C4: Ngỡ người xưa đến (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này, dự báo thời tiết chẳng đáng tin chút nào. Đã báo là có bão mà chẳng thấy tới. Phác Chính Hoa ngồi trong ký túc xá nhìn thời tiết bên ngoài, dần cảm thấy sầu não.

Ngay hôm qua, Lan Hiểu thôi học. Điều đó có nghĩa Phác Chính Hoa sẽ không còn lý do để đợi ở bãi đỗ xe mỗi tối nữa. Lịch đi làm của nàng là vào cuối tuần, mỗi tuần gặp An Hỷ Nghiên một lần như vậy, đối với cô ta mà nói sẽ chẳng có tác dụng gì. Dưới lầu có nam sinh viên đang hét: xxx, anh thích em. Từ những khung cửa sổ khác nhau, có những cô gái thò đầu ra ngoài hóng chuyện.

Phác Chính Hoa đóng cửa sổ lại, cách ly với âm thanh bên ngoài. Cô phải thay đổi chiến lược, ít nhất phải tìm được cơ hội một mình ở cạnh An Hỷ Nghiên. Mộng Tử chẳng qua chỉ là nơi làm việc của cô ta, nàng phải bước vào không gian riêng của cô.

Nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu, nàng chưa có cách nào, không thể bí quá làm liều.

Cuối tuần này, Phác Chính Hoa vẫn đến Mộng Tử đi làm. Sau khi thôi học, Lan Hiểu trở thành khách thường trú ở đây, lúc nhìn thấy nàng còn rất nhiệt tình chào hỏi. Phác Chính Hoa không hiểu tại sao một cô gái trẻ trong sạch, cha mẹ còn khỏe mạnh lại phải lãng phí đời mình như thế. Nhưng nàng không thể nói ra, bởi vì trong mắt Lan Hiểu, họ đều đang chà đạp bản thân mình ở mức độ khác nhau, không ai được cười ai.

Trong khoảng thời gian này, mỗi lần Phác Chính Hoa đến hát, An Hỷ Nghiên đều ở dưới làm khán giả. Cô không biết đêm nay có phải cũng thế không. Người phụ nữ này quá là khó đoán, chiêu lạt mềm buộc chặt của cô dường như không hữu dụng lắm, bởi vì cô ta hoàn toàn không chịu chủ động.

Trước đây có người nói với cô, con gái bọn cô khi gặp được người mình thích thì chỉ cần mỉm cười ngọt ngào với người ta, người đó tự nhiên sẽ cảm nhận được tín hiệu của cô gái, chủ động theo đuổi. Nhưng An Hỷ Nghiên không phải là một người mới lớn, đàn bà của cô ta nhiều đến nỗi phải xây cả tòa lầu để bao nuôi thì cần gì phải theo đuổi ai. Phác Chính Hoa vừa trang điểm vừa nghĩ, đầu óc rối như tơ vò, không thấy lối ra.

Điều khiến cô thấy hóc búa là tối nay An Hỷ Nghiên không đến. Phải chăng chứng tỏ chiêu lạt mềm buộc chặt của cô đã quá đà, cô ta không còn hứng thú nữa?

Hôm nay cô mặc chiếc váy dài màu bạc, nửa trên thiết kế xuyên thấu, nửa dưới xòe đuôi cá. Cô luôn có thể khiến những bộ quần áo đấy tính phong trần thế này trở nên quyến rũ mà lại nghiêm túc. Phác Chính Hoa cũng biết, hiện nay cô chỉ có ưu thế này, có thể làm cho kẻ lãng tử như An Hỷ Nghiên bắt đầu cảm thấy hứng thú e là cũng nhờ vậy.

Ca khúc được hát rất êm đềm, dưới sân khấu gần như chẳng có ai lắng nghe, có những đôi nam nữ đã quấn lấy nhau. Phác Chính Hoa quay người đi xuống sân khấu, khi ngang qua tấm rèm có tác dụng như một bức bình phong thì nhìn thấy sau rèm có thứ gì đó đang nhúc nhích. Cô vốn cũng không định quấy rầy nhưng khi cúi đầu nhìn thấy đôi giày dưới chân người phụ nữ thì bỗng nảy ra một ý. Phác Chính Hoa vờ như giày quá cao đứng không vững, hét lên một tiếng rồi nhào về phía đó, thuận thế đưa tay níu tấm rèm một cái.

Tấm rèm màu nâu bị cô kéo xuống một nửa, để lộ nửa người trên của người phụ nữ tiêu soái. Áo sơ mi màu xám nhạt, nút vẫn cài ngay ngắn, tuy trên cổ có vết son nhạt nhưng cả người thoạt nhìn vẫn ăn mặc chỉnh tề. Tấm rèm che khuất cô gái phía dưới, rõ ràng cô ta khá hoảng hốt, cái đầu vốn đang vui vào thân dưới của người phụ nữ bỗng dừng lại. An Hỷ Nghiên cầm điếu thuốc, nhìn thấy Phác Chính Hoa thì nhướng mày.

“Là em à.”

Ánh mắt cô ta rất tỉnh táo, hoàn toàn không có vẻ khó chịu vì dục vọng.

“…Xin lỗi, quấy rầy hai người rồi.”

Phác Chính Hoa thụt lùi một bước, mắt cá chân bỗng truyền đến cơn đau nhói. Lúc nãy giả vờ trật chân nhưng xem ra là không khống chế được, bây giờ chân đau thật. Cô hơi khom người xuống định xoa mắt cá chân của mình nhưng bỗng nhớ ra quần áo mặc hôm nay không tiện nên đành khập khiễng đi ra phía hậu trường.

“Cô chủ An cứ tiếp tục, tôi không quấy rầy nữa.”

An Hỷ Nghiên giơ điếu thuốc trên tay lên, ra hiệu không sao. Phác Chính Hoa quay lưng lại, đi về phòng hậu trường, cô nghe được giọng nói thờ ơ của An Hỷ Nghiên.

“Cưng à, tiếp tục đi.”

Nắm chặt nắm đấm, Phác Chính Hoa hít sâu một hơi. Mắt cá chân vẫn đang đau, cô ngồi bên bàn tháo giày ra. Không lâu sau An Hỷ Nghiên vào phòng hậu trường, nhưng rõ ràng không phải vì cô. Chị ta đứng nói chuyện gì đó với quản lý, Phác Chính Hoa dỏng tai lắng nghe cũng chỉ nghe được hai chữ Cổ Lâu. Lòng cô mơ hồ nghĩ, có lẽ là lại có một cô gái bị đưa vào đó.

Thật ra cô rất tò mò, cái nơi được đồn đãi kia rốt cuộc là thế nào, mỗi lần nghe đến Cổ Lâu thì hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là bộ phim Kim Lăng thập tam thoa, các cô gái mặc sườn xám khoan thai bước tới. Nhưng cô biết không thể nào như vậy, loại phụ nữ có cuộc sống an nhàn đương nhiên không thể một lòng chống kẻ thù chung, họ rất thích ngáng chân làm khó nhau.

Ngửa đầu lên, môi Phác Chính Hoa nở nụ cười, ngay trước mắt bao người gọi:

“Cô chủ An, hình như chị còn nợ tôi một thứ.”

Có vài ánh mắt đổ dồn về phía cô, Phác Chính Hoa cũng không để tâm, chỉ mỉm cười nhìn chị ta.

“Cô chủ An quên rồi à?”

An Hỷ Nghiên quay mặt nhìn cô, ánh mắt rất hờ hững. Ánh nhìn hờ hững đó khiến Phác Chính Hoa cảm thấy bất an, không biết có phải mình đang quá tự tin hay không. Cô ưỡn thẳng sống lưng, ngồi đó, đợi An Hỷ Nghiên bước tới nhưng chị ta vẫn không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt hỏi cô.

“Thuốc lá. Thuốc lá của tôi.”

Phác Chính Hoa liếm cánh môi hơi khô của mình, cố nén tâm trạng bất an.

“Chị phải trả cho tôi.”

Câu này nghe chẳng có lý gì cả, nhìn thế nào cũng giống đang muốn tiếp cận An Hỷ Nghiên. Cô bật cười, nụ cười từ khóe môi dần dần lan ra tới đáy mắt, khuôn mặt sắc sảo thoáng trở nên dịu lại. Cô vòng qua người quản lý, đi về phía Phác Chính Hoa. Ánh mắt của nàng thản nhiên nhìn thẳng vào cô.

“Tôi không mang theo, trả em tiền có được không?”

An Hỷ Nghiên cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc váy xuyên thấu của nàng không chút nể nang, cổ áo được viền bằng những lá sen nhỏ nhỏ, xuống thêm chút nữa là có thể nhìn thấy những đường cong tuyệt mỹ của cô gái thanh xuân. Phác Chính Hoa ưỡn thẳng lưng, khẽ lắc đầu trong ánh mắt ám muội của cô.

“Không được.”

Câu không được này được nói rất mềm mại, giống như một cô mèo vươn móng vuốt với chủ nhân, nhe nanh múa vuốt nhưng lại không dám nhào đến. An Hỷ Nghiên nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào đôi mắt to dài của nàng. Cảm giác trong lòng xui khiến An Hỷ Nghiên, khiến cô đưa tay nắm lấy cằm nàng.

“Vậy em muốn thế nào?”

“Không thế nào cả.”

Phác Chính Hoa tỏ vẻ ngây thơ, nghiêng đầu né tránh bàn tay của cô.

“Muốn thuốc lá mà thôi.”

Nụ cười của cô dần phai nhạt, dường như muốn nhìn thấu sơ hở nào đó từ trên mặt nàng. Phác Chính Hoa cười một tiếng, khoe môi đỏ hồng, răng trắng tinh.

“Không sao, cứ nợ cũng được.”

Nàng chỉ khiêu khích đến đây, giống như những lần trước. Trước khi chạm vào chỗ ngứa ngáy nhất của cô, nàng lại thu vuốt về. An Hỷ Nghiên đưa tay nhìn đồng hồ, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn nàngnói với vẻ hơi mệnh lệnh.

“Lát nữa ra bãi đỗ xe đợi tôi.”

“Ồ, cô chủ An có chuyện gì mà không nói ở đây được?”

Phác Chính Hoa mỉm cười, không có ý từ chối.

“Không có gì, hôm nay có thể có bão, tôi đưa em về nhà.”

An Hỷ Nghiên cũng cười.

Lúc ra đến bãi đỗ xe, trong chiếc Maserati màu đen đã có người ngồi, cửa xe mở hờ, có thể nhìn thấy một bên mặt của An Hỷ Nghiên. Phác Chính Hoa cầm chiếc ô, cúi người nhìn vào trong xe, A Dương ngồi ở ghế lái cười một tiếng, An Hỷ Nghiên quay đầu qua nhìn nàng.

Cửa xe mở ra, cô nhìn thấy trang phục của nàng hôm nay. Đồ thể thao, váy ngắn màu xanh nhạt, tóc xõa tự nhiên, cả người trông rất thanh thoát. Cô lại nhìn lên mặt nàng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

“Lên đi.”

Thời khắc ấy An Hỷ Nghiên hoàn toàn không biết rằng, từ đây cuộc đời mình đã mở ra một cánh cửa khác khá nặng nề. Yêu, hận của cô sẽ bị chi phối bởi một người vốn không hề liên quan, mà người này, từ lúc ban đầu đã ôm mục đích riêng.

Phác Chính Hoa ngồi xuống bên cạnh cô, cô thò người qua đóng cửa xe, vài lọn tóc của nàng trượt lên tay cô, cảm giác hơi lạnh và trơn bóng.

“Trường nào đây?”

An Hỷ Nghiên chính là biết mà còn vờ hỏi.

Phác Chính Hoa nhìn cô, ánh mắt ấy như nhìn thấu tâm tư của cô. Nhưng nàng không nói ra, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi.

“Học viên âm nhạc Lăng Xuyên.”

A Dương ở phía trước đảo vô lăng, xe rời khỏi Mộng Tử.

Suốt dọc đường, họ rất ít trò chuyện với nhau. Nàng ăn mặc như một sinh viên khiến mỗi khi nói chuyện cô lại cảm thấy hơi quai quái. Một cô gái trong sạch như vậy vốn không nên xuất hiện trong xe của cô. Nàng nên trang điểm đậm, mặc xiêm y hở hang, như vậy nếu có tâm lý chơi bời đùa bỡn không chút trân trọng thì cô cũng sẽ thoải mái.

Trước khi xuống xe, Phác Chính Hoa nói cảm ơn với cô. Đẩy cửa xe ra, nàng quay lại mỉm cười.

“Cô chủ An, cô còn nhớ tôi tên gì không?”

A Dương cảm giác cô gái này thật không biết điều, hơn nữa rất rất không biết điều. Nhưng rõ ràng An Hỷ Nghiên lại không nghĩ vậy. Cô theo nàng xuống xe, bảo A Dương đợi ở đó. Trong bóng đêm, hai người từ từ sóng vai nhau đi vào trường, bóng họ rất thân mật, ánh đèn chiếu vào khiến bóng họ ngày càng dài.

Nếu cô đã không trả lời, chứng tỏ cô không nhớ. Phác Chính Hoa biết rõ điều này, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ buồn bực không vui.

“Đừng tiễn nữa, tôi có thể tự về được.”

“Tôi muốn xem thử phòng ký túc xá của em ở đâu.”

An Hỷ Nghiên vừa nói vừa lấy ra một điếu thuốc, nhanh nhẹn châm lửa. Trong vườn trường yên ắng chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ của họ, biên độ giống nhau, hoàn toàn không vội vã. Vừa hút được vài hơi, Phác Chính Hoa đã giơ tay chỉ vào tòa nhà màu trắng phía trước.

“Đến rồi, ở đó.”

An Hỷ Nghiên nhìn tấm biển một cái: Ký túc xá số 3.

Cô không biết tại sao mình lại cố ý nhớ vị trí ký túc xá của nàng, cũng giống như không biết tại sao mình lại nhớ được tên của nàng vậy. Cổ Lâu có bao nhiêu là cô gái, có nhiều người ngủ với cô không biết bao nhiêu lần nhưng cô lại không nhớ được tên của bất cứ ai. Cô cảm thấy đối với Phác Chính Hoa mà nói, đây chính là điều vinh dự. Ngậm điếu thuốc, cô đứng đối mặt với nàng.

“Tôi tò mò một điều.”

“Điều gì?”

Phác Chính Hoa ngẩng đầu nhìn cô.

“Các cô gái trong Mộng Tử đều mang tên của các loài hoa, Phác Chính Hoa là loài hoa gì, sao tôi chưa từng nghe qua.”

Cô nheo mắt, giống như một con sói đang dồn con mồi vào vòng vây của mình.

Câu này khiến cho mắt Phác Chính Hoa sáng lên một chút. Biểu cảm này quá mức rõ ràng, không qua được mắt cô. Hai nữ nhân trong bóng đêm đang thăm dò lẫn nhau, ai cũng không muốn thua cuộc trong trò chơi không biết bắt đầu từ bao giờ này. Phác Chính Hoa chớp mắt, gió thổi làm đầu tóc nàng hơi rối khiến cô rất muốn đưa tay vuốt lại giúp nàng.

Trước khi cô giơ tay ra, cô gái ngay trước mặt bỗng bước tới giật lấy điếu thuốc trong miệng cô.

Đầu lọc hơi ẩm ướt vì vừa bị cô ngậm trong miệng nhưng Phác Chính Hoa lại coi như không thấy, cầm nó bỏ vào miệng. Vị cay nồng khiến nàng cau mày, đồng thời hương vị của cô cũng lan ra trên đầu lưỡi, mang theo chút kích thích khó mà nhận thấy. Nàng phà khói vào mặt cô, nheo mắt lại đầy vẻ gian xảo.

“Cô chủ An, thuốc chị nợ nay xóa nợ nhé.”

Cô liếm bờ môi của mình, trong lồng ngực như có gió thổi qua mặt biển nhưng ngoài mặt vẫn trấn tĩnh cười gật đầu.

“Được.”

“Còn nữa, loài hoa tên Phác Chính Hoa, trên đời này chỉ có một đóa.”

Đôi mắt to dài của nàng ẩn chứa vẻ phong tình vô hạn.

“Nhưng nó có độc, có gai, không dễ hái.”

Cô bỗng nhiên rất muốn kéo nàng vào lòng, xem thử coi nàng khó hái cỡ nào. Ý nghĩ này vừa mới hiện ra, nàng đã trả thuốc lại cho cô, nhanh nhẹn lùi lại một bước.

“Cô chủ An, hôm nay không có bão.”

“Ừ, nhưng biết đâu tối mai lại có.”

An Hỷ Nghiên nhìn nàng đầy vẻ thích thú.

Nàng đứng cách cô vài bước, nghe câu này xong thì làm như nghiêm túc ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại nhìn cô.

“Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Nàng giống như một chú thỏ, nói xong câu này bèn chạy biến vào trong ký túc xá. An Hỷ Nghiên nhìn điếu thuốc trong lòng bàn tay, trên đầu lọc còn để lại một vết đo đỏ. Cô cúi đầu bỏ thuốc vào trong miệng, hít sâu một hơi, lần đầu tiên cảm thấy dường như trong phổi rất ngọt ngào.

Lắc lắc đầu, cô cảm thấy có lẽ mình đã bị bệnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro