C18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bức rèm che nắng màu xanh đậm kéo lại, có tia nắng lờ mờ chen qua khe hở. Chiếc váy trắng bị ném dưới giường, cuộn thành một đống nhăn nhúm. Cánh tay của An Hỷ Nghiên khoác lên eo Phác Chính Hoa, trong giấc ngủ Phác Chính Hoa vẫn bị người phụ nữ không biết đủ này giày vò, từ phòng chiếu phim cho đến phòng của cô. Người toát đầy mồ hôi lạnh, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, mày nàng cau lại. Cánh tay trên hông càng siết chặt, hơi thở phả vào vùng nhạy cảm sau gáy, hơi ấm ấy là của An Hỷ Nghiên.

Cô ôm nàng từ phía sau, vùi đầu vào cổ nàng. Xương quai xanh của nàng có những vết đỏ cái đậm cái nhạt, cô nhẹ nhàng hôn lên đó. Phác Chính Hoa không thoải mái lắm càu nhàu một tiếng, nhích tới nhích lui trong lòng cô.

Cọ mặt vào mái tóc đen mềm mại của nàng, ánh mắt An Hỷ Nghiên thật dịu dàng.

“Phác Chính Hoa…”

Thấy nàng chưa chịu dậy, cô áp sát vào tai nàng, cắn nhẹ lên trái tai.

“Phác Chính Hoa bé nhỏ…”

Cõi mộng tan biến, ý thức dần tỉnh táo, Phác Chính Hoa nhíu mày, cùng với sự tỉnh táo là cả người đều đau nhức. Nàng nằm trong chăn, vết sẹo trên vai lộ ra ngoài, cơ thể trong chăn bị ai đó ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Dậy rồi à?”

Tâm trạng của An Hỷ Nghiên rất vui vẻ, có lẽ là vì sự hốt hoảng và ngây ngô của nàng tối qua. Phác Chính Hoa há miệng, cổ họng như có lửa đốt, khô khốc khiến nàng cảm thấy đau rát.

“Em muốn uống nước.”

Vẻ lạnh lùng ngày xưa bị ánh mắt yếu đuối này che lấp. Phác Chính Hoa không muốn bị An Hỷ Nghiên nhìn thấy bộ dáng của mình, ít nhất là không nên khiến cô cảm thấy bộ dáng này của nàng là vì cô. Nhưng An Hỷ Nghiên như muốn làm trái ý nàng, cô cúi đầu hôn lên mắt nàng, là vẻ thỏa mãn sau cơn ân ái.

“Mệt à?”

Cảm giác phiền muộn trong lòng lại kéo tới. Phác Chính Hoa nhếch môi lên, lần này vẻ quyến rũ không ở trong ánh mắt mà ở tại cơ thể đang sáp lại gần của nàng. Tựa hờ vào lòng An Hỷ Nghiên, nàng nghe cô hỏi bâng quơ.

“Còn về trường nữa không?”

“Về chứ.”

Nàng lên tiếng, giọng hơi khàn.

Cằm bị nắm lấy, Phác Chính Hoa bị buộc phải ngẩng đầu lên. An Hỷ Nghiên có vẻ bất đắc dĩ, cắn nhẹ lên chóp mũi của nàng một cái, giọng cô mang theo tiếng thở dài.

“Sao em lại bướng như thế.”

Nghiêng đầu đi, tránh khỏi bàn tay cô, Phác Chính Hoa mỉm cười ngồi dậy, mái tóc đen xõa tung trên lưng, che khuất da thịt nõn nà. An Hỷ Nghiên đưa tay sờ lên hông nàng một cái, có vẻ chưa thỏa mãn.

“Dậy bây giờ luôn à?”

“Còn không chịu dậy, e là cô chủ An lại nổi thú tính. Chị thương xót em chút đi, còn đau đây này.”

Phác Chính Hoa đưa tay vơ lấy chiếc váy, mặc vào ngay trước mặt An Hỷ Nghiên. Ánh mắt cô luôn nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên vai nàng, đó là nơi nhạy cảm nhất, mà sự xuất hiện của nó, lại có liên quan đến cô.

Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng An Hỷ Nghiên. Cô kéo lấy tay Phác Chính Hoa, cân nhắc chút rồi cười.

“Phác Chính Hoa, chiều chị dẫn em đến một nơi, được không?”

“Chiều nay em phải về rồi.”

Tuy ngoài miệng thì nói thế nhưng cơ thể nàng vẫn tựa vào lòng cô. An Hỷ Nghiên khoác lấy eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ngoan nào, hôm nay ở thêm một đêm nữa, mai chị lái xe đưa em về.”

Phác Chính Hoa còn muốn nói gì đó thì cô đã cúi đầu hôn nàng. Có lẽ vì triền miên cả đêm qua, lưỡi cô vừa tiến vào liền nhận được sự đáp trả có chút do dự của nàng. Quấn lấy nàng, An Hỷ Nghiên nheo mắt lại, nhìn thấy đôi má đào ửng đỏ của nàng gần ngay trước mắt.

Nhẹ nhàng rút lui, Phác Chính Hoa tựa vào vai An Hỷ Nghiên thở dốc. Tay cô vuốt ve tấm lưng nàng như vỗ về an ủi, giọng rất dịu dàng nhưng mang theo vẻ kiên quyết không khoan nhượng.

“Nghe lời nào.”

“Ừ.”

Giọng Phác Chính Hoa nhỏ như muỗi kêu.

Sao tiết lập xuân, khí trời Lăng Xuyên dần ấm lên. Tắm rửa xong, An Hỷ Nghiên đứng trước gương lau khô tóc, quay đầu lại thì thấy Phác Chính Hoa vẫn uể oải tựa vào sô pha. Cô quay vào gương, trong gương cũng phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của nàng. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt cô, Phác Chính Hoa ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn qua và cười hì hì.

“An Hỷ Nghiên, phòng của chị đúng đơn giản, em còn tưởng cô chủ lớn như các người trong phòng sẽ có két sắt hay gì đó chứ.”

“Chị không thường ở đây.”

An Hỷ Nghiên đi tới, ném chiếc khăn vào lòng nàng, nháy mắt trời đất tối sầm, Phác Chính Hoa đã bị cô bế ngồi trên đùi mình. Đầu tóc ướt sũng kề sát lại, giọng cô hơi trầm.

“Lau giúp chị.”

Khăn được đặt lên, An Hỷ Nghiên cúi đầu, không ai nhìn rõ mặt của ai. Nếu lúc này nàng dời tay xuống một chút, tỷ lệ ngộp chết chị ta là bao nhiêu? Phác Chính Hoa nghĩ thầm trong bụng, động tác trên tay có vẻ không tập trung lắm. An Hỷ Nghiên đặt tay trên hông sau của nàng, thấy nàng thất thần thì tay siết lại, chân nâng lên, Phác Chính Hoa liền trượt hẳn vào lòng cô, mềm mại dán chặt vào cơ bụng cô.

Cô ngẩng đầu nắm lấy chiếc khăn với nụ cười khẽ.

“Yếu như mèo, lau sao khô được chứ.”

“Sao chị không dùng máy sấy tóc?”

Phác Chính Hoa giãy một chút, định đứng lên lấy thì bị cô chặn lại, đành phải cúi đầu nhìn cô.

“Dùng máy sấy sẽ đau đầu.”

Cô nhìn vào mắt nàng, giải thích một cách nhẹ tênh.

“Có lẽ trước đây để lại di chứng gì đó.”

“Trước đây? Trước đây là khi nào?”

Phác Chính Hoa bắt được sơ hở trong lời nói của cô, mắt sáng lên.

Nhưng cô lại không chịu nói tiếp, dùng đầu óc ướt sũng cọ vào cổ nàng. Phác Chính Hoa la một câu “đừng đùa”, lùi về phía sau tránh ra nhưng lại bị cô giữ trên đùi mình. Nàng cố ngửa nửa người trên ra sau, bị mái tóc cô làm cho ngứa ngáy phải bật cười. Đưa tay níu lấy cổ áo cô, đầu gác lên xương quai xanh của cô, nàng nói:

“Được rồi được rồi, chị không muốn nói thì thôi, em chỉ tò mò thôi mà.”

“Sau này chị sẽ kể cho em nghe.”

An Hỷ Nghiên véo hai má nàng, vừa buông tay ra, nàng liền trốn khỏi lòng cô nhanh như chú thỏ. Cô bật cười  bất đắc dĩ, vừa mở tủ quần áo vừa nhắc nàng.

“Về phòng thay quần áo đi, chúng ta ăn cơm xong là đi ngay.”

Về phần đi chỗ nào, Phác Chính Hoa hỏi mấy lần mà cô chỉ cười rất bí mật. A Dương đã đậu xe dưới lầu từ sớm, hai người một trước một sau xuống lầu, gã thấy An Hỷ Nghiên đi phía trước, mặt như có gió xuân thổi qua. Người phía sau cô cũng từ chỗ tối bước ra, lúc đó Phác Chính Hoa đang nhìn vào lưng An Hỷ Nghiên, đôi mày nhíu lại như có gì đó rối rắm trong lòng.

A Dương cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được lạ chỗ nào. Từ lúc xuất hiện đến bây giờ, cô gái này luôn cho gã một cảm giác không lành. Càng là người không có sức sát thương thì càng ẩn chứa những bí mật nguy hiểm. Có điều dĩ nhiên An Hỷ Nghiên đã quá hiểu điều này, đâu đến lượt gã phải nhắc nhở.

Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Phác Chính Hoa theo sau An Hỷ Nghiên, hơi nghi hoặc.

“Dẫn em đến tái khám à?”

“Không phải tái khám, lát nữa em sẽ biết.”

Thang máy lên lầu sáu, khu đó là phòng làm việc riêng của các bác sĩ. Lúc nằm viện, Phác Chính Hoa đã từng đến đây, bác sĩ chính của nàng tên là Từ Lân, phòng làm việc ở tầng này. Từ Lân và An Hỷ Nghiên dường như là đã quen nhau từ rất lâu, trước kia Phác Chính Hoa đã nghe ngóng được ít manh mối.

Chút manh mối này bao gồm, quan hệ ám muội giữa Từ Lân và Hứa Suất Trí.

“Trước kia chưa giới thiệu với em, Từ Lân là bạn lâu năm của chị, ngoại trừ là bác sĩ ở đây, cô ấy còn là một thợ xăm rất xuất sắc.”

Đứng trước cửa, An Hỷ Nghiên nắm tay Phác Chính Hoa, dường như cảm thấy lúc này mình đang chuẩn bị cho nàng một bất ngờ lớn.

“Phác Chính Hoa, vết sẹo đó rất khó coi, chúng ta xăm chữ lên cho đẹp nhé. Sẵn tiện thực hiện kế hoạch có baby luôn."

Nụ cười trên mặt Phác Chính Hoa bỗng trở nên cứng đờ, trước khi cơn hoảng loạn trong lòng bộc lộ ra ngoài, nàng ho khan vài tiếng để che giấu cảm xúc của mình.

“…Xăm mình? Có baby?”

“Ừ.”

An Hỷ Nghiên ôm nàng, hôn nhẹ lên thái dương của nàng.

“Dù sao thì vết sẹo ấy cũng là do chị mà ra, con gái đều không thích trên người có sẹo, chúng ta che nó đi nhé. Còn trước sau gì cũng phải có baby. Em đừng tự tạo áp lực cho mình.”

Không cho Phác Chính Hoa thời gian chần chừ, cô đã nắm lấy tay nàng, đẩy cửa phòng làm việc ra. Từ Lân mặc áo blouse trắng ngồi bên trong, xem ra chờ đợi đã lâu.

“Đến rồi à?”

Phác Chính Hoa cảm thấy mình lại bị đẩy ra ngoài đảo hoang, xung quanh toàn là nước biển lạnh lẽo, sâu không thấy đáy. Có một giọng nói xa lạ đang hỏi nàng: Ngươi đã không thuộc về mình, trước khi lên tới bờ ngươi có bằng lòng trao cơ thể mình cho ma quỷ? Nàng lắc đầu trong nước mắt, nói tôi phải rút lui trong an toàn, cuối cùng tôi sẽ có cuộc sống của riêng mình, tôi phải mang theo niềm tin của An Huyền Trân mà sống tiếp.

Nhưng thực tế không ai nghe thấy nàng nói, nàng nhìn thấy Từ Lân viết một chữ Hani thật đẹp trên giấy, An Hỷ Nghiên đứng bên cạnh nghiêm túc nói chuyện với cô ta, họ muốn xăm chữ này lên vết sẹo của nàng, giống như những phạm nhân phạm tội tày đình thời xưa, trước khi được thả, bị khắc những chữ nhục nhã trên mặt.

Trước khi bắt đầu xăm. Nàng và cô đã được Từ Lân hướng dẫn làm những thứ để hoàn thành phần thụ tinh.

Chữ Hani ấy là tên của An Hỷ Nghiên. Đối với Phác Chính Hoa mà nói, điều nhục nhã nhất trên thế giới này cũng không chỉ như thế.

Bắt lấy cổ tay An Hỷ Nghiên, sắc mặt Phác Chính Hoa tái nhợt.

“An Hỷ Nghiên, em không muốn xăm mình, em sợ đau.”

Sắc mặt cô rất tệ, trán toát mồ hôi lạnh. An Hỷ Nghiên nhíu mày, Từ Lân cũng nghi hoặc bước tới.

“Sao tự nhiên sắc mặt lại như thế? Có phải bị bệnh gì không?”

Phác Chính Hoa lắc đầu, vẫn nói câu ấy.

“Em không muốn xăm mình.”

An Hỷ Nghiên đưa tay chạm vào trán nàng, không nóng như cô nghĩ. Cô đến gần nàng hơn, định nói gì đó thì Từ Lân đứng bên cạnh bỗng nhiên bật cười, giải vây giúp nàng.

“Chị Nghiên à, nhìn xem cô khiến bạn gái mình sợ tới mức nào rồi, không muốn xăm thì thôi, không sao đâu.”

Nhờ câu này, khuôn mặt vốn mang theo vẻ nghi ngờ của An Hỷ Nghiên cũng thả lỏng ra. Cô khẽ ôm nàng, cảm thấy dở khóc dở cười.

“Phác Chính Hoa, chị không biết thì ra em nhát gan đến vậy.”

Lòng vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng, Phác Chính Hoa dán mặt vào áo sơ mi của cô, chất vải hơi thô ráp nhưng nàng lại không cảm thấy đau, chỉ nhỏ giọng xác nhận lại.

“…Vậy không xăm nữa?”

Từ Lân cười càng tươi hơn.

“Không xăm thì thôi. Cô như thế, chị Nghiên có gác đao lên cổ tôi cũng không dám xăm.”

Lúc cười, ánh mắt cô rất trong trẻo, thoạt nhìn khác hẳn với A Dương và Đào Tử bên cạnh An Hỷ Nghiên. Phác Chính Hoa thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này mình thật vô dụng, nàng xấu hổ đứng thẳng dậy, ngượng ngùng cười.

“Làm mất thời gian của chị rồi.”

“Đâu có gì. Lúc nào tôi cũng có thời gian dành cho chị Nghiên. Lúc nào rảnh đến thực hiện bước cuối cùng. Khi nào có hỷ mạch nhớ báo tôi.”

Từ Lân cười rồi bỏ tờ giấy có viết chữ vào trong ngăn kéo. An Hỷ Nghiên ôm eo Phác Chính Hoa, nếu đã không xăm thì chào hỏi vài câu rồi về ngay. A Dương không ngờ lại nhanh như vậy, lúc mở cửa xe gã còn nghi hoặc nhìn Phác Chính Hoa một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt nàng. An Nguyện nhìn gã bằng ánh mắt ngơ ngác, gã vội vã lắc đầu nói không có gì.

Cảm giác kỳ lạ ấy ngày càng mãnh liệt.

“Chị Nghiên, chúng ta về Cổ Lâu à?”

Nhìn vào kính chiếu hậu, A Dương hỏi.

An Hỷ Nghiên ừ một tiếng, quay đầu qua, Phác Chính Hoa ngồi rất xa cô, nghiêng đầu nhìn vườn hoa bên ngoài ngẩn người. Từ bóng lưng ấy, cô cảm nhận được cảm xúc của nàng, lòng đoán chắc là trước khi đi xăm không chịu nói với nàng một tiếng nên giờ nàng làm mình làm mẩy với cô. Cảm giác mới mẻ vì con mồi vừa sập bẫy còn đó, An Hỷ Nghiên vẫn vui vẻ dỗ dành nàng. Cô đưa tay vuốt nhẹ sau gáy của nàng với vẻ lấy lòng, giống như đang vuốt ve con mèo cưng của mình.

Phác Chính Hoa quay đầu lại, nhìn cô với vẻ lạnh nhạt.

“A Dương, thả màn ngăn xuống đi.”

An Hỷ Nghiên nói nhỏ một câu, không biết A Dương đã nhấn thứ gì mà giữa ghế trước và ghế sau xuất hiện một vách ngăn rất dày. Vẻ mặt Phác Chính Hoa hơi thay đổi, nàng biết có lẽ cô không muốn nhìn thấy mình khép nép dỗ dành phụ nữ nên cười khẽ một tiếng, hất mặt lên nhìn cô.

“An Hỷ Nghiên, chị nhiều trò thật nhỉ.”

Đây là câu mỉa mai, nhưng khi thốt ra từ miệng nàng thì lại mang theo chút giận dỗi và nũng nịu. An Hỷ Nghiên ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng mình. Cơ thể mềm mại ấy bị ôm chặt, lòng cô mới cảm thấy thỏa mãn và dễ chịu.

“Không nhiều chiêu trò thì làm sao thu phục được em.”

“Cái này cũng vì tôi sao?”

Phác Chính Hoa gõ vài cái lên tấm vách ngăn.

“Trang bị chuyên nghiệp thế này, chị đã vui vẻ với bao nhiêu người trong này rồi hả?”

Bộ dáng vênh mặt hất hàm của nàng làm An Hỷ Nghiên bật cười, tay cô đặt lên hông nàng, dựa sát vào tai nàng.

“Thế nào, Phác Chính Hoa bé nhỏ muốn thử làm trên xe ư?”

Hương thơm trên người nàng khiến cô cảm thấy hơi khô nóng, vậy mà nàng còn muốn né tránh sự đụng chạm của cô, miệng thì đanh đá.

“Ai muốn làm với chị, nói không chừng băng ghế sau này đã có không ít người nằm.”

An Hỷ Nghiên dùng một tay nắm chặt hai cổ tay của nàng, kéo chúng lên cao, ép vào cửa kính. Phác Chính Hoa bị buộc phải ưỡn người lên, bị cô kiềm chế không thể nhúc nhích. Cô đưa tay kéo khóa quần jean của nàng, môi lượt lung tung giữa khóe môi và cổ nàng, nhỏ giọng giải thích:

“Không có, em là người đầu tiên.”

Phác Chính Hoa cong đầu gối lên, đẩy cô ra xa hơn một chút, vì bị cô chọc ghẹo nên hơi thở cũng hơi dồn dập.

“An Hỷ Nghiên, chị đừng hòng gạt được tôi. Nếu không có chuyện gì thì ai rảnh mà lắp thứ này trong xe chứ.”

Sự bướng bỉnh của nàng khiến cô tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không đành lòng bức nàng. Một lúc sau, An Hỷ Nghiên mới thở dài một hơi.

“Vách ngăn này có công dụng khác, bàn chuyện làm ăn trong này khá là…”

Cô dừng lại một chút, dường như đang tìm từ ổn thỏa nhưng lập lờ.

“Khá là thích hợp.”

Phác Chính Hoa không nói chuyện, trên mặt đầy vẻ hoài nghi và không tin tưởng. Thật ra nàng biết An Hỷ Nghiên đang nói thật, loại giao dịch ấy xảy ra trên xe cũng không có gì lạ. Giả vờ ngây thơ, Phác Chính Hoa ôm lấy cổ cô, nửa nũng nịu nửa buồn bã nhìn cô.

“An Hỷ Nghiên, sao em lại cảm thấy chị có rất nhiều chuyện còn giấu em, cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta còn rất xa.”

Hơi thở của cô đã ổn định lại, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, giọng rất thản nhiên.

“Sao lại nói thế?”

“Có ai đó đã từng nói, con gái sau khi trao mình xong thì sẽ lo được lo mất. Chị còn muốn em có con của chúng ta.”

Phác Chính Hoa thả chân xuống, cô thuận thế bế nàng lên, nàng liền tựa vào lòng cô.

“An Hỷ Nghiên, em là một người không có gì cả, nhưng chị lại khiến em lo được lo mất.”

Như đang nhắc nhở, An Hỷ Nghiên, đây là vinh dự của chị đấy.

Không lâu trước đó, cô đã từng cảm thấy việc mình nhớ tên Phác Chính Hoa là vinh dự của nàng. Từ mức độ tự phụ mà nói, họ là một đôi trời đất tạo nên. An Hỷ Nghiên đùa nghịch mái tóc nàng, cảnh vật bên ngoài cho thấy đã gần đến Cổ Lâu, câu “lo được lo mất” của nàng được cô nghiền ngẫm khá lâu, cư nhiên cảm thấy có vị ngọt ngào.

Cô cúi đầu, ngón tay cái vuốt ve bờ môi xinh đẹp của nàng.

“Sau này đi, sau này chị sẽ từ từ kể hết cho em nghe.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro