C16: Phút lạc lối (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông người cũng có cái hay của nó, đó là bất kể mỗi cá nhân có ấp ủ âm mưu gì, đến thời khắc nên hoan hô phấn khích thì sự sôi động vẫn bao trùm bầu không khí. Ông Tiết ngồi trên ghế bành, mỉm cười. Vừa điểm mười hai giờ, mọi người liền ào tới chúc mừng, miệng thì chúc người ta vạn sự như ý nhưng trong lòng lại có tính toán của riêng mình.

An Hỷ Nghiên từ trong đám người đi tới, dừng lại trước mặt ông Tiết, khom người xuống ghé sát vào tai ông ta.

“Đã chuẩn bị phòng cho ba rồi, khi nào thì ba đi nghỉ?”

Ông Tiết ngước mắt lên, ánh mắt đầy ẩn ý. An Hỷ Nghiên khẽ mỉm cười, đương nhiên hiểu hàm ý của ánh mắt này, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được thì thầm.

“Lễ vật đã chuẩn bị sẵn, đang đợi ba tự tay mở ra.”

Ông ta cười khẽ, đưa tay nhận lấy thẻ chìa khóa từ tay An Hỷ Nghiên. Vẫn là màu vàng kim, con số 1502 trên đó được in một cách tinh xảo.

Nhìn bốn chữ số đó, trong khoảnh khắc An Hỷ Nghiên chợt thấy hối hận.

Nhưng chút hối hận nhỏ nhoi ấy cuối cùng bị cô xóa sạch khi ông Tiết đứng dậy. Qua đêm nay, không ai có thể tranh hùng tranh bá với cô ở khu Tam Giác Vàng này, Phác Chính Hoa cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của cô.

Cô đưa tay đỡ ông Tiết đến căn phòng. Cửa được mở ra, cô không bước vào. Căn phòng gồm hai buồng, có lẽ Phác Chính Hoa đang ở buồng trong. Ông Tiết xua tay ra hiệu cho An Hỷ Nghiên bảo cô đi đi. Cô hơi chần chừ một chút nhưng vẫn quay người rất dứt khoát.

Ông Tiết biết rất rõ An Hỷ Nghiên chẳng phải dạng lương thiện gì, bắt cô hai tay dâng người phụ nữ mình thích, dĩ nhiên là không cam tâm. Nhưng bao năm nay, ông ta tự nhận là chưa bao giờ ngã gục trên tay phụ nữ, sự tự phụ còn sót lại từ thời trai tráng khiến ông ta nhàn nhã đi vào buồng trong.

Ngọn đèn ngủ trên đầu giường tỏa ánh sáng lờ mờ, Phác Chính Hoa nằm trên gối, nghe tiếng cửa mở. Lúc đầu nàng tưởng là An Hỷ Nghiên, đang phân vân không biết nên ứng đối thế nào thì bỗng có một bàn tay nhăn nheo khô cằn vuốt ve bờ vai nàng. Bờ vai trần run lên một cái, nàng ngồi bật dậy, đập vào mắt là khuôn mặt hiền từ của ông Tiết.

“Sao ông lại ở đây?”

Phác Chính Hoa thối lui, gáy đụng vào đầu giường. Phòng trong câu lạc bộ này cách âm không tốt lắm, An Hỷ Nghiên ở kế bên hơi cụp mắt xuống, cố gắng lắng nghe động tĩnh của bên kia. Trái tim cô vẫn hơi se thắt lại bởi tiếng động nho nhỏ của nàng. Có lẽ là không cam tâm, dù sao cô chỉ mới hôn cô nàng một lần.

“Ánh mắt của Hani không tồi, ta rất thích món quà này.”

Ông Tiết mỉm cười, đưa tay sờ soạng khuôn mặt của Phác Chính Hoa. Ngón tay nhăn nheo chạm vào gương mặt trẻ trung càng tôn lên khoảng cách tuổi tác. Phác Chính Hoa hít sâu một hơi, không né tránh, chỉ lặp lại lời ông ta.

“Món quà Hani tặng ông… là tôi?”

Ông Tiết thấy nàng thức thời nên gật đầu.

Không biết tại sao, lúc này trong đầu Phác Chính Hoa hiện lên hình ảnh cô đứng trên sân thượng nói, Phác Chính Hoa, tôi không phải là người tốt, nếu em muốn đi thì bây giờ là cơ hội cuối cùng. Thì ra cô đã sớm vạch ra kế hoạch, dùng nàng để lấy lòng cha dượng mình nhưng lại cảm thấy mình bị thiệt nên mới đè nàng ra lan can hôn nàng một cái.

Cổ tay bị nắm, gương mặt già nua áp đến gần, người Phác Chính Hoa run lên, nghiêng đầu né tránh sự đụng chạm của ông ta.

“Tôi muốn gặp An Hỷ Nghiên.”

“Sáng mai sẽ cho cô gặp.”

Ông Tiết đưa tay véo cằm của Phác Chính Hoa. Nàng bỗng thấy thật hoang đường, tất cả đối với nàng mà nói đều thật hoang đường, thứ nàng muốn đâu phải là cảm giác không làm chủ được mình thế này. Bởi vì từng theo An Huyền Trân học một ít võ phòng thân nên Phác Chính Hoa vùng ra, lăn xuống giường.

“Đừng chạm vào tôi…”

Ông ta ngồi trên giường, dường như xem nàng là vật trong lòng bàn tay mình nên không cần phải vội, chỉ nhìn nàng mỉm cười. Phác Chính Hoa đã căng thẳng tới tột độ, lúc ông ta bước xuống giường đi về phía nàng, nàng hoảng loạn gào lên thật to.

“Đừng chạm vào tôi!”

An Hỷ Nghiên ở phòng kế bên trừng mắt, nhìn bức tường ngăn cách giữa họ.

Đào Tử đưa Hứa Suất Trí về nên bây giờ chỉ có A Dương ở bên cạnh An Hỷ Nghiên. Bên kia dần trở nên ầm ĩ, tiếng gào góc của Phác Chính Hoa ngày càng lớn. An Hỷ Nghiên siết chặt nắm đấm, A Dương nghe thấy cũng mủi lòng.

“Hay là bây giờ chúng ta qua đó?”

“Chưa phải lúc, đợi đi.”

Ánh mắt An Hỷ Nghiên lạnh lẽo, ngón tay trắng bệch.

Bên kia có thể sẽ phát sinh bất cứ chuyện gì, có lẽ ngay phút này thôi, Phác Chính Hoa đã trở thành đồ chơi của ông ta. Tiếng giằng co không ngừng kéo dài, lẫn trong đó là tiếng gào khóc của Phác Chính Hoa và tiếng gầm rống của ông Tiết. Đồng hồ từ từ nhích đến một giờ sáng, bên kia bỗng im bặt không động tĩnh gì, A Dương cả kinh, vừa định nói chuyện thì nghe thấy một tiếng súng vang lên.

Sắc mặt An Hỷ Nghiên lập tức trở nên trắng bệch.

Khá cửa phòng 1502, An Hỷ Nghiên vừa lao vào liền nhìn thấy một mảng đỏ rực. Ông Tiết gục dưới chân giường, người chỉ mặc một chiếc quần lót, trên ngực còn cắm con dao bấm mà cô đưa cho Phác Chính Hoa. Tay ông ta đang cầm súng, đôi mắt trừng to, chết không nhắm mắt.

Đảo mắt nhìn sang, An Hỷ Nghiên nhìn thấy Phác Chính Hoa đang ngồi trong một góc. Tay trái của nàng đang đè lên vai phải, tóc tối tung, váy ngủ đầy máu, vạt áo đã bị xé rách mướp. Nghe được tiếng động, nàng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy thù hận thâm sâu như thế trong mắt của người khác.

Tiếng súng vang lên, những người khác cũng bị kinh động. Giữa những tiếng hít hà xuýt xoa và kinh hô đó, A Dương quay lại giải thích với mọi người bằng vẻ mặt nặng nề.

“Chuyện này… Cô Phác đây là người của chị Nghiên, mọi người đều thấy rồi đó… Ông Tiết hồ đồ quá… sao có thể… có thể…”

Dường như cô ta vô cùng đau lòng nên không nói tiếp được. An Hỷ Nghiên quay đầu lại, mặt tái mét. Mọi người đều hiểu, bất luận chuyện là thế nào, từ nay về sau, triều đại của ông Tiết đã bị hủy diệt. Là âm mưu cũng được, ngoài ý muốn cũng được, họ không có tư cách gì đi chất vất cô gái đáng thương kia, huống hồ gì cô ta lại được An Hỷ Nghiên che chở.

A Dương gọi người đến xử lý thi thể. An Hỷ Nghiên đi vòng qua chiếc giường, từ từ đi đến gần Phác Chính Hoa. Ánh mắt nàng nãy giờ vẫn nhìn chằm chặp vào mặt cô, cằm nghiến chặt, không lên tiếng.

An Hỷ Nghiên ngồi xuống trước mặt nàng, nắm lấy bàn tay đầy máu. Nàng giãy giụa một chút, không chống được sức của cô, bàn tay trái bị kéo xuống, vết thương trên vai phải liền đập vào mắt cô.

Hít sâu một hơi, nhưng lúc lên tiếng giọng An Hỷ Nghiên vẫn rất vững vàng.

“Đừng nhúc nhích, tôi cầm máu cho em.”

Phác Chính Hoa không nói gì, cũng không nhúc nhích. Nàng cảm nhận được viên đạn xuyên qua xương bả vai, nàng không muốn chết, đương nhiên càng không muốn hành hạ chính mình. Nghiêng đầu qua, nửa mặt bên phải nãy giờ bị tóc che mất của nàng liền lộ ra, trên đó có dấu tay rất rõ. Băng bó qua loa, An Hỷ Nghiên cởi áo vest ra đắp lên người nàng, sau đó bế thốc nàng lên.

Ngay ngày đầu tiên của năm mới, Phác Chính Hoa đã giết người. Dưới sự thiết kế tỉ mỉ của An Hỷ Nghiên.

Đèn trên hành lang rất mờ, cũng có lẽ do mắt Phác Chính Hoa lúc này không mở nổi. Không có chỗ nào để nàng yên tâm, để nàng được ngủ một giấc ngon lành cho nên nàng cứ cố mở mắt trong lúc được cô bế lên xe. An Hỷ Nghiên ngồi vào ghế lái, trên đường đã gọi điện thoại cho Từ Lân, sau đó xe chuyển hướng. Phác Chính Hoa ở băng ghế sau không cầm cự được nữa, nặng nề nhắm mắt lại.

Phác Chính Hoa hôn mê rất lâu, trong thời gian đó, An Hỷ Nghiên đã sắp xếp ổn thỏa hậu sự của ông Tiết, diễn màn kịch cha hiền con hiếu. Cuối cùng, cô dùng giọng nói đau đớn để nói với những người đến phúng viếng, cầu xin họ đừng truy cứu trách nhiệm của Phác Chính Hoa, trong chuyện này nàng cũng là người bị hại.

Hứa Suất Trí đứng bên cạnh cô, nhớ đến ánh mắt lãnh đạm và bình tĩnh của Phác Chính Hoa khi quay người lại đỡ nàng lên cầu thang. Nàng bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh trong tim. Có lẽ cô gái kia không phải như những gì mà cô ta đã thể hiện, trong lòng cô ta còn ẩn chứa một bí mật mà người khác không nhìn thấu được.

Xử lý xong hậu sự, An Hỷ Nghiên lái xe đưa Hứa Suất Trí về, trên đường đi ngang qua bệnh viện. Từ Lân theo An Hỷ Nghiên đã nhiều năm, thân phận bên ngoài chỉ là một bác sĩ. Lần này chuyện của Phác Chính Hoa có cô ta che giấu giúp nên không có vấn đề gì lớn. Hứa Suất Trí nhìn tòa nhà quen thuộc ấy từ xa. Nhìn theo ánh mắt nàng, An Hỷ Nghiên hỏi nửa đùa nửa thật.

“Có muốn vào thăm bác sĩ Từ của chị không?”

“Không cần.”

Hứa Suất Trí thấy tâm trạng không được tốt, dựa vào cửa xe, nhắm mắt lại.

Có lẽ chuyện của Phác Chính Hoa đã ảnh hưởng đến nàng, tang lễ bắt đầu là cứ đau ốm mãi. Không phải nàng không biết cá tính của An Hỷ Nghiên, trong giới này, thủ đoạn nham hiểm cũng là một loại năng lực. Nhưng trước kia, thậm chí là bây giờ Hứa Suất Trí vẫn cảm thấy trong lòng An Hỷ Nghiên, Phác Chính Hoa có một vị trí đặc biệt hơn người khác. Dưới tình huống như vậy, người như cô vẫn có thể lựa chọn lợi ích, vậy sau này làm sao có thể cùng nhau trải qua giông bão.

“Hani, em không nên lôi Phác Chính Hoa vào chuyện này.”

Nàng hé miệng, cuối cùng vẫn nói ra câu này. Đây chính là sự khác nhau trong cách tư duy giữa hai người: cảm tính và lý tính, mỗi bên sẽ thiên về một hướng. Phía trước là đèn đỏ, An Hỷ Nghiên chậm rãi cho xe dừng lại, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.

“Đương nhiên em biết.”

Cuối cùng Hứa Suất Trí quay đầu qua nhìn cô một cách nghiêm túc.

Ngay từ đầu cô đã biết, nàng tiếp cận, nàng thăm dò, thậm chí nàng quyến rũ, diễn kịch cho cô xem. Nàng cũng không biết lượng sức mình chơi trò lạt mềm buộc chặt, luôn miệng nói sẽ khiến cô chỉ yêu mình nàng. Lúc đầu cô cảm thấy khoảng cách giữa họ là sự lãng mạn của nàng và tính thực tế của cô, sau này phát hiện hoàn toàn không phải vậy. Một lòng một dạ yêu một người thì có gì khó. Thứ thật sự ngăn cách giữa họ chính là nàng luôn luôn trong sạch mà cô thì đang sống trong bùn lầy. Nếu nàng muốn có được tình yêu của cô thì phải trở thành người như cô. Vẫn câu nói đó, người làm ăn luôn coi trọng chuyện giao dịch ngang giá, nhưng bên nào giàu có hơn thì sẽ nắm quyền chủ động.

Hơn nữa trong tình yêu, làm sao có chuyện công bằng chứ?

Cô nghĩ rằng có thể cố thủ ranh giới của mình, không nên chạm vào thì sẽ không chạm, phân biệt rất rõ ràng. Nhưng khi người cô muốn có được xuất hiện, trắng đen trên đời này đều đảo lộn.

Đê tiện không? Có. Có đáng không? Đáng.

Nhưng vừa định nói ra, những tâm tư không đen tối này liền biến mất. An Hỷ Nghiên làm ra vẻ đau buồn, giống như một người phụ nữ bình thường đang đau khổ vì tình.

“Nhưng chị à, em không còn cách nào khác.”

Mắt Hứa Suất Trí hơi tối lại, khẽ thờ dài một hơi.

Đưa nàng về đến nhà, An Hỷ Nghiên quay xe trở lại bệnh viện. Phác Chính Hoa vẫn hôn mê chưa tỉnh, có lẽ là đã chịu đả kích rất lớn. May mà Từ Lân nói nàng chỉ bị thương ngoài da, dù gì ông Tiết cũng đã có tuổi, giằng co hồi lâu vẫn chưa thể thực hiện được là đã bị Phác Chính Hoa cho một dao chí mạng. Cô lại nghĩ đến vết thương trên vai phải nàng, hơi nghi hoặc, Ông Tiết đã nổ súng kiểu gì.

Cô mãi mãi cũng không thể biết được, phát súng đó chính là do Phác Chính Hoa tự bắn mình. Lúc đó đầu óc nàng hỗn loạn, đâm lão già đó xong, ông ta nằm ngửa dưới đất. Con dao này là An Hỷ Nghiên đưa, chị ta lại ở bên cạnh, chị ta tính toán điều gì, Phác Chính Hoa bỗng nhiên hiểu ra.

Nàng không thể làm quân cờ không công cho chị ta thế được, có khi còn bị đẩy đi làm kẻ chết thay. Mà cái phao duy nhất trước mắt chính là chút tình cảm ít ỏi của chị ta, dùng nó đánh đổi sự thương xót.

Sau một giây im lặng ngắn ngủi, tiếng súng vang lên.

Khoảnh khắc ấy, Phác Chính Hoa và An Hỷ Nghiên cùng cảm thấy có lẽ mình đã thắng cược.

Lúc Phác Chính Hoa tỉnh lại, đã là mồng ba tết. Phòng bệnh rất yên tĩnh, đập vào mắt là màu trắng sạch sẽ, khiến nàng bỗng dưng cảm thấy tất cả mọi thứ trước đây đều là một giấc mơ. Nàng thử nhúc nhích vai, bên phải đau dự dội. Nàng bèn tiếp tục nằm im, bình tĩnh suy nghĩ những chuyện tiếp theo.

Nếu may mắn, thông qua chuyện này, có lẽ nàng sẽ có được chút quyền chủ động nhất định trước mặt An Hỷ Nghiên.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người phụ nữ trẻ mặc áo blouse trắng bước vào. Người này khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt mũi dễ nhìn, người toát ra khí chất ôn hòa, thấy Phác Chính Hoa đã mở mắt thì khẽ mỉm cười.

“Cô tỉnh rồi à?”

“Tôi muốn gặp An Hỷ Nghiên."

Phác Chính Hoa lên tiếng, giọng nói khơi khàn. Từ Lân ngẩn ra, còn tưởng rằng nàng sẽ ngơ ngác hỏi những câu đại loại như đây là đâu… không ngờ nàng vừa mở miệng bèn nói câu này. Khẽ mỉm cười, cô ta vừa ghi chép gì đó trên bệnh án vừa gật đầu nói: 

“Được, cô đợi tí, tôi gọi điện thoại cho cô ta.”

Từ lúc Từ Lân bước ra đến khi An Hỷ Nghiên bước vào, chỉ mất khoảng nửa tiếng. Dường như cô vừa từ nhà tang lễ về, trên cánh tay còn đeo chữ hiếu. Phác Chính Hoa lẳng lặng nhìn cô, sự thù hận trong mắt hôm ấy đã bị nàng ẩn giấu thật kỹ, thay vào đó là sự uất ức và đau thương cực độ.

“Chìa khóa là do chi đưa cho tôi.”

Đây là câu đầu tiên Phác Chính Hoa nói với anh. An Hỷ Nghiên đứng bên giường, nghe nàng nói tiếp.

“Dao cũng là chị đưa cho tôi.”

Cô gật đầu rất khẽ.

“Chị đã tính toán từ trước đúng không?”

Phác Chính Hoa nhìn cô, cười lạnh.

“Nhưng đến giờ, vẫn không có cảnh sát đến mang tôi đi. An Hỷ Nghiên, không ngờ chị thật sự chẳng phải người tốt gì.”

“An Nguyện, tôi sẽ nói cho em tất cả mọi chuyện, nhưng đợi vết thương của em lành đã.”

Dường như An Hỷ Nghiên mất rất nhiều sức mới tìm lại được tiếng nói.

“Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là người của một thế giới.”

Diệt trừ ông Tiết, lôi Phác Chính Hoa xuống bùn, đúng là một hòn đá trúng hai con chim. Phác Chính Hoa cười khổ một tiếng, làm động đến vết thương trên vai, nàng đau đến nhăn mặt.

“Tôi có tài đức gì mà được chị coi trọng như thế, còn giao nhiệm vụ nặng nề vậy.”

“Tôi biết em oán trách tôi, cũng biết em muốn gì.”

An Hỷ Nghiên ngồi xuống mép giường, cảm giác lo lắng đến thắt tim lại đến.

“Phác Chính Hoa, từ nay về sau, chúng ta sẽ sống thật tốt.”

Bên ngoài ánh dương rạng rỡ. Dịp tết bệnh viện khá ít người, khắp nơi đều rất yên tĩnh, giống như sự im ắng trước khi bình minh đầy hy vọng đến. Cô nằm ngửa trên giường, trước mắt đều là trần nhà trắng toát, kim truyền dịch còn đâm vào mu bàn tay nàng, nàng chỉ hơi giơ tay lên một chút là cảm thấy đau đớn rất rõ ràng.

Nàng rất tỉnh táo, hơn nữa mỗi giây mỗi phút đều tỉnh táo hơn bao giờ hết.

“Tôi còn có một câu muốn hỏi.”

Phác Chính Hoa nhìn cô, như muốn nhìn sâu vào tâm hồn cô. Ánh mắt An Hỷ Nghiên nhìn nàng rất vững vàng, trấn định.

“Chị ở phòng bên kia có nghe được tiếng của tôi không?”

Nàng cố nở một nụ cười yếu ớt.

“Lúc đó, chị có cảm xúc gì?”

“Tôi hận không thể giết ông ta.”

Đây là lời thật lòng.

Phác Chính Hoa gật đầu với vẻ suy tư, ngón tay nàng hơi nhúc nhích, kim đụng vào mạch máu gây cảm giác đau đớn.

Một ngày nào đó nàng sẽ cho chị ta biết, ngày đó chị ta có cảm giác gì thì khi nghe tin An Huyền Trân mất, nàng cũng có cảm giác đó. Tuy tình huống khác nhau, nhưng lòng thù hận, chắc sẽ giống nhau.

Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma. Thiện và ác khi lên tới đỉnh điểm đều quyết liệt và không có lý trí như thế.

Không biết nên may mắn hay bất hạnh khi chúng ta giống nhau đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro