C3-2: Ngỡ người xưa đến (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóa kéo ẩn dưới lớp vải đỏ như lửa, là cái khoen màu trắng. Tuy cô cũng là nữ, nhưng không hiểu  mấy kiểu quần rườm rà này cho lắm, phần lớn những thứ này không cần cô đích thân cởi. Cô cúi đầu tìm kiếm một lát, cuối cùng tay nắm được thứ gì đó nho nhỏ, hơi dùng sức kéo xuống dưới. Cùng với âm thanh khe khẽ, tấm lưng trắng ngần của nàng lại xuất hiện trước mắt cô.

Ngón tay cô thật sự rất gần với làn da ấy. Dường như là theo bản năng, tay An Hỷ Nghiên từ từ hướng lên trên dọc theo hàng dây kéo. Suýt nữa thôi là chạm được làn da mịn màng ấy nhưng Phác Chính Hoa bỗng nhiên bước tới trước để né tránh cô. Nàng quay đầu lại, đôi mắt dài cong lên.

“Cảm ơn chị.”

Trong câu cảm ơn này, có cảm ơn nhưng cũng có xua đuổi. An Hỷ Nghiên im ắng thu tay về. Lẽ ra cô nên cười nói tự nhiên là không có gì, nhưng không hiểu sao không nói nên lời, cổ họng cô như có thứ gì chặn lại, khiến cô khó chịu. Cô gái này, bắt đầu từ khi xuất hiện, đã đẩy cô vào những cảm xúc rất tệ hại không tả rõ được. Quai hàm cô cứng đờ, lưỡi liếm vào răng: Cơn nghiện thuốc lá của cô lại đến.

Lúc này nàng bỗng chìa tay ra, trong lòng bàn tay là một bao thuốc lá. Thuốc lá dành cho nữ khá rẻ tiền, Phác Chính Hoa biết chắc chắn cô sẽ không thích, nhưng mục đích của nàng không phải là giúp cô qua cơn nghiện thuốc, nàng chỉ muốn cô biết nàng hiểu được tất cả những cử động dù là nhỏ nhất của cô.

An Hỷ Nghiên đưa tay nhận lấy, nỗi buồn bực trong lòng ùn ùn kéo đến khiến cô quay người bỏ đi mà chưa kịp nói tiếng cảm ơn. Phác Chính Hoa hất cằm về phía cô, tư thế này nhìn kiểu nào thì cũng giống như đang khiêu khích khiến Lan Hiểu ở bên cạnh hơi lo lắng.

“Phác Chính Hoa, cậu không đắc tội anh ta đấy chứ?”

“Sao mình dám chứ.”

Phác Chính Hoa nói xong thì đi thay quần áo, có điều giọng điệu của nàng nghe có vẻ là cái gì nàng cũng dám làm. Lan Hiểu không biết nói gì nữa đành thở dài một hơi khe khẽ.

Vào những ngày cuối tuần, nếu Phác Chính Hoa đến ca hát thì sẽ không ở trong bãi đỗ xe chờ Lan Hiểu. An Hỷ Nghiên ngồi trong xe, tài liệu bên cạnh để ngổn ngang. Cô cũng không biết tại sao mình lại mang những tài liệu này lên xe, chỉ vừa nhìn thấy cái tên trên đó thôi là đã tiện tay cầm theo.

Đó là tư liệu về Phác Chính Hoa mà cô bảo A Dương điều tra.

Lý lịch của nàng rất đơn giản, điểm duy nhất đắc để chủ ý chính là cô mồ côi cha mẹ. Mẹ cô chết vì chơi thuốc quá liều, bố cô buôn ma túy bị xử tử hình. Khi đó chuyện này đồn đãi tới mức hàng xóm láng giềng đều biết. Phác Chính Hoa được cô mình nhận nuôi, từ đó về sau cuộc sống cũng giống như những người bình thường khác, năm nay thi đậu một trường đại học ở thành phố Lăng Xuyên. Trường hạng xoàng, cho thấy bình thường việc học của cô cũng chả ra sao.

Học hành chả ra sao cũng tốt, An Hỷ Nghiên nghĩ, bản thân cô cũng chẳng học hành được bao nhiêu. Nếu nói Phác Chính Hoa vì chuyện của cha mẹ mình mà đến tìm trùm ma túy để trả thù thì hoàn toàn không có lý lắm. Lúc cha mẹ cô qua đời, Phác Chính Hoa vẫn còn là một tên lưu manh tép riu ngoài đường mà thôi.

Ngậm điếu thuốc, cô khẽ cau mày, cho nên gặp được cô gái này thật sự chỉ là ngẫu nhiên ư?

A Dương tinh mắt chìa bật lửa qua, thuốc được châm lên, mùi vị hơi nhạt. An Hỷ Nghiên lấy ra, lúc ấy mới phát hiện đó là bao thuốc mà Phác Chính Hoa đưa. Loại thuốc rẻ tiền này, cô chưa hút bao giờ. Mùi vị nhạt nhẽo này hoàn toàn không thể giúp cô làm dịu cơn nghiện, nhưng nếu dập tắt đi thì lại cảm thấy đáng tiếc.

Đây là thuốc nàng thường hút sao? Nàng mới mười chín tuổi, cư nhiên bắt đầu hút thuốc ư?

Lúc đó An Hỷ Nghiên còn chưa biết rằng, cô cảm thấy hứng thú với đàn bà đều bắt đầu từ sự hiếu kỳ. Nàng có rất nhiều điều làm cô thấy tò mò nhưng lại không cho cô đáp án. Mỗi lần đến gần nàng hơn thì sự tò mò ấy lại ngày càng khuếch trương.

“A Dương, đi Cổ Lâu.”

Cảm giác buồn bực trong lòng lại ùa tới, cô muốn đến Cổ Lâu tìm cô gái mười tám tuổi kia, dù cô vẫn không thể nhớ cô ta tên là gì nhưng so với những người khác, có lẽ cô giống với Phác Chính Hoa nhất. Trước kia cô cảm thấy phụ nữ phải mang chút phong trần mới tốt, phóng khoáng, dám chơi dám chịu. Nhưng sau khi gặp được Phác Chính Hoa, cô bỗng nhiên rất muốn trò chuyện với nàng vài câu khi nàng mặc áo khoác màu phấn nhạt và quần jean.

Vẻ thanh xuân cô chưa từng có ấy khiến cô cảm thấy nuối tiếc đồng thời cũng nảy sinh dục vọng muốn hủy diệt nó.

Hoa Lê không ngờ rằng sau khi làm An Hỷ Nghiên mất hứng lần trước, cô còn tới tìm mình. Có lẽ trước khi đến cô đã hút thuốc, vị cay nhàn nhạt trên lưỡi khiến nàng cảm thấy khó chịu. Có bài học lần trước, lần này Hoa Lê rất ngoan ngoãn, cô muốn nàng ở tư thế nào nàng bèn giữ nguyên tư thế đó, cô bảo nàng rên thế nào nàng bèn rên thế đó. Bởi vì cô nghe lời, tâm trạng của An Hỷ Nghiên rõ ràng cũng rất tốt. Sau khi kết thúc, thậm chí cô còn kề sát vào lưng nàng, dịu dàng hôn lên bờ vai nàng.

Trên chiếc giường rối tung, cô giúp nàng sửa sang lại tóc trên trán, sau đó khoác quần áo bước xuống giường. Trong phòng có bao thuốc lá hiệu cô thích, đó là tâm ý của Hoa Lê, chuẩn bị riêng cho cô. Bàn tay vốn đang với lấy chiếc áo vest bỗng khựng lại, đặt bao thuốc Phác Chính Hoa cho cô xuống, quay người đi đến bên chiếc bàn, cầm gói thuốc Hoa Lê chuẩn bị lên.

“Em rất ngoan.”

Đây là câu duy nhất An Hỷ Nghiên nói với Hoa Lê đêm nay. Trước khi đi cô còn để lại cho nàng một ít tiền. Câu ấy có nghiêm túc hay không hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là nó chứng tỏ cô đã chấp nhận nàng, sau này sẽ đến đây nữa.

Lọt vào mắt xanh của An Hỷ Nghiên là chuyện vô cùng quan trọng trong Cổ Lâu này.

Nhưng Hoa Lê hoàn toàn không biết rằng, khi An Hỷ Nghiên ra khỏi cửa liền nhìn thấy A Dương và Đào Tử từ bên kia hành lang đi lại. Hai gã này thèm thuồng Hoa Lê đã lâu, Đào Tử lại vừa từ Việt Nam về, lô hàng đó được hắn tuồn đi rất gọn gẽ. Miệng An Hỷ Nghiên vẫn còn ngậm điếu thuốc, trong làn khói thuốc lượn lờ, cô cười tủm tỉm với Đào Tử.

“Lần trước làm rất tốt.”

“Là nhờ chị Nghiên chỉ dạy giỏi.”

Đào Tử cười hì hì, mắt cứ đảo liên tục về phía cửa phòng Hoa Lê. An Hỷ Nghiên cười, văng tục một câu rồi đưa tay vỗ vai Đào Tử:

“Còn non lắm, nhẹ một chút.”

Được sự cho phép, Đào Tử hớn hở đẩy cửa bước vào. A Dương ở đằng sau cũng cười theo, bị An Hỷ Nghiên đập một cái vào sau đầu.

“Vờ vịt cái gì, muốn vào thì vào đi.”

“Em cũng có thể vào?”

A Dương hơi ngạc nhiên, gã cho rằng gần đây An Hỷ Nghiên khá ưu ái Hoa Lê.

“Tùy cậu.”

An Hỷ Nghiên quẳng cho gã một câu rồi đi về phòng của mình. Cô chưa bao giờ nghỉ lại trong phòng ai, bởi vì không có cảm giác an toàn. Phòng của cô xây dựng đặc biệt, tường chống đạn, khóa cao cấp. Lăn lộn bên ngoài bao năm nay, khó cam đoan việc cô gái nào đó lợi dụng cơ thể của mình để lấy mạng cô.

Cô vừa bỏ đi, A Dương cũng đẩy cửa bước vào. Màn đêm yên ắng bỗng vang lên tiếng gào khóc đầy tuyệt vọng của cô gái. Bước chân của An Hỷ Nghiên không hề dừng lại, có một làn khói phun ra từ mũi cô, tản ra phía sau.

Có lẽ cô không nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro