C24: Từng chung một mộng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi A Dương chấm dứt cuộc đời, gã được nghe rất nhiều chuyện. Những chuyện đó do Phác Chính Hoa kể. Nàng ngồi trên băng ghế sau, khuôn mặt tươi trẻ, thậm chí có thể nói là non nớt, giống như nụ hoa đang chờ ngày nở rộ. Hai tay nàng khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí. Khi đó A Dương còn chưa biết rằng đó chính là người cuối cùng gã gặp được trong cuộc đời, là giọng nói cuối cùng gã nghe thấy.

Nàng nói:

“A Dương, anh theo An Hỷ Nghiên đã rất lâu nhỉ, chị ta tin tưởng anh thế kia mà. Nhưng tôi phát hiện anh cũng không hề trung thành tận tụy như anh thể hiện ra ngoài. Lòng trung thành của anh được xây dựng trên cơ sở rất nhiều lợi ích, chẳng hạn như phụ nữ. Một khi anh ta không chia sẻ quyền lợi với anh thì anh sẽ trở nên rất hậm hực, thậm chí muốn dùng một số thủ đoạn xấu xa để khôi phục trạng thái ban đầu. Những cũng dễ hiểu thôi, loại người như các anh thì có gì tốt đẹp chứ, cũng như nhau cả mà.”

Nàng nói:

“Anh muốn gì đây? Giấu đồ của tôi, muốn dùng nó để uy hiếp tôi? Đúng vậy, anh là anh em vào sinh ra tử với An Hỷ Nghiên, chị ta sẽ tin tưởng anh hơn tôi. Nhưng A Dương à, con người anh có một điểm không được tốt cho lắm, chính là không thức thời. Trước kia tôi hay thấy anh theo sau An Hỷ Nghiên nói những lời không nên nói, vẻ mặt của chị ta thật ra là đang cố nín nhịn, anh không nhận ra sao? Hôm nay anh đưa tôi đến trường, sau đó sẽ ngả bài với tôi ư? Có ích gì chứ, anh nghĩ tôi chỉ có một cái máy nghe lén ấy sao?”

Nàng nói:

“Có điều anh cứ yên tâm, An Hỷ Nghiên rất tốt với anh, tôi sẽ không phá hỏng hình tượng của anh trong lòng chị ta. Sau này mỗi khi nhớ đến anh, chị ta vẫn sẽ nói anh là anh em vào sinh ra tử với chị ta, hơn nữa còn nói thêm một điều thế này. Chị ta sẽ nói với những người khác rằng A Dương rất tốt, năm đó xe xảy ra vấn đề, cậu ấy đã liều mình bảo vệ người con gái tôi yêu. Thế nào, kết cục như thế có khiến anh hài lòng không?”

Xe chạy bon bon trên con đường thẳng tắp, tay A Dương vẫn nắm chặt vô lăng nhưng khó mà giữ được bình tĩnh. Một con dao bấm cắm vào động mạch trên cổ anh ta, chiếc xe đảo qua đảo lại, cái phanh dưới chân có giẫm mạnh thế nào cũng không có tác dụng. Trong kính chiếu hậu, Phác Chính Hoa đang nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của A Dương, nàng không biết rằng mắt mình cũng đang đỏ ngầu. Trong tình cảnh đó, không phải gã chết thì nàng vong.

Từ Cổ Lâu về trường học phải trải qua một khúc đường vắng vẻ, vào buổi sáng con đường này càng ít xe qua lại. Phác Chính Hoa lạnh lùng nhìn vẻ kinh hoàng và tuyệt vọng của A Dương. Trước khi chiếc xe đâm vào rào chắn bên đường, nàng đưa tay rút con dao bấm kia ra. Cùng với máu tươi bắn ra là cảm giác khoái trá dâng lên trong lòng. Ai dám đảm bảo A Dương không có trách nhiệm trong cái chết của An Huyền Trân chứ?

“A Dương, hãy nhớ kỹ, người lấy mạng anh hôm nay là Phác Chính Hoa , nhưng mũi dao này là tôi đâm thay cho An Huyền Trân.”

Chiếc Maserati màu đen lao nhanh về phía rào chắn, Phác Chính Hoa lấy tinh thần, mở cửa sau cửa xe nhảy ra ngoài, con dao bấm trong tay bị nàng ném xuống sông. Nàng phải cảm ơn An Hỷ Nghiên, đêm giao thừa ấy đã huấn luyện khiến cho giờ phút này nàng sử dụng loại dao này vô cùng thành thạo. Đầu xe đâm vào rào chắn, nàng móc cái bật lửa trong túi ra, dồng thời gọi điện thoại cho An Hỷ Nghiên.

Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, Phác Chính Hoa ngã nhào xuống đất, vào giây cuối cùng An Hỷ Nghiên ở đầu bên kia nghe thấy tiếng kêu “Hani” đầy kinh hãi và tuyệt vọng của nàng. Ngọn lửa ngút trời làm Phác Chính Hoa nhắm mắt lại. Những gì có thể làm nàng đều đã làm xong, sau đó tùy vào ý trời thôi.

“Thế là thế nào? Mới vài ngày lại đưa vào viện nữa rồi.”

Từ Lân nhíu mày nhìn Phác Chính Hoa hôn mê trên giường bệnh. Chuyện này thật sự rất nghiêm trọng, ngay cả Hứa Suất Trí cũng bị gọi tới chăm sóc phụ. Nắm tay Từ Lân, Hứa Suất Trí thở dài một hơi.

“Hani nói xe bị cháy rụi, e là A Dương cũng thành tro rồi. Đành phải chờ Phác Chính Hoa tỉnh lại hỏi thử xem, trước giờ A Dương lái xe rất cẩn thận, rốt cuộc sao lại xảy ra chuyện lớn thế này.”

“A Dương?”

Từ Lân nghĩ một chút, liên hệ cái tên ấy với một khuôn mặt hơi ốm và sắc.

“Là cái người hay đi theo chị Nghiên ấy hả, cậu ta xảy ra chuyện bên cạnh chị Nghiên còn có ai không?”

“Vậy nên mới chuẩn bị gọi Lão Đổng từ Việt Nam về. Đào Tử quanh năm suốt tháng lo chuyện bên ngoài, bên cạnh Hani không có ai sao được.”

Hứa Suất Trí lại thở dài, quay đầu qua nhìn Phác Chính Hoa với những vết thương che kín người.

“Có điều cô gái này cũng thật xui xẻo, đi theo Hani không lâu đã phải thương tích đầy người.”

Từ Lân nắm tay Hứa Suất Trí như muốn an ủi nàng.

Mãi đến chiều ngày hôm sau, Phác Chính Hoa mới thoát khỏi cơn hôn mê. Từ Lân đang thay bình dịch cho nàng, thấy thế thì cúi đầu, hỏi khẽ.

“Tỉnh rồi à?”

Thật ra nàng đã tỉnh lại được một lúc, nhưng phải đợi ý thức hoàn toàn khôi phục mới mở mắt ra. Trong cơn mơ màng, Phác Chính Hoa há miệng, chỉ cảm thấy cổ họng khô và đau rát.

“Hani?”

Từ Lân mỉm cười, cúi đầu gần hơn.

“Tôi không phải là Hani, để tôi kiểm tra tình hình của cô trước rồi sẽ gọi Hani của cô vào.”

Phác Chính Hoa gật đầu một cách khó nhọc.

Nàng bị thương bao nhiêu, ngoại trừ những chỗ bị xây xát khi ngã xuống thì chỉ bị một vết bỏng nhỏ. Chẳng qua lúc đó nàng nằm gục dưới đất, cả người đều là máu nên làm An Hỷ Nghiên giật mình, khăng khăng đưa nàng vào phòng chăm sóc đặc biệt. Từ Lân kiểm tra một lát thấy nàng không có vấn đề gì thì mới gọi điện thoại cho An Hỷ Nghiên. Phác Chính Hoa ngửa đầu nhìn trần nhà, bình tĩnh suy nghĩ lát nữa phải giải thích thế nào.

Thân phận của A Dương không rõ ràng, An Hỷ Nghiên sẽ không để cảnh sát nhúng tay vào, hơn nữa còn sẽ che giấu chuyện này. Không có lực lượng chuyên nghiệp điều tra, nàng sẽ không bị moi ra bất cứ sơ hở nào. Về phần tại sao chiếc xe lại đâm vào rào chắn, Phác Chính Hoa nhắm mắt lại, môi mím chặt.

Nếu nàng không đánh giá thấp An Hỷ Nghiên thì có lẽ bây giờ cô đã phát hiện ra chiếc cúc trong túi áo khoác của nàng. A Dương đã chết, người chết không thể nói chuyện, vậy cả câu chuyện này đều sẽ do mình Phác Chính Hoa kể lại. Nàng chấp nhận qua chuyện này mình sẽ bị An Hỷ Nghiên nghi ngờ, nhưng không quan trọng, những chứng cứ lấy từ máy nghe lén trong điện thoại An Hỷ Nghiên có lẽ đã đủ, kế hoạch của nàng sắp thu lưới được rồi.

Cửa phòng bệnh được đẩy ra, đồng thời với An Hỷ Nghiên đi vào, biểu cảm trên mặt Phác Chính Hoa trở nên dịu lại, lộ ra vẻ ấm ức và mừng rỡ vì sống sót sau tai nạn.

“Hani…”

“Em tỉnh rồi à?”

An Hỷ Nghiên cúi người xuống, hôn lên giữa đôi mày của nàng.

“Có đau lắm không?”

Phác Chính Hoa nhọc nhằn gật đầu, như nhớ ra điều gì, nàng chần chừ hỏi:

“A Dương… anh ta thế nào rồi?”

“Cậu ấy ở trong xe, có lẽ là chết ngay tại chỗ.”

Mắt lập tức trợn to, mang theo nỗi sợ hãi kinh hoàng và không dám tin, môi Phác Chính Hoa run run nhưng lại không thể nói được gì. An Hỷ Nghiên đau lòng, nhưng vẫn sầm mặt lại, vừa vỗ nhẹ tay nàng như an ủi vừa dè dặt thăm dò.

“Phác Chính Hoa, đừng sợ, nói với chị xem lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Là A Dương đẩy em ra ngoài…”

Khó khăn lắm Phác Chính Hoa mới run rẩy lên tiếng, mắt đỏ hoe.

“Là anh ấy đã cứu em…”

“Trước giờ A Dương luôn lái xe rất cẩn thận, sao xe lại đâm vào rào chắn?”

An Hỷ Nghiên dựa vào sát hơn, gần đến nỗi có thể nhìn thấy con ngươi màu nâu của Phác Chính Hoa. Dường như nàng nhớ tới điều gì, vẻ mặt hơi khổ sở, một lúc sau mới quay đầu qua nhìn cô.

“Hani, em khác với những cô gái kia đúng không? Chị bằng lòng tin tưởng em đúng không?”

Cô không ngờ nàng đột nhiên nói chuyện này, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

“Vậy chị đừng hỏi nữa, chị chỉ cần biết em vẫn trong sạch là được.”

Phác Chính Hoa hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

“A Dương đã qua đời, có những chuyện hãy để nó qua đi, như thế tốt cho tất cả chúng ta.”

An Hỷ Nghiên cụp mắt xuống, nhìn thấy bàn tay đang bấu chặt tấm chăn, hơi run run của Phác Chính Hoa. Cô bỗng cảm thấy xót xa trong lòng nên nhíu mày nhìn nàng.

“Phác Chính Hoa, chị đã nhìn thấy chiếc cúc trong túi áo khoác của em, cậu ta bắt đầu làm phiền em từ khi nào? Sao em lại không nói với chị?”

Đã chuẩn bị xong cảm xúc, An Hỷ Nghiên vừa nói xong, nước mắt của Phác Chính Hoa liền tràn ra như đê vỡ. Nàng lại biến thành bộ dáng lạnh lùng trước kia, như muốn dùng bề ngoài lạnh lùng ấy bảo vệ chút tôn nghiêm còn lại của mình.

“Chị bảo em nói gì với chị đây? Nói đàn em của chị luôn quấy rầy em trong lúc chị đang để tang cho cha dượng? Nói trong lòng anh ta em chẳng qua cũng giống như những cô gái mà chị chơi đùa trước kia, có thích hay không cũng có thể thưởng cho thuộc hạ cùng hưởng thụ? Đó là người mà chị tin tưởng, dù em có nói thì chị sẽ tin tưởng em bao nhiêu?”

Phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở dồn dập của Phác Chính Hoa. Im lặng một lát, nàng nhắm mắt lại, như đang phải chịu đựng nỗi đau khổ rất lớn.

“An Hỷ Nghiên, em nói thật cho chị biết, xe xảy ra tai nạn là vì em không muốn anh ta lại động tay động chân với em nên mới giành lấy vô lăng, nhưng em không ngờ là sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nếu anh không tin thì thôi, vì em biết yêu và tin tưởng và hai chuyện khác nhau. Em không làm khó chị, chị có tình nghĩa anh em của chị, em cũng có lòng tự trọng của mình, em…”

Nước mắt của nàng lại tràn mi, giọng nói cuối cùng trở nên nghẹn ngào.

“Em biết chị không phải là người bình thường, nếu chị muốn truy cứu đến cùng thì em mặc chị xử lý.”

Yêu và tin tưởng là hai chuyện khác nhau, em không làm khó chị.

An Hỷ Nghiên chăm chú nhìn nàng, trong lòng trào dâng cảm giác oán hận rất phức tạp. Từ giây phút nàng rơi nước mắt, cô đã lựa chọn tin tưởng nàng, không phải vì những lời nàng nói quá hoàn hảo không chê vào đâu được, mà vì cô yêu nàng. Trong thế giới của cô, yêu và tin tưởng là một, sao cô lại nỡ để nàng khó xử. Cô chỉ hận là sao mình không phát hiện sớm hơn. A Dương theo cô bao năm nay, cô cũng hiểu ít nhiều về con người cậu ta. Lúc trước Hoa Lê cũng là do A Dương chủ động ám chỉ, An Hỷ Nghiên không để bụng nhưng cũng nhìn rõ sự việc.

Cúi đầu, An Hỷ Nghiên nắm bàn tay đang run rẩy của Phác Chính Hoa, hôn cạn nước mắt trên mặt nàng.

“Được rồi, nói linh tinh gì thế. Không ai trách em cả, em cứ ngoan ngoãn dưỡng thương cho lành, khi nào xuất viện chị đưa em ra nước ngoài chơi.”

Bởi vì lời an ủi của cô, nước mắt Phác Chính Hoa ngày càng giàn giụa. Cô không biết làm sao đành đưa tay ra, cẩn thận ôm nàng vào lòng.

“Được rồi được rồi mà, chị biết em đã chịu nhiều uất ức, sau này có chuyện như vậy xảy ra nữa thì phải nói với chị. Nếu không phải chị nhìn thấy chiếc cúc đó trong áo của em thì em vẫn sẽ giấu chị đúng không? Phác Chính Hoa, chị tin em, rất tin tưởng em, cho nên em cũng phải tin tưởng chị.”

Nàng tựa vào lòng cô thút thít, gật đầu.

Để dưỡng thương tốt hơn, Phác Chính Hoa lại được đón về Cổ Lâu. Lần này, Hứa Suất Trí cũng chuyển sang đây ở cùng, bởi vì An Hỷ Nghiên tạm thời phải ra ngoài vài ngày, cô biết một mình Phác Chính Hoa nàng sẽ sợ nên nhờ Hứa Suất Trí tới. Hứa Suất Trí vốn hơi nghi ngờ Phác Chính Hoa, nhưng thấy lâu như vậy cũng chẳng xảy ra chuyện gì, hơn nữa cô tin tưởng ánh mắt của An Hỷ Nghiên. Sờ lên tấm màn cửa sổ, Hứa Suất Trí cười rất ấm áp.

“Cái này vừa nhìn là biết Hani chọn, nó luôn cảm thấy con gái sẽ thích cái màu sến sẩm này.”

Phác Chính Hoa dựa vào đầu giường, những vết thương trên người bắt đầu âm ỉ đau do lúc nãy leo lên lầu, cho nên cố nở một nụ cười nhợt nhạt.

“Đúng vậy.”

“Ánh mắt nó luôn không được tốt cho lắm, có thể bình an đến giờ cũng không dễ dàng gì.”

Hứa Suất Trí đỡ Phác Chính Hoa nằm xuống, động tác rất nhẹ nhàng, đã rất lâu rồi trong lòng Phác Chính Hoa không cảm nhận được sự dịu dàng như vậy. Từ một góc độ khác mà nói, nàng cảm thấy Hứa Suất Trí không giống với họ. Nói cách khác, An Hỷ Nghiên đã bảo vệ chị ấy rất tốt, cho chị ấy một cuộc sống như người bình thường. Khẽ mỉm cười, giọng Phác Chính Hoa nhẹ tênh.

“Em có nghe chị ấy kể sơ qua, lúc nhỏ hai người sống rất khổ?”

“Ừ, khổ lắm.”

Hứa Suất Trí thư thái thở phào một hơi.

“Có điều chuyện đã qua rồi. Tuy Hani nhỏ hơn chị nhưng lại trưởng thành hơn chị, nếu không có nó thì chắc chị cũng không học nổi đại học.”

Né tránh đề tài nhạy cảm này, Phác Chính Hoa chớp mắt.

“Trước kia Hani thế nào ạ?”

“Trước kia à…”

Hứa Suất Trí nheo mắt lại, như chìm trong hồi ức. Có lẽ hồi ức này vui buồn lẫn lộn nên nụ cười của nàng mang theo sự chua xót.

“Lúc nhỏ nó rất ít nói, chỉ biết làm nhiều. Chị còn nhớ lúc đó chị vừa lên đại học, nó đưa chị đến dưới lầu, khăng khăng kéo chị đi ăn mì thịt bò loại năm đồng một tô. Vào thời đó, đối với bọn chị mà nói năm đồng rất lớn, chị cảm thấy không đáng nhưng nó không chịu nghe, cuối cùng vẫn đi ăn. Nhiều năm sau, nó mới nói với chị là khi đó nó nhìn thấy rất nhiều tân sinh viên đều ăn ở đó, nó không muốn chị thua kém người ta. Người khác có thứ gì, chị của nó cũng phải có thứ đó.”

Phác Chính Hoa cụp mắt, không nói gì.

“Em nhìn nó bây giờ thế này, giống như là rất vinh quang nhưng thật ra tận sâu trong tâm hồn nó, có lẽ vẫn rất tự ti. Nó chưa bao giờ quên được những ngày tháng gian nan ấy. Con bé này kỳ cục lắm, thứ gì thích nhưng không thể có được thì cứ mạnh miệng bảo là không thích, giống như làm thế mới có thể giữ được chút tự trọng đáng thương của nó. Thật ra có nhiều lúc không phải là nó không thích, mà là không dám thích. Lúc không có tiền không dám, bây giờ càng không dám.”

Lúc Hứa Suất Trí kể những chuyện này, miệng thì cười nhưng mắt rõ ràng rất đau đớn. Bàn tay Phác Chính Hoa đặt trong chăn nhúc nhích, ngón tay không biết sao bỗng nhiên hơi tê tê.

Nàng nhớ đến bộ dáng của An Hỷ Nghiên lúc đưa cho nàng tấm thẻ ngân hàng dưới tòa nhà ký túc xá. Lúc đó nàng chỉ cảm thấy mình đang bị mua, bây giờ nghĩ lại, cô thật sự lo cho nàng. Con đường cô đi có quá nhiều trắc trở, nhưng có ai dám nói cuộc đời mình sẽ luôn êm đềm đâu.

Nhìn Hứa Suất Trí, lần đầu tiên Phác Chính Hoa cảm thấy có một cảm giác gì đó không tả rõ được. Nàng bỗng bắt đầu lo lắng, nếu An Hỷ Nghiên không còn nữa thì Hứa Suất Trí biết làm sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro