C17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chính Hoa và An Hỷ Nghiên đi siêu thị ở gần nhà, lúc vào cửa em xách một cái giỏ, An Hỷ Nghiên liền nói: “Hay là cô lấy xe đẩy đi.”

Phác Chính Hoa hỏi: “Dùng xe đẩy?”

An Hỷ Nghiên gật đầu.

Sau đó đã chứng minh dùng xe đẩy là đề nghị chính xác.

Đến lúc bắt đầu mua đồ Phác Chính Hoa mới phát hiện, bếp nhà em thiếu rất nhiều thứ.

Nồi, chén, muỗng đũa, thau chậu rồi đến mắm, muối, dầu ăn, tương giấm… Phác Chính Hoa chất đầy một xe.

“Đủ chưa?” Phác Chính Hoa hỏi An Hỷ Nghiên.

Lúc đó bọn họ đã đi mua đồ gần một tiếng, An Hỷ Nghiên chỉ yên lặng theo sau Phác Chính Hoaq.

Mua sắm là bản tính trời sinh của phụ nữ, Phác Chính Hoa ngắm nghía hai cái chảo mà An Hỷ Nghiên thấy không khác gì nhau mà phải hơn mười phút mới chọn một cái.

Phác Chính Hoa hỏi An Hỷ Nghiên.

“Cái nào tốt hơn?”

An Hỷ Nghiên chỉ mong em mua mau mau một chút, chỉ đại một cái: “Cái này.”

Phác Chính Hoa bình thản hỏi cô: “Tốt thế nào?”

An Hỷ Nghiên: “…”

Vì thế Phác Chính Hoa cảm thấy An Hỷ Nghiên không để tâm mấy đến chuyện mua sắm này, mấy món tiếp theo em bắt đầu tin tưởng vào phán đoán của mình.

Thế là An Hỷ Nghiên rút kinh nghiệm lúc Phác Chính Hoa quay lại hỏi “Đủ chưa”, An Hỷ Nghiên cố ý ra vẻ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới gật đầu.

“Đủ rồi.”

Phác Chính Hoa rất hưởng thụ.

“Vậy được rồi.”

Bọn họ mua rất nhiều, cuối cùng lúc ra khỏi siêu thị xách xếp thành bốn túi to. An Hỷ Nghiên chỉ mấy cái túi: “Để tôi xách cho.”

Phác Chính Hoa đưa cô một túi, An Hỷ Nghiên nói: “Đưa hết đây.”

Phác Chính Hoa nói: “Nhiều thế này sao chị xách được.” Bởi vì An Hỷ Nghiên còn chống nạng, chỉ xách được bằng một tay.

“Không sao.” An Hỷ Nghiên vươn tay, “Đưa cho tôi.”

Phác Chính Hoa nghiêm túc hỏi An Hỷ Nghiên: “Tôi hỏi lại, chị xách được thật không?”

An Hỷ Nghiên mỉm cười: “Được.”

Phác Chính Hoa đưa hết mấy cái túi cho cô.

Tay trái An Hỷ Nghiên ôm ba túi, ba ngón tay phải xách một túi, ngón cái và ngón trỏ dùng để chống nạng.

Phác Chính Hoa và cô cùng về nhà.

An Hỷ Nghiên đi bên cạnh em, tốc độ không nhanh không chậm.

Về nhà, An Hỷ Nghiên xách mấy túi đồ xuống bếp, Phác Chính Hoa vào nhà thay quần áo. Lúc đi ra em nói với An Hỷ Nghiên: “Rửa tay đi, chúng ta nấu cơm.”

An Hỷ Nghiên gật đầu.

Trong bếp, An Hỷ Nghiên giúp Phác Chính Hoa mở thùng đựng nồi cơm điện, đặt sang một bên. Còn Phác Chính Hoa ngồi bên cạnh đọc hướng dẫn sử dụng.

Em đọc rất nghiêm túc nên lúc An Hỷ Nghiên xếp chén dĩa, em cũng không hề hay biết.

Một lát sau, Phác Chính Hoa đọc xong hướng dẫn sử dụng, ngẩng đầu lên ——

An Hỷ Nghiên đang tựa vào kệ bếp đối diện, lẳng lặng nhìn em.

Khuôn mặt cô không lộ rõ cảm xúc, không có tìm tòi, không có ý cười, cô chỉ lẳng lặng nhìn.

Đi lâu như vậy nhưng cô không có chút biểu hiện gì khác. Có lẽ cô hơi mệt cũng có thể hoàn toàn không, Phác Chính Hoa không thể nào đoán được. Em chỉ nhìn thấy đôi mắt đen thẫm của cô, còn có mái tóc dài gọn gàng.

Em thấy bên chân phải bị cụt của cô, ống quần xếp thành nếp trên kệ bếp. Các bộ phận còn lại không hề ốm yếu… An Hỷ Nghiên mặc một cái quần dài màu xám nhạt, Phác Chính Hoa nhìn thân thể bị thiếu một phần kia, em có thể cảm nhận được nó vẫn mạnh mẽ như trước.

Tim Phác Chính Hoa đập nhanh hơn.

Em lại giương mắt liền thấy ánh mắt thật sâu của An Hỷ Nghiên.

Mặt trời đã lặn nhưng vẫn sót lại vài tia nắng chiều đỏ rực. Trong bếp rất im lặng, An Hỷ Nghiên hơi cúi đầu, ánh mắt tĩnh lặng.

Không khí ảm đạm kia càng có cảm giác rõ ràng hơn.

Như ép Phác Chính Hoa không thở nổi.

【 Nếu bạn bước về một vũng bùn tối tăm, bạn có thể bước tiếp về phía trước được không. 】

Phác Chính Hoa đứng lên, em thấy ngực An Hỷ Nghiên khẽ phập phồng, ánh mắt cô vẫn dõi theo em.

Phác Chính Hoa đến trước mặt cô, vòng tay, kiễng mũi chân, ôm An Hỷ Nghiên thật chặt rồi hôn.

Đôi tay dùng để phục chế tác phẩm nghệ thuật tinh xảo kia vòng quanh cổ người phụ nữ này. Em cảm giác được da thịt dưới ngón tay, cảm nhận được xúc cảm nảy sinh từ sự cọ xát ở các đầu ngón tay, cảm nhận được bờ môi mềm mại.

【Tôi sẽ tiếp tục, tiếp tục tiến về phía trước. 】 Phác Chính Hoa nghĩ.

【 Bởi vì vũng bùn kia, quá bình yên, quá dịu dàng. 】

An Hỷ Nghiên ôm lấy Phác Chính Hoa, siết chặt vào người mình. Thân thể ấm áp khiến Phác Chính Hoa không kìm chế nổi, thở hổn hển. Tay cô ấm áp mà mạnh mẽ, ôm chặt thắt lưng mảnh khảnh của Phác Chính Hoa, xoa nhẹ tấm lưng run run của em.

Phác Chính Hoa ngước mặt lên nhìn cô.

Lúc mới về nhà em đã tẩy trang, trong mắt cô là khuôn mặt mộc của em. Lần đầu tiên Phác Chính Hoa nhìn cô gần như vậy, cô nói: “Vào phòng đi…”

Phác Chính Hoa không để Trần Minh Sinh lấy nạng, em đỡ cô về phòng ngủ.

Phác Chính Hoa không bật đèn. Em đẩy An Hỷ Nghiên lên giường, nằm trên người cô, tiếp tục hôn lên môi cô.

Em cảm giác được thân thể An Hỷ Nghiên thay đổi.

An Hỷ Nghiên bỗng nhiên giữ chặt cổ tay em, giọng trầm thấp khàn khàn.

“Em nghĩ kỹ chưa…”

Phác Chính Hoa không nói gì, một tay chậm rãi luồn xuống dưới, nhẹ nhàng chạm vào nơi ấy.

An Hỷ Nghiên nghiêng người đặt Phác Chính Hoa nằm dưới, một tay cô chống bên cạnh Phác Chính Hoa.

Phác Chính Hoa nhìn An Hỷ Nghiên, gân xanh hằn nhẹ trên trán cô, ngực phập phồng, trong ánh mắt như có vô số điều muốn nói. Nhưng cuối cùng, cô chỉ nói một câu:

“Phác Chính Hoa, em đừng đùa giỡn tôi…”

Phác Chính Hoa đưa tay cởi thắt lưng của An Hỷ Nghiên.

“Nhanh đi, em còn phải đón Tiểu Đông tan học.”

An Hỷ Nghiên nhìn Phác Chính Hoa, sau một lúc, cuối cùng khẽ cười một tiếng.

Cô cởi quần áo Phác Chính Hoa, Phác Chính Hoa là cô gái biết chăm sóc bản thân, cơ thể của em trắng trơn mềm mại, mang theo mùi thơm tự nhiên của cơ thể. Em để cơ thể mình hiện ra trước mắt An Hỷ Nghiên, không một chút xấu hổ, e lệ.

Phác Chính Hoa kéo quần An Hỷ Nghiên, hơi ngẩng đầu, ghé sát lỗ tai cô khẽ nói: “Cởi ra đi.”

An Hỷ Nghiên cúi đầu nhìn em: “Em cởi đi.”

Phác Chính Hoa rút thắt lưng, cởi cúc quần. Cởi được một phần, em dùng chân kéo xuống.

An Hỷ Nghiên tiếp tục cúi xuống hôn em, Phác Chính Hoa căng người dính sát lấy cô. Phác Chính Hoa nghe thấy hơi thở không đều đặn của An Hỷ Nghiên. Cô ôm đầu em, khàn khàn hỏi: “Muốn không?”

Hơn nửa thân người cô lướt qua Phác Chính Hoa, eo cô vừa vặn hướng lên phía trước, trong bóng đêm Phác Chính Hoa nhìn thấy bên chân bị cụt kia.

Lần đầu tiên nhìn thấy nó là lúc An Hỷ Nghiên bị bệnh, khi đó chân cô sưng tấy khủng khiếp.

Bây giờ…

Phác Chính Hoa nhẹ nhàng đưa tay chạm vào.

An Hỷ Nghiên bỗng nhiên dừng lại.

Phác Chính Hoa không nhìn cô, em chỉ nhìn bên chân bị cụt kia, nó đang ở trong tay em.

Đúng như những gì em đã nghĩ, bên chân cụt của An Hỷ Nghiên không hề ốm yếu.

Nó giống một thân thể độc đáo… Phác Chính Hoa nghĩ rằng, bên trong nó là sức sống vô cùng mãnh liệt, nhưng lại bị giam trong phần da thịt bị cắt đứt này. Ở đó có một vết sẹo dài, giống như cánh cửa đóng chặt, giam hãm tất cả mọi thứ tốt đẹp bên trong.

Có lẽ cảm thấy nhột khi em chạm vào, An Hỷ Nghiên khẽ giật mình.

Lúc chân cô cử động, Phác Chính Hoa như bị điện giật, cả người em run nhè nhẹ.

An Hỷ Nghiên cúi đầu nhìn em: “Em sợ sao?”

Phác Chính Hoa đón lấy ánh mắt cô, tay khẽ vuốt ve, đôi chân thon dài quấn lấy thân thể An Hỷ Nghiên.

Em nói: “Chị đùa gì thế…”

Cô hôn ngực Phác Chính Hoa, ngẩng đầu hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

Phác Chính Hoa nhìn đồng hồ: “Bốn mươi phút nữa.”

An Hỷ Nghiên gật đầu, ra hiệu đã biết.

Đây là một lần trải nghiệm không thể nào hình dung được.

Phác Chính Hoa chưa từng trải qua lần nào như vậy, một tay cô ôm lưng An Hỷ Nghiên, tay kia đặt trên vùng eo rắn chắc từ từ hướng xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve bên chân bị cụt của cô.

Em không ngừng thể nghiệm cảm xúc lặng lẽ mà mâu thuẫn này, thứ cảm xúc khiến em đắm chìm không dứt ra được.

Em tận hưởng thân thể cô, tận hưởng mồ hôi của cô, tận hưởng linh hồn cô.

Cô như mở cho em một cánh cửa mà phía bên kia là vùng trời tối tăm và hiu quạnh.. Không có hoa tươi, không có tiếng vỗ tay đón chào, không có rượu ngon, càng không cao lương mỹ vị.

Nhưng phía bên đó lại có thứ gì đó chân thật hơn, nguyên thủy hơn.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, Phác Chính Hoa ôm chặt lấy An Hỷ Nghiên.

Em nghĩ tới bức tranh chân dung người phụ nữ của Modigliani, màu sắc thuần khiết, điểm thêm chút đen hình thành nên sắc màu ảm đạm, thêm vào đó màu xám tầm thường nhưng lại hình thành nên sắc thái tình cảm cho bức tranh.

* Modigliani (1884 – 1920) là một họa sĩ kiêm nhà điêu khắc người Ý, nhưng phần lớn thời gian hành nghề ở Pháp. Ông có rất nhiều tác phẩm, nhưng nổi tiếng nhất với các tác phẩm vẽ phụ nữ khỏa thân. Và chính điều đó đã gây nhiều tranh cãi về ông cho đến tận ngày nay.

Ông vẽ rất nhiều tranh phụ nữ, bình thường có, khỏa thân có. Nhưng có lẽ ở đây Phác Chính Hoa đang nghĩ tới một bức tranh khỏa thân, mà theo MDH có thể là bức Reclining Nude with Blue Cushion hoặc bức Red nude (1917), các bạn muốn xem có thể search google, MDH xin không đưa lên.

Kết cấu đơn giản, nét vẽ mộc mạc… Nhưng lại là bức tranh làm nổi bật sắc thái cá nhân và chủ nghĩa tình yêu mãnh liệt.

An Hỷ Nghiên canh thời gian rất chuẩn, còn chừa đủ thời gian cho cô và Phác Chính Hoa hút một điếu thuốc.

Hai người không mặc quần áo, cứ thế nằm trên giường.

Bên ngoài cửa sổ, xe chạy trên các con đường, thỉnh thoảng lọt vào vài tiếng còi xe.

Phác Chính Hoa nằm trên cánh tay An Hỷ Nghiên, trong phòng cực kỳ im lặng.

Phác Chính Hoa kẹp điếu thuốc trên tay, khẽ quay đầu nhìn cằm An Hỷ Nghiên, Em hỏi cô: “Chị nghĩ gì vậy?”

An Hỷ Nghiên lắc đầu: “Không có gì.”

Phác Chính Hoa lại nằm quay lại.

Mái tóc dài của em vào người An Hỷ Nghiên, khiến cô cảm thấy hơi mờ mịt.

Điếu thuốc này hút lâu hơn thường lệ.

Phác Chính Hoa và An Hỷ Nghiên lẳng lặng nhìn đốm lửa rực lên trong bóng đêm rồi lại vụt tắt, hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng thuốc cũng cháy hết.

Phác Chính Hoa nói với An Hỷ Nghiên: “Em phải đi đón Tiểu Đông.”

An Hỷ Nghiên gật đầu, cô bước xuống giường trước, vừa nhảy bằng một chân, vừa nhặt quần áo lên mặc.

Phác Chính Hoa ngồi ở trên giường nhìn cô: “An Hỷ Nghiên.”

An Hỷ Nghiên ngẩng đầu: “Sao vậy?”

Phác Chính Hoa bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, lặng yên nhìn An Hỷ Nghiên, lại hỏi cô: “Đồ ăn làm sao bây giờ.”

An Hỷ Nghiên: “…”

Cô đến đây là vì Phác Chính Hoa nhờ cô dạy cô nấu cơm, nhưng bây giờ giống như…

“Nấu cho em trai em về ăn phải không?”

Phác Chính Hoa: “Ừ, nó ăn ở trường lúc năm giờ, về nhà đã gần mười một giờ nên đói.”

An Hỷ Nghiên nói: “Nếu không thì mua đỡ đồ ăn sẵn.”

Phác Chính Hoa cúi đầu không nói gì.

An Hỷ Nghiên nhìn Phác Chính Hoa: “Không thì em đi đón em trai, chị nấu cơm cho em.”

Phác Chính Hoa ngẩng đầu: “Được không?”

An Hỷ Nghiên nói: “Được mà.”

Phác Chính Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Quyết định vậy nha.”

An Hỷ Nghiên nói: “Khóa cửa như thế nào?”

Phác Chính Hoa đi vào toilet, nói vọng ra: “Không cần khóa, cửa khóa mật mã tự động.”

An Hỷ Nghiên mặc quần áo, tựa vào ghế nghỉ ngơi một lát.

Cô nhìn đèn đuốc bên ngoài, nghe tiếng vòi tắm hoa sen trong toilet, chợt trở nên im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro