C17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chính Hoa nằm viện một tuần, sau đó được An Hỷ Nghiên đón về nhà dưỡng thương. Mấy ngày nay cô rất tốt với nàng, có lẽ vì trong lòng áy náy, cũng có thể đã đổi tính. Giữa ngày đông, Cổ Lâu im lặng đứng sừng sững. Những đám thường xuân mọc lâu ngày trên bức tường sau bị cắt bỏ, cả tòa nhà giống như sáng sủa hẳn lên.

Phác Chính Hoa không mang theo quần áo. Lúc nằm viện đều mặc đồng phục bệnh nhân, khi xuất viện không được mặc nữa. Vai nhúc nhích chút xíu là thấy đau, quần áo phụ nữ bình thường không thể mặc được, An Hỷ Nghiên để nàng mặc áo sơ mi của mình. Nàng mặc nó nhìn rất tếu, dài như một cái váy, rồi khoác thêm cái áo choàng của cô, nhìn rất giống một con búp bê.

Chiếc Maserati màu đen dừng trước cửa Cổ Lâu. A Dương mở cửa xe ra, thái độ với Phác Chính Hoa đã khác hẳn so với trước.

“Cô Phác, chúng ta đến rồi.”

Giọng nói rất cung kính.

Phác Chính Hoa khẽ liếc gã một cái, giống như nhìn một con chó An Hỷ Nghiên nuôi.

Nàng không xuống xe, chỉ nhìn tòa nhà đó không lên tiếng.. An Hỷ Nghiên xuống xe từ phía bên kia, bước qua bên này thấy nàng còn chưa xuống thì đưa tay về phía nàng.

“Sao chưa xuống? Muốn tôi bế em à?”

Phác Chính Hoa mím môi, không biết lúc này đi vào có gặp phải Lan Hiểu mà nàng không còn thân thiết hay không. Hoặc là trong đó còn rất nhiều cô gái khác, cũng không ít người còn hung dữ hơn Lan Hiểu. Ánh mặt trời chiếu vào khiến sắc mặt nàng hơi tái, Vai phải âm ỉ đau, nàng cúi đầu, một lọn tóc sau tai rũ xuống che mất vẻ mặt nàng.

A Dương nhìn An Hỷ Nghiên với vẻ hơi khó xử.

“Chị Nghiên…”

Trước mặt A Dương mà thế, An Hỷ Nghiên khẽ nhíu mày. Cô hiểu tính ương bướng của nàng, nhưng tuyệt đối không thể làm vậy trước mặt người ngoài. Ngay lúc cô sắp tỏ vẻ không vui, Phác Chính Hoa bỗng che vai mình lại, nói nhỏ.

“An Hỷ Nghiên, vai tôi đau, không đi được.”

Lúc ngửa đầu lên, mặt nàng đầy vẻ ấm ức.

Gương mặt trẻ trung tươi mới ấy, vừa vô hại vừa dịu dàng.

Thế là cô lại mềm lòng, xua A Dương sang một bên, thò người vào bế nàng ra khỏi xe. Quần áo của cô khoác lên người nàng vừa dày vừa rộng, cô bế như vậy, giống hệt bế một đứa trẻ sơ sinh còn trong tã. An Hỷ Nghiên thở dài một hơi, giống như rất bất đắc dĩ, cất bước đi vào nhà.

Không có những mùi nước hoa xen lẫn với nhau, không có những tiếng cười nói rôm rả, cả Cổ Lâu giống như một tòa nhà trống rỗng, yên tĩnh và vắng vẻ. Trước cửa có một bảo mẫu khoảng năm mươi tuổi đang đợi, An Hỷ Nghiên vừa đi vào, bà ta liền dẫn cô lên lầu.

Tất cả những căn phòng trên lầu hai đều mở cửa, lên trên nữa cũng như vậy. Mỗi gian phòng đều được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp, như chưa từng có người ở vậy. Bởi vì ánh sáng rất đẹp, Phác Chính Hoa đưa tay ra, tia nắng nhảy nhót trên tay nàng, giống như có sự sống.

Nàng nhớ tới một câu trong bộ phim Nhà tù Shawshank: Ánh dương chiếu trên vai, người như thể tự do.

Nếu nàng không phải là Phác Chính Hoa mà là một cô gái bình thường một lòng yêu thương An Hỷ Nghiên thì thời khắc này lãng mạn biết bao. Một người phụ nữ vì cô ấy tu tâm dưỡng tính, giải tán mỹ nữ trong hậu cung. Phụ nữ cũng là một biểu tượng cho năng lực, cô lại là một người phụ nữ khát vọng biểu tượng chinh phục này như thế, nhưng bây giờ, đâu còn bóng dáng của những người phụ nữ khác.

Phác Chính Hoa chậm rãi đưa tay ra, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy cổ cô.

Phòng của nàng sát bên cạnh phòng của An Hỷ Nghiên. Cô nói đi về phía bên trái chính là phòng nhạc, cô đã chuẩn bị cho nàng, là của mình nàng. Đứng trước cửa phòng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp sàn nhà, Phác Chính Hoa hơi nheo mắt lại, cảm giác như đã qua rất lâu.

Từ sau đêm đó, người bên cạnh An Hỷ Nghiên đều biết từ nay Cổ Lâu là của một mình Phác Chính Hoa. Các cô gái bị đưa đi khỏi đó cũng biết cô chủ đã tu tâm dưỡng tính, đó là chuyện không thể thay đổi được. Nhưng cuộc sống sung túc của họ vẫn chưa kết thúc, bởi vì trên đời này chưa bao giờ thiếu những người đàn ông chịu vung tiền vì phụ nữ đẹp.

Đây là quy tắc sinh tồn của họ. Quy tắc ấy sinh ra loại người như Lan Hiểu. Nhưng cũng chính cô Lan Hiểu ấy, khi đó đã khinh khỉnh liếc nhìn Phác Chính Hoa và nói, Phác Chính Hoa, về bản chất chúng ta cũng giống nhau, cô có gì cao quý hơn bọn tôi chứ?

Trong mắt mọi người, kể cả An Hỷ Nghiên, cô cũng chẳng cao quý hơn họ là bao.

Nàng bỗng nhiên hiểu ra lúc ấy An Huyền Trân có cảm nhận gì.

Sẽ có những lúc, con đường mà bạn chọn không giống với những người khác, dù bạn có mang theo nhiệt tình và thiện ý rất lớn thì người khác chưa chắc đã hiểu và thông cảm được. An Huyền Trân từng nói, thỉnh thoảng cô có cảm giác cô độc, là loại cô độc đến tuyệt vọng, không ai thấu hiểu được.

Bây giờ thì nàng đã hiểu, sau khi chị đã ra đi.

Thời gian trôi qua rất chậm, mỗi ngày trong Cổ Lâu dài như một năm. Phần lớn thời gian An Hỷ Nghiên không ở đó, thỉnh thoảng có những đêm, cô trở về với mùi nước hoa xa lạ trên người, nhẹ nhàng hôn lên thái dương nàng trong đêm tối.

Một Cổ Lâu trống rỗng không người là sự bồi thường lớn nhất anh có thể dành cho Phác Chính Hoa, cô hy vọng nàng phải biết cảm kích vì điều đó.

Dưới lầu có tiếng của bảo mẫu, sau đó là tiếng bước chân chậm rãi. Tiếng bước chân ấy là của An Hỷ Nghiên. Tiếng bước chân của cô rất đặc biệt, nếu để tâm thì sẽ phát hiện chân trái của cô bước mạnh hơn chân phải. Phác Chính Hoa vừa đếm tiếng bước chân cô vừa nhìn ra cửa. Sau sáu mươi bảy bước, cửa được mở ra.

“Ăn cơm tối thôi.”

Cô không có thói quen gõ cửa, lần này cũng vậy. Phác Chính Hoa ngoan ngoãn đứng lên khỏi ghế. Cô vươn tay ra, nàng liền tựa vào cô như chú chim nhỏ.

Hôm nay cô về rất sớm, lần đầu tiên muốn cùng ăn tối với nàng. Vết thương trên vai Phác Chính Hoa gần như đã lành, chỉ có lúc giơ tay lên là không thoải mái lắm. Chỗ vị viên đạn xuyên qua tạo thành một vết sẹo rất xấu. Nghe nói ở kiếp sau, vết sẹo này sẽ biến thành cái bớt, nhắc nhở nỗi đau đớn của kiếp này.

Phác Chính Hoa cúi đầu, lùa cơm vào miệng, chỉ còn mấy ngày nữa là phải đi học lại, nàng định dọn về ký túc xá. Giống như cô có việc của mình, nàng cũng muốn tiếp tục việc học. Phụ nữ như cô là sinh vật rất mau chán, nàng đã ngoan ngoãn rất lâu rồi, nếu không có kế gì mới mẻ thì e là cô sẽ chán nàng.

“Vết thương cũng sắp lành hẳn rồi, ngày mai tôi sẽ dọn về trường.”

Phác Chính Hoa nhẹ nhàng lên tiếng. An Hỷ Nghiên ở đối diện nghe thế thì khẽ ngước mắt lên, có vẻ không tán thành cho lắm.

“Nơi này không tốt sao?”

“Nơi này rất tốt, nhưng về ký túc xá sẽ tiện hơn cho việc đi học.”

“Ở đây cũng tiện vậy. Khi nào đi học lại tôi sẽ cho em một tài xế, chuyên đưa đón em.”

Ngữ khí của An Hỷ Nghiên chắc nịch, không thể thương lượng. Khoảng cách mười một tuổi giữa họ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Nàng có thể hiện mình chín chắn trầm tĩnh thế nào thì trong mắt anh, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Những gì cô đã trải qua khiến cô chỉ cần dùng một câu là có thể khiến cho nàng không phản bác được gì. Khẽ cắn môi, Phác Chính Hoa cau mày với vẻ ương bướng.

“Ngày mai tôi tự về.”

Đôi đũa của An Hỷ Nghiên thoáng khựng lại, cô liếc nàng một cái, dường như rất bất đắc dĩ.

“Được rồi, tùy em vậy.”

Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Những lúc cô không ở Cổ Lâu, nàng tìm từ trên xuống dưới khắp một lượt mà chẳng tìm được vết tích gì. Cô là một người rất cẩn thận, trước mắt còn chưa tin tưởng nàng đến vậy. Nhưng không sao, nàng có thể từ từ đợi.

Dường như hôm nay cô rất nhàn rỗi, theo lệ thường mỗi đêm cô đều phải đến Mộng Tử, nhưng hôm nay đồng hồ đã điểm bảy giờ mà cô vẫn ngồi trên sô pha không có ý định đi. Phác Chính Hoa cầm cuốn sách len lén nhìn cô, đúng lúc cô quay đầu qua, mắt chạm vào mắt nàng. Phác Chính Hoa giật nảy mình, suýt nữa là không cầm chắc cuốn sách trên tay. Động tác nho nhỏ này bị cô bắt gặp, khuôn mặt lạnh lùng cả buổi tối cuối cùng ấm áp hơn đôi chút.

An Hỷ Nghiên chưa bao giờ nói cho Phác Chính Hoa biết, thỉnh thoảng nàng để lộ vẻ ngạc nhiên hoặc ngơ ngác, kết hợp với ánh mắt tròn xoe trông rất đáng yêu.

Có thứ gì đó dâng lên trong lòng, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Lẽ ra đã đến lúc cô phải đi, nhưng lúc nãy nàng lại khăng khăng đòi chuyển đi nên… Từ góc nhìn của An Hỷ Nghiên, Phác Chính Hoa ngồi trên sô pha, một chân giẫm trên đó, một chân thòng ra ngoài. Thỉnh thoảng xem đến những chỗ thú vị, chân nàng sẽ đong đưa một chút. Mắt cá chân của nàng rất bé, bắp chân rất đẹp, cô đưa mắt nhìn lên trên, bắt gặp chiếc váy bằng vải cotton của nàng.

Năm mới vừa đến, nàng tròn hai mươi tuổi, đương độ thanh xuân, vẻ thanh xuân ấy càng nồng đượm khi nàng đứng dưới ánh dương rạng rỡ.

An Hỷ Nghiên vươn tay ra, cơ thể hướng về phía nàng.

“Phác Chính Hoa, em có biết trên lầu năm có phòng chiếu phim không?”

Phòng chiếu phim trên lầu năm đã lắp đặt từ lâu nhưng trước giờ không sử dụng. Đương nhiên Phác Chính Hoa biết, nhưng nàng vẫn làm ra vẻ vừa vui mừng lại nghi hoặc, dường như không tin cho lắm.

“Phòng chiếu phim?”

“Ừ.”

Biểu cảm ấy của nàng khiến An Hỷ Nghiên vui vẻ, cô đứng dậy đi về phía nàng.

“Lên xem không?”

Phác Chính Hoa gật đầu, cô liền quay người đi trước dẫn đường. Đi được vài bước, nàng bỗng nhiên từ đằng sau nhào tới, ôm chặt cổ cô. An Hỷ Nghiên nghiêng đầu qua, đôi mắt to dài của nàng híp lại, giọng nói mềm mại.

“Chị cõng tôi đi.”

Cô nhẹ nhàng cúi người, Phác Chính Hoa liền nhanh nhẹn nhảy lên lưng cô.

Bàn tay hơi thô sần của cô vòng qua hai đầu gối nàng, vịn vào bắp chân mịn màng của nàng. Trước giờ An hỷ Nghiên không phải là chính nhân quân tử gì, càng không có thứ gọi là “bàn tay lịch thiệp”. Nên tay cứ dán vào da thịt của nàng, chân bước lên lầu.

Họ chọn lựa giữa một đống đĩa phim, cuối cùng quyết định xem Kill Bill. Bộ phim này Phác Chính Hoa đã xem qua, đến giờ nàng vẫn nhớ kết cục của phần 2, nữ sát thủ sau khi giết được Bill đã nằm trên sàn nhà vệ sinh, gào khóc trong tuyệt vọng.

Phòng chiếu phim không bật đèn, hình ảnh trên màn hình lóe lên, khiến cho khuôn mặt của Phác Chính Hoa hơi nhợt nhạt. Nhưng An Hỷ Nghiên không thấy được điều này, phim chiếu chưa được nửa tiếng đồng hồ thì tay của cô đã đặt sát mép quần của nàng.

“Phác Chính Hoa.”

“Hả?”

“Tối nay được không.”

Bàn tay cô thô ráp, lòng bàn tay khô ráo, đặt trên làn da Phác Chính Hoa có cảm giác hơi nóng. Nàng tựa vào ngực cô, chân của cô vòng qua nhốt nàng trong vòng vây của mình. Lúc tay của cô từ từ cuộn chiếc váy lên, nắm tay của Phác Chính Hoa cũng ngày càng siết chặt.

Dường như bất luận thế nào, đều không thoát được chuyện này.

Cô gái trên màn hình bắt đầu cuộc tàn sát đẫm máu, những hình ảnh máu me không ngừng lóe lên. Phác Chính Hoa nhắm mắt lại, từ từ tựa vào lòng An Hỷ Nghiên. Tay kia của cô sờ lên bờ vai nàng, dưới lớp áo, chỗ bị đạn bắn xuyên qua nhìn hơi xấu xí, khiến cô dừng lại trong giây lát.

Cô cúi đầu, môi dịu dàng đặt lên vết sẹo, nhẹ nhàng liếm nó, giống như con thú hoang đang giúp đồng loại chữa thương.

Phác Chính Hoa ngửa cổ lên, phát ra một tiếng thở như đau đớn. Vết sẹo đang kéo da non, môi cô vừa chạm vào, cảm giác đau và ngứa như xuyên qua lớp da thấm vào tim nàng. Nàng nằm trong lòng cô run rẩy. Ánh mắt cô tối lại, như nhận được ám chỉ, vươn tay siết chặt nàng vào lòng, lưỡi nhẹ nhàng liếm láp vết sẹo mới lành ấy.

Chút đau đớn kia không át được cảm giác nhột nhạt kéo dài. Phác Chính Hoa như chú cá mắc cạn, mà An Hỷ Nghiên lại là chiếc phao cứu sinh duy nhất của nàng. Bên tai tràn ngập tiếng thở hổn hển của nàng, nàng hơi hé miệng, dưới ánh sáng lờ mờ có vẻ đầy cám dỗ.

Tay của cô sờ soạng vào dưới lớp váy, khám phá lãnh địa của nàng. Phác Chính Hoa ôm lấy hông cô theo bản năng, cơ thể trẻ trung uốn cong lên. Nàng như một quả ô liu còn xanh, mang theo vị chát chát.

Trước giờ khả năng tự kiềm chế của An Hỷ Nghiên rất tốt, nhưng lần này lại mất kiểm soát. Mỗi tấc da thịt trong bàn tay cô đều toát lên vẻ xinh đẹp trái ngược hẳn với hình ảnh chém giết trên mà hình. Chiếc nút áo trên cổ được cởi ra, cảm giác kích thích khiến cô khó chịu. Lúc cô ôm nàng nằm xuống thảm, Phác Chính Hoa nghe thấy giọng nói khàn khàn vì kìm nén của cô.

“…Em từng thuộc về ai chưa?”

Ngực nàng phập phồng, nhấp nhô lên xuống theo hơi thở dồn dập của cô. Nàng giống như một tù nhân bị giam cầm trên đảo hoang, không có lối thoát. Tay lùa vào mái tóc cô, hai chóp mũi cọ vào nhau, giọng của Phác Chính Hoa nghe như tiếng nức nở, kèm theo vẻ lúng tùng vì bị dục vọng giày vò.

“Không…”

Tấm thảm mềm mại chưa từng thấy, được làm bởi bàn tay của thợ thủ công người Ba Tư. Cảm giác mềm mại ấy ôm trọn tấm lưng nàng, khiến nàng cảm thấy mình như đang được bông gòn bao phủ, không hít thở nổi. Nàng nhớ đến khuôn mặt của An Huyền Trân, nhớ tới khát vọng lớn lao mà cô đã hứa trong sự kiêu ngạo và ngượng ngùng, nhớ tới hơi thở của cô mỗi khi dán sát tai nàng. Nàng lại nhớ đến lúc nhỏ đứng giữa một đám người, ngây ngốc quỳ xuống theo lời dặn của nàng, dập đầu lạy cha mẹ đã chết đi vì ma túy.

Lệ tràn ra khóe mắt, chảy nhanh vào mái tóc nàng. Cơ thể An Hỷ Nghiên ập tới, giống như một cơn ác mộng trong giấc ngủ trưa, không tỉnh lại được, không thoát ra được. Phác Chính Hoa đưa tay níu chặt chiếc gối ôm đặt bên mép thảm, cảm giác trong lòng bàn tay mềm mại, chiếc thảm dưới lưng cũng mềm mại, chỉ có cô, trên đời này cũng chỉ có cô là mang theo vẻ cứng rắn ngang tàng, giẫm nát sự tôn nghiêm mà nàng cố giữ thành mảnh nhỏ.

Nàng cắn môi nhưng cuối cùng vẫn bật ra thành tiếng nghẹn ngào.

Giọt nước mắt ấy có thể là vì đau đớn, suy cho cùng thì nàng chỉ là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời. An Hỷ Nghiên tạm dừng lại, thỉnh thoảng thì thầm vào tai nàng những lời dỗ dành. Hai tai ong cả lên, Phác Chính Hoa ra sức cắn chặt môi. Giọng của cô dịu dàng chưa từng có, nhưng nàng không nghe rõ được gì.

Nhọc nhằn nghiêng đầu qua, nàng nhìn thấy cô gái người Nhật chết trong tay nữ chính. Thông qua màn hình, bốn mắt họ nhìn nhau, Phác Chính Hoa bỗng hâm mộ cô ta, không cam lòng thì đã sao, cuối cùng cũng được giải thoát. Còn nàng thì phải sống, sống thật lâu, thật lâu.

Trong tiếng thở dồn dập, An Hỷ Nghiên kề sát vào má nàng, ôm chặt cơ thể tươi trẻ đang không ngừng run rẩy.

Bóng đêm giăng kín.

Giọng cô trầm khàn vang lên từ tiếng một:

"Sau này, tôi sẽ bảo Từ Lân giúp em mang thai. Đứa bé sẽ mang dòng máu của tôi và em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro