C36: Người trung trinh (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa Phật đường đóng lại, Phác Chính Hoa nhận hương từ tay Đào Tử, thấy anh ta định quay người đi xuống, nàng ho khẽ vài tiếng, rất tự nhiên hỏi:

“Đào Tử, anh có tin Phật không?”

“Không.”

Đào Tử học hết cấp hai là ra ngoài lăn lộn, mấy năm trước đi theo An Hỷ Nghiên cuộc sống mới khá hơn chút đỉnh. Trong lòng anh ta, An Hỷ Nghiên còn đáng kính hơn cả Phật Tổ. Điều An Hỷ Nghiên không tin, đương nhiên anh ta cũng không tin.

Phác Chính Hoa mỉm cười, quỳ xuống tấm đệm, hỏi tiếp.

“Tại sao lại không tin?”

Lúc nói chuyện với Đào Tử, Phác Chính Hoa cố tình kéo dài thời gian. Đào Tử không phát hiện ra, còn rất nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời cho vấn đề này.

“Cô Phác, tôi không được học hành nhiều, nói ra cô đừng cười tôi. Tôi cảm thấy những thứ như Phật Tổ hay quỷ thần, nếu thật sự có tác dụng thì tôi đã sớm trở thành ông chủ lớn rồi. Mọi chuyện khấn nguyện một câu là thành thì làm gì còn người nghèo và ăn mày nữa.”

Nụ cười trên mặt Phác Chính Hoa càng tươi hơn, khuôn mặt hiền hòa, đôi mắt to dài nheo lại, bớt đi vẻ lạnh lùng. Đào Tử thấy nàng không có ý cười mình nên nói chuyện càng thoải mái hơn.

“Cô nói đúng không? Chúng ta ngẫm lại xem, nếu ông trời có mắt thật thì sao trước kia bọn quỷ Nhật Bản giết người như thế mà ông trời không đánh chết hết chúng đi? Theo tôi ấy à, dù thật sự có thần thì chắc thần cũng coi con người như chó như mèo, nuôi chơi vậy thôi, ta còn dâng hương cho họ. Dâng cái cóc khô ấy!”

“Nhỏ tiếng chút, chị Nghiên đang chuẩn bị ngủ trưa trong phòng đấy, anh nói lớn nữa làm chị ấy thức giấc mất.”

Phác Chính Hoa mỉm cười nhắc nhở một câu rồi thắp cây hương trong tay lên.

“Thật ra nói kiểu gì thì cũng có lý. Trước đây tôi cũng không tin, bây giờ cảm thấy nếu đã không thể làm gì được thì chi bằng cứ bái Phật, mong được an lòng.”

Đào Tử cười rất chất phác.

“An lòng đáng giá bao nhiêu chứ.”

Phác Chính Hoa cũng cười rồi nhắm mắt, chắp hai tay lại trước mặt Phật Tổ. Giờ phút này, nàng biết không phải mình đang không làm gì cả. Có thứ gì đó ngưng đọng không máu thịt đã lâu nay bỗng sống dậy, như tro tàn rực cháy khiến nàng không thể yên lòng. Người phàm nếu ký thác toàn bộ hy vọng vào Phật Tổ thì đó không phải là thành kính, mà là ngu muội. Mọi chuyện trên thế gian, thật ra đều phải làm hết sức mình, sau đó mới nghe ý trời.

Đào Tử thấy nàng không nói chuyển nữa nên cũng quay người định đi khỏi đó. Trên hành lang vắng vẻ, không một bóng người. Cửa phòng An Hỷ Nghiên dường như đang mở, có luồng ánh sáng hắt trên sàn nhà. Đào Tử nhớ tới lời Phác Chính Hoa nói, sợ quấy rầy giấc ngủ trưa của An Hỷ Nghiên nên cố gắng bước chân thật nhẹ nhàng, rón rén bước xuống cầu thang.

Về tới lầu một, Đào Tử cười tự giễu mình, cảm thấy giống như đang làm chuyện mờ ám vậy.

Phác Chính Hoa ra khỏi Phật đường, chậm rãi trở về phòng. An Hỷ Nghiên nằm nghiêng trên giường, có vẻ như đang ngủ. Nàng từ từ leo lên giường, nhích đến gần phía sau lưng cô, cánh tay nõn nà vươn ra, rơi vào cổ cô.

Cổ tay bị nắm chặt, An Hỷ Nghiên xoay người đè lên người Phác Chính Hoa, nàng không kịp né tránh nên người bị va vào giường, tuy chăn nệm khá êm nhưng vẫn thấy đau. Nàng nhíu mày, nhìn cô với vẻ bất mãn.

“Định mưu sát à?”

“Lời này lẽ ra nên để tôi nói mới phải.”

An Hỷ Nghiên cười lạnh.

Sự nghi ngờ trắng trợn không chút che giấu trong mắt cô chính là điều Phác Chính Hoa muốn thấy. Nàng xoay cổ tay, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của cô.

“Tôi làm gì có bản lĩnh để giết chị. Mau thả ra đi, đau quá.”

Trời rất âm u, trong phòng không bật đèn nên giống như đang chuẩn bị chập choạng tối. An Hỷ Nghiên cúi đầu, dụi dụi vào bên tai nàng, tay cũng buông lỏng ra nhưng vẫn giam cầm nàng.

“Nói gì với Phật Tổ vậy?”

“Xin Phật Tổ phù hộ An Hỷ Nghiên tiền vô như nước, con cháu đầy đàn, đời đời đều sống trong núi vàng núi bạc; phù hộ chị cả đời hưng vượng, trường sinh bất lão, tuyệt đối đừng chết trong tay tôi.”

Giọng Phác Chính Hoa rất nhỏ, mang theo chất khàn khàn đặc trưng vốn có. An Hỷ Nghiên đưa tay kéo cổ áo nàng ra. Khi cúc bật ra, cô cúi đầu cắn một cái không mạnh không nhẹ lên hình xăm kia.

“E là lúc đó em toàn nói những lời ngược lại.”

Phật Tổ phù hộ để An Hỷ Nghiên nợ nần chồng chất, đoạn tử tuyệt tôn, trừng phạt chị ta tiếng xấu muôn đời, làm gì cũng bại, tốt nhất là chết trong tay con.

Phác Chính Hoa không nói gì, môi nhếch lên nhưng khóe mắt thì lạnh như băng. Đây mới thật sự là nàng, còn cô gái đứng trên bồn cầu nắm tay cô hát “Cả đời cầu gì” chỉ tồn tại trong cơn mơ ngắn ngủi. Cô không tin nàng, nhưng cũng tin nàng, cô tin nàng hận cô thấu xương, không thể xóa nhòa.

An Hỷ Nghiên cúi đầu hôn nàng. Môi họ quyện vào nhau, tiếng mưa ngoài trời tí tách, hơi thở ngày càng nặng nề gấp gáp. Cô cho tay tiến vào, động tác mang theo tình yêu. Nàng không nói gì, cắn môi nhắm mắt lại. Vì thế, yêu và hận giao hòa làm một, tình yêu nồng nàn, thù hận mãnh liệt. Những lời không thể thốt ra ngoài miệng đã được cơ thể nói thay. Cuối cùng, ranh giới giữa yêu và hận là gì, thật khó mà phân rõ được.

Họ quấn lấy nhau từ trên giường đến sô pha, rồi lại vào nhà tắm. An Hỷ Nghiên không nói tiếng nào nhưng động tác thì lại mạnh mẽ và không hề tiết chế. Phác Chính Hoa nằm trong bồn tắm, nhẹ nhàng thở dốc, tóc đẫm nước, một cánh tay còn víu lên vai An Hỷ Nghiên, nàng nghiêng đầu, phát ra một tiếng cười khẽ.

Làn môi đang mím chặt của An Hỷ Nghiên thoáng trở nên dịu lại, cô vuốt ve tấm lưng của nàng rồi bước ra khỏi bồn tắm. Cô vừa quấn chiếc khăn tắm quanh người mình vừa cúi đầu nhìn Phác Chính Hoa, phần dưới nước của cơ thể nàng bị khúc xạ thành hình thù hơi kì dị.

Vì vậy, cô lại bế nàng ra khỏi làn nước.

Chiếc giường đã hoàn toàn bừa bộn, Phác Chính Hoa khoác chiếc áo sơ mi của nàng đứng một bên nhìn An Hỷ Nghiên thay ra giường. Có lẽ cô chưa bao giờ làm chuyện này nên mãi vẫn không biết đâu là trái phải trước sau, động tác cũng rất chậm. Phác Chính Hoa lẳng lặng nhìn, một lúc sau, nàng nghiêng đầu qua, giọng còn mang theo vẻ khàn khàn vì mệt.

“An Hỷ Nghiên, chị thích tôi vì cái gì?”

Phụ nữ khi yêu thường hay hỏi như vậy, anh thích em vì điều gì? Câu hỏi này rất ngọt ngào, có tính dẫn dắt: Yêu em vì trẻ trung xinh đẹp, yêu em vì tâm hồn lương thiện, hoặc không vì sao cả, anh yêu em vì em cũng yêu anh. Nhưng giữa họ không phải thế, An Hỷ Nghiên hoàn toàn có thể kiếm được cả đống phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, tâm hồn lương thiện thì càng không dính dáng gì tới Phác Chính Hoa. Dường như nàng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nhưng nàng biết, An Hỷ Nghiên chắc chắn, chắc chắn là thích nàng.

Câu này nàng hỏi với giọng điệu không giống với những cô gái khác, không mang theo vẻ yêu kiều, ỡm ờ. An Hỷ Nghiên dang tay vuốt ra giường thẳng lại, mền cũng được chuẩn bị xong, hộp thuốc trên đầu giường còn lại mấy điếu, cô rút một điếu ra nhưng lại ném bật lửa cho nàng.

“Châm thuốc cho tôi.”

Ngón cái của Phác Chính Hoa đè mạnh lên bật lửa, ngọn lửa bùng lên, phản chiếu thành đốm lửa hồng trong mắt nàng. An Hỷ Nghiên cúi đầu đến gần châm thuốc, thở ra một hơi rồi mới nhìn nàng mỉm cười.

“Vậy em thích An Huyền Trân vì điều gì?”

Phác Chính Hoa nhíu mày, nàng không muốn nghe thấy tên họ Huyền Trân từ miệng An Hỷ Nghiên.

“Hai chuyện này khác nhau.”

“Nếu mười năm, hai mươi năm sau chúng ta vẫn thế này, em có chấp nhận số phận, cứ sống như vậy không?”

An Hỷ Nghiên nói sang chuyện khác, cô khảy rơi tàn thuốc, vẻ mặt khó mà hình dung rõ được. Phác Chính Hoa dựa vào tường, không nghĩ ngợi gì liền lắc đầu ngay.

“An Hỷ Nghiên, cho dù đến cuối đời, tôi cũng sẽ không bỏ qua ý định giết chết chị.”

Nhất định là thế.

An Hỷ Nghiên không nói gì, chỉ ngậm điếu thuốc, dường như mỉm cười. Cô thích Phác Chính Hoa cái gì? Lúc đầu mới tiếp xúc, chưa biết gì cả, cô thích sự trẻ trung của nàng, thích nàng không hề sợ hãi khi nói chuyện với cô, thích nàng vì nàng giống cô lúc còn chưa là gì cả, phải lăn lộn ở biên giới để kiếm miếng cơm: Ngây thơ, gian xảo, thần bí và khó nắm bắt,

Sau đó cô không buông được, vẫn thích nàng, thích vẻ trung trinh trước sau như một của nàng. Nếu Phác Chính Hoa là một bản sao khác của cô thì nàng có một tâm hồn không bao giờ thỏa hiệp. Cô từng khuất phục khi đứng giữa ngã ba đường, nhưng nàng thì không. Dường như thời gian đã quay ngược mười năm, cô nhìn thấy một con đường khác mà mình vốn nên đi, lúc này Phác Chính Hoa đang xông xáo đi trên con đường đó.

Nàng vẫn giữ được ý nguyện ban đầu của mình, nàng khiến cho người ta phải hâm mộ.

An Hỷ Nghiên ngồi tựa vào đầu giường, cảm thấy có lẽ mình đã điên rồi. Cô yêu con người ấy của nàng nhưng lại không thể chiều theo ý nàng mà lại dốc hết mưu kế để đồng hóa nàng, rồi lại liên tiếp thất bại. Nếu ngày nào đó Phác Chính Hoa thật sự thỏa hiệp, vậy cô có còn yêu nàng nữa? Dường như bất luận thế nào thì kết quả cũng đều khiến cô phải thất vọng.

Cô không tin ông trời, trời sẽ không bao giờ cho cô chút ưu ái nào.

Phác Chính Hoa ngồi dưới đuôi giường, đưa lưng về phía cô, nằm xoài xuống giường. Nàng rất mệt, nên dù tới giờ cơm tối rồi mà vẫn không muốn nhúc nhích. Nàng biết lúc thức dậy, An Hỷ Nghiên đã nhoài tới hôn lên thái dương của nàng, động tác ấy quá dịu dàng, quá nâng niu khiến tim nàng hơi lỗi nhịp.

Khi nàng tỉnh lại lần nữa đã là hơn mười một giờ đêm. An Hỷ Nghiên đang nằm bên cạnh nàng, tấm thảm đắp trên hông. Phác Chính Hoa từ từ ngồi dậy, đưa tay huơ huơ trước mặt cô, cô không có phản ứng gì, hơi thở vẫn đều đều.

Phác Chính Hoa liếm đôi môi hơi khô, từ từ bước xuống giường. Xung quanh rất yên tĩnh, ngay cả cơn mưa dầm dề cả ngày cũng đã tạnh, không khí tràn đầy vẻ trong trẻo. Nàng giẫm bước trên sàn nhà, lặng lẽ mở cửa phòng ra rồi đóng lại. Trong bóng tối, hàng mi của An Hỷ Nghiên hơi rung động rồi mở mắt ra.

Trong đêm khuya thanh tĩnh, hành lang trở nên hun hút đáng sợ. đèn trong Phật đường vẫn sáng, từ khe cửa hắt ra một tia sáng. Phác Chính Hoa nhìn quanh quất, xác định xung quanh không có động tĩnh gì mới đưa tay đẩy cửa ra.

Nàng phải gặp riêng Từ Lân một lần, gặp thế nào mà không để An Hỷ Nghiên nghi ngờ. Nhưng chuyện này nàng suy nghĩ mấy ngày trời mà vẫn cảm thấy độ khó quá cao lại nguy hiểm. Hứa Suất Trí gần như một tấc không rời Từ Lân, cực kỳ đề phòng nàng, mà An Hỷ Nghiên thì hay ở Cổ Lâu, điều nàng phải làm là khiến cô hoài nghi Đào Tử chứ không phải chuốc họa cho Từ Lân.

Tim Phác Chính Hoa đập rất nhanh. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cách duy nhất để tiếp cận Từ Lân chính là bị thương. Trong Phật đường không có ai, cô từ từ xoay bức tượng Phật qua, nhìn thấy con dao ăn mà mình giấu ở đó vào ban ngày.

Phương pháp càng vòng vo thì càng an toàn, huống chi nàng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn rốt cuộc Từ Lân có phải là chiến hữu của An Huyền Trân không. Nắm chặt con dao trong tay, nàng chớp mắt, đặt nó lên trên cổ tay trái của mình. Vết cắt này không thể chạm vào động mạch, nhưng cũng không thể để lộ sự giả vờ. Phác Chính Hoa hít sâu một hơi, vừa định ra tay thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vững vàng vang lên từ phía phòng nàng, đang đi đến gần.

Đó là tiếng bước chân của An Hỷ Nghiên, nàng sẽ không nghe lầm.

Phòng ngủ và Phật đường chỉ cách nhau có mấy bước, Phác Chính Hoa không có thời gian do dự. Đúng lúc cô đẩy cửa bước vào, lưỡi dao cắt nát cổ tay. Giờ phút ấy nàng bỗng nhớ đến cô gái mình từng gặp được, dường như tên là Hoa Lê, trên cổ tay cô ta hình như cũng có một vết sẹo rất lớn, chắc rằng ra tay không nhẹ chút nào.

Con dao rớt xuống đất, An Hỷ Nghiên đẩy cửa vào.

Trong khoảnh khắc được cô bế thốc lên, Phác Chính Hoa quay đầu nhìn tượng Phật một cái. Có lẽ trời Phật thật sự phù hộ nàng, lần này nàng lại thắng cược.

“May mà cắt không đúng chỗ, nếu không với lực thế này, chắc chắn sẽ đứt động mạch.”

Từ Lân băng bó xong, Hứa Suất Trí và An Hỷ Nghiên bên cạnh đều có vẻ mặt mệt mỏi. Từ Lân vỗ vai Hứa Suất Trí, an ủi:

“Em về phòng ngủ trước đi, bên này để tôi lo.”

Rồi cô quay lại nói với An Hỷ Nghiên.

“Bây giờ cảm xúc của Phác Chính Hoa không ổn định, cô cũng về trước đi, cố mà ngủ một giấc, tôi khuyên cô ấy cho.”

An Hỷ Nghiên xoa xoa giữa hai chân mày mình, chuyện đêm này xảy ra ngoài dự kiến của cô. Lúc trước bị bắt về Cổ Lâu, Phác Chính Hoa cũng không hề có ý định tự vẫn, bây giờ bỗng dưng trở nên bất thường. Cô muốn ở lại chăm sóc Phác Chính Hoa nhưng nàng lại lạnh mặt, quay đầu đi.

“Vậy vất vả cho cô rồi.”

An Hỷ Nghiên nói xong đứng dậy ra ngoài, sau đó Hứa Suất Trí cũng đẩy cửa đi theo. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Từ Lân đóng cửa lại thật cẩn thận, giọng có vẻ hơi khổ sở.

“Phác Chính Hoa, cô đừng làm chuyện ngốc nghếch.”

“Chị là cảnh sát à?”

Phác Chính Hoa ngồi trên giường, nghiêm túc nhìn cô. Nàng không có nhiều thời gian nên không thể suy xét quá nhiều được. Từ Lân ngẩn ra, vô thức quay lại mở cửa nhìn ra ngoài, xác định bên ngoài không có ai rồi mới nhíu mày quát.

“Cô có biết mình đang nói gì không!”

Phác Chính Hoa giơ cổ tay đang bị băng bó của mình lên.

“Đương nhiên biết, chính vì muốn nói những lời này mà tôi làm mình thành ra thế này đây.”

Ánh mắt nàng rất nghiêm túc, mang theo vẻ trịnh trọng và chững chạc hoàn toàn không phù hợp với tuổi của mình. Thấy Từ Lân không nói gì, Phác Chính Hoa hạ tay xuống, nhìn thẳng vào cô.

“Tôi biết cô không tin tôi, tôi cũng không thể đảm bảo với cô điều gì. Nhưng cô phải hiểu, trên đời này không có ai muốn An Hỷ Nghiên chết hơn tôi, tôi đã thất bại một lần rồi, tôi cần một người để hợp tác, tôi cũng biết cô muốn điều gì.”

Từ Lân nheo mắt lại.

“Điều gì?”

“Cô muốn có chứng cứ. Các người nằm vùng lâu như vậy là vì không tìm thấy chứng cứ. An Hỷ Nghiên quá cẩn thận, nếu không thể lấy được những chứng cứ rõ ràng thì chỉ còn một cách là ra tay vào lúc giao hàng. Nhưng với địa vị của chị ta bây giờ, rất khó để chị ta đích thân đi giao hàng.”

Phác Chính Hoa dừng lại một chút rồi nói:

“Lần này là một cơ hội rất tốt, các người đừng để lỡ.”

“Kế hoạch của cô là gì?”

Từ Lân ngồi xuống ghế, vẻ ôn hòa nhã nhặn biến mất, thay vào đó là sự nguy hiểm và nhanh nhẹn, như một con sói đang ẩn mình trong bóng tối.

Phác Chính Hoa nhìn cô.

“Chị trả lời tôi trước đã, chị có phải cảnh sát không?”

“Cô chỉ cần biết tôi cũng muốn lật đổ chị ta như cô vậy, còn tôi có phải cảnh sát hay không có quan trọng gì đâu.”

“Không, rất quan trọng.”

Phác Chính Hoa nhìn cô đầy cố chấp.

Từ Lân từ từ hít sâu một hơi, dường như đang suy xét độ đáng tin của nàng. Đây là một quá trình đấu tranh tư tưởng. Một lúc sau, cô đứng dậy khỏi ghế, nâng tay chào theo kiểu quân nhân.

“Chào cô, tôi là chiến hữu của An Huyền Trân, tên là Từ Huệ Lân.”

Phác Chính Hoa không kiềm chế được, mắt lập tức đỏ hoe. Nàng bắt chước động tác của cô, cũng từ từ đưa tay lên.

“Chào cô, tôi là bạn gái của An Huyền Trân, tên là Phác Chính Hoa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro