chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biết rồi, tôi lén thích cậu vậy.

|

Ngọc Quý dựa người lên tường, chống khuỷu tay xuống, hơi tì đầu vào lòng bàn tay, mắt nhắm mắt mở.

Cậu vốn không buồn ngủ đến vậy, nhưng hôm nay trời đẹp, ánh nắng chiếu rọi ấm áp, tiết này lại học toán, Lê Thiên Hà giảng một đống công thức và số liệu mà cậu chẳng hiểu gì, không khác nào đang hát ru bên tai.

Gồng được mười phút, Ngọc Quý đột ngột gục đầu xuống, khi sắp sửa đập mặt vào bàn.

Trán bỗng được đỡ lấy, cảm giác lành lạnh.

Ngọc Quý lơ mơ mở trừng mắt, đối diện với ngón tay đang kẹp bút của Lai Bâng.

Qua kẽ hở các ngón tay, đường hàm dưới lạnh nhạt của Lai Bâng hơi nâng, đường cong yết hầu lộ ra. Nếu không phải một bàn tay đang đỡ trán cậu, hẳn cậu sẽ cho rằng người này đang nghiêm túc nghe giảng.

Ngay sau đó, Lai Bâng rũ đuôi mắt xuống liếc qua, dưới ánh nắng mùa xuân, bọn họ nhìn thẳng vào nhau chỉ trong hai giây ngắn ngủi.

Nơi được mu bàn tay chạm vào tê rần, cơn buồn ngủ của Ngọc Quý bỗng chốc bay biến.

Cậu lấy lại tinh thần, hất tay Lai Bâng ra, lạnh lùng điều chỉnh ghế dựa ngồi thẳng lưng lần nữa.

Lê Thiên Hà tưởng Ngọc Quý chỉ muốn giản lược quy trình "gọi dậy" của hai người, không ngờ khi ông âm thầm đi tuần tra ngoài hành lang trong hai tiết học tiếp theo của các giáo viên khác, Ngọc Quý đều tỉnh táo.

Mỗi lần nhìn chạm phải ánh mắt nhau qua cánh cửa sổ, vẻ mặt cả hai đều có phần vi diệu.

Giữa trưa, tan học.

Tú Anh vừa quay đầu lại liền thấy cả Ngọc Quý và Hoàng Phúc đồng thời ngã rạp ra bàn ngay khi tiếng chuông tan học reo.

"Hai mày có vấn đề gì thế?" Tú Anh vừa tô son vừa không nhịn được cười, nói, "Trong tiết không ngủ tan tiết lại ngủ?"

Nếu có thể, Hoàng Phúc cũng muốn say giấc ngàn thu, thế nhưng bụng cậu ta đã cồn cào vì đói.

"Mày nghĩ tao muốn chắc?" Cậu ta vật vã bò dậy, "Không phải do có người nhất quyết phải cuốn tao theo sao? Cả buổi sáng ngồi cứ như cây trúc làm cho lớp phó kỉ luật ngồi cùng bàn tao không biết theo dõi ai, quyết định tóm tao ghi tên, một tiết ghi tên tao hai lần, mẹ nó ai còn dám ngủ nữa..."

Hoàng Phúc gõ lên bàn học Ngọc Quý: "Ông hoàng cạnh tranh, hôm nay mày sao thế, suốt buổi sáng không dính lấy bàn lần nào?"

ĐCM, thì không phải có người nào đó rảnh quá kiếm chuyện ——

Bên cạnh vang lên tiếng đóng nắp bút ngắn ngủi.

"Tao..." Ngọc Quý cắn răng, ngồi thẳng người dậy, cố nghiến một câu qua kẽ răng, "không buồn ngủ."

Hoàng Phúc: "..."

Nếu mày không trưng cái bản mặt khủng bố đó thì tao tin.

"Đi thôi, xuống căn tin ăn cơm, tao đói chết rồi." Hoàng Phúc xoa bụng, "Ăn xong về rồi ngủ."

Ngọc Quý lười nhác "Ừm" một tiếng, cúi đầu xuống ngăn bàn tìm chiếc điện thoại cả sáng nay chẳng có hơi sức đâu mà động vào.

"Khoan đã, tao đi với bọn mày." Tú Anh đứng dậy chỉnh lại đồng phục, thoáng liếc qua người ngồi yên không nhúc nhích đằng sau thì thuận miệng hỏi, "Học sinh giỏi, muốn xuống căn tin ăn trưa chung không?"

"Ừm." Lai Bâng cất sách giáo khoa vào ngăn kéo, song cụp mắt suy nghĩ một chút, hắn bỗng quay đầu khẽ hỏi, "Tôi đi được không?"

Tú Anh: "?"

Hoàng Phúc: "...?"

Ngọc Quý nhét điện thoại vào túi, đứng dậy quay đầu đi ra phía cửa sau phòng học, bỏ lại một câu lạnh lùng.

"Tùy cậu, căn tin cũng chẳng do tôi xây."

Ngọc Quý rất nổi tiếng trong trường, mỗi lần đến căn tin đều thu hút sự chú ý âm thầm của một số bạn học —— Dù sao trước đây, cậu cũng đã nên danh từ nơi này.

Chuyến này bên cạnh Ngọc Quý xuất hiện thêm nhất khối cũng đẹp trai ngang ngửa, Hoàng Phúc vừa vào căn tin đã cảm thấy tất cả học sinh ở đây đồng loạt ngừng đũa.

Cảm giác được nhìn chằm chằm cực kì thỏa mãn lòng hư vinh của Hoàng Phúc, cơn mệt mỏi của cậu ta lập tức bay biến.

Nhà ăn rất đông học sinh, cả cửa sổ cửa ra vào đều mở toang mà vẫn nóng nực, những chiếc quạt trần trên vách tường dột nát quay rè rè.

Hữu Đạt đã tới từ sớm chiếm chỗ cho bọn họ.

Gọi cơm xong, Tú Anh định chào mời Lai Bâng ngồi đối diện, nào ngờ Hoàng Phúc lại hạ tay, đặt khay cơm xuống ngay trước mặt mình.

Liên tục ra hiệu ánh mắt mà hoàn toàn vô ích, Tú Anh chỉ đành trơ mắt nhìn Lai Bâng ngồi đối diện chéo với mình.

Sau khi ngồi xuống, Lai Bâng nhìn thoáng qua khay cơm của người trước mặt.

Hai rau một mặn, cũng khá lành mạnh.

"Ngọc Quý." Hữu Đạt thần bí nói, "Mày đoán xem vừa nãy ai ngồi đối diện tao?"

"Ai?"

"Minh Ân!" Hữu Đạt vỗ đùi, cười nói, "Đỉnh, thằng cháu trai vừa thấy mày vào căn tin cái là chạy biến, cơm cũng chưa kịp ăn! Mới ngồi xuống được hai phút thôi."

Ngọc Quý chẳng mấy hứng thú: "Ồ."

"...Chậc." Chán chết.

Hữu Đạt hỏi người bên cạnh: "À này, Hoàng Phúc, có phải chủ nhiệm lớp bọn mày cũng nhận được ảnh chụp KTV không?"

"Ừ phải, mới sáng sớm tao đã bị gọi đến văn phòng rồi." Nhắc đến đây Hoàng Phúc lại bực, "Này, Hữu Đạt, nhóm QQ đó có vấn đề gì vậy? Không phải mày là quản trị viên à, có biết ai tuồn ra không?"

Hữu Đạt: "Tao mà biết chẳng lẽ lại không nói cho mày?"

Hoàng Phúc ngậm cơm trong miệng, lúng búng nói: "Sao mà dạo này đen thế, tuần trước mới bị tóm một lần..."

Ngọc Quý không ừ hử gì.

Ngủ không đủ giấc, sắc mặt cậu rất tệ, bạn học nào đi ngang qua cậu cũng tự động tắt tiếng, chỉ sợ người này sẽ ném cơm lên đầu mình.

Ngọc Quý ăn rất nhanh, đây là thói quen cậu có từ mấy năm trước.

Phía đối diện, Lai Bâng ngồi thẳng lưng, hắn chưa ăn được mấy miếng nên khay cơm còn đầy ắp, trên thìa đựng mấy hạt ngô, trông như đang ăn món ngô tôm nõn 168 tệ một suất ở nhà hàng Tây vậy.

Mấy người bên cạnh vẫn bàn chuyện ảnh chụp. Ăn được nửa chừng, Ngọc Quý không nhịn được nữa ngẩng đầu lên: "...Nhìn đéo gì?"

"Không có gì." Lai Bâng lại xúc một thìa cơm thật lớn y như Ngọc Quý, há miệng ăn.

Có hai nữ sinh xinh xắn đi qua đi lại lối đi nhỏ phía sau bàn ăn của họ phải đến ba lần.

Những người khác đều mải nói chuyện nên không chú ý, chỉ có Tú Anh nhận ra. Theo tầm mắt của hai cô gái, ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của Lai Bâng.

Cô uống một ngụm sữa chua, hất hất cằm, khẽ hỏi: "Học sinh giỏi, cậu nhìn hai bạn nữ kia đi, có phải trước đây học cùng lớp với cậu không?"

Lai Bâng nhìn qua theo: "Chắc vậy."

"..."

Xem ra cậu cũng không thích mấy đứa con gái xinh đẹp học giỏi.

Chợt sinh nông nổi, Tú Anh đặt đôi đũa xuống: "Học sinh giỏi, từ trước tới nay cậu chưa thích ai bao giờ đúng không?"

Không đợi Lai Bâng trả lời, Hữu Đạt đã nhướng mày.

"Hỏi thừa, chắc chắn là chưa rồi." Hữu Đạt lạnh nhạt nói, "Mày nhìn học sinh giỏi như thế này mà giống người có thể yêu sớm sao? Trong lòng người ta chỉ có việc học, chắc chắn sau này khi nào đi làm mới xem xét đến mấy chuyện đấy, mày khỏi lằng nhằng."

Lai Bâng không nói gì.

Tú Anh nhíu mày, đang định hỏi Hữu Đạt mày chen miệng vào làm gì ——

"Cũng không phải." Lai Bâng bình tĩnh nói, "Có thích một người."

"Khụ..."

Vì nuốt cơm xuống quá nhanh, Ngọc Quý bị sặc, cậu quay đầu đi, ho rung trời chuyển đất.

Những người còn lại trên bàn ăn yên tĩnh vài giây.

Hoàng Phúc: "Đệt."

Hữu Đạt: "..."

"Đệt." Tú Anh lập tức buông đũa xuống, "Thật hay đùa vậy? Ai thế?"

Ngọc Quý quay đầu lại muốn nói gì đó, song còn chưa mở miệng lại quay đi không kìm được cơn ho.

Lai Bâng: "Không tiện nói ra."

"Không nhìn ra đó, học sinh giỏi!" Hoàng Phúc ngạc nhiên cảm thán, sau đó vươn tay sang vỗ lưng người bên cạnh, "Ngọc Quý, mày sao thế? Không vấn đề gì chứ?"

Tú Anh tò mò gần chết: "Tiết lộ tí đi mà, học trường bọn mình à? Là kiểu người thế nào? Hai người ở bên nhau chưa?"

"Chưa, yêu thầm." Sắc mặt Lai Bâng rất điềm nhiên, giọng điệu chỉ như đang trả lời câu hỏi trên lớp, "Là kiểu người đáng yêu."

Ngọc Quý ho sắp bốc khói đến nơi.

Tất cả mọi người đều sững sờ, không ai ngờ được hắn lại nói thẳng ra như thế.

Ngoại hình như thế này mà cũng yêu thầm sao?

Hữu Đạt âm thầm nhìn Lai Bâng, bỗng nhiên cảm thấy cậu học sinh giỏi này vừa mắt gấp vạn lần.

"Chà, ai mà tiêu chuẩn cao vậy? Học sinh giỏi, có phải cậu ngại chưa tỏ tình không?" Tú Anh nói, "Cậu phải dũng cảm tiến quân đi chứ!"

Cậu ta ngại cái đéo gì??

Vả lại không phải mày thích cậu ta sao? Mày hào hứng thế làm gì???

Ngọc Quý vốn đã trở lại bình thường, nào ngờ bị Hoàng Phúc vỗ mạnh một phát lại bị hồn lìa khỏi xác.

Lai Bâng nhẹ nhàng bâng quơ: "Tỏ tình rồi."

Tú Anh: "??"

"Học sinh giỏi, hay là thế này đi." Phụ nữ thông minh phải có chiến lược mới tức thì, "Cậu nói cho tớ là ai đi, tớ sẽ giúp cậu lập riêng một kế hoạch theo đuổi. Với điều kiện này của cậu, tớ đảm bảo chỉ trong một tháng —— một tuần thôi, sẽ giúp cậu đoạt được người đó! Đổi lại sau này cậu giúp tớ đối phó với các bài kiểm tra xem như là điều kiện... thế nào?"

Lai Bâng chực nói gì đó, bộp một tiếng, người đối diện đã đập mạnh đôi đũa lên bàn ăn, đứng bật dậy.

Hoàng Phúc giật bắn. Cậu ta quen cái cảnh này lắm, lần trước bị chặn trong con hẻm nhỏ, vẻ mặt Ngọc Quý cũng chẳng khác thế kia là bao.

Có chuyện gì vậy?

Cậu ta đang định hỏi thì thấy khuôn mặt Ngọc Quý đỏ bừng vì sặc như đang cố kìm nén, cậu hỏi từng chữ một.

"Ăn xong chưa?"

Lai Bâng buông tay đặt bát đũa xuống: "Rồi."

"...Đi về với tôi."

"Ừm."

Những người ở lại còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Ngọc Quý đã dẫn người kia đi rồi.

"Hai người bọn họ... về lớp trước phải không?" Hoàng Phúc quay đầu hỏi, "Chứ không đi tìm góc nào đó đánh nhau đâu ha?"

Đang giờ nghỉ trưa, học sinh trong lớp hoặc là về nhà, về kí túc xá, hoặc là chưa xong cơm trưa, phòng học vắng tanh không một bóng người.

Ngọc Quý ngồi xuống ghế hơi mạnh bạo làm cho chiếc ghế hơi bị xê dịch, phát ra một âm thanh chói tai.

Cậu ném điện thoại lên bàn, cáu kỉnh quay đầu buột miệng hỏi: "Sao cậu không đến phòng phát thanh thông báo cho toàn trường biết là cậu yêu thầm tôi luôn đi?"

Lai Bâng nghĩ ngợi hai giây, trên mặt vẫn không hề có cảm xúc.

"Có được không?"

Sắc mặt Ngọc Quý cũng không thay đổi: "Được, nếu cậu muốn đánh nhau."

Lai Bâng trầm mặc giây lát: "Vừa nãy tôi chỉ trả lời câu hỏi của bọn họ, không nói tên cậu ra, vậy cũng không được sao?"

"Không được." Ngọc Quý nghiến răng, gằn từng chữ một, "Không được thể hiện ra một tẹo nào hết."

"Ừm." Lai Bâng dựa người ra lưng ghế phía sau, hai tay buông thõng trên đùi, "Biết rồi, tôi lén thích cậu vậy."

"..."

Người này, sao lại có thể, mặt dày, nói ra một câu như thế.

Trước khi về lớp, Ngọc Quý đã dự tính xem nên nghiêm khắc cảnh cáo hắn như thế nào.

Cuối cùng lại bị một câu nói của Lai Bâng làm cho ngu người.

Chẳng khác nào đấm vào bông cả. Ngọc Quý vò đầu, quyết định lôi áo khoác trong ngăn bàn ra trải lên bàn, gục đầu ngủ.

Nằm được mấy giây, lại nghe người bên cạnh hỏi: "Chiều nay vào tiết tôi gọi cậu dậy được không?"

Ngọc Quý siết chặt nắm đấm: "Không, cút."

Lai Bâng cúi đầu làm hai đề, đến khi người bên cạnh đã thở đều đều, hắn mới nhẹ nhàng đặt bút lên bài thi, yên lặng nghiêng mặt qua nhìn.

Ngọc Quý vô thức chọn một tư thế sao cho bản thân thoải mái, nửa bên mặt lộ ra ngoài cánh tay. Cảm nhận được ánh nắng làm chói mắt, cậu khẽ nhíu mày.

Nắng chiều mềm mại đổ dài trên khuôn mặt, đến cả lông tơ cũng rõ ràng.

Lai Bâng nhìn bóng lông mi cậu, bỗng không phân biệt được giờ phút này là thực tại hay là một giấc mơ khác.

Buổi trưa là thời điểm rất phù hợp nghỉ ngơi.

Cảm thấy thời tiết hôm nay đẹp lạ thường, Hồ Bàng không về kí túc xá giáo viên mà chắp tay sau lưng đi loanh quanh các dãy hành lang ở tòa nhà dạy học.

Lúc đi ngang qua phòng học lớp 11-7, ông vô thức liếc mắt vào trong.

Sau đó, ông chạm mắt với Lai Bâng vừa mới đứng lên thật cẩn thận.

Nhìn nhất khối nghiêm túc làm đề trong cả giờ nghỉ trưa, Hồ Bàng hết sức vui mừng, thậm chí còn thấy cái gáy của người nằm gục bên cạnh Lai Bâng vừa mắt hơn rất nhiều.

Hồ Bàng mỉm cười, vừa mở miệng định nói gì đó, Lai Bâng bỗng lạnh nhạt gật đầu với ông.

Hồ Bàng cũng gật đầu theo bản năng, ngay sau đó khựng lại.

Khoan đã?

Sao hành động tương tác này cứ quen quen nhỉ?

Hồ Bàng còn chưa kịp nhớ ra đã nghe thấy một tiếng "Xoạt" rất khẽ, tầm mắt ông lập tức xanh biếc một màu ——

Lai Bâng kéo tấm rèm màu xanh lam trong phòng lại.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro