C5-1: Ngỡ người xưa đến (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, cơn bão trễ hẹn lâu nay rốt cuộc cũng kéo đến nhưng Phác Chính Hoa đã hẹn hôm qua thì lại không có mặt. Băng ghế sau của xe vẫn còn chiếc ô của nàng. Nền đen in hoa, không giống với loại mà các cô gái trẻ mười tám, mười chín tuổi thích. An Hỷ Nghiên đứng trong hành lang của Cổ Lâu hút thuốc, hôm nay cô không tìm ai cả. Điếu thuốc tối qua khiến cô nếm được vị ngon ngọt, vì thế tất cả các cô gái khác trong Cổ Lâu đều trở nên nhạt nhẽo.

Cô cũng không muốn đi tìm Hoa Lê, bởi vì nàng nhìn thấy cô là lại khóc, hoàn toàn không nhận thức được địa vị của mình. Cô ghét loại phụ nữ cứ bám dính không tha, cũng ghét loại phụ nữ tùy hứng không biết điều, càng ghét loại phụ nữ tự cho mình là thông minh.

Nhưng cô lại cảm thấy Phác Chính Hoa có tất cả những khuyết điểm này. Nàng luôn dùng chút khôn lỏi của mình khiến cô giống như một tên ngốc. Ấy vậy mà cô lại không cảm thấy ghét Phác Chính Hoa, nguyên tắc của cô có thể du di chút vì nàng, đương nhiên, chỉ một chút mà thôi.

Cơn bão khiến trái tim cô trở nên ướt át hơn. Cô cúi đầu nhìn xuống lầu, có một cậu trai trẻ đạp xe ngang qua vườn hoa, cô gái ngồi đằng sau buông tiếng cười giòn giã cả dọc đường.

Phác Chính Hoa có khi nào cũng mặc áo thun quần jean, ngồi đằng sau một cậu trai trẻ khác, trải qua tuổi thanh xuân của mình giống thế?

Nàng còn trẻ như vậy nhưng trên người lại mang vẻ đẹp cổ điển. Nàng hát những bài hát tiếng Quảng rất xưa, thoa son màu cổ điển. Nàng có một đôi mắt to và hẹp, giống như một tiểu thư khuê các sa chân vào chốn phong trần, bước ra từ trong những tiểu thuyết cổ đại.

Nàng nói nàng là đóa hoa độc nhất vô nhị trên thế gian này, nhưng lại có độc, có gai, không dễ hái.

Nhắm mắt lại, An Hỷ Nghiên gảy rớt tàn thuốc trên tay, ngón cái và ngón trỏ chạm vào nhau, nhớ lại cảm giác cô nắm chiếc cằm của nàng. Làn da nàng mịn màng, hơi lành lạnh, cằm nhỏ xinh xắn, dường như chỉ cần dùng chút sức thôi là có thể bóp vỡ nó. Nhưng nếu có một ngày, cô lại bóp cằm của nàng, có lẽ vẫn sẽ không nỡ dùng sức quá mạnh.

Cảm giác ướt át này từ tim lan dần ra, khiến đôi môi cô mím lại không thoải mái. Thuốc không còn hương vị gì, gió đêm không còn cảm giác gì, cô gái thú vị nhất trong Cổ Lâu cũng lu mờ, giống như một bình hoa cỡ lớn đặt ở đầu bên kia hành lang vậy. An Hỷ Nghiên cất tiếng gọi A Dương, bốn bề im ắng, gã đàn em này của cô phỏng chừng đang ở trong vòng tay của cô nào rồi.

Bình hoa ở đầu bên kia hành lang đi tới. Giờ phút này, đôi môi đỏ chót biến cô ta thành một nữ quỷ gọi hồn. An Hỷ Nghiên rất ít khi nổi cáu với phụ nữ, chẳng phải cô thật sự ga lăng phong độ gì, chẳng qua là không thèm để ý. Nhưng điều kiện để chủ nhân dịu dàng chính là vật cưng phải nghe lời. Cô gái này rõ ràng đã vượt quá giới hạn, cô ta đi đến gần cô, cô lùi lại một bước, quát ngăn lại.

“Cút!”

Cô ta sững người, thức thời rút lui.

Cô không đợi A Dương nữa, lúc này cô không muốn gặp ai cả. Một mình rời khỏi đó, chìa khóa chiếc Maserati nằm trong tay A Dương, trong bãi đỗ xe của Cổ Lâu có một chiếc Rolls Royce, cô thích mẫu xe cổ điển thế này, nhưng thấy nó quá phô trương nên không hay lái. Lúc này không nghĩ ngợi nhiều, An Hỷ Nghiên lái chiếc Rolls Royce ấy về nhà.

Nếu Hứa Suất Trí có ở nhà thì tốt quá, cô muốn ăn cơm chiên trứng nàng ấy làm.

Hôm cơn bão kéo tới, An Hỷ Nghiên không chờ được Phác Chính Hoa. Từ sau lần đó, một tuần lại trôi qua, chiếc ô của Phác Chính Hoa vẫn còn để ở chỗ cô, mỗi ngày rời khỏi Mộng Tử Cổ đều nhìn thấy nó ở trên băng ghế sau, nền đen in hoa, cô cảm thấy đó không nên là sở thích của con gái.

Một tuần sau, mùa thu của Lăng Xuyên đến thật bất ngờ. Trên đường các cô gái vẫn còn mặc váy ngắn lượn qua lượn lại, các cô còn trẻ, có điều kiện để tiêu hao tuổi xuân. Thứ sáu tuần ấy, An Hỷ Nghiên xuất hiện dưới tòa nhà màu trắng trong trường, cô không có điện thoại của nàng, cho nên đành đứng đợi ở đây.

Đang là giờ tan học, các nữ sinh viên tốp năm tốp ba ra ra vào vào. Cô cảm thấy nhất định Phác Chính Hoa cũng hòa trong dòng người này. Chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã cảm nhận được sức sống dâng trào từ tuổi thanh xuân rồi. Sắc trời tối dần, A Dương ngồi phía trước ngáp dài một cái, khuyên An Hỷ Nghiên.

“Chị Nghiên, chị cứ gọi cho cô nhóc một cú điện thoại là được, đâu phải chị không tra được số của cô ấy.”

An Hỷ Nghiên không trả lời, mở cửa xe ra bước xuống, đứng dựa vào thân xe, cúi đầu châm cho mình một điếu thuốc. Cô có ẩn ý riêng của mình. Phác Chính Hoa rất tốt đẹp, cô cũng không thể là một tên khốn, mà dù khốn nạn thật thì cũng phải che giấu một thời gian trước khi nàng rơi vào tay cô.

“Cô chủ An, ở đây không được hút thuốc.”

Điếu thuốc trên tay bị giật lấy, cô nhìn thấy gương mặt mình ngày nhớ đêm mong. Phác Chính Hoa vừa từ trong ký túc xá bước ra, hôm nay nàng mặc một chiếc váy bằng cotton phối với giày thể thao. Nàng ném điếu thuốc vào thùng rác gần đó rồi lại lăng xăng chạy về. Cái hộp trên lưng nàng lắc lư theo động tác của nàng, thu hút sự chú ý của An Hỷ Nghiên.

“Đeo cái gì vậy?”

Từ hình dáng của nó đã có thể nhìn ra đó là thứ gì nhưng cô vẫn muốn kiếm cớ trò chuyện với nàng. Dường như hôm nay tâm trạng của Phác Chính Hoa rất vui vẻ, không có ánh mắt hàm chứa ẩn ý, cũng không cố tình tiếp cận rồi xa cách. Nàng mỉm cười, lấy cái hộp sau lưng mình đưa tới trước mặt cô, giống như dâng báu vật.

“Lát nữa tôi có giờ học vi-ô-lông.”

Mở cái hộp ra, một chiếc đàn vi-ô-lông đã cũ xuất hiện trước mắt An Hỷ Nghiên. Lúc này cô mới nhớ ra nàng là một sinh viên nghèo rớt mồng tơi, nếu không đã không đến Mộng Tử ca hát kiếm tiền. Phác Chính Hoa nhìn ra cảm xúc của cô, từ tốn giải thích cho cô nghe.

“Hàng sang tay, khá rẻ.”

“Tuần trước sao không đi làm?”

An Hỷ Nghiên dời mắt khỏi chiếc đàn vi-ô-lông, nhìn nàng với vẻ ôn hòa. Cô thường dùng vẻ mặt ấy để nói chuyện với các cô gái, nếu mỉm cười nữa thì sẽ càng dịu dàng hơn. Cô muốn nhìn nàng một cách dịu dàng như vậy.

“À, là cái hôm có bão ấy hả?”

Phác Chính Hoa mỉm cười.

“Hôm ấy tôi không khỏe lắm nên xin quản lý cho nghỉ.”

Đúng là nàng đã xin nghỉ nhưng không phải vì thấy không khỏe. Nàng muốn xem thử giới hạn của An Hỷ Nghiên là tới đâu, nếu nàng cứ thế mà biến mất, cô có lo lắng hay không. Vì muốn cho cô một cái cớ, thậm chí nàng còn cố tình để quên chiếc ô của mình. Nhưng cô vẫn không đến, nàng chờ đợi trong tự tin rồi chuyển sang sốt ruột. Sau đó vào chiều nay, nàng đã nhìn thấy cô.

Nàng ở trên lầu nhìn thấy chiếc xe bên dưới, cứ thế đậu ở đó mặc cho ba tiếng đồng hồ trôi qua. Lúc An Hỷ Nghiên mở cửa xe bước ra, nàng thay quần áo, đeo cây đàn vi-ô-lông chạy xuống.

Lát nữa nàng phải đi học, cô không thể mang nàng đi đâu. Phác Chính Hoa chừa cho mình một đường rút lui, người trở nên nhẹ nhõm.

“Sao chị lại đến đây?”

Lúc nàng nói chuyện, chiếc cằm xinh xắn lại hất lên. An Hỷ Nghiên xoa xoa ngón cái và ngón trỏ của mình, cảm giác mịm màng ấy làm cô thương nhớ. Cô quay người lại, lấy chiếc ô màu đen ở băng ghế sau ra, nhét vào tay nàng.

“Đồ của em để quên ở chỗ tôi.”

“À, hèn gì tôi tìm hoài không thấy.”

Phác Chính Hoa nhận lấy chiếc ô, vẻ ngây thơ trong sáng được nàng diễn xuất một cách hoàn hảo.

“Vậy bây giờ chị phải đi sao?”

Quả thật cô không có lý do gì để ở lại. Vườn trường người người qua lại, có mấy nữ sinh viên đi ngang qua chào hỏi Phác Chính Hoa rồi đưa mắt nhìn cô. Có lẽ họ đang đoán xem An Hỷ Nghiên là ai. Thoạt nhìn cô còn khá trẻ nhưng không phải kiểu trẻ trung của thiếu nữ mới lớn mà là ngoại hình trẻ hơn so với lứa tuổi của mình.

Năm nay cô đã ba mươi rồi, nhưng tâm hồn cô dường như già nua hơn thế.

An Hỷ Nghiên gật đầu, quay người chuẩn bị lên xe.

“Ừ, tuần này nhớ đi làm đúng giờ.”

“Cô chủ An, chị là cô chủ quan tâm đến nhân viên nhất mà tôi từng gặp.”

Phác Chính Hoa nói rồi đóng cửa xe lại giúp cô, đeo cây đàn vi-ô-lông rời khỏi đó. Bởi vì động tác hơi cúi xuống lúc nãy, cô nhìn thấy xương quai xanh mảnh mai của nàng. Bàn tay phải bất giác siết lại, An Hỷ Nghiên hạ cửa xe xuống, gọi với theo bóng lưng của nàng.

“Phác Chính Hoa!”

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên nàng một cách nghiêm túc, thậm chí là lần đầu tiên cô nghiêm túc gọi tên một cô gái ngoại trừ Hứa Suất Trí. Phác Chính Hoa nghe tiếng gọi thì quay lại. Trời đã tối, gió đêm thổi qua thổi tung mái tóc nàng khiến cô không nhìn rõ ánh mắt của nàng.

“Cô chủ An còn có chuyện gì sao?”

Giọng nàng theo tiếng gió truyền đến, mang chút khàn khàn độc đáo của riêng nàng. Một cô gái xinh đẹp không nên có giọng nói như vậy, nhưng lúc này anh lại cảm thấy nó gợi cảm chết được.

“Lại đây.”

Nàng lại đi về phía cô.

Thật ra cô rất muốn hôn nàng, muốn hỏi nàng giống như những cô gái khác: Em có muốn đến Cổ Lâu không? Các cô gái trong Mộng Tử làm sao lại không biết đến Cổ Lâu, đó là bến đậu mà họ muốn đến. Nhưng đợi Phác Chính Hoa đến gần, khi nàng nhìn cô, những lời muốn nói bỗng dưng nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt ra được khiến An Hỷ Nghiên hơi bối rối, thuận miệng nói một câu chả ăn nhập gì.

“…Phác Chính Hoa, cây đàn vi-ô-lông của em cũ rồi.”

“Chị chỉ muốn nói thế thôi à?”

Phác Chính Hoa đưa tay sửa sang lại mái tóc, cười một cách khó hiểu.

An Hỷ Nghiên cũng cảm thấy mình chả ra làm sao cả, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp.

“Tôi mua cho em một cái mới nhé?”

Lời của cô khiến A Dương đằng trước ngạc nhiên nhìn lại, ánh mắt ngạc nhiên ấy lọt vào mắt Phác Chính Hoa khiến nàng cảm thấy hơi yên tâm. Thở dài một hơi, nàng cười rất ám muội.

“Cô chủ An, chị muốn theo đuổi tôi ư?”

Nàng biết cô sẽ chối, đó là vì cô vẫn chưa chịu gạt sự tự phụ của mình sang một bên. Ngay một giây trước khi An Hỷ Nghiên phủ định, Phác Chính Hoa chặn họng cô.

“Tôi nghe nói chị có một chỗ gọi là Cổ Lâu, bên trong bao nuôi rất nhiều phụ nữ. Cô chủ An cũng muốn bao nuôi tôi như thế sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro