C28: Ai là vô tội, ai sống tạm bợ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rèm cửa sổ vẫn khép lại, cửa bị đóng từ bên ngoài, xung quanh như biến thành một cái lồng giam khổng lồ, nhốt chặt Phác Chính Hoa bên trong, không thể nhúc nhích. Trong khi cơn kinh hoàng qua đi, nàng buộc mình phải bình tĩnh lại. Vẻ hoảng hốt trên mặt còn chưa biến mất, ngọn đèn trên đầu đã bật sáng. An Hỷ Nghiên đưa tay khỏi công tắc đèn, cúi đầu nhìn. Dưới ánh đèn huỳnh quang, sắc mặt Phác Chính Hoa trắng như tờ giấy.

Mái tóc ướt sũng dán vào mặt, nàng ngửa đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô. Cô gái này, dù nhìn thẳng vào mắt bạn nói dối thì mặt cũng không biến sắc, diễn cứ như thật. Cô ngồi xuống trước mặt nàng. Cùng với động tác của cô, ánh mắt hai người trở nên ngang hàng, đôi mắt nâu của nàng lấp lánh, cứ nhìn thẳng vào cô mà không nói tiếng nào.

An Hỷ Nghiên vén tóc bết trên trán nàng lên, khiến gương mặt lạnh lùng lại kiều diễm của nàng hoàn toàn lộ ra. Cô vuốt ve khuôn mặt nàng giống như mỗi lần thân mật trước kia, âu yếm, giọng thì thầm như với người yêu.

“Phác Chính Hoa, em cầu xin tôi đi.”

Mặt Phác Chính Hoa xám như tro tàn, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt An Hỷ Nghiên, môi mím chặt, ngay cả hàm dưới cũng đang run rẩy. Không thể như thế. Chính tay nàng đã giao chứng cứ ra, chính mắt nàng nhìn thấy cô ta bị tống lên xe cảnh sát, nếu kế hoạch đó thất bại thì tất cả những nỗ lực trước đây của nàng là gì. An Hỷ Nghiên nhìn thấu tất cả biểu cảm của nàng, tay rời khỏi mặt nàng. Cô nhìn ngó xung quanh, căn phòng nhỏ hẹp nhưng bày biện ấm áp. Trong thời gian chạy khỏi cô, nàng đã sống tốt hơn bao giờ hết.

Từ bên người nàng đứng dậy, An Hỷ Nghiên đi vào nhà trong. Tấm chăn trên giường không gấp, chiếc váy ngủ hai dây màu đen bị quăng trên gối. Cô dời mắt nhìn sang nơi khác, đập vào mắt là tấm ảnh của nàng và An Huyền Trân chụp chung đặt trên chiếc tủ đầu giường.

Những hình ảnh trong quá khứ bỗng ùa về, cô chợt nhớ đến rạng sáng hôm ấy, nàng ngồi trên xe cô hát bài Thiên nhai ca nữ; rồi cô lại nhớ đến cảnh nàng đứng trên quảng trường, miệng hát cả đời yêu người trăm ngàn lần, ánh mắt nhìn cô nhưng dường như lại mơ hồ nhớ đến ai đó; nàng vô số lần nằm trên giường của cô, đến thời khắc giao hòa nhất thì nhắm mắt lại, cắn môi, người mà nàng nghĩ đến lúc ấy e cũng chính là người trong bức ảnh. Thì ra tất cả đều là giả dối, chút dịu dàng mà cô từng khát khao kia, thì ra cũng chỉ là giả vờ nịnh nọt để báo thù cho An Huyền Trân.

An Hỷ Nghiên bước ra ngoài với gương mặt không biểu cảm. Lửa giận trong lòng bốc cháy phừng phực, là do nhen nhóm đã lâu. Cô cầm lấy khung ảnh bằng gỗ đi ra ngoài, quẹo trái, động tác không hề nương tay, đập mạnh khung ảnh vào thái dương Phác Chính Hoa.

Âm thanh bất chợt vang lên làm Phác Chính Hoa giật mình, lúc cúi đầu thì có dòng máu từ trên đầu từ từ chảy xuống.

“Đẹp lắm, đúng là rất đẹp.”

An Hỷ Nghiên thở hổn hển, gật đầu. Màu đỏ của máu khiến cô nảy sinh cảm giác hung tàn khát máu.

“Được lắm, con mẹ nó được lắm, các người là đôi uyên ương thâm tình, người này ngã xuống thì người kia vội chạy đến bên cạnh tôi chờ chết. Hôm nay tôi đây tác thành cho các người, tôi muốn nhìn xem khi gặp lại, tình nhân của cô ở dưới đất có còn cần miếng giẻ rách mà tôi chơi chán chê nửa năm nay hay không!”

Tiếng lên đạn đã làm Phác Chính Hoa giật mình bừng tỉnh, khi nàng ngẩng đầu lên thì họng súng đen ngòm đã dí vào đầu nàng. Mùi vị kinh hoàng của cái chết vừa gần gũi vừa cụ thể, nàng nhớ đến những lời cô vừa nói, khát vọng sống còn khiến nàng run rẩy ôm chặt chân cô, giọng nàng khàn khàn, mang theo vẻ kinh hoảng và chật vật.

“An Hỷ Nghiên, tôi cầu xin chị, cầu xin chị…”

Nàng không thể chết. Cô ta vẫn còn sống, sao nàng có thể chết được. Lý tưởng cả đời nàng chính là chính tay tiễn An Hỷ Nghiên vào địa ngục.

Họng súng kim loại lạnh lẽo khiến cả người Phác Chính Hoa run lên không kiểm soát được. Nhìn thấy động tác của nàng, An Hỷ Nghiên nở nụ cười lạnh. Họng súng rời khỏi đầu nàng, từ từ dịch xuống cần cổ rồi hất cằm nàng lên, buộc nàng phải ngẩn đầu. Ánh mắt cô sâu không thấy đáy, Phác Chính Hoa ngửa đầu, đôi mắt tràn ngập vẻ van nài.

“Lần này lại giở trò gì nữa đây?”

Như bị nàng làm cho cảm thấy thú vị, An Hỷ Nghiên nhìn nàng rồi nghiêng đầu.

“Phác Chính Hoa, em nói xem em cầu xin tôi điều gì?”

“Xin chị…”

Máu từ trên trán Phác Chính Hoa chảy xuống làm mắt nàng trở nên không rõ.

“Xin chị cho tôi được sống… An Hỷ Nghiên, nếu chị giết tôi, chị sẽ phải nhớ đến tôi suốt đời… Tôi sẽ ở trong lòng chị cả đời…”

An Hỷ Nghiên giận đến mức bật cười, lúc này mà nàng còn nói với cô những lời như vậy. Câu này thoạt nghe có vẻ như đang nguyền rủa cô, ánh mắt nàng đỏ ngầu, giống như một bà phù thủy trẻ. Súng lại dí vào đầu nàng, An Hỷ Nghiên siết ngón trỏ lại, bỗng nhiên bật cười một tiếng.

“Phác Chính Hoa, đây là súng lục, tôi đã bỏ vào trong đó bốn viên đạn, chúng ta đánh cược nhé, xem xem lần này ông trời có mắt, biết phân biệt thiện ác của em đứng về phía nào.”

Chưa kịp phản ứng, ngón tay của An Hỷ Nghiên đã bóp cò súng. Phác Chính Hoa hít một hơi, hồn như lìa khỏi xác, bay lơ lửng giữa không trung, bất lực mà nhìn cảnh này. Nàng không biết mùi vị của cái chết là thế nào, nhưng thời khắc này lòng trống rỗng, trong cơn hoảng loạn nàng không hề biết đến đau đớn, còn cảm tạ trời xanh thương tình. Đây chắc là cái chết rồi.

Mỗi khi một cơn ác mộng kết thúc đều là người toát cả mồ hôi, từ trên giường bật dậy, sau đó cảm thấy may mắn vì tất cả chỉ là giấc mộng. Giây phút mở mắt ra, đập vào mắt Phác Chính Hoa là trần nhà màu trắng toát, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là nhìn xem mấy giờ, công việc làm thêm buổi chiều mà tới trễ là sẽ bị trừ lương.

Nhưng ngay sau đó, bàn tay nàng lập tức khựng lại, bởi vì nhìn thấy xung quanh bày biện quá quen thuộc. Nơi này không phải là thành phố nhỏ lạnh lẽo của phương Bắc, thậm chí nàng còn chưa kịp ngắm tuyết nơi ấy đã phải trở về Lăng Xuyên trong sự thảm hại. Nơi này là Cổ Lâu, căn phòng này vẫn như xưa. Phương Nam vẫn đang mùa hè, cửa sổ được mở, bên ngoài là cảnh chim hót, hoa nở.

Trợn tròn mắt, Phác Chính Hoa nghe thấy tiếng hít thở nhịp nhàng của mình. Trán nàng còn quấn băng gạc, băng lại chỗ bị khung ảnh đập bị thương. Không có cái chết như trong tưởng tượng, không có yêu ma quỷ quái khiến người ta kinh hoàng, người nàng phải đối mặt là An Hỷ Nghiên, An Hỷ Nghiên là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả ác quỷ yêu ma.

Chút hy vọng còn sót lại cũng tan biến, nàng đã dốc hết vốn liếng, bị cô ta nhìn thấu tâm can. Đương nhiên nàng sẽ không tin loại người như An Hỷ Nghiên sẽ lại tin tưởng nàng lần nữa. Vậy Cổ Lâu bây giờ chính là nhà giam cô ta tạo ra cho nàng, sự trả thù của cô ta sắp bắt đầu, trả thù nàng giao cô ta cho cảnh sát ở sân bay, trả thù nàng không yêu cô ta.

Nhắm mắt lại, Phác Chính Hoa Nguyện hít sâu một hơi.

Có tiếng bước chân đang đi lên, nàng lắng tai nghe, không thừa không thiếu, vừa vặn sáu mươi bảy bước. Sau đó, cửa phòng được mở ra, nàng cũng lười đóng kịch, nghiêng đầu qua nhìn cô.

Từng rất nhiều lần, cũng khoảng cách này, cũng con người ấy, cô bước tới, nàng liền dịu dàng nép vào lòng cô. Còn bây giờ, họ chỉ nhìn thấy thù hận và căm ghét trong đôi mắt nhau. An Hỷ Nghiên đã thay bộ quần áo khác, sắc mặt cũng không còn lạnh lùng tàn ác như lúc ở phòng trọ của nàng. Cũng có lẽ ánh mặt trời buổi chiều đã làm cô nhìn có vẻ ôn hòa hơn. Nhưng cũng chỉ là nhìn có vẻ mà thôi.

“Phác Chính Hoa, em thắng cược rồi, phát súng ấy không có đạn.”

Cho nên? Phác Chính Hoa lẳng lặng nhìn cô. Sau khi lớp mặt nạ bị cởi ra, giữa hai người chỉ còn thù hận sâu sắc. Nếu đã không cần nàng phải diễn kịch nữa thì nàng sẽ chuyển sang cách khác. Trước giờ nàng luôn xác định rất rõ mục đích của mình, trước khi thực hiện được mục đích ấy, nàng sẽ không buông tay. Nếu thất bại, vậy thì hãy làm thêm lần nữa. Dù sao ông trời vẫn xót thương, cho nàng giữ được cái mạng này.

An Hỷ Nghiên ngồi xuống bên giường, cúi đầu, nghe nàng lạnh lùng hỏi:

“An Hỷ Nghiên, chị muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Cuối cùng, ngay cả sự lừa dối tối thiểu nhất nàng cũng lười diễn, trong lòng An Hỷ Nghiên bỗng nhiên nhói lên chút đau thương làm chính cô cũng ngạc nhiên. Cô thừa nhận mình đã yêu nàng, nhưng tình yêu ấy hoàn toàn kém xa tình yêu đồng sinh cộng tử, chết đi sống lại trong các vở diễn. Điều cô làm bây giờ là do không cam tâm, do lòng tự tôn xui khiến. Giống như yêu càng ít thì sẽ càng có tôn nghiêm, sự nhục nhã vì bị lừa dối sẽ ít đi một chút.

Đối với An Hỷ Nghiên mà nói, suy nghĩ này quá yếu, cô bực bội kéo caravat của mình ra, đứng dậy nhìn nàng.

“Phác Chính Hoa, trước nay chưa bao giờ có chuyện phụ nữ đùa bỡn tôi như vậy, quy tắc của cả Lăng Xuyên này là do tôi quyết định, ngoại trừ tôi, không ai có thể nói trò chơi kết thúc. Cho nên…”

Cô nhẹ nhàng vân vê trái tai nàng, nhìn nàng với ánh mắt lạnh lẽo.

“Vở diễn của con điếm như cô, phải tiếp tục diễn cho tôi xem. Phụ nữ trong Cổ Lâu như thế nào thì cô phải như thế ấy.”

“An Hỷ Nghiên, tốt nhất là chị đừng yêu phải tôi.”

Phác Chính Hoa quay đầu qua, đôi mắt to dài ẩn chứa vẻ nắm chắc phần thắng. Dường như nàng đã chạm vào giới hạn của cô, cô cười lạnh một tiếng rồi gật đầu.

“Cô cũng quá đề cao chính mình rồi, đợi tôi chơi chán thì sẽ tiễn cô xuống gặp An Huyền Trân. Mang lý tưởng và chính nghĩa của các người nói cho diêm vương nghe đi.”

Cô nói xong thì quay người bỏ đi, cửa bị dập mạnh đóng lại, cả người Phác Chính Hoa run lên. Nhục nhã cũng được, không cam tâm cũng được, tóm lại là còn có hy vọng, trong tay nàng chỉ còn chút lợi thế, chính là cược cô còn yêu nàng.

Dù không tin tưởng, không trân quý, nhưng nàng dám cược cô vẫn yêu nàng. Nếu trước đó nàng còn cảm thấy do dự thì lúc này dần dần khẳng định. Nếu không yêu, với tính cách của An Hỷ Nghiên, e là sớm cho nàng tan thành tro bụi. Cô giữ nàng lại, chứng tỏ cô không nỡ giết nàng, Phác Chính Hoa cảm thấy có lẽ mình vẫn có thể lật ngược tình thế.

Nhúc nhích người, nàng xoay qua định bước xuống giường thì chân bỗng có cảm giác lành lạnh. Lúc ấy nàng mới nhìn thấy cổ chân mình bị buộc mợi sợi dây xích. Dây xích rất dài, đủ để nàng đi vào nhà vệ sinh trong phòng, nhưng không đủ để nàng ra ngoài hay xuống lầu.

Cách thức giam cầm này không khác gì đối xử với một con chó hoang không nghe lời, Phác Chính Hoa nhìn sợi dây xích nặng trịch kia, từ từ ngồi xuống, ôm lấy đầu mình.

Không ai biết nàng có khóc hay không, căn phòng yên ắng không một tiếng động. An Hỷ Nghiên đứng trước camera theo dõi, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang cuộn lại của nàng. Những ngày tháng bên cạnh nàng, cô thường hay quên mất giữa họ có khoảng cách mười một tuổi. Không biết cô bị nàng ảnh hưởng, trở nên trẻ trung hơn hay nàng vốn sẵn có lối suy nghĩ chín chắn không hợp với tuổi của mình. Phác Chính Hoa hỏi cô muốn làm gì, nhưng thành thật mà nói, cô cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ muốn bắt nàng phải nằm trong sự kiểm soát của mình. Cô đã ở trong địa ngục, nàng cũng phải chịu sự giày vò như thế. Cô phải khiến nàng hiểu rằng, nhân quả báo ứng gì đó chẳng qua chỉ là lời nói không căn cứ. Nàng còn trẻ, những điều nàng luôn tin chưa chắn đã đúng.

Cổ Lâu đã khôi phục vẻ phồn hoa trước kia, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi lại có thêm một đám các cô em xinh tươi. Buổi tối An Hỷ Nghiên vẫn đến Mộng Tử như thường lệ, các nữ ca sĩ nơi đó phần lớn cũng là những gương mặt mới, điểm giống nhau chính là khuôn mặt trái xoan và đôi mắt to tròn. Thì ra trào lưu thẩm mỹ kỳ quặc này vẫn chưa lỗi thời, An Hỷ Nghiên thầm nghĩ, tay đặt lên eo cô gái, xoa nắn thô bạo không chút thương tiếc.

Tất cả dường như trở lại giống hệt năm ngoái, cô nhìn cô gái đang từ từ quỳ xuống phía trước, nhớ lại lúc đó Phác Chính Hoa mặc bộ váy cổ chữ V khoét sâu, đứng trên sân khấu hát Ngỡ người xưa đến. Lúc này trong lòng cô ôm một người khác, nhưng chỉ vì câu “hận người trên kia, hay kẻ dưới này, chẳng phải ta cùng người” mà mất hết hứng thú. Tay đặt trên đầu cô gái kia, môi An Hỷ Nghiên nhếch lên, ngọn lửa vừa được nhen lên cứ thế bị dập tắt làm cô gái kia hết sức ngạc nhiên.

Cô véo gương mặt tươi trẻ kia một cái rồi tự thắt dây lưng lại. Người trong Mộng Tử ai nấy đều biết dạo trước cô bị bắt vào sở cảnh sát nhưng nhanh chóng được thả ra, có điều tính tình trở nên thay đổi đôi chút. Bởi bì sự thay đổi này, không ai dám dây vào cô. Đám phụ nữ thì chỉ quan tâm đến chuyện Cổ Lâu lại khôi phục như cũ, cô gái khiến An Hỷ Nghiên giữ mình trong sạch kia, nghĩ lại thì cũng chỉ vẻ vang được nửa năm.

Phụ nữ trong Mộng Tử mãi mãi cũng không học được cách chung tay đối phó đàn ông xấu, nhưng lại rất nhuần nhuyễn trong việc tranh giành với nhau. An Hỷ Nghiên đi một vòng sau sân khấu, không nhìn thấy gương mặt nào khiến cô cảm thấy hứng thú. Cô đối đãi với phụ nữ giống như sưu tập tem vậy, muốn bóc ra xem thử nhưng có mang đi hay không lại là chuyện khác.

Những tiết mục văn nghệ đêm nay khá nhàm, người xem bên dưới chẳng thích thú cho lắm, Lão Đổng và một cô gái khác đang quấn lấy sau phía sau sân khấu, ánh mắt của những phụ nữ còn lại đều đổ dồn về phía An Hỷ Nghiên. Dạo này cô rất rộng rãi, gần như đêm nào cũng có một cô được mang về Cổ Lâu nhưng đêm nay dường như khác hẳn, cô chủ An mà họ ngưỡng mộ nhìn có vẻ bồn chồn không yên, trên sân khấu ca múa vui vẻ mà cô lại châm điếu thuốc, đứng ngoài ban công hút.

Phác Chính Hoa đang bị xích trong Cổ Lâu, điều này làm cô bồn chồn không yên. Đưa mắt nhìn một lượt, tất cả các cô gái đều tươi cười xinh đẹp, xinh đẹp đến mức nhạt nhẽo. Nếu ví các cô gái như những loại thuốc, mỗi người đều có công dụng của mình, có thể trị những căn bệnh khác nhau thì Phác Chính Hoa nhất định là liều thuốc mạnh nhất, hoặc là lấy độc trị độc, bệnh hoàn toàn dứt; hoặc là không thể trụ nổi, đi đời nhà ma. Cô gái trên sân khấu uốn éo vòng eo, ánh mắt nhìn xa xa liếc về phía này. An Hỷ Nghiên dụi điếu thuốc, quay người xuống lầu.

Cô là loại người thế nào, cần gì phải giả vờ lương thiện. Cô mang Phác Chính Hoa về, không phải để nhốt trong Cổ Lâu cho nàng ăn ngon mặc đẹp. Nàng phải trả giá đắt cho những việc mình làm, tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro