C37: Người trung trinh (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Khi nào thì chị bắt đầu làm công việc này?”

Phác Chính Hoa ép giọng nhỏ hơn, mọi thứ trong phòng cũng trở nên tĩnh lặng theo. Họ như hai lá thuyền cô độc tìm thấy đồng minh giữa biển cả mênh mông, nhanh chóng di chuyển lại gần nhau. Cảm giác chiến đấu đơn độc quá kinh khủng, mấy lần nàng đã suýt bỏ cuộc, còn Từ Lân hiển nhiên là kiên trì hơn nàng nhiều.

Từ Lân vuốt khẽ gương mặt mình, từ động tác đó Phác Chính Hoa có thể nhìn thấy những nếp nhăn trên khóe mắt cô. Cô ngập ngừng một chút rồi trả lời.

“Mười mấy năm trước.”

“Năm nay chị bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi bốn.”

“Luôn ẩn mình bên cạnh An Hỷ Nghiên sao?”

“Gần như là vậy.”

Phác Chính Hoa nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đang đau âm ỉ của mình, nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi:

“Vậy các người tính khi nào thì hành động?”

“Cô có ý tưởng gì không?”

“Như tôi vừa nói, nếu An Hỷ Nghiên không đi giao dịch thì các người hoàn toàn không cách nào bắt được chị ta. Trước mắt những thuộc hạ được chị ta tin tưởng chỉ có chị và Đào Tử, còn Lão Đổng làm việc quá lỗ mãng, An Hỷ Nghiên sẽ không trọng dụng anh ta.”

Phác Chính Hoa vừa nói vừa cau mày.

“Hôm trước tôi có nghe các người nói chuyện ở phòng bên, có phải lần này giá trị giao dịch rất lớn không? Hay nói cách khác, nếu không có Đào Tử thì chắc chắn An Hỷ Nghiên không thể nào yên tâm để một mình chị đi giao lượng hàng lớn như thế.”

Một bàn tay Từ Lân đang đặt trên mặt bàn, những ngón tay khẽ nhúc nhích.

“Ý của cô làm xử lý Đào Tử?”

“Xử lý Đào Tử thì phạm vi nghi ngờ của An Hỷ Nghiên sẽ càng nhỏ, thân phận của chị sẽ càng nguy hiểm hơn. Chị ta đoán là có nội gián, mấy ngày nay ngay cả ngủ cũng đặt súng dưới gối. Nếu chị tin tôi, chuyện này để tôi giải quyết, tháng sau hành động của các người vẫn không thay đổi.”

Phác Chính Hoa nhìn chằm chằm vào Từ Lân, ánh mắt lạnh lùng giờ phút này trở nên cực kỳ trịnh trọng.

“Hành động không thay đổi.”

Ánh mắt Từ Lân toát lên vẻ lo lắng, cô không thể không suy xét đến hậu quả.

Phác Chính Hoa gật đầu.

“Lần này không liều đặt cược, thân phận của chị sớm muộn gì cũng bại lộ. Bây giờ bên cạnh chị có Hứa Suất Trí làm tấm chắn bảo vệ, An Hỷ Nghiên nhìn có vẻ rất tàn nhẫn nhưng thật ra đối mặt với chuyện tình cảm lại không quyết đoán. Tôi chính là ví dụ sinh động nhất.”

Đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng, trên người Phác Chính Hoa có vết thương, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Từ Lân muốn nhìn thấy trong mắt nàng một chút lo sợ hoặc e dè nhưng không có. Cô đưa tay lên vuốt mắt mình một cái để làm dịu cơn mệt mỏi trong lòng.

“Phác Chính Hoa, cô nên biết lúc này An Hỷ Nghiên không hề tin tưởng cô.”

“Chị ta tin tôi.”

Phác Chính Hoa nhếch môi lên, nở nụ cười khinh miệt và dửng dưng.

“Chị ta tin tôi hận chị ta.”

Từ Lân nhìn nàng thật chăm chú.

“Trước đây chị ta tin tôi yêu chị ta nên mới sập bẫy. Từ tận đáy lòng, chị ta là một người cực kỳ tự ti, cho nên sau này chắc chắn sẽ không cho tôi chút tin tưởng nào. Vì thế, tôi vừa vặn có thể lợi dụng điều này, tôi càng thẳng thắn thì chị ta càng nghi ngờ.”

Phác Chính Hoa lạnh lùng nói xong, thấy ánh mắt của Từ Lân thì ngước mắt lên, có vẻ khó hiểu.

“Sao lại nhìn tôi như thế?”

“An Hỷ Nghiên rất tốt với cô, cô sẽ không dao động à?”

Phác Chính Hoa mỉm cười.

“Không.”

“Phụ nữ có thể yêu một người vì sự dịu dàng ấy, sao cô có thể khẳng định được?”

“Tôi không khẳng định mình sẽ không yêu An Hỷ Nghiên, tôi chỉ nói tôi sẽ không dao động, điều này không liên quan gì đến yêu hay không.”

Phác Chính Hoa cúi đầu nhìn cổ tay mình rồi nghiêng đầu qua gối nhẹ lên gối. Khoảnh khắc ấy Từ Lân nhìn thấy trong người nàng có hai linh hồn mâu thuẫn với nhau. Chúng cùng một cơ thể, đối lập với nhau nhưng như nàng đã nói, không liên quan gì cả. Như nghĩ tới điều gì, Từ Lân cúi đầu cười khẽ một tiếng.

“Tôi đột nhiên nhớ ra, lúc An Huyền Trân còn sống đã từng nhắc đến cô một lần.”

Mắt Phác Chính Hoa sáng lên.

“Chị ấy nói gì?”

“Nói cô rất kiên cường.”

Nàng cũng bật cười theo.

“Cảm giác như không phải đang khen tôi.”

Trước khi trời tờ mờ sáng, Phác Chính Hoa nhọc nhằn chìm vào giấc ngủ. Cuộc sống như bỗng lóe lên niềm hy vọng, tất cả như những mầm non đang nhúc nhích muốn nhú lên khiến người ta vừa hưng phấn vừa bất an. Nàng nhớ đến Vương Giai Chi trong Sắc, Giới, nhớ đến tình yêu hoang đường ấy. Bây giờ dường như nàng cũng có thể hiểu được phần nào, cô ấy yêu anh ta cũng là điều hợp tình hợp lý.

Đời người như giấc mộng, vui được bao nhiêu. Yêu hay không yêu đều là sự lựa chọn. Trong lòng nàng cảm thấy thư thái, nhưng rồi lại khẽ thở dài.

Cũng không biết tiếng thở dài ấy đã rơi vào tai ai.

Cổ tay để lại sẹo, là lần thứ ba nàng bị thương kể từ khi theo An Hỷ Nghiên. Phải mất khá lâu thời gian mới đến lúc tháo băng ra, khi ấy cách ngày giao hàng cũng không xa. Trong thời gian này Phác Chính Hoa không làm gì cả, chỉ an phận ở trong biệt thự dưỡng thương, thỉnh thoảng theo An Hỷ Nghiên ra ngoài nếm xem nhà hàng nào có món ngon, coi như không uổng công tới Thái Lan một chuyến.

Nàng không hề chủ động giải thích tại sao mình lại tự tử, An Hỷ Nghiên cũng chưa từng hỏi đến. Trí tưởng tượng là thứ rất đáng sợ, nàng muốn nó mặc sức mà phát triển trong đầu An Hỷ Nghiên.

Hôm giao hàng, Hứa Suất Trí thành kính quỳ trong Phật đường khấn nguyện, các bữa ăn trong ngày cũng đổi thành thức ăn chay, dường như làm thể sẽ khiến lời khấn nguyện của mình trở nên thành tâm thành ý hơn. Phác Chính Hoa cũng quỳ trong Phật đường, nàng biết cuộc giao dịch lần này sẽ không dễ dàng thuận lợi. Điều mà nàng khấn nguyện trong lòng trái ngược với Hứa Suất Trí, nhưng cũng thành kính như nhau.

An Hỷ Nghiên ngồi trong sân vườn, cây dù lớn che đi ánh nắng, đứng bên cạnh là Lão Đổng và hai vệ sĩ. Từ khi thức dậy, không khí có vẻ như thay đổi, cho dù là người như An Hỷ Nghiên cũng trở nên cẩn trọng hiếm thấy. Cô mang theo bên mình khẩu M1911, lúc này nó được đặt bên trên bàn, cùng với một ly cà phê, ở đó từ sáng sớm cho đến hiện tại.

Ánh mặt trời buổi sáng không quá gay gắt, Phác Chính Hoa từ Phật đường đi ra ngoài sân. Tinh thần nàng cũng không được yên giống họ. Giờ khắc này đây, nàng bỗng có cảm giác của một gián điệp thực thụ. Chân giẫm trên cầu thang, từng bước đi xuống, Lão Đổng là người đầu tiên nhìn thấy nàng, sau đó An Hỷ Nghiên cũng nhẹ nhàng quay đầu lại, vẫy tay gọi nàng.

Phác Chính Hoa cố làm cho vẻ mặt trở nên thoải mái hơn, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô. Như thế, khẩu súng lục cũng vừa vặn nằm sát tay nàng. Nàng rất muốn kiếm chế ánh mắt mình nhưng vẫn không nén được, không ngừng nhìn về phía khẩu súng. Vỏ súng bằng kim loại lạnh lẽo, chất gỗ ở báng súng khiến cho tổng thể cây súng có vẻ cổ xưa mà sắc lạnh. An Hỷ Nghiên nghiêng đầu nhìn Phác Chính Hoa, nàng cụp mắt xuống rồi nghe cô cười khẽ.

“Biết súng dùng thế nào không?”

Nàng dựa vào lưng ghế, không trả lời, rõ ràng là không biết. Lúc trước cầm cây súng của ông Tiết, bởi vì khi đó tình hình hỗn loạn, súng đã được lên đạn, nàng không kịp nghĩ ngợi gì đã bóp cò.

Nụ cười của An Hỷ Nghiên càng tươi hơn, cô đẩy cây súng về phía nàng.

“Cho em thử đó. Có thấy tấm ván ở phía bên kia không, nhắm thẳng vào đó.”

Lão Đổng bên cạnh muốn nói gì đó nhưng An Hỷ Nghiên đã đưa tay lên, ra hiểu bảo gã đừng xen vào. Cây súng nằm sát bên tay Phác Chính Hoa, đã chạm vào ngón út của nàng, cảm giác lành lạnh khiến trong lòng nàng bất giác có một ảo giác: Biết đâu có lẽ An Hỷ Nghiên thật sự sẽ chết trong tay mình.

Nhưng nàng không thể làm như vậy, bây giờ nàng là chiến hữu của Từ Lân, họ đã có một kế hoạch toàn vẹn, phải một lưới bắt trọn cả đường dây tội phạm này. Nếu lúc này An Hỷ Nghiên chết như vậy, nàng sẽ là một tội phạm giết người không hơn không kém. Phác Chính Hoa liếm môi, đưa tay cầm cây súng lên, nó nặng hơn nàng nghĩ, phải dùng hai tay mới nhấc lên được. Nàng nhíu mày, loạng choạng giơ cây súng lên nhắm vào tấm ván kia, vừa định bóp cò súng thì bỗng nghe thấy tiếng cười của Lão Đổng.

“Cô Phác, cô còn chưa mở chốt an toàn kìa.”

Nàng ngẩn ra, quay đầu lại thì thấy An Hỷ Nghiên cũng đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt không khác với Lão Đổng lắm. Phác Chính Hoa thả tay xuống, cúi đầu nghịch cây súng trên tay, bất ngờ đảo một vòng, chuyển hướng nhắm họng súng về phía Lão Đổng cách đó không xa. Mặt gã biến sắc, lùi lại một bước, mặt nhăn nhó.

“Chị Nghiên, cái này đâu thể nghịch như thế… Chị nói cô ấy…”

An Hỷ Nghiên bật cười vài tiếng rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Phác Chính Hoa, lấy súng lại. Phác Chính Hoa ngửa đầu nhìn cô, vì ngược sáng nên nàng không nhìn rõ vẻ mặt cô, chỉ loáng thoáng cảm thấy cô đang cười. An Hỷ Nghiên nắm cổ tay Phác Chính Hoa, kéo nàng ra khỏi ghế, đứng dưới ánh mặt trời chói chang.

“Nào, tôi dạy em.”

“Tôi biết chút ít.” Phác Chính Hoa bị cô kéo ra ngoài nắng, không thoải mái lắm phải nheo mắt lại. 

“Ba điểm thẳng thành một hàng, tôi đã từng nghe.”

An Hỷ Nghiên đứng sau lưng nàng, nhét cây súng vào tay nàng, còn về phần nàng nghe từ đâu câu này, cô không hỏi, Phác Chính Hoa cũng thức thời không nói. Tay cô từ sau vòng tới, giọng mang theo vẻ nghiêm túc hiếm thấy, cùng ra dáng một huấn luyện viên.

“Em có biết lúc nổ súng điều gì là quan trọng nhất không, là tư thế cầm súng.”

Phác Chính Hoa nắm chặt báng súng, tay An Hỷ Nghiên đỡ bên dưới, tạo cho nàng một lực chống đỡ, tay còn lại khoác hờ lên hông nàng rồi dùng sức một chút, khiến Phác Chính Hoa vô thức ưỡn thẳng sống lưng lên.

“Tư thế cầm súng đúng thì mới có thể ngắm chuẩn được, cho dù là trong tình huống thế nào thì cũng có thể bắn trúng mục tiêu.”

An Hỷ Nghiên nói nhỏ rồi mở chốt an toàn, ngón trỏ đè lên ngón trỏ nàng, nhanh chóng bóp mạnh. Viên đạn bay ra bắn trúng vào tấm ván, sức giật khiến cả bàn tay của Phác Chính Hoa trở nên tê rần.

An Hỷ Nghiên cúi đầu, dán sát Phác Chính Hoa hơn. Sau cái bóp cò vừa rồi, tay nàng vì đau đớn và nhức mỏi mà đã buông thõng xuống. Cô xốc cánh tay nàng lên, hơi thở phả vào bên tai nàng hơi ngứa ngáy nhưng lại rất nghiêm túc, không có vẻ gì là trêu chọc.

“Tay phải nắm chặt nó, báng súng bên gác lên giữa ngón trỏ và ngón cái, tìm vị trí mà em cảm thấy thoải mái nhất. Nếu cảm thấy nặng quá thì tay trái có thể cùng cầm súng.”

Phác Chính Hoa làm theo lời An Hỷ Nghiên, rồi quay đầu nhìn cô, như tìm kiếm sự khích lệ. Cô mò lên bàn tìm điếu thuốc, vừa định đưa lên miệng, bỗng nhớ ra điều gì nên nhíu mày.

“Phác Chính Hoa, tay em phải nắm thật chặt.”

“Tôi nắm chặt rồi mà.”

Phác Chính Hoa ngước đầu lên nhìn cô, ánh mắt cũng rất nghiêm túc.

“Phải chặt hơn nữa."

An Hỷ Nghiên đưa điếu thuốc lên miệng hít sâu một hơi, sau đó đi đến bên cạnh nàng.

“Lúc viên đạn bay ra sẽ tạo nên một phản lực rất lớn, nếu nắm không chặt thì sẽ phá hỏng đường ngắm, còn làm tay bị thương. Dồn hết sức của em để nắm chặt, thứ mà em đang cầm là súng, là thứ mà em phải dốc toàn lực để nắm giữ.”

Cô đứng đằng sau nàng nên mỗi khi nói chuyện, hơi thở của cô lại quấn quýt bên tai nàng, hòa vào hơi thở của nàng. Nàng cũng không biết sao mình lại thất thần, dường như bị mùi khói thuốc mang hồn đi đâu mất, khi hoàn hồn lại thì An Hỷ Nghiên đã nói xong, vừa nắm tay nàng giúp nàng dùng lực vừa hỏi:

“Nghe hiểu không?”

Nàng ngẩn ra, gật đầu qua quýt, siết chặt tay lại cho đến khi cánh tay đang căng ra hơi hơi run rẩy.

“Lúc vừa cầm lấy súng thì tay nên buông lỏng một chút, đây là tư thế chuẩn bị, lúc em sắp bắn thì nhanh chóng nâng tay lên.”

An Hỷ Nghiên đứng bên cạnh làm mẫu rồi trả súng lại cho nàng. Họng súng hướng về phía cô, mà lúc này Phác Chính Hoa đã học được cách làm thế nào để mở chốt an toàn.

Ánh mắt An Hỷ Nghiên rất thản nhiên, làn khói từ môi cô thong thả được phả ra ngoài. Làn áo sơ mi hơi căng lên trên cánh tay cô, ống tay áo được xắn lên tới khuỷu tay, Phác Chính Hoa có thể nhìn thấy những đường gân xanh trên đó. Nàng nhận lấy cây súng, lúc cầm nó trong tay, nàng liếc thấy Lão Đổng khẽ hít sâu một hơi.

Thời gian dần về trưa, nhiệt độ tăng cao. Phác Chính Hoa đứng trong sân, trán toát đầy mồ hôi. Sau vài lần không ngừng cố gắng, nàng đã có thể nhọc nhằn nâng súng bắn trúng tấm ván. Trong súng chỉ có vài viên đạn, nàng cảm thấy bắn chưa đã nhưng cũng biết không nên hỏi An Hỷ Nghiên xin thêm nữa.

“Chị Nghiên, sắp đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta vào nhà thôi.”

Lão Đổng vừa nói vừa nhìn Phác Chính Hoa một cái, nàng đang cúi đầu nghịch cây súng trên tay, nghiên cứu băng đạn, nghe những lời này liền vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía An Hỷ Nghiên.

Dưới chân chất một đống đầu thuốc nhưng trên tay An Hỷ Nghiên vẫn đang kẹp một điếu thuốc. Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, có chút nôn nóng rất kín đáo.

“Phía Đào Tử vẫn chưa có tin tức gì ư?”

“Chưa.”

Lão Đổng cúi đầu.

“Tôi đói rồi, ăn cơm trước đi. Hứa Suất Trí cũng đã quỳ trong Phật đường cả buổi trời, không ăn cơm sao được.”

Phác Chính Hoa vừa nói vừa đứng lên, do dự một chút rồi vươn tay sang kéo An Hỷ Nghiên. Tay của nàng đặt trước mặt cô, ngón tay chìa ra trước, lòng bàn tay vì lúc nãy dùng sức quá mạnh nên bây giờ hơi ửng đỏ.

An Hỷ Nghiên dụi điếu thuốc xuống bàn, nắm lấy tay nàng, đặt vào tay mình khẽ siết chặt. Theo động tác này, cô đứng lên, dắt Phác Chính Hoa đi vào trong nhà. Trong đại sảnh bật điều hòa, mát mẻ hơn ngoài trời rất nhiều, Phác Chính Hoa sờ lên cánh tay mình, bước tới đi sát vào An Hỷ Nghiên hơn.

Ngay cả người bình thường không được tinh ý lắm như Lão Đổng cũng cảm nhận rõ ràng hơi lạnh toát ra từ An Hỷ Nghiên.

Bữa trưa được làm theo khẩu vị của Hứa Suất Trí, toàn là những món rau chay thanh đạm. An Hỷ Nghiên vừa ngồi xuống bàn ăn thì điện thoại của Lão Đổng reo lên. Phác Chính Hoa quay đầu lại, tay còn đặt trên lưng ghế, nhìn chằm chằm về phát phát ra âm thanh.

An Hỷ Nghiên và Hứa Suất Trí cũng đồng loạt nhìn sang.

“Alo… Ừ… Cái gì?”

Lão Đổng nhăn mày, gần như là vô thức nhìn về phía An Hỷ Nghiên.

“Chị Nghiên, có chuyện rồi.”

Mặt Phác Chính Hoa biến sắc, bàn tay đang vịn lấy lưng ghế bất giác bấu chặt, cả người trở nên cứng đờ, đứng rất thẳng lưng. An Hỷ Nghiên từ từ đưa tay ra đặt lên tay Phác Chính Hoa, cũng bao trùm những ngón tay trắng bệch của nàng, cứ thế nhìn nàng rất dịu dàng, nhưng giọng thì đầy lạnh lẽo.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không biết sao nội gián biết được giờ giao hàng…”

Lão Đổng run rẩy giơ điện thoại lên.

“Người đã chạy thoát nhưng hàng thì bị tóm…”

Giá trị lô hàng đó không nhỏ, rất nguyên chất và được điều chế tỉ mỉ. An Hỷ Nghiên từ từ đứng dậy khỏi ghế, hai tay đặt lên hai vai Phác Chính Hoa ép nàng ngồi xuống. Quanh người cô toàn là hơi thở tàn bạo khiến người ta không dám đến gần. Trong lòng nàng vừa lo lắng cho An Hỷ Nghiên vừa sốt ruột cho Từ Lân. Nghe được những lời Lão Đổng vừa rồi, nàng chẳng những không thở phào nhẹ nhõm mà trái lại còn thấp thỏm hơn.

Trong số họ có người là nội gián. Hay nói chính xác hơn, giữa Từ Lân và Đào Tử, có một người là nội gián. Chỉ có họ mới biết chính xác thời gian và địa điểm giao hàng. Lòng bàn tay Hứa Suất Trí toát đầy mồ hôi, nàng quan sát sắc mặt của An Hỷ Nghiên, không dám biện minh một câu thay cho Từ Lân.

Im lặng trong giây lát, chỉ có Phác Chính Hoa biết bàn tay đặt trên vai mình đang dùng lực mạnh thế nào, như là muốn bóp nát xương vai nàng vậy. Nàng nhìn An Hỷ Nghiên với khuôn mặt không chút biểu cảm.

“Hani, người mà chị tin tưởng, lần nào cũng như thế.”

Đầu tiên là nàng, sau đó là bây giờ.

An Hỷ Nghiên gật đầu, sắc mặt rất lạnh lẽo nhưng giọng lại nhẹ tênh.

“Phác Chính Hoa, em biết người này là ai đúng không?”

Phác Chính Hoa thẳng thắn gật đầu, ánh mắt trong veo không cần che giấu.

“Tôi biết. Nhưng tôi nói, chị có tin không?”

“Em nói đi.”

Phác Chính Hoa quay đầu nhìn Hứa Suất Trí rồi lại nhẹ nhàng nhìn lướt qua An Hỷ Nghiên, dưới ánh mắt ngày càng lạnh lùng của cô, nàng nhẹ nhàng lên tiếng.

“Là Từ Lân. Tên nội gián vẫn ẩn nấp bên cạnh chị chính là Từ Lân.”

Nàng nói xong, nhìn thấy Hứa Suất Trí run run đứng bật dậy, run rẩy chỉ vào nàng, dường như muốn biện minh cho Từ Lân nhưng lại không biết làm thế nào để chứng minh cô trong sạch. Phác Chính Hoa nhếch môi, ngửa đầu nhìn An Hỷ Nghiên, như đang muốn hỏi: Tôi nói rồi đó, chị có tin không?

Chị dám tin không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro