C12: Phút lạc lối (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng đóng cửa, ánh trăng vàng nhạt soi vào phòng, chiếu lên chiếc váy nhàu nát dưới đất cùng cái quần lót ren màu trắng đã bị vò thành một đống. Trên giường có tiếng rên rỉ lúc sung sướng lúc đau đớn của phụ nữ. Ở vị trí ánh trăng không rọi tới là một vùng hoan lạc.

An Hỷ Nghiên vẫn mặc chiếc áo sơ mi trên người, ánh mắt u ám, không có vẻ gì là mê loạn. Trước mắt là tấm lưng trần của cô gái đang quỳ rạp, trắng mịn nõn nà. Trượt theo tấm lưng, cô kìm lấy vòng eo thon của cô gái, để cô ta khỏi phải xụi xuống vì lực va chạm quá mạnh của mình.

Đêm rất dài. Trong phòng chỉ có một bóng đèn lờ mờ không soi rõ mặt, Lan hiểu cắn môi của mình, nghe âm thanh phát ra khi hai cơ thể va chạm với nhau. Nàng chưa bao giờ dám nghĩ An Hỷ Nghiên sẽ mang mình đến Cổ Lâu, bởi vì nhan sắc nàng chỉ thường thường bậc trung, phải trang điểm thật kỹ mới coi như nhìn thuận mắt. Giống như hôm nay, nàng thậm chí không dám tẩy trang lúc hoan ái, sợ sẽ làm mất hứng của cô.

Sau vụ của Hoa Lê, A Dương dần hiểu ra An Hỷ Nghiên bắt đầu thích những sinh viên nữ khoảng hai mươi tuổi. Lê Hoa này, Phác Chính Hoa này, An Hiểu bây giờ cũng vậy. Anh ta không đoán được ai mới là vầng trăng sáng trong lòng An Hỷ Nghiên, chỉ cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì không hay lắm, chị không nên là loại phụ nữ trầm mê trong nữ sắc.

Cửa được đẩy ra, An Hỷ Nghiên chỉ khoác hờ một chiếc áo rồi bước ra ngoài. Mặt cô rất bình thường, hoàn toàn không giống một người vừa trải qua cuộc mây mưa. Qua khe cửa, A Dương có thể nhìn thấy tấm lưng trần của Lan Hiểu, nàng nằm nghiêng trên giường, thở hổn hển, vẫn chưa hoàn hồn lại. An Hỷ Nghiên cũng không quan tâm, mở toang cánh cửa để A Dương nhìn rõ ràng không chút e dè. Cảm giác mới mẻ ấy nhanh chóng biến mất, cô lại cảm thấy thật tẻ nhạt.

Bởi không phải là nàng, cho nên tất cả đàn bà trên đời này đều trở nên vô vị khó nuốt trôi.

“Đợi cô ta nghỉ ngơi một chút, lần sau nếu cậu thích thì cứ tự nhiên.”

An Hỷ Nghiên châm một điếu thuốc, lúc đưa lên miệng thì chợt nhớ ra điều gì.

“Sau đó Phác Chính Hoa có liên lạc với cậu nữa không?”

A Dương dè dặt lắc đầu.

“Cô ấy còn bảo không cần tiền.”

“Cô nhóc thật có khí phách.”

An Hỷ Nghiên mỉm cười, ngậm điếu thuốc lên miệng rồi buộc lại thắt lưng của mình, lúc này bỗng phát hiện có vết máu nhạt. Chiếc thắt lưng này vừa rồi dùng để buộc cổ tay của Lan Hiểu, có lẽ là buộc chặt quá. Cô nhíu mày, dùng ngón tay cái lau vết máu trên ấy đi, sau đó mới cài móc khóa.

Phác Chính Hoa không nhận tiền của An Hỷ Nghiên. Từ sau hôm đó hai người không liên quan gì đến nhau nữa. Lúc nàng về tới Lăng Xuyên thì sắp tới kỳ thi cuối học kỳ, các bạn cùng phòng đều đang ôn tập chuẩn bị kiểm tra. Thế là hàng ngày nàng cũng mang sách vở tới thư viện học bài. Thỉnh thoảng có gặp Hứa Tuấn một hai lần, anh ngồi cách nàng chỉ mấy hàng ghế, rất dễ đến chào hỏi nhưng lại không đến.

Tất cả mọi chuyện đều bình thường, sóng yên biển lặng nhưng lại khiến người ta bất an. Lan Hiểu đã lâu không liên lạc với nàng. Ảnh trên mạng xã hội cô ấy cười rất vui vẻ, có lẽ là sống rất tốt.

Tóm lại là nàng đã nhìn lầm An Hỷ Nghiên, cũng đánh giá cao chính mình, không thể khiến cô ta tan xương nát thịt như trong tưởng tượng. Phác Chính Hoa ngồi trong thư viên, vùi mặt vào chiếc áo len của mình. Tuy vào mùa đông nhiệt độ của Lăng Xuyên không quá thấp nhưng lại có cái lạnh ẩm ướt đến thấu xương. Nàng nhìn sắc trời u ám ngoài cửa sổ, tâm trạng dần dần trở nên thật nặng nề.

Nàng vẫn còn con bài cuối cùng, nó là chút ràng buộc nhỏ nhoi giữa nàng và An Hỷ Nghiên, bây giờ chỉ có thể đánh ra con bài cuối cùng này.

Sau kỳ thi cuối học kỳ, Phác Chính Hoa bắt đầu tìm việc làm thêm khác. Làm gia sư là không thể, vì không có bậc phụ huynh nào chịu giao con mình cho sinh viên của một trường hạng xoàng, huống chi chuyên ngành của nàng không dạy gì được. Lúc vừa đến Lăng Xuyên, Phác Chính Hoa từng xảy ra tai nạn giao thông nhưng không có gì đáng ngại nên nàng từ chối lời đề nghị đưa nàng đến bệnh viên của chủ xe. Người lái xe là một cô gái, ngoại hình xinh xắn, rất giống với An Hỷ Nghiên.

Đương nhiên Phác Chính Hoa biết cô ta là Hứa Suất Trí, nếu không biết thì sao nàng lại không cẩn thận mà đụng trúng xe của cô ta. Khi ấy Hứa Suất Trí lái chiếc Maserati màu đen của An Hỷ Nghiên, thế là chiêu giả vờ bị đụng trúng của nàng hoàn toàn không thành công. Hứa Suất Trí để lại số điện thoại, bảo có chuyện gì thì có thể đến tìm cô ta. Không ngờ nửa năm sau, Phác Chính Hoa lại gọi vào số điện thoại ấy.

Nàng không biết Hứa Suất Trí là người thế nào, nhưng đã tiếp xúc với tính khí của An Hỷ Nghiên, từ đó nàng phần nào suy đoán tính cách của Hứa Suất Trí. Không ngờ Hứa Suất Trí lại dễ thương hơn so với tưởng tượng của Phác Chính Hoa. Nàng nói mình không khỏe lắm, thế là cô ta liền đồng ý đưa nàng đi bệnh viện kiểm tra.

Đã nửa năm từ khi xảy ra tai nạn, Phác Chính Hoa hoàn toàn không nghĩ ra nguyên nhân cô ta đồng ý với mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, An Hỷ Nghiên về nhà. Lúc bước vào cửa thì thấy Hứa Suất Trí đang xách giỏ đi ra ngoài. Cô hơi ngạc nhiên, kéo tây nàng lại.

“Đi đâu vậy?”

“Trước đây chị lái xe của em, không cẩn thận đụng vào người ta, hôm qua người đó gọi điện thoại, chị đưa cô ấy đi bệnh viện.”

Hứa Suất Trí vừa nói vừa cúi đầu tìm giày để thay. An Hỷ Nghiên nhíu mày nhìn nàng, Cô nhớ láng máng là chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi.

“Chị nói cái người trước kia hay mới đụng thêm người khác?”

“Người trước kia.”

Hứa Suất Trí chột dạ nhìn An Hỷ Nghiên một cái, giọng rất nhỏ. An Hỷ Nghiên hiểu ra, khoanh tay dựa vào tường, mỉm cười nhìn nàng.

“Cái gì mà đưa người ta đi khám, em thấy chị muốn đi thăm bác sĩ Từ nhà chị thì có.”

Lần này, ánh mắt của cô gái mang theo vẻ trách nhẹ, cười mắng cô một tiếng, khóe môi cong lên nhìn rất đẹp. Đã rất lâu cô không được thấy nàng cười như vậy, vì thế những lời ngăn cản không thể thốt ra khỏi miệng, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.

“Chị thích người đó đến vậy sao? Cứ tìm đủ mọi cớ để chạy tới bệnh viện.”

“Với loại người trăng hoa như em, đương nhiên là không thể nói rõ được.”

Trong lúc nói chuyện, Hứa Suất Trí đã mang giày xong, vừa định ra ngoài nhưng dường như nhớ tới điều gì nên quay lại.

“Nhưng cô gái đó thật là lạ, đã lâu như vậy mới liên lạc với chị bảo mình không khỏe.”

An Hỷ Nghiên gật đầu một cách hờ hững.

“Có thể là muốn đào của chị một mớ.”

“Nếu không vì tích chút phúc đức cho em, chị đã không để ý tới loại người này.”

Hứa Suất Trí thản nhiên trả lời một câu rồi quay người đi ra ngoài. Đưa mắt nhìn bóng lưng nàng đi xa dần, cô mới mang đôi dép lê vào nhà, ngã nhào vào sô pha một cách mệt mỏi. Bởi vì thân phận đặc biệt, cô vẫn không yên tâm về Hứa Suất Trí lắm, nên gọi điện thoại bảo A Dương âm thầm theo sau.

Lúc này anh hoàn toàn không biết rằng, Phác Chính Hoa lại lần nữa bước vào cuộc sống của mình, ngay lúc cô đã quyết tâm trục xuất nàng.

Hứa Suất Trí và Phác Chính Hoa hẹn nhau ở bệnh viện, Phác Chính Hoa đến sớm, đang ngồi đợi với tâm trạng nặng nề. Nàng nghĩ rất nhiều, làm thế nào để thông qua Hứa Suất Trí tiếp cận được với An Hỷ Nghiên, dù cơ hội là cực kỳ mong manh nhưng còn hơn là không có cách nào. Nước cờ này đi lòng vòng, nàng cũng không biết sao mình phải làm vậy. Thứ An Hỷ Nghiên muốn là nàng, là cơ thể trẻ trung đầy nhựa sống của nàng, nàng luôn biết điều đó. Nhưng thứ nàng muốn là trái tim của cô ta, sau đó là tính mạng của cô ta.

Cơ thể là con át chủ bài, nàng chưa nỡ mang nó ra đánh.

Lúc Hứa Suất Trí đến, Phác Chính Hoa vừa liếc mắt một cái là nhìn thấy bóng A Dương trong chiếc xe phía sau. Có lẽ lần này ông trời đã đứng về phía nàng, nàng đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh về phía Hứa Suất Trí.

A Dương thò đầu nhìn về phía này, sau đó lập tức nhíu mày. Phác Chính Hoa nhìn thấy động tác lấy di động của anh ta, biết ngay anh ta đang có ý gì. Nàng vờ như không nhìn thấy, đi theo sau Hứa Suất Trí đi vào bệnh viện, cố tình cúi rũ đầu, làm ra vẻ uể oải mệt mỏi.

Phác Chính Hoa hoàn thành đợt kiểm tra tổng quát toàn thân trong tâm trạng sốt ruột và bất an. Lúc lấy máu, Hứa Suất Trí đứng bên cạnh, tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí im lặng. Đồng thời với tiếng gọi “Hani” của Hứa Suất Trí, cây kim đâm vào da thịt, Phác Chính Hoa nhìn thấy dòng máu tươi của mình bị rút ngược ra.

“Hả? Mời bọn chị ăn cơm? Bây giờ?”

Giọng Hứa Suất Trí mang theo vẻ nghi hoặc, cúi đầu nhìn Phác Chính Hoa. Ánh mắt của Phác Chính Hoa nhìn chằm chằm vào dụng cụ lấy máu, sắc mặt nhợt nhạt. Có lẽ bộ dáng này của cô khiến Hứa Suất Trí đau lòng, không tiện hỏi nàng điều gì, chỉ bất đắc dĩ đồng ý với đầu bên kia.

“Em có chơi bời thì cũng phải biết chừng mực. Được rồi, nhắn địa chỉ cho chị, bọn chị sẽ qua ngay.”

Tâm trạng của Phác Chính Hoa phập phồng giống như cây kim trong cơ thể mình, từ từ hạ xuống, rồi từ từ nhấc lên.

Không một giây nào được thả lỏng.

Hôm nay Phác Chính Hoa khoác một chiếc áo lông màu trắng, bên trong là chiếc áo len in hình phim hoạt hình rất học sinh. Ngồi trên xe, Hứa Suất Trí không nén được tò mò hỏi nàng có biết An Hỷ Nghiên không? Phác Chính Hoa lẳng lặng gật đầu, dáng vẻ trông hơi uất ức.

Hứa Suất Trí biết ý, có lẽ lại là cô gái nào đó trong Mộng Tử. Loại phụ nữ thế này cô đã gặp nhiều, nhưng đây là người đầu tiên dám tìm đến cô. Cô không nhịn được bèn ngắm Phác Chính Hoa kỹ hơn. Khuôn mặt hơi lạnh lùng, còn mang theo vẻ ngây thơ mới ra đời.

Gần đây đúng là An Hỷ Nghiên đã đổi khẩu vị.

Phòng đặt ở lầu hai, nhân viên phục vụ dẫn họ lên. Hứa Suất Trí mang giày cao gót nên không dám đi nhanh trên những bậc thang cao chênh vênh. Phác Chính Hoa quay lại đỡ lấy cô ta, lúc mắt họ chạm vào nhau, lòng Hứa Suất Trí bỗng có một cảm giác bất an khó hiểu.

Ánh mắt của cô bé này còn lạnh lẽo và trấn tĩnh hơn cả vẻ bề ngoài của cô ta.

Tay được nắm chặt, cảm giác ấy thoáng qua. Hứa Suất Trí được Phác Chính Hoa đỡ lên lầu. Lúc đẩy cửa ra, An Hỷ Nghiên đã ung dung ngồi ở đó.

Phác Chính Hoa nhìn cô một cái, không hề ngạc nhiên, yên lặng ngồi xuống đối diện với cô.

Giống như họ đã quen nhau khá lâu, lúc gặp mặt thậm chí không cần phải hàn huyên chào hỏi, có lẽ là do ăn ý, có lẽ là vì thù địch. Hứa Suất Trí bỗng hiểu ra mục đích của bữa cơm hôm nay là gì. Nàng nhìn thoáng qua An Hỷ Nghiên một cái, mỉm cười.

“Chị đã đưa người tới chỗ em, hai người tự ăn với nhau đi, chị về đây.”

An Hỷ Nghiên mỉm cười.

“Để A Dương đưa chị.”

Nụ cười ấy, Phác Chính Hoa cảm thấy rất xa lạ. Chị ta còn rất nhiều mặt mà nàng chưa từng thấy. Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, căn phòng im ắng. An Hỷ Nghiên không nói chuyện, nàng cũng lặng lẽ ngồi đó, không định giải thích điều gì.

Đang giữa trưa, từ cửa sổ nhìn ra ngoài đều là ánh mặt trời rực rỡ đang chiếu xuống. Trời xanh mây trắng, không khí ấm áp và khô ráo hiếm có giữa ngày đông, nhưng trong phòng lại cực kỳ lạnh lẽo khiến cánh tay Phác Chính Hoa nổi hết da gà.

Cuối cùng, không chịu được sự im lặng khó chịu này, An Hỷ Nghiên chống tay lên bàn, lạnh lùng liếc nhìn nàng.

“Không cần tiền của tôi nhưng lại đi lừa đảo à?”

Phác Chính Hoa không lên tiếng.

Cô liếm môi, nhìn cần cổ mảnh khảnh của nàng. Áo len cổ chữ V, xương quai xanh của nàng rơi vào mắt cô, khiến người ta cảm thấy miệng lưỡi khô khát.

“Phác Chính Hoa, em có biết tiền của Hứa Suất Trí cũng là do tôi đưa.”

Phác Chính Hoa nghiêng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, vẫn không lên tiếng.

“Không nói à?”

An Hỷ Nghiên nheo mắt lại, bỗng cảm thấy bực bội.

“Dựa vào đâu mà em dám cáu kỉnh với tôi?”

“Chị An, chị nói thế là sai rồi.”

Phác Chính Hoa thu mắt lại, đôi mắt dài và to nhìn về phía cô. Đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra vẻ phẫn nộ dù cố kìm chế.

“Nếu chị An không gọi điện thoại cho chị Hứa thì có thể giờ này tôi đã khám tổng quát xong, cầm tiền về nhà rồi. Là chị gọi tôi đến đây, không phải tôi muốn đến.”

“Đã cần tiền như vậy, sao không lấy tiền của tôi?”

An Hỷ Nghiên nhíu mày, trái cổ nhúc nhích lên xuống.

“Cảm thấy tiền tôi cho em là dơ bẩn, vậy tiền em lừa đảo là sạch sẽ sao?”

“Sạch sẽ?”

Phác Chính Hoa nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt trào phúng.

“Lan Hiểu có sạch sẽ không?”

Không ngờ nàng lại hỏi như vậy, An Hỷ Nghiên nhất thời nghẹn lời, hé miệng nhưng không nói gì được.

Phác Chính Hoa cười lạnh, đưa tay cầm chai rượu trên bàn, không rót vào ly mà trực tiếp dùng miệng uống. Đó là rượu đế có nồng độ khá cao, lúc An Hỷ Nghiên đưa tay ngăn cản được thì nàng đã nốc một ngụm lớn. Lúc để chai rượu xuống, mắt nàng tràn ngập vẻ thất vọng.

“An Hỷ Nghiên, chị trách tôi cáu kỉnh với chị, trách tôi không nghe lời chị cũng được, nhưng tại sao cứ phải là Lan Hiểu. Chị trách tôi thì cứ trách, tại sao phải chà đạp người khác?”

“Chà đạp?”

Cô cười nhạt.

“Tôi đưa một cô gái về nuôi, cho ăn ngon mặt đẹp, sao lại gọi là chà đạp?”

Phác Chính Hoa ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu, khí thế hừng hực trên người hơi giảm bớt, ánh mắt ánh lên vẻ quyến rũ như có như không.

“Chị không yêu họ, đó chính là chà đạp.”

“Tôi không yêu họ? Sao em lại biết tôi không yêu họ?”

An Hỷ Nghiên nhìn gò má đỏ bừng của nàng, từ từ đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, cánh tay trắng nõn như sứ bị cô nắm chặt.

"Vậy em nói cho tôi biết, người tôi yêu là ai? Chẳng lẽ là em?"

Nàng nhăn mặt rất dữ dằn, giống như một con mèo vung móng vuốt ra khi cảm nhận được sự nguy hiểm. Nhưng vẻ lờ đờ trong mắt đã bán đứng nàng, ánh mắt ấy không có chút hung ác nào, khiến An Hỷ Nghiên dễ dàng giam cầm hơn nửa người nàng. Phác Chính Hoa giãy giụa vài cái, lúc nhìn cô, cuối cùng ánh mắt rã rời.

Cô không biết thì ra tửu lượng của nàng lại tệ đến thế.

Phác Chính Hoa chớp chớp mắt như muốn lấy lại lý trí nhưng cuối cùng vẫn phí công. Ánh mắt mơ màng nhìn vào cổ áo cô, đầu nàng ngoẹo qua rồi ngã vào lòng cô.

“Đúng, chị phải yêu tôi.”

Nói xong còn cảm thấy chưa đủ, dán mặt vào ngực cô cọ cọ vài cái rồi bổ sung thêm. “…Chỉ yêu mình tôi.”

Cuối cùng nàng không còn giữ vẻ lạnh lùng xa cách như trước nữa, thì ra nàng vẫn còn lưu giữ được vẻ ngây thơ hồn nhiên của thiếu nữ. Phác Chính Hoa vén mái tóc nàng qua, gương mặt thanh tú lộ ra trước mắt cô, rất cụ thể và rõ ràng.

Nhưng hôm nay, vẻ ngây thơ ấy lại mang theo sức hấp dẫn nhuy hiểm.

“Em say rồi, Phác Chính Hoa."

Cô cúi đầu, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở giao hòa. Mùi rượu cay nồng trong miệng nàng khiến cô cũng cảm thấy hơi say. Cô cúi đầu định hôn nàng nhưng bị nàng quay đầu né tránh.

“Tôi không say.”

“Em say rồi.”

An Hỷ Nghiên cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai Phác Chính Hoa. Người cô run lên, lập tức ý thức được biểu hiện của mình quá mất tự nhiên nên vung tay loạn xạ, muốn rời khỏi lòng cô. Làm thế nào mới có thể chiếm được trái tim chị ta, nàng không biết. Trước giờ chưa có chuyện gì khiến nàng cảm thấy nan giải như thế. Nàng bèn giả vờ say rượu, muốn nói ra hết những lời nên nói.

Nhưng cuối cùng không có cơ hội ấy, bởi vì có người gõ cửa phòng. An Hỷ Nghiên rời mắt khỏi vành tai nàng, nàng nghe thấy giọng nói hờ hững của cô.

“Về Cổ Lâu.”.



Ráng làm cho xong. Sau này nhỡ không có thời gian.

Mỏi một tí cũng không sao.

Sắp xong rồi. Cố lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro