chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thầy Lê, sau này đừng đến nữa.

|

Ngày thứ hai đi học, bầu không khí phòng học lớp 11-7 nặng nề ảo não.

Vừa qua một cuối tuần, những người đến sớm hoặc đang vùi đầu chép bài tập về nhà cuối tuần, hoặc là gục đầu lên bàn ngủ bù.

Lúc Lai Bâng đến lớp, trong lớp chưa có được mấy người.

Hắn nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống bên cạnh, tùy tay treo cặp sau ghế.

Bàn bên cạnh, cặp sách của Hoàng Phúc đã nằm trên chỗ ngồi, người thì không thấy đâu. Lai Bâng xuống cuối lớp lấy nước, đúng lúc gặp cậu ta ngáp dài đi vào phòng.

Thấy Lai Bâng, Hoàng Phúc sờ sờ đầu, đến khi đối phương chuẩn bị xoay người đi, cậu ta mới gọi lại.

"Học sinh giỏi, ờm... Thiên Hà bảo cậu đến văn phòng một chuyến."

Lai Bâng đặt bình nước lên bàn: "Ừm."

"Là chuyện hôm cuối tuần, ổng biết bọn mình đi KTV rồi." Hoàng Phúc bực bội, "Có đứa ngứa tay chụp ảnh lại đăng vào trong nhóm nhỏ của trường, trong đó chỉ có hơn bốn mươi người, cứ tưởng là sẽ không truyền ra ngoài được, ai dè giờ ảnh chụp vào tay Thiên Hà cả rồi."

Thấy Lai Bâng im lặng, Hoàng Phúc lập tức vỗ vai hắn, "Nhưng mà cậu cứ yên tâm, không nghiêm trọng đâu! Thì, cùng lắm là mắng hai câu thôi..."

Hiện tại vẫn còn sớm, trong văn phòng chẳng có mấy giáo viên.

"Báo cáo."

Lê Thiên Hà liếc mắt nhìn ra cửa, đặt bánh mì trong tay sang một bên: "Vào đi."

Lai Bâng vẫn ăn mặc chỉnh tề quy củ, dáng người thẳng tắp.

Ông khó có thể nào liên tưởng hắn với người ngồi trong làn khói thuốc uống rượu mà sắc mặt không hề thay đổi trong bức ảnh chụp kia.

"Lí do lần này gọi em lên đây là gì, chắc Hoàng Phúc đã nói rồi phải không?"

Lai Bâng bình tĩnh đáp: "Vâng."

"Thầy không phản đối việc các em tổ chức một số hoạt động giải trí phù hợp ngoài giờ học, nhưng các em vẫn đang là học sinh cấp ba, hút thuốc uống rượu không phải chuyện các em nên làm, rõ chưa?"

"Vâng."

Lê Thiên Hà gật đầu, bỗng nhiên thay đổi đề tài câu chuyện: "Ngồi cùng bàn với Ngọc Quý cảm giác thế nào?"

Mí mắt Lai Bâng đang rũ xuống hơi nhấc lên: "Tốt lắm ạ."

Thật ra Lê Thiên Hà vẫn không hiểu nổi tại sao Lai Bâng lại muốn ngồi cùng bàn với Ngọc Quý.

Ban đầu ông cho rằng Lai Bâng muốn yên tĩnh, dù gì Ngọc Quý một ngày đi học tám tiết có thể ngủ suốt bảy tiết, tự mình học hư chứ không bao giờ gây rắc rối cho người khác.

Nhưng sau một thời gian quan sát, ông phát hiện ra dường như không phải như vậy.

"Mẹ em đã liên lạc với thầy rồi." Lê Thiên Hà khéo léo lựa lời, "Bà ấy hy vọng thầy có thể xếp cho em một chỗ ngồi khác phù hợp hơn."

Lai Bâng nhíu mày, vẻ khó chịu sượt qua ánh mắt.

Hắn vừa định nói chuyện ——

"Nhưng mà ở lớp tôi, trừ khi là mắt cận hoặc các trường hợp đặc biệt về sức khỏe, bằng không phụ huynh không có quyền đổi chỗ học sinh theo ý muốn." Lê Thiên Hà nói, "Tôi xếp chỗ dựa vào hai tiêu chí, thứ nhất là sắp xếp này có lợi cho cả hai học sinh không, thứ hai là theo nguyện vọng của học sinh. Đương nhiên, tỉ lệ cái sau thì ít hơn nhiều."

"Nói thật thì, trước mắt xem ra xếp hai em ngồi cạnh nhau hiệu quả không khả quan cho lắm. Nhưng tôi vẫn muốn quan sát một thời gian nữa rồi mới cân nhắc có đổi chỗ hay không, vì vậy sẽ hoãn đến sau kì thi tháng." Ông quơ điện thoại, trên màn hình là ảnh chụp cả đám trong KTV, "Ít nhất là trước khi đến thời gian ấy, đừng để xảy ra chuyện như thế này nữa, có được không?"

Sắc mặt Lai Bâng vẫn lạnh nhạt như thế, không biết rốt cuộc có nghe vào tai không: "Vâng."

Lê Thiên Hà buông tiếng thở dài: "Được rồi, về đi."

Lai Bâng quay đầu rời đi. Khi hắn gần tới cửa văn phòng, Lê Thiên Hà vẫn không kìm được lòng mà gọi lại: "Khoan đã."

Cậu trai quay đầu, nhìn ông với vẻ mặt không cảm xúc.

"Con người Ngọc Quý nhìn thì có vẻ rất hung dữ, cũng hay làm mấy chuyện đáng sợ, nhưng bản tính em ấy vốn không xấu." Lê Thiên Hà nói, "Nếu được, tôi mong em có thể cố gắng giúp đỡ em ấy, tất nhiên với điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến bản thân."

Sau khi Lai Bâng rời đi, Lê Thiên Hà ăn nốt bánh mì, cúi đầu chuẩn bị tiếp tục sửa giáo án.

Chủ nhiệm lớp 11-8 ngồi đằng trước nghe trọn câu chuyện, sau một hồi cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng cô vẫn ló đầu ra.

"Thầy Lê à, tôi biết ý định ban đầu của thầy là tốt, nhưng thầy thật sự cảm thấy học sinh như Ngọc Quý còn có thể cứu chữa được nữa sao?"

Lê Thiên Hà cười nhẹ, không nói.

Ông cầm điện thoại lên định tắt máy đi, ánh mắt lại thoáng liếc nhìn nam sinh ngồi bên cạnh Ngọc Quý trong bức ảnh chụp.

Trong ảnh, trông Ngọc Quý như đang lười nhác chơi điện thoại, thế nhưng thật ra ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lai Bâng, cậu hơi nhíu mày như bực bội trước vẻ dửng dưng bình tĩnh của đối phương. Sang bức ảnh tiếp theo, tay cậu đã đỡ cả đầu và cổ người kia.

Cửa sổ mở một nửa, gió xuân lướt qua mặt.

Lê Thiên Hà buông điện thoại, bỗng nhớ tới vài câu chuyện cũ.

Lê Thiên Hà làm giáo viên đã nhiều năm, có kiểu học sinh nào mà chưa từng gặp? Thế nhưng ông có thể khẳng định chắc chắn rằng, Ngọc Quý là người khiến ông đau đầu nhất từ trước tới nay.

Năm lớp mười kể từ khi khai giảng, thường có rất nhiều học sinh tới tụ tập bên ngoài phòng học lớp bọn họ, những người đó chỉ có duy nhất một mục tiêu —— Ngọc Quý.

Một số người kéo tới ngắm trực tiếp vì nghe đồn lớp bảy có học sinh cực kì đẹp trai.

Số còn lại thì nghe đồn học sinh mới ở lớp 10-7 hồi cấp hai cực kì tự cao, đích thân đến ra oai phủ đầu.

Đa phần những người đó là nam sinh lớp 11, lớp 12, thích tự xưng mình là "Đại ca khối", "Trùm trường."

Ban đầu bọn họ chỉ đe dọa với những lời cảnh cáo đầy ấu trĩ như "Sau này thì liệu hồn", "Đừng có câng cái mặt lên như thế", "Sau này bọn tao bảo làm gì thì cứ cun cút mà theo."

Nếu là học sinh khác hẳn đã lập tức gật đầu đồng ý rồi, cơ bản là sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Ngọc Quý thì không.

Mỗi lần gặp những kẻ này, Ngọc Quý chỉ có duy nhất một câu: "Thần kinh."

Hồi đầu Ngọc Quý không có bạn bè, lúc nào cũng một mình đánh nhau với đám học sinh khối trên, thường xuyên đi học mà mặt mũi bầm dập. Đương nhiên đám bắt nạt hội đồng kia cũng chẳng khá khẩm gì hơn là bao, hầu như còn thảm hơn cả Ngọc Quý.

Lê Thiên Hà can ngăn không biết bao nhiêu lần, ông kêu gọi mọi người giám sát, kiến nghị trường học yêu cầu đám nam sinh khối trên thôi học hoặc sử dụng hình phạt, đồng thời liên tục tìm Ngọc Quý nói chuyện.

Mỗi khi đối mặt với ông, Ngọc Quý chỉ trầm mặc.

Cuối cùng, sau khi nhận được thông báo xử phạt Ngọc Quý lần thứ tư, ông quyết định đến nhà Ngọc Quý hỏi thăm một chuyến.

Hôm ấy là thứ bảy, bởi vì quyết định đến bất ngờ nên ông không báo cho Ngọc Quý biết trước, gọi điện thoại cho phụ huynh thì không ai nghe. Mặc dù không biết có ai ở nhà không, ông vẫn định thử vận may một lần.

Đến tận bây giờ, Lê Thiên Hà vẫn nhớ như in ngày hôm ấy.

Theo địa chỉ trên thông tin, ông tìm được nhà Ngọc Quý.

Bên ngoài cánh cửa gỗ cũ nát tụ tập rất nhiều hàng xóm láng giềng đứng xì xầm đầy lo lắng; đằng sau cánh cửa liên tục dội ra âm thanh xô xát cùng tiếng chửi rủa tục tằn quá quắt vô cùng dữ dội.

Cuối cùng Lê Thiên Hà cũng biết, vì sao lần nào Ngọc Quý đánh nhau cũng giành được phần thắng.

Hàng xóm gọi cảnh sát tới phá cửa vào. Ông nhìn căn phòng hỗn độn, Ngọc Quý cầm một cây chổi bị bẻ gãy liều mạng vật lộn với người đàn ông to cao gấp đôi mình, máu me bê bết khắp mặt.

Mặc ngoài tai mọi lời từ chối của Ngọc Quý, Lê Thiên Hà cùng cậu đến cục cảnh sát, theo sát cậu hoàn thành mọi thủ tục, đưa cậu đến bệnh viện, sau đó liên hệ với Ủy ban nhân dân địa phương và Hội liên hiệp phụ nữ.

Lúc ông gọi điện thoại, Ngọc Quý ngồi trên băng ghế dài trong bệnh viện. Cậu nhìn chằm chằm ông bằng đôi mắt đen thẳm như mực lộ ngoài lớp vải băng bó, nói: "Thầy Lê, sau này đừng đến nữa."

"Tôi nói chứ học sinh như Ngọc Quý chỉ cần thuận buồm xuôi gió tốt nghiệp cấp ba mà không phạm thêm tội gì là đã tốt lắm rồi... Thầy Lê à?"

Lê Thiên Hà hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn đối phương.

Giây sau, ông mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng vậy, thuận buồm xuôi gió là tốt rồi."

Khi Lai Bâng trở về lớp học, bạn cùng bàn của hắn đã nằm bò ra bàn.

Nam sinh đè một tay trên cổ, tay còn lại rũ trên mặt bàn, thoạt trông chẳng khác gì ngày thường là mấy.

Lai Bâng nhìn thoáng qua gáy cậu, ngồi xuống rút quyển sách giáo khoa tiếng Anh ra chuẩn bị đọc bài buổi sáng.

Hoàng Phúc nghe lệnh từ sáng nay, thấy hắn về thì thò đầu qua hỏi: "Học sinh giỏi, Thiên Hà gọi cậu đến làm gì thế? Có mắng cậu không? Không nói gì về việc xử phạt chứ?"

Bàn tay thõng trước bàn khẽ co ngón trỏ lại rất nhẹ nhàng.

Lai Bâng vờ như không thấy điều đó. Hắn ngừng động tác lật sách lại, khóe môi hơi rũ xuống.

"Đệt, học sinh giỏi, vẻ mặt cậu là sao thế này? Đừng có làm tôi sợ." Hoàng Phúc nói, "Thiên Hà mắng cậu à?"

Lai Bâng mím môi không nói.

Tú Anh ngồi đằng trước quay đầu lại: "Hỏi thừa, chắc chắn là bị mắng rồi."

"Nhưng Thiên Hà có mắng tao đâu!"

"Yêu cầu của giáo viên với mày và với học sinh giỏi lại giống nhau được chắc? Chỉ cần mày không làm trái pháp luật, Thiên Hà còn lâu mới thèm mắng mày!"

"..."

Nghĩ đến gì đó, Tú Anh tò mò hỏi: "Học sinh giỏi, có phải đây là lần đầu tiên cậu bị giáo viên phê bình không?"

Lai Bâng: "Ừm."

Tú Anh lắc đầu chép miệng: "Hoàng Phúc, tội mày tày trời rồi."

"...Thật ra ăn mắng hai câu cũng không sao." Hoàng Phúc hỏi, "Bả không nói sẽ phạt cậu đúng không, học sinh giỏi?"

Người nằm bên cạnh hơi giật vành tai.

Lai Bâng im lặng cầm bút, mấy giây sau mới ném ra một câu: "Không sao."

Khá lắm.

Âm thanh nặng nề này lập tức khiến tất cả mọi người tưởng tượng ra vở tuồng đầy bi kịch mà Lê Thiên Hà là người đàn ông chua ngoa chỉ biết nhiếc móc, còn học sinh giỏi ngấm ngầm chịu đựng lặng lẽ gánh vác vì không muốn gây áp lực cho bạn bè.

Bởi vì áy náy, trong giờ đọc bài buổi sáng, giọng Hoàng Phúc to gấp mấy lần ngày thường khiến giáo viên tiếng Anh không khỏi hoảng hồn.

Lai Bâng đọc theo, giọng trầm thấp chẳng có chút năng lượng nào. Người bên cạnh rối rắm hồi lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi cánh tay.

"Này." Cậu đụng chân Lai Bâng dưới ngăn bàn: "Tan học cậu đến văn phòng chuyến nữa đi."

Lai Bâng ngừng giọng đọc, nghiêng đầu nhìn cậu.

Ngọc Quý đăm đăm nhìn quyển sách sách giáo khoa, lười biếng nói: "Cứ bảo là tôi bắt cậu tới, rượu cũng là do tôi ép uống."

Lai Bâng đáp: "Không."

"..."

Ngọc Quý nghiến răng: "Tùy, đằng nào ăn mắng cũng là việc của cậu."

"Ừm."

"..."

Lúc đi ngang qua bàn, giáo viên tiếng Anh nghe thấy tiếng Ngọc Quý nắm siết quyển sách giáo khoa.

Cô lắc lắc mái tóc quăn buộc đuôi ngựa, coi như không nhìn thấy gì quay đầu sang lối đi ở tổ khác.

Hai phút sau, người bên cạnh lại nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc là mắng cái gì? Có phạt cậu không?"

"Không." Lai Bâng cụp ánh mắt, yên lặng một chốc rồi mới nói, "Giáo viên tìm tôi không phải vì chuyện đi KTV."

"Thế là chuyện gì?"

"Chuyện cậu ngủ trong giờ học."

Ngọc Quý khó hiểu: "Tôi ngủ trong giờ học thì liên quan gì đến cậu?"

Lai Bâng điềm nhiên đáp: "Lúc tôi xin đổi chỗ đã đồng ý với thầy Lê rằng sẽ phụ trách giám sát tình trạng trên lớp của cậu."

"?"

"Tôi không hoàn thành, phê bình là đúng." Lai Bâng nói, "Không có gì, chỉ bị nói hai câu thôi."

"..."

"Không sao."

Tiết thứ ba của buổi sáng học toán.

Lê Thiên Hà ôm giáo án bước vào trong lớp, phóng ánh mắt tới vị trí nào đó ở phía cuối lớp như thường lệ.

Không phụ lòng mong đợi, ông nhìn thấy một cái đầu đang nằm bò ra bàn.

Ông quen tay rút một viên phấn viết từ trong hộp giấy, bẻ thành mấy nửa, giơ lên định ném tới ——

Cái đầu kia bỗng cử động.

Người mà ngày thường mười viên phấn viết cũng không gọi dậy được giờ phút này lại chống một tay trên bàn, hai mắt còn nhắm, chậm rì rì ngồi dậy với vẻ cực kì miễn cưỡng.

Hai giây sau, Ngọc Quý khó khăn nhấc mí mắt, nhìn thẳng ông với vẻ gắt gỏng.

Lê Thiên Hà: "...?"












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro