chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế thì tôi yêu thầm vậy.

|

Chơi cái đéo.

"Đi ra ngoài." Ngọc Quý kìm nén suy nghĩ muốn giết người diệt khẩu, "Đóng cửa, không gọi thì bọn mày đừng vào."

Tú Anh lấy lại bình tĩnh: "Ngọc Quý, mày sẽ không đánh cậu ấy đấy chứ?"

Hoàng Phúc: "Sao có thể! Ngọc Quý mà đánh ai chưa bao giờ bịt miệng lại, cậu ấy thích nghe tiếng người ta kêu rên."

Tú Anh: "..."

Hữu Đạt đứng sau cùng, ánh mắt dạo một vòng qua hai người họ: "Hai người đang nói chuyện à?"

Hoàng Phúc: "Nói cái gì mà không thể để cho học sinh giỏi ngồi tử tế đã rồi hẵng nói..."

Ngọc Quý: "Đi ra ngoài."

"Được rồi." Hoàng Phúc lùi ra ngoài một bước, tiện tay đóng cửa lại, trước khi đóng cửa còn cố nói thêm, "Cứ thong thả mà chơi, tao canh ngoài cửa cho mày."

Cửa đóng vào, phòng học lại trở nên yên tĩnh.

Lai Bâng đảo mắt nhìn người trước mặt.

Vừa mới đỡ một người đi lên đi xuống, người Ngọc Quý không còn lạnh như trước nữa. Lòng bàn tay âm ấm đè lên mặt, dường như hắn còn có thể ngửi được một mùi hương rất nhạt.

Sau khi ba người kia rời đi, Ngọc Quý vẫn còn che miệng hắn.

"Sau này không được nhắc lại cái vụ nhảy xa ngu ngốc đó nữa." Cậu hung dữ đe dọa, "Cũng không được nói mấy chuyện thích hay không thích, có nghe thấy không?"

Ba người bên ngoài không chịu yên, tiếng nói chuyện đứt quãng truyền ra từ bên trong.

Ngọc Quý: "Không biết trả lời à?"

Lông mi Lai Bâng khẽ rung rinh, hắn cụp mắt.

Ngọc Quý nhìn theo động tác của hắn.

"..." Sau đó hai tay đồng thời buông ra.

"Tại sao?" Lai Bâng mở miệng.

Còn có thể là vì sao nữa?

Ngọc Quý nhíu mày, đáp bừa: "Tôi không muốn người ta nghĩ mình là gay."

Lai Bâng chống một tay ngồi dậy dựa ra sau tường. Cổ áo của hắn bị Ngọc Quý kéo xộc xệch, trông lộn xộn hơn ngày thường.

Thật lâu sau hắn mới nói: "Biết rồi."

Ngọc Quý hài lòng buông mi, vừa chuẩn bị ngồi lại.

"Thế thì tôi yêu thầm vậy."

Ngọc Quý suýt chút nữa thì ngồi bệt xuống đất.

Đến giờ nghỉ trưa, có học sinh lục tục lên lớp.

Ngọc Quý vừa nắm cứng tay lại, Hoàng Phúc đã gõ cửa bên ngoài nói có người trong lớp về rồi.

Hoàng Phúc vừa vào trong lớp đã nhìn về phía Lai Bâng.

Học sinh giỏi thong dong ngồi về chỗ, một tay kẹp bút một tay sửa sang lại cổ áo, trên gương mặt đẹp trai không có một vết thương nào.

Quả nhiên là không bị đánh.

Cậu ta đã nói mà, mặc dù tư thế vừa nãy của Ngọc Quý vừa kì lạ vừa đáng sợ, nhưng cậu ta có thể nhìn ra Ngọc Quý không phải thật sự muốn động tới học sinh giỏi.

Muốn đánh thì tám trăm năm trước đã sớm đánh rồi.

Hoàng Phúc mở túi nilon lấy hộp nạm bò kho ra đặt trước mặt Ngọc Quý, "Ăn nhanh đi không để tí nữa nguội mất bây giờ, bọn tao đặt về cũng lâu rồi."

"Ừ." Ngọc Quý chẳng mấy hứng thú, cúi đầu chơi rắn săn mồi.

Hữu Đạt sải bước dài tới ngồi vào bàn đằng trước cậu, mở hộp cơm ra: "Sao mặt mày lại ——"

"Liên quan cái rắm gì đến mày." Ngọc Quý nói, "Còn ồn nữa thì biến về lớp."

"..."

Hoàng Phúc thấy ngồi ăn một mình thì chán, cũng bê hộp cơm đến ngồi trước Lai Bâng, vừa ăn vừa hỏi: "Học sinh giỏi, sao cậu chạy 3000 met mà lấy được hạng hai vậy? Trước đây tôi thấy chạy 400 met thôi cũng quá sức cậu mà."

Lai Bâng đáp lời ít ý nhiều: "Phát huy vượt trội."

"Đỉnh ghê." Hoàng Phúc nói, "Học sinh giỏi, sao cậu không xuống căn tin ăn cơm?"

Lai Bâng: "Mỏi chân, không đi được."

Ngọc Quý mặt lạnh tanh ăn luôn con rắn nhỏ của người khác.

"Ui, lỗi tôi! Đáng ra tôi nên mang cơm cho cậu, dù gì cậu cũng đã chạy giúp tôi 3000 met cơ mà." Hoàng Phúc vỗ đầu mình, "Không thì thế này đi, giờ tôi xuống căn tin mua một suất cho cậu nhé? Hay là cậu muốn ăn cơm hộp?"

"Không cần."

"Đừng khách sáo với tôi." Hoàng Phúc nói, "Sức khỏe cậu không tốt mà vừa mới chạy xong 3000 met, nhỡ lát nữa tụt huyết áp thì làm sao?"

"Không đâu." Người vẻ mặt từ nãy đến giờ không có chút cảm xúc nào bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, "Tôi uống nước đường rồi."

"Hả? À... Được rồi." Hoàng Phúc ngạc nhiên, không khăng khăng nữa.

Ăn uống no nê, Hoàng Phúc buộc chặt túi đựng rác lại, xoa xoa cái bụng.

"Mày có bật lửa ở đây không?" Ngọc Quý đột nhiên hỏi.

"Tao có này." Hữu Đạt nói, "Sao thế? Vào phòng vệ sinh làm một điếu à?"

Hoàng Phúc nhìn thoáng qua hộp thức ăn chưa hề được động vào trước mặt Ngọc Quý: "Sao mày không ăn? Không thích nạm bò kho à?"

"Không đói."

Hoàng Phúc nghe vậy thì đứng dậy: "Thế thì đi."

Lúc ra cửa phát hiện thiếu mất một người, Hoàng Phúc quay đầu lại gọi: "Ngọc Quý?"

"Bọn mày đi trước đi." Ngọc Quý ném điện thoại vào trong túi, đá đá ghế của Lai Bâng, "Tránh ra."

Lai Bâng buông bút đứng dậy.

Hai người kia đã đi ra cửa sau, không thấy đâu nữa.

Ngọc Quý thu hồi tầm mắt, lúc đi sượt qua vai Lai Bâng, cậu đưa tay ra nhấc đồ trên bàn mình.

Túi nilon đựng nạm bò kho bị xách lên, lung lay một giây trên không trung rồi đặt xuống mặt bàn bên cạnh.

"Ăn đi."

Lạnh lùng ném lại câu này, Ngọc Quý không hề quay đầu bỏ đi nhà vệ sinh.

Buổi chiều chạy tiếp sức 4×400 met, Lê Thiên Hà đặc biệt đến hẳn sân thể dục.

Không vì nguyên nhân gì khác.

Sau gần một ngày thi đấu, ông phát hiện ra —— Ngọc Quý nhảy xa hạng hai, Lai Bâng chạy 3000 met hạng hai, còn có học sinh thể dục duy nhất trong lớp Nguyễn Thanh Lâm chạy 100 met hạng nhất.

Thêm cả mấy người khác lấy hạng sáu, cộng với một số điểm linh tinh vụn vặt...

"Ý là tổng điểm hiện tại của cả lớp đang đứng thứ tư toàn khối ạ?" Hoàng Phúc trố mắt nghẹn họng.

Sắp đến thời gian đăng kí điểm danh, mấy người tham gia chạy tiếp sức tập trung lại với nhau.

Tấn Khoa phấn khởi nói: "Đúng vậy, nếu lấy được 5 điểm trong hạng mục 4×400 met, tức là lên hạng hai, thì hôm nay chúng ta có thể vượt vào top ba!"

"Chạy cho thật tốt." Lê Thiên Hà cảm thán, "Tôi chủ nhiệm các cậu đã hơn một năm, chưa bao giờ có hoạt động ngoại khóa nào lại gần top ba như vậy."

"Mày có được không đấy?" Tú Anh lo lắng nhìn Hoàng Phúc, "Mày còn chưa tập chạy 400 met với nhận gậy bao giờ."

Sáng nay Lai Bâng được dìu đi dưới ánh mắt của cả giáo viên và học sinh toàn trường, mặc dù hắn tỏ ra bản thân vẫn có thể chạy tiếp sức nhưng Lê Thiên Hà quyết không đồng ý, để Hoàng Phúc đảm đương vị trí thứ ba trong cuộc chạy tiếp sức.

Hoàng Phúc: "Yên tâm. Trước đây chiều nào tao cũng ra xem mấy người họ tập luyện, chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy..."

Ngọc Quý cầm túi khoai chiên ném về phía cậu ta: "Không nói được gì hay thì im."

Hoàng Phúc cười hì hì nhận lấy, xé ra ăn một miếng.

"Đùa thôi." Hoàng Phúc quay đầu nhìn người đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, "Học sinh giỏi yên tâm, sáng nay cậu đã lấy hạng hai cho tôi, lát nữa nhất định tôi sẽ chạy thật tốt."

"Ừm."

Lai Bâng nhấc mí mắt đảo qua người Hoàng Phúc nhìn người đứng phía sau cậu ta, "Cố lên."

Người nọ đút một tay vào túi không quan tâm, lập tức đi về phía nhân viên đăng kí điểm danh.

Ở chỗ xếp hàng đăng kí.

Hoàng Phúc đang khởi động làm nóng người theo cách Thanh Lâm dạy, vừa quay đầu liền chạm mắt với Hữu Đạt cũng đứng xếp hàng cùng.

Hoàng Phúc hơi sửng sốt: "Sao mày lại ở đây?"

"Bất ngờ không." Hữu Đạt nhướng mày, "Giống mày đấy, chạy giúp người khác."

"Lớp mày không còn ai khác à?"

"Mày thì biết cái gì, anh đây chạy hơi bị nhanh, lát nữa mày bám đít tao ngửi rắm đê." Hữu Đạt cười nhạo, "Nhưng mà mày phải cố lên tí, chạy cuối thì rắm tao cũng không ngửi được."

"Mày là cái đồ thiếu đạo đức!" Hoàng Phúc huých cánh tay vào người bên cạnh, "Tới đi, Ngọc Quý, nói cho nó biết mục tiêu lần này của bọn mình là ——"

Ngọc Quý nhìn hai người như thể nhìn mấy đứa ngu: "Hạng nhất."

Hoàng Phúc: "?"

"Mày nghĩ quá rồi, hạng nhất?" Hữu Đạt buồn cười, "Hai học sinh thể dục lớp tao tham gia chạy tiếp sức, mày nói thế này là không lịch sự rồi."

"Không vấn đề." Ngọc Quý nói, "Không phải có mày đây sao?"

"..."

Điểm danh xong, nhóm vận động viên tập trung ở điểm tiếp sức, cuộc thi sắp sửa bắt đầu.

Trên khán đài lớp 11-7, có mấy học sinh nữ đứng dậy ngóng mắt về phía xa.

"Lớp bọn mình thật sự có thể lấy top 2 sao?"

"Không biết nữa, nói thật, cho đến tận ngày hôm qua thậm chí tớ còn không nghĩ lớp mình có thể cử được đủ người tham gia hạng mục."

"..."

"Nhưng mà lần này có Thanh Lâm ở đây nên chắc sẽ đỡ hơn. Cậu ấy là học sinh thể dục chạy nhanh nhất trường mình đấy, còn từng đoạt giải quán quân quốc gia cho học sinh cấp ba mà. Năm trước cậu ấy có buổi huấn luyện nên chỉ tham gia thi hai hạng mục cá nhân, chứ không thì lớp bọn mình chắc chắn sẽ không xếp cuối."

"Nhưng mà... Ngọc Quý sẽ chạy tốt chứ?"

Mấy nữ sinh lặng thinh.

Lai Bâng nhìn theo hướng mấy người họ.

Các vận động viên đã đứng gần điểm bắt đầu để chuẩn bị.

Thanh Lâm đã tham gia nhiều sự kiện trọng đại hơn, giờ phút này chẳng hề lo lắng, thản nhiên chờ đợi trọng tài.

Tấn Khoa đang điên cuồng vỗ vào mặt mình, Hoàng Phúc thấy vậy cũng vỗ theo hai cái.

Người đứng cuối cùng đút hai tay trong túi, khom lưng đứng đầy biếng nhác, lúc trọng tài vào chỗ thậm chí cậu còn mới vươn vai.

Học sinh trong lớp: "..."

Quả nhiên cậu ta sẽ không chạy tử tế!

Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, tất cả mọi người cùng lao khỏi vạch xuất phát.

Thanh Lâm không làm mọi người thất vọng. Hai đường băng bên cạnh đều là học sinh thể dục giống cậu ta, nhưng vẫn bị cậu ta dẫn trước một đoạn một cách dễ dàng.

Kết thúc một vòng, Thanh Lâm hoàn toàn vứt đối thủ lại sau lưng, truyền gậy tiếp sức cho Tấn Khoa rồi rút lui sau thành công.

Tấn Khoa nhận lấy gậy tiếp sức liền dùng hết sức bình sinh chạy đi.

Sau đó vừa chạy được 100 met thì bị học sinh thể dục lớp tám vượt mặt.

"Tao đi trước đây." Hữu Đạt chuẩn bị tư thế nhận gậy, trào phúng người bên cạnh, "Mày chờ thêm tí nữa nhé."

Hoàng Phúc: "Cố ra vẻ sẽ không có kết cục tốt đâu."

Khi Hoàng Phúc nhận gậy, lớp bọn họ đã rơi từ hạng nhất xuống hạng bốn.

"Hoàng Phúc!" Giọng Tú Anh vang đến từ trên khán đài, "Tranh 1 giữ 2! Mày cố gắng vượt qua một đứa đi!"

Hoàng Phúc khẩy một lọn tóc, tự cảm thấy mình hết sức đẹp trai, giơ một ngón tay cái với cô nàng.

Sau đó cậu ta nhận gậy tiếp sức, vừa chạy hai bước đã vấp chân, tí nữa thì quỳ rạp xuống trước mặt tất cả mọi người.

Khi các vận động viên khác chạy qua người cậu ta còn phải cố nhịn cười.

Tú Anh: "..."

Đúng là ra vẻ sẽ không có kết cục tốt.

Nữ sinh bên cạnh nói: "Xong rồi, giờ có khi còn không biết có vào được top sáu không nữa..."

"Không sao, giờ mới lượt ba." Tú Anh khum hai tay trước miệng làm loa, "Ngọc Quý! Mày chạy cho thật nhanh vào! Lấy hạng nhất!"

Người chạy lượt cuối ở các lớp khác đều đã bày sẵn thế trận sẵn sàng đón địch, mà Ngọc Quý...

Vẻ mặt xao nhãng, còn quay đầu lại xem Hoàng Phúc bò được đến đâu rồi.

Hoàng Phúc đã rơi xuống hạng năm, cậu ta dồn hết sức lực toàn thân ở chặng nước rút cuối cùng để thu ngắn khoảng cách với người trước mặt, khoảnh khắc đưa gậy tiếp sức cho Ngọc Quý, cậu ta nói: "Người anh em, giao cho mày ——"

Còn chưa nói dứt lời, gậy tiếp sức đã bị đoạt đi mất, người đằng trước lao đi như mũi tên rời cung.

"...đấy." Hoàng Phúc ngẩn người nói nốt.

Khi Ngọc Quý vượt qua người đầu tiên, học sinh lớp bảy ngồi trên khán đài vẫn chưa kịp nhận ra đó là người trong lớp mình.

Học sinh chạy thứ tư cảm thấy bên cạnh mình vừa xẹt qua một luồng gió độc, sau đó cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nam sinh tung bay vun vút.

Ngọc Quý rong ruổi trên đường băng, gió thổi tóc cậu ngược ra sau đầu, không biết bao nhiêu giáo viên và học sinh giờ phút này cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của cậu —— Mẹ nó quá đẹp trai.

Bảo vệ trường đi tuần tra đứng cạnh cây đa, nhìn thấy cảnh tượng này bèn cố nhịn xuống xúc động muốn châm thuốc, nhìn trời bùi ngùi.

Đúng rồi.

Mỗi lần cậu trèo tường trốn học bị phát hiện ra cũng chạy nhanh y như vậy.

"Cậu ấy... từng tập thể thao sao?" Thanh Lâm nhìn theo bóng người kia, ngơ ngác hỏi.

"Chưa từng," Hoàng Phúc hơi dừng lại, "nhỉ?"

Khi Ngọc Quý vượt qua hạng ba, học sinh lớp bảy mới đột ngột tỉnh táo lại.

Lớp tám bên cạnh không ngờ lượt chạy cuối cùng lại cử một con hắc mã như thế, lập tức giơ băng rôn khàn giọng cổ vũ động viên cho lớp mình.

"—— Đừng để lớp bảy vượt mặt! Năm ngoái bọn nó đếm ngược từ dưới lên đấy!"

Mẹ nó?

Đám học sinh lớp bảy đột ngột đứng phắt dậy!

Đã đến lúc này rồi, bọn họ cũng mặc kệ ngày thường mối quan hệ của mình với Ngọc Quý như thế nào, gào lên xé họng ——

"Ngọc Quý! Cố lên!!!"

"Mau! Vượt mặt nó đi!"

"Tí nữa thôi tí nữa thôi tí nữa thôi —— Qua rồi! A a a vượt qua một người rồi! Vượt nốt hạng hai đằng trước đi!!!"

Trong tiếng cổ vũ của đám đông, Ngọc Quý vượt qua hạng hai.

Càng tới gần đích, Ngọc Quý càng chạy nhanh ——

Khi cậu sóng vai ngang hàng hạng nhất, tất cả học sinh trong lớp đều kinh hãi lặng đi.

Hai người gần như cùng đặt chân qua vạch đích.

Cả hai lớp không hẹn mà cùng im bặt đi hai giây, khắp khán đài vang lên một câu: "Ai hạng nhất? Ai đứng hạng nhất?!"

Sau khi trao đổi ý kiến xong, hai trọng tài tuyên bố: "Lớp 11-7!"

Khán đài lớp bảy lập tức sôi trào!

Vạch đích cách khán đài lớp bọn họ rất gần, Hoàng Phúc chạy xong liền ngồi uống nước nghỉ ngơi, nghe được kết quả, cậu ta kích động đứng dậy húc mạnh vào mông người bên cạnh ——

"Ha ha ha ha ha! Ăn rắm của anh em tao nè!!!"

Hữu Đạt: "..."

Sau khi vượt qua vạch đích, Ngọc Quý chạy thêm mấy bước nữa rồi mới dừng, cậu vừa nghe kết quả vừa đứng gập người quay lưng về phía khán đài, chống tay lên đầu gối yên lặng thở dốc.

Đồng phục dán vào lưng cậu phác họa nên thân hình mảnh khảnh, bả vai phập phồng theo từng nhịp thở.

Cùng lúc cậu dừng lại, mấy nữ sinh ngoài đường băng gần như đồng thời muốn tiến tới, sau khi đối diện với ánh mắt đối phương lại không khỏi ngượng ngùng.

Hoàng Phúc đã lấy lại sức, cậu ta ngồi trên khán đài đếm: "Đệt, Ngọc Quý đỉnh thật, chạy 400 met mà có tới tận ba người đưa nước rồi."

Hữu Đạt chua chát nói: "Bình thường. Tao mà là nữ thì cũng đi đưa nước."

Hoàng Phúc nghiêng đầu: "Ài, nữ sinh lớp bốn lúc trước cũng ở đấy kìa, tao đã bảo mà, chắc chắn là trước đây bản yêu thầm người anh em của tao..."

Lai Bâng thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên mở miệng: "Yêu thầm là có thể đi đưa nước sao?"

"Hả?" Hoàng Phúc ngẩn ra giây lát, "Có thể chứ, sao vậy..."

"Hoàng Phúc!" Tấn Khoa đứng phía dưới gọi, "Mày xuống đây! Còn phải đến sân thể dục kí tên nữa!"

"Đây đây!"

Hoàng Phúc đặt tạm khoai chiên trong tay lên mặt đất, nhanh chóng chạy xuống bậc thang theo Tấn Khoa đến chỗ trọng tài kí tên.

Một bóng người từ đằng sau chớp nhoáng lướt qua.

Lai Bâng xuống bậc thang, khom lưng lấy ra một chai nước trong thùng, sau đó đi thẳng đến đường băng mà không hề quay đầu lại.

"Ngọc Quý, cậu không sao chứ? Cậu có muốn uống nước không?" Nữ sinh thứ ba đưa chai nước tới, nhìn Ngọc Quý ngượng ngùng và e thẹn.

Nam sinh gượng gạo cúi đầu, cố tránh không đối diện trực tiếp với cô.

Cô lấy hết can đảm nói tiếp: "Vừa nãy lúc cậu chạy tớ đã liên tục cổ vũ cho cậu đấy, không biết cậu có nghe thấy không..."

"Xin lỗi." Ngọc Quý cứng nhắc lặp lại một câu lần thứ ba trong hôm nay, "Tôi không khát."

Mặc dù là từ chối nhưng thanh âm vẫn khá nhẹ nhàng, giọng điệu cũng không giống như khi đọc bản kiểm điểm ngày thường.

Nữ sinh bỗng cảm thấy Ngọc Quý ngoài đời thực cũng không hung dữ như trong lời đồn cho lắm, có lẽ cô vẫn còn một chút hi vọng.

Cô siết chặt chai nước hơn một chút: "Vậy..."

Một bóng đen che phủ trên đỉnh đầu cô.

Nữ sinh sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại —— sau đó giáp mặt với nhất khối.

Lai Bâng nâng tay đưa chai nước tới trước mặt Ngọc Quý.

Hắn vừa mở miệng: "Ngọc ——"

"Cút."

Người cúi đầu từ nãy đến giờ bỗng nhiên ngẩng lên, khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ hung dữ phun ra một chữ duy nhất.

"?" Nữ sinh hơi run lên.

Sau đó lặng lẽ rụt chai nước của mình về.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro