chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôn môi người bên cạnh thật say đắm.

|

Trong phòng hộp KTV, Ngọc Quý lạnh mặt ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm khuôn mặt J97 trên màn hình TV, trong lòng còn đang miên man nghĩ lại mọi chuyện.

Chắc chắn là bởi vì có rượu vào nên phản ứng chậm hơn, bởi vậy mới không thể hất tay Lai Bâng ra trước khi hắn thu về.

Hoàng Phúc đặt muộn quá nên chỉ còn phòng hạng trung. Mọi người ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha, còn năm, sáu nam sinh khác đứng đảm nhiệm công việc khuấy động bầu không khí.

Nữ sinh ngồi bên trái Ngọc Quý mặc váy ngắn, để tránh không đụng phải, cậu chỉ có thể hơi nghiêng người sang bên còn lại.

Không biết đã là lần thứ mấy chạm trúng thứ để đằng sau, Ngọc Quý không thể chịu được nữa, huých khuỷu tay vào người bên cạnh: "Cậu mang theo cặp đến đây làm gì?"

"Vừa mới đến thư viện một chuyến." Lai Bâng cầm lấy cặp sách đặt lên đùi rồi ôm bằng một tay, "Thế này đã được chưa?"

"..."

Ngọc Quý xách cặp hắn lên đặt trên bệ phía sau ghế sô pha với vẻ mặt không cảm xúc.

Sau đó tiếp tục ngồi thẳng người nhìn chằm chằm J97.

Lại thua một ván xúc xắc nữa, Hoàng Phúc hùng hổ uống hết một ngụm rượu, sau đó đặt ly xuống quay người ra sau, "Học sinh giỏi, hoan nghênh hoan nghênh. Cậu thích hát bài gì? Để tôi chọn cho này."

"Không cần." Lai Bâng lấy đồ trong cặp ra đưa cho cậu ta, "Sinh nhật vui vẻ."

"Đệt, còn có quà nữa sao? Cảm ơn học... Gì đây?" Hoàng Phúc sững người khi nhìn thấy món đồ trong túi.

"Ngân hàng đề." Lai Bâng dựa người vào ghế sô pha, "Cậu hoàn thành mấy quyển trước xong thì có thể tiếp tục làm cái này."

Ngọc Quý: "..."

Hoàng Phúc: "...Cảm ơn cậu, tôi thích lắm."

Cửa phòng hộp bị đẩy ra, một nữ sinh bước vào.

Nhìn thấy ghế sô pha chật ních những người, cô nàng đứng ngoài cửa hơi chùn chân.

Hoàng Phúc lập tức đứng lên chỉ huy: "Các anh em bên kia, dịch sang chỗ bục hát một chút đi, dành chỗ cho các chị em của tôi ngồi nào."

Hữu Đạt cầm ly rượu, phát bực vì chen chúc: "Rốt cuộc mày mời bao nhiêu người đến thế?"

Hoàng Phúc cười hì hì: "Thì tao cứ nghĩ là sẽ chiếm được phòng lớn mà."

Một nữ sinh khác trên sô pha theo bản năng nhìn thoáng qua người bên cạnh mình. Ngọc Quý đang cúi đầu chơi điện thoại, giữa hai bọn họ vẫn còn một quãng cách nhỏ.

Ánh đèn rọi xuống khuôn mặt hờ hững lạnh nhạt của người kia khiến cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Một lúc lâu sau, cô không kìm được lòng nói khẽ: "Thật ra cậu có thể ngồi sang đây chút nữa, chỗ này vẫn còn trống này."

Ngọc Quý lắc đầu: "Không cần, không..."

"Học sinh giỏi, cậu dịch sang chỗ Ngọc Quý tí nữa được không?" Hoàng Phúc ở đầu bên kia hỏi.

"Ừm."

Theo tiếng đáp trầm thấp, Ngọc Quý cảm nhận được Lai Bâng ngồi gần về phía mình hơn một chút.

Cậu chợt nghẹn họng, nữ sinh kia ngơ ngác: "Hả?"

Ngọc Quý nắm siết điện thoại, cắn răng nói cho hết câu: "Không chật."

Cậu muốn dịch chân đi nhưng thật sự không còn chỗ nào, đành phải cứng nhắc dán sát vào Lai Bâng.

"Tới đây nào học sinh giỏi, để tôi mời cậu một ly, cảm ơn cậu mấy ngày nay luôn kiên nhẫn với tôi, tận tình chỉ dạy ——" Nói xong, Hoàng Phúc hơi dừng lại, "Phải rồi, học sinh giỏi có uống được rượu không? Không thì để tôi gọi nước ép dưa hấu cho."

"Uống được."

Không muốn phá vỡ hứng vui của chủ xị, Lai Bâng nhấc ngẫu nhiên một ly rượu chưa ai uống trên bàn, nhẹ nhàng cụng ly với hắn rồi ngửa cổ uống hết.

"Shh." Tú Anh chống cằm ngồi ngắm từ đằng xa, không kìm được lời thì thầm, "Sao Lai Bâng uống rượu thôi mà cũng đẹp trai vậy nhỉ?"

Hữu Đạt tai thính nghe thấy hết: "Đẹp trai chỗ nào?"

"Cổ với yết hầu —— Có nói mày cũng không hiểu đâu, đừng hỏi.

"..." Mẹ nó.

Không ngờ Lai Bâng sẽ uống cạn một hơi, Hoàng Phúc trợn to mắt vỗ vai hắn, "Được đấy học sinh giỏi, uống hết ly rượu này chúng ta chính thức trở thành anh em tốt. Về sau ở trường tôi bảo kê cho cậu, có chuyện gì cứ việc tìm tôi với Ngọc Quý ——"

"Đừng có kéo tao vào." Đương sự còn lại lạnh lùng mở miệng.

"Ô có nghe thấy à? Tao tưởng mày đang tập trung chơi điện thoại chứ."

Ngọc Quý không buồn ngẩng đầu, "Phòng bên cạnh cũng nghe được giọng mày nói."

"Hoàng Phúc, chơi nữa không đấy?" Ở đầu bên kia, Hữu Đạt cầm đống xúc xắc đợi hoài đợi mãi nhíu mày thúc giục.

Mấy nam sinh chơi cùng khi nãy đã đình chiến, Tú Anh cầm mic đợi đến bài của mình, hiện tại chỉ còn hai người bọn họ "quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành."

Hoàng Phúc: "Chơi chơi chơi, đêm nay nhất định tao phải chuốc mày uống say không đứng dậy được! Tới đây!"

"Đợi tí nữa đi." Hữu Đạt hơi ngừng lại, "Hai người chơi thì chán lắm, gọi thêm mấy đứa nữa lại đấy."

"Hết người rồi."

"Không phải bên kia còn mấy thằng sao? Gọi bừa một đứa đi." Hữu Đạt hất cằm về phía máy chọn bài karaoke.

"Thôi, đằng nào bên này cũng hết chỗ ngồi rồi."

"Thì đổi chỗ với ai không chơi xúc xắc là được mà?"

Nói xong, ánh mắt Hữu Đạt lập tức đáp thẳng xuống chỗ Lai Bâng.

"Học sinh giỏi." Cậu ta cười hỏi, "Cậu chơi xúc xắc không? Nếu không chơi thì đổi chỗ cho bạn tôi được chứ? Như vậy sẽ tiện hơn."

Hoàng Phúc nghĩ cũng thấy đúng, bên này toàn là mấy đứa hư hỏng trong trường, Lai Bâng ngồi ở đây có lẽ sẽ không thoải mái lắm.

"Thế, học sinh giỏi, không thì cậu..." Hoàng Phúc vừa quay đầu liền khựng lại.

Lai Bâng vươn tay ra nhặt một viên xúc xắc không ai dùng trên bàn, cầm trong tay đánh giá giây lát rồi ngước mắt lên, nói bằng giọng đều đều: "Chơi. Chơi thế nào?"

"Học sinh giỏi, cậu đừng chơi với bọn họ. Mấy đứa nó toàn tay lão làng thôi, cậu không đấu lại đâu." Tú Anh khuyên nhủ.

"Nào, mày đừng có đả kích đam mê chơi của học sinh giỏi." Hữu Đạt đảo mắt, như nghĩ đến cái gì, cậu ta nói, "Không thì thế này, ở đây tôi có bài thử thách, nếu cậu thua thì có thể chọn giữa uống rượu hoặc thực hiện thử thách, thế nào?"

Một bộ bài bị ném lên bàn.

Lai Bâng không hề liếc mắt nhìn nó, gật đầu: "Được."

Ngọc Quý đang điên cuồng chiến đấu với một con rắn khác trong trò chơi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Bộp" vang lên từ bên cạnh, cậu theo đó mà buông tay, mặc cho người ta ăn mình.

Cậu cáu kỉnh ngẩng đầu, thấy Hữu Đạt đập xúc xắc lên bàn, toét miệng cười ngạo nghễ nhìn về phía cậu: "Ha ha ha ha! Báo hoa(*)! Uống đi cho anh đây nào!!"

(*) Trong trò chơi xúc xắc, khi lắc ba viên xúc xắc ra ba con số bất kì giống nhau từ một đến sáu và là số điểm đã cược thì thường được gọi là 'báo hoa.'

Ngọc Quý nhíu mày, vừa định hỏi mẹ nó mày đang gào với ai.

Thì thấy người bên cạnh đưa tay ra cầm lấy một ly rượu đầy ắp trên bàn.

Hoàng Phúc không nhìn nổi nữa: "Học sinh giỏi, cậu còn uống được không? Hay là chọn thử thách đi? Trước đây tôi từng chơi bộ bài này rồi, không quê lắm đâu, thật đấy, cùng lắm thì cũng chỉ bảo cậu trà trộn vào phòng karaoke bên cạnh chọn bài Là một thằng con trai hát xong chào cảm ơn thôi —— Không có gì đáng lo hết."

Tú Anh: "..."

"Không sao." Dưới ánh đèn mờ tỏ, khuôn mặt Lai Bâng không hề có vẻ gì khác lạ, trông hết sức bình thường.

Nếu không phải trong lúc uống rượu đã nghiêng ngả đụng vào vai cậu tới ba lần, Ngọc Quý cũng không nhận ra người này có vấn đề gì.

"Được đấy, dứt khoát lắm." Hữu Đạt nói, "Tiếp không?"

Hoàng Phúc lập tức từ chối: "Tao không chơi nữa đâu."

Lai Bâng: "Tôi chơi tiếp."

Hoàng Phúc: "..."

Bằng một cách khó hiểu nào đó, cục diện trở thành trận đấu tay đôi giữa Lai Bâng và Hữu Đạt.

Ngọc Quý đặt điện thoại xuống, bình tĩnh nhìn Lai Bâng tung xúc xắc.

Lai Bâng khum mấy ngón tay cầm xúc xắc, lắc mấy cái không theo quy luật rồi nhẹ nhàng mở ra.

Ghê thật, năm viên xúc xắc hoàn toàn riêng biệt, không viên nào trùng số.

Ngọc Quý lập tức hiểu ra, với cái vận may này, Lai Bâng có thua cả đêm cũng chẳng phải chuyện lạ ——

Lai Bâng mở miệng kêu: "5 con 4."

Ngọc Quý: "?"

Mẹ nó cậu có 4 à?

Trước khi Ngọc Quý kịp hoàn hồn, Lai Bâng đã cầm lấy ly rượu uống.

Ván tiếp theo, Lai Bâng lắc ra báo hoa 6.

Ngọc Quý nghĩ được, giỏi, cậu mau kêu cho tôi, kêu thật to lên ——

Hữu Đạt: "6 con 6."

Lai Bâng: "Mở."

Ngọc Quý: "???"

Sau khi xem mấy lượt, cuối cùng Ngọc Quý cũng hiểu.

Không phải Lai Bâng không may mắn mà là do ngu ngốc, hắn thật sự không biết chơi.

Nhưng mà... Trước đây nếu trên bàn tiệc bọn họ có người không biết chơi thì hoặc là không chơi, hoặc là những người còn lại sẽ nhường.

Nhưng cậu thấy Lai Bâng cứ nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác, mãi không dừng.

Cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh, Lai Bâng cầm xúc xắc lên nhìn, nói bừa: "4 con 1."

"Mở!" Hữu Đạt phấn khích kêu, "Tôi không có! Uống đi!"

Lai Bâng cầm ly lên uống cạn, sau đó cúi đầu khẽ ho hai tiếng.

Hữu Đạt: "Tiếp chứ?"

"Ừm."

Lai Bâng vừa mới lắc, xúc xắc đã bị người khác đoạt đi.

Ngay sau đó, hắn có cảm giác người bên cạnh di chuyển vị trí ngồi nghiêng lại gần về phía hắn.

"Bộp" một tiếng.

Ngọc Quý nghiêng nửa người, đặt xúc xắc trên mặt bàn.

Cậu nhìn Hữu Đạt với vẻ mặt không chút cảm xúc: "Thích chơi đúng không? Tao chơi với mày."

Hữu Đạt nói: "Đừng, tao muốn chơi với học sinh giỏi cơ."

"Rén thì nói mẹ đi." Tú Anh ngồi vắt chéo chân, "Tao thấy mày không dám đấu với Ngọc Quý thì có."

"Có cái đéo!" Hữu Đạt nhíu mày, "Tao sắp chuốc say được học sinh giỏi rồi, tự nhiên thay người là có ý gì?"

Ngọc Quý gật đầu: "Thế thì mẹ nó đừng có đùa..."

"Tôi uống." Lai Bâng bỗng nói.

Mọi người đều quay lại nhìn hắn.

"Cậu ấy thua, tôi uống." Lai Bâng bình tĩnh nói, "Vậy được chứ?"

"Nào!" Hữu Đạt xắn tay áo, đứng dậy khỏi sô pha, "Hôm nay tao phải chuốc rượu hết đám người lớp 11-7 các mày ——"

Mười phút sau.

Hữu Đạt ôm bụng, chỉ muốn nôn ra.

Ngọc Quý mở xúc xắc ra công bố số điểm bên trong.

"Được rồi!" Hoàng Phúc vui như hoa nở nhanh chóng rót đầy ly rượu cho Hữu Đạt, "Chúc mừng quý khách lại được thêm một ly nữa!"

Suốt mười phút vừa rồi, Ngọc Quý không thua một ván nào.

Thật ra mấy trò trên bàn tiệc Hữu Đạt chơi rất gà, trong tay có bao nhiêu điểm gần như viết hết lên mặt, chỉ có chiếu mới như Lai Bâng mới bị cậu ta ép rượu như thế.

Trong lúc Hữu Đạt uống rượu, Ngọc Quý không nhịn được thoáng nhìn qua "chiếu mới."

Sau đó phát hiện "chiếu mới" nhìn cậu nãy giờ.

Lai Bâng dựa ra sau sô pha, đường nét khuôn mặt bị ánh đèn mờ tối nhấn chìm, vì say rượu nên ánh mắt đen huyền sâu thẳm tan rã nhìn đăm đăm vào một nơi.

Hắn chỉ nhìn, không hé răng một lời. Ngọc Quý không khỏi nghi ngờ men say đã ngấm lên tận não hắn.

Cạch một tiếng, Hữu Đạt đặt ly rượu không lên mặt bàn, lau miệng: "Nào! Tiếp đi!"

Ngọc Quý sực tỉnh, quay đầu tiếp tục tung xúc xắc.

Hoàng Phúc không muốn chứng kiến cuộc chiến đẫm máu này, hiện tại đã bỏ đi hát hò.

Tú Anh thành công ngồi tới bên cạnh Lai Bâng.

Nhân lúc mấy nam sinh xung quanh đều đang tập trung theo dõi gieo xúc xắc, cô nàng nhích lại gần người bên cạnh, cố ép giọng để nghe thật dịu dàng: "Học sinh giỏi, nếu cậu thực sự không thấy thoải mái thì hay là hai chúng ta về trước ——"

Còn chưa dứt lời, Lai Bâng đã bình tĩnh ngồi cách cô nàng ra một khoảng, nói thật nhanh bằng giọng lạnh nhạt: "Cảm ơn, không cần."

Hữu Đạt càn rỡ cười nhìn số điểm của mình, che lại hô to: "6 con 1!"

Ngọc Quý mở xúc xắc nhìn, lượt này cậu lắc ra số xấu, một dãy năm liên tiếp(*), tính là 0 điểm.

(*) 顺子: Người chơi lắc ra 5 viên hoàn toàn khác nhau.

Nhìn vẻ mặt Hữu Đạt, không đoán cũng biết cậu ta lắc ra báo hoa 1.

Nếu giờ mở thì cậu sẽ thua, nếu kêu tiếp thì tám mươi phần trăm là Hữu Đạt sẽ mở, cũng thua.

Ngọc Quý đánh cược một phen: "Cùng một con."

Quả nhiên, Hữu Đạt không hề nghĩ ngợi: "Mở!"

Thua một lượt không ảnh hưởng đến toàn ván, Ngọc Quý cầm ly rượu trên bàn chuẩn bị uống.

Rượu vừa đến miệng thì cổ tay bị một người nắm lấy.

Lai Bâng ngồi dậy, thấp giọng nói: "Tôi uống."

Hữu Đạt ăn thua ngu người, giờ mới hồi phục tinh thần: "À, đúng vậy. Không phải đã bảo là mày thua thì học sinh giỏi uống sao? Đừng có chơi xấu —— Phải rồi, học sinh giỏi, uống rượu thay thì hai ly, lắc xúc xắc thay... Cậu cũng làm hai ly đi?"

Lai Bâng nói: "Được."

Lai Bâng đụng phải Ngọc Quý tới bốn, năm lần trong quá trình rót rượu, khi sắp sửa chạm vào ly rượu, hắn bỗng bị kéo áo lại.

"Không uống, chọn bài thử thách." Ngọc Quý níu ống tay áo của hắn, "Cậu thế này rồi còn uống được nữa à? Chọn thử thách cho tôi."

Lai Bâng: "..."

Hữu Đạt: "?"

Hữu Đạt: "Làm vậy cũng được hả ——"

"Đương nhiên là được, không phải lúc nãy chúng ta đã nói rồi sao?" Hoàng Phúc không hát nữa mà quay trở lại nhanh nhẹn xòe bộ bài ra mặt bàn, "Học sinh giỏi, tới đây, cậu chọn một lá đi."

Sau vài giây trầm mặc, Lai Bâng mới vươn tay chạm vào bài trên bàn.

Chọn rồi giở ra, lá bài gần hắn nhất được lật lên, mặt trên vẽ hình một nhân vật chu môi, phía dưới là một dòng chữ nhỏ ——

[Hôn môi người bên cạnh thật say đắm.]

Căn phòng lập tức tĩnh mịch như thể Hồ Bàng đang có mặt ngay tại hiện trường.

Đụ, má!

Giây tiếp theo, gần như tất cả mọi người ở đây đều nhất trí hướng ánh mắt về phía Lai Bâng —— và người ngồi bên cạnh hắn, Tú Anh.

Hữu Đạt mặt xám như tro, không biết sự cố chấp từ nãy đến giờ của mình có nghĩa lí gì.

Tú Anh nghĩ thầm cuối cùng cũng có ngày ông trời giúp mình lần này được hôn môi nóng bỏng chẳng lí nào học sinh giỏi lại không giúp mình vượt qua kì thi tháng sau đó không thể không có chuyện thuận buồm xuôi gió hẹn hò yêu đương a a a!!!

Ngọc Quý nghĩ thầm ——

Mẹ nó cậu còn chưa kịp nghĩ.

Trước ánh mắt của biết bao nhiêu người, Lai Bâng buông ngón tay để lại lá bài kia lên mặt bàn một cách gọn gàng.

Hắn dựa người ra sau, yết hầu lăn nhẹ.

Sau đó, hắn nặng nề quay đầu không để một tiếng động, nhìn sang người bên cạnh mình ——

Ngọc Quý: "?"

Cậu thử nhìn ông đây lần nữa xem???

***

Trò chơi Liar's Dice (Xúc xắc nói dối)

Lượt đầu tiên đổ xúc xắc, mỗi người có hai viên. Trong lần gieo xúc xắc đầu tiên, ai có tổng điểm cao nhất thì sẽ là người chơi đầu và đoán đầu trong lượt thứ hai. Trong lượt đổ xúc xắc thứ hai, mỗi người sẽ được năm viên xúc xắc và che đi. Tất cả mọi người cùng lắc xúc xắc và gieo xuống. Người đầu tiên đoán tổng số một mặt xúc xắc được gieo là bao nhiêu. Cược bằng viên xúc xắc màu đỏ và đẩy theo vòng, cược tới đâu đẩy viên đỏ tới đó. Tiếp tục vòng quanh bàn đặt cược theo thứ tự lần lượt cho đến khi có một người nghĩ rằng người trước mình đoán sai hoặc đang nói dối, họ sẽ chọn mở kết quả, khi đó tất cả người chơi mở cốc ra, nếu tổng số lượng một mặt xúc xắc trên bàn lớn hơn hoặc bằng con số dự đoán thì người đưa ra dự đoán thắng, không thì ngược lại.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro