải không ——"

Xoạch!

Cửa phòng học bất ngờ bị người bên ngoài đá ra.

Hoàng Phúc xách theo một túi nilon to đùng, Hữu Đạt và Tú Anh đi theo sau: "Ngọc Quý, sao lần nào nhắn tin mày cũng không trả lời thế? Ngoài kia nắng gắt quá, Tú Anh kêu gọi cơm hộp, tao gọi cho mày một phần nạm bò kho, mày ăn tạm ——"

Nhìn thấy cảnh tượng trong lớp, cả ba người đều khựng lại.

Ngọc Quý nắm chặt cổ áo Lai Bâng bằng một tay như muốn túm người lên khỏi bàn học, tay còn lại che rịt trước miệng Lai Bâng.

Mặt cậu đỏ bừng, trong ánh mắt ba phần hung dữ, ba phần hoảng sợ, bốn phần luống cuống, cảm giác kì quặc từ đầu đến chân.

Còn người bị cậu bịt miệng đang thong thả nằm, hai tay tự nhiên buông thõng một bên mặc cho Ngọc Quý che miệng mình.

Như thể tùy người xâu xé, chẳng hề run sợ.

Nghe tiếng động, hai người đồng thời nhìn về phía bọn họ, một lạnh một nóng.

Đang làm gì vậy? Hoàng Phúc sửng sốt.

Đánh nhau à? Không giống, cậu ta chưa thấy Ngọc Quý đánh nhau mà đỏ mặt bao giờ, cũng chưa bao giờ gặp Ngọc Quý lấy tay che miệng ai.

Nhưng nhìn cái tư thế này, không phải đánh nhau thì còn có thể là gì được?

Phòng học lại thêm một đợt tĩnh mịch kỳ dị.

Một lúc lâu sau, Hoàng Phúc lí nhí hỏi: "Hai người... chơi gì thế?"












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro