C50: Cả đời yêu sai? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, rèm cửa kéo lại quá nửa, những luồng sáng từ bên kia tiến vào, chia căn phòng thành hai nửa. Trên bàn trà có một khẩu súng, trong khẩu súng ấy vốn có một viên đạn, nhưng vì lúc trốn vào phòng này cô đã bắn một cảnh sát nên bây giờ bên trong trống không.

Họ nấp vào phía tối hơn, An Hỷ Nghiên ngồi trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Lính đặc chủng đang tìm cách mở cánh cửa được gia cố đặc biệt này ra, thỉnh thoảng có tiếng súng vang vào tai họ. Cô biết những người đó không thể mở ra, nhưng đồng thời, cô cũng không thể ra ngoài. Cứ giằng co thế này, cuối cùng người chịu thiệt chính là cô.

Dưới chân giường có một người đang co ro, áo sơ mi trắng, quần jean sáng màu. Mái tóc được Phác Chính Hoa buộc lên lúc nãy nay đã xõa tung, nàng cúi đầu, tiếng súng đì đùng bên ngoài giống như là tiếng kèn báo tin thắng trận. Tay nàng nắm chặt vạt áo mình, ngực như có một ngọn lửa đang đốt cháy nàng. Nàng thà rằng khi nãy An Hỷ Nghiên bắn một phát vỡ sọ mình, coi như là để nàng được chết nhanh chóng, ngày sau xuống dưới cửu tuyền cũng có thể ăn nói với An Huyền Trân.

Còn lúc này, cho dù thắng bại đã rõ, An Hỷ Nghiên vẫn khiến nàng không ngừng lo lắng, không thể có một giây phút thả lỏng.

Cả hai người đều im lặng, một người chờ đợi kết quả đã được ấn định, một người thì tìm kiếm tia hy vọng giữa bước đường cùng.

“An Hỷ Nghiên, chị đầu hàng đi.”

Không biết qua bao lâu, Phác Chính Hoa mới cất giọng khàn khàn lên tiếng.

“Không còn cơ hội nào đâu, lần này chị thua triệt để rồi.”

An Hỷ Nghiên siết chặt nắm đấm rồi lại thả ra, đưa mắt nhìn lướt qua khuôn mặt nàng một lượt, liếm đôi môi khô khốc của mình.

“Không đâu, Phác Chính Hoa, tôi lăn lộn bao nhiêu năm nay, chuyện gì cũng đã từng trải qua. Em cứ chờ mà xem, đám cảnh sát đó đều là lũ ăn hại, chỉ chống đỡ được vài ba ngày mà thôi. Đợi tôi ra ngoài rồi…”

Cô dừng lại, nỗi bất an trong mắt là không sao che giấu được.

“Bây giờ nếu ra ngoài là chết chắc. Trên đời này, trừ khi bản thân tôi không muốn sống, nếu không không ai có thể khiến tôi chết.”

Cô nói xong, hít sâu một hơi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng súng vọng lại từ phía cửa sổ, kính chống đạn phát ra một tiếng trầm đục. Cô giống như chim sợ làn cung, hai mắt trừng lớn nhìn về phía cửa sổ, sắc mặt xám ngoét.

Phác Chính Hoa không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn cảnh cô bị bao vây tứ phía, dồn vào bước đường cùng. Tiếng động ngoài cửa phòng đã ngừng lại, hiển nhiên là trong tình huống không có những thiết bị tiên tiến, phía cảnh sát không có cách nào phá cánh cửa này. An Hỷ Nghiên như thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh một tiếng, đưa tay kéo ngăn tủ trên đầu giường lấy ra một hộp thuốc lá, còn chưa châm thuốc thì bỗng nghe tiếng Từ Lân vang lên từ dưới lầu.

Cô không thể đứng gần cửa sổ, chỗ đó quá nguy hiểm, cho dù có kính chống đạn cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối. Căn phòng này cách âm rất tốt, tiếng của Từ Lân từ dưới lầu vang lên bị làm nhỏ đi rất nhiều, gần như là không thể nghe rõ. Khi giọng nói vang lên, Phác Chính Hoa ngẩng đầu, tròng mắt An Hỷ Nghiên hoảng hốt đảo một vòng, nhưng thân mình thì vẫn đứng sừng sững như núi.

“An Hỷ Nghiên, cô nhận tội đi, Hứa Suất Trí đã thừa nhận rồi.”

Hứa Suất Trí, Hứa Suất Trí. Cô như tỉnh khỏi cơn mơ, nhớ đến người chị gái được mình an bài ở Lăng Xuyên. Chị gái cô từ nhỏ chưa có một ngày được sống an lành, cô làm tất cả cũng chỉ vì muốn cho nàng có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng bây giờ, cũng chính cô là người kéo nàng xuống địa ngục. Mãi đến lúc này, An Hỷ Nghiên bỗng hiểu ra, vương quốc do chính tay cô dốc sức xây dựng bấy lâu nay đã thật sự sụp đổ. Cô là người đang đứng trên đảo hoang, những tội lỗi mà mình đã làm trước kia phải dùng tính mạng để hoàn trả.

Nhưng cô lại không hiểu tại sao mình lại rơi vào bước đường cùng này. Cô nhìn Phác Chính Hoa ở đối diện, ánh mắt vẫn rất lạnh lùng nhưng giọng nói lại thoáng mang theo chút run rẩy.

“Phác Chính Hoa, chuyện đã đến nước này, em không cần gạt tôi nữa. Từ Lân không biết nơi này, cô ta có thể theo đến đây, việc này có liên quan gì đến em không?”

Tấm rèm cửa che hết ánh nắng khiến cho vẻ mặt cô càng thêm u ám. Phác Chính Hoa nghĩ ngợi giây lát, mọi thứ trong đầu nàng đang ngổn ngang trăm mối. Sau đó, nàng cởi cúc áo cơ mi của mình ra, để lộ hình xăm trên vai mình.

“An Hỷ Nghiên, lúc trước khi Từ Lân xăm hình cho tôi đã giấu máy định vị trong này.”

Chuyện này họ chưa từng thương lượng với nhau trước đó, khi đó họ thậm chí còn chưa phải là đồng mình. Từ Lân xem Phác Chính Hoa như một quân cờ, Phác Chính Hoa hoàn toàn không biết gì cả. Mãi đến khi họ tiết lộ thân phận cho nhau nàng mới biết, chỉ cần mình ở bên cạnh An Hỷ Nghiên thì Từ Lân sẽ có thể nắm được toàn bộ hành tung của cô.

Nàng nhìn cô, giọng rất khẽ.

“An Hỷ Nghiên, tôi đã sớm nói với chị rồi, tôi tin thiện ác nhân quả là có thật.”

Trên tay cô còn cầm một điếu thuốc chưa kịp châm, nghe được câu nói của nàng thì hốt hoảng bật cười, còn tiện thể gật đầu. Có lẽ nàng nói không sai, thiện ác nhân quả là có thật, chẳng qua là đến sớm hay muộn mà thôi. Cô trăm tính ngàn tình, cuối cùng lại bại bởi một hình xăm nho nhỏ. Càng tức cười hơn là, hình xăm ấy lại khắc tên của cô.

An Hỷ Nghiên đặt điếu thuốc xuống, từ dưới đất đứng dậy, bóng dáng cao lớn hơi loạng choạng lắc lư, đi đến trước tủ quần áo.

Tầng cuối cùng của chiếc tủ có một cái két bảo hiểm, cô nhập mật mã vào mở nó ra, từ trong đó lấy ra một cây súng. Đó là một khẩu P210, là thứ mà các nhà sưu tầm cuồng nhiệt yêu thích, giá rất cao, luôn được cô cất trong két bảo hiểm. Trong khẩu súng chứa đầy đạn, cô cầm súng trên tay, quay người đi về phía Phác Chính Hoa.

Trước kia mỗi khi cô bước đến gần, cả người toát ra khí thế không thể xâm phạm. Nhưng bây giờ lại thất thểu như một kẻ thua trận. Phác Chính Hoa từ dưới đất đứng dậy, hai người đối diện nhau, An Hỷ Nghiên đặt khẩu súng lên chiếc bàn bên cạnh. Khẩu súng lạnh lẽo thu hút ánh mắt của Phác Chính Hoa, nhưng cũng làm trái tim vốn đã chết lặng của nàng lại thấp thỏm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Chị muốn làm gì?”

“Tôi đã nói, trừ khi bản thân tôi không muốn sống nữa, nếu không không ai có thể khiến tôi chết.”

An Hỷ Nghiên nhìn nàng.

“Phác Chính Hoa, tôi thừa nhận tôi đã thua, nhưng tôi không thua bởi họ mà thua bởi em. Lúc đầu em đến tìm tôi là vì muốn lấy mạng tôi báo thù cho An Huyền Trân đúng không? Súng ở đây, tôi cho em cơ hội.”

Thân súng P210 được thiết kế tinh xảo, mang vẻ đẹp cổ điển. Phác Chính Hoa nhìn chằm chằm vào nó, thứ đó đang ở rất gần nàng, gần đến nỗi chỉ cần đưa tay ra là có thể cầm nó trong tay. Nhưng vì lo có âm mưu gì nên nàng không dám manh động, chỉ cảnh giác nhìn người phụ nữ đối diện.

Bởi vì ánh mắt ấy, trái tim An Hỷ Nghiên như rơi vào vực thẳm. Chuyện đã đến nước này, nàng vẫn không chịu bố thí cho cô chút yêu thương nào. Cô chớp mắt, cố nén nỗi chua cay trong mắt, đẩy khẩu súng về phía nàng, nở nụ cười bi ai.

“Phác Chính Hoa, nếu em đủ tàn nhẫn thì bây giờ hãy cầm súng bắn chết tôi. Trên thế giới này có mấy tỷ người, nhưng tôi chỉ cam tâm chết trong tay em.”

Nàng vẫn không nhúc nhích, An Hỷ Nghiên đứng dậy, nhét khẩu súng vào tay nàng. Đời cô đã trải qua vô số lần cá cược, thắng có thua có, có lúc cược là tiền, có lúc phải cược cả tính mạng. Còn bây giờ cô đang cược điều gì? Có lẽ là dùng tính mạng mình để cược chút tình yêu nhỏ nhoi trong tim nàng. Cô cược xem có khi nào nàng không đành lòng, cược rằng dù gì nàng cũng là phụ nữ, bao ngày đêm ở bên nhau, tâm ý của cô không thể nào không khiến nàng rung động.

Nếu như nàng không nỡ giết cô, vậy hôm nay dù có liều mạng cô cũng phải mở một con đường máu chờ ngày gầy dựng lại. Còn nếu như nàng nhẫn tâm, vậy chết trong tay nàng cũng không uổng đời này, cô si tâm vọng tưởng yêu lầm một người. Trong lòng cô bỗng trở nên bồn chồn sốt ruột, còn lo lắng hơn cả khi nãy bị cảnh sát bao vây. Cô nhìn nàng, còn nàng cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cây súng trong tay mình.

“An Hỷ Nghiên tôi không có quyền gì, chế tài chị nên là pháp luật, là cảnh sát chứ không phải tôi…”

“Tôi đã nói rồi…”

Cô ngắt lời nàng.

“Phác Chính Hoa, trên thế giới này có mấy tỷ người, nhưng tôi chỉ cam tâm chết trong tay em.”

Cô nhìn thấy rất rõ sự bối rối của nàng, nhưng không thể xác định được trong sự bối rối ấy có bao nhiêu là tình cảm. Lòng dạ bồn chồn, cô cầm một thiếu thuốc lên ngậm vào miệng rồi dùng bật lửa châm thuốc. Những ngón tay cứng cáp không khống chế được cứ run run. Cô biết đây không phải vì sợ hãi mà vì hồi hộp, không biết lần này cô có lại thua trong tay nàng hay không.

Thở ra một hơi, An Hỷ Nghiên huơ huơ điếu thuốc trên tay, nói với Phác Chính Hoa.

“Tôi cho em thời gian là một điếu thuốc để suy nghĩ, sau khi hút hết điếu thuốc này, nếu em còn chưa quyết định thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay tôi.”

Phác Chính Hoa cúi đầu. Bởi vì tư thế này nên nàng không thể nhìn thấy vẻ quyến luyến đến si mê trong mắt An Hỷ Nghiên. Vịn mép giường, Phác Chính Hoa từ từ ngồi dậy, khẩu súng được nàng đặt trên đùi. Ánh mắt nàng có vẻ nặng nề nghiêm trọng, sống lưng ưỡn rất thẳng, cúc chiếc áo sơ mi trắng vẫn còn cởi ra, loáng thoáng lộ ra cái tên của cô trên vai nàng.

An Hỷ Nghiên cầm điếu thuốc trên tay, đầu điếu thuốc có ánh lửa lập lòe, cô không ngậm nó vào miệng mà mặc cho nó từ từ cháy, dù có thể ở bên nàng thêm một giây thôi cũng tốt rồi. Kết cục đã có thể dự đoán được, ngay từ đầu cô đã biết, thậm chí biết rõ hơn cả nàng nữa.

Trong phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng động của cảnh sát dưới lầu vang lên, sau đó ngay cả tiếng động ấy cũng không còn. Cảnh sát biết cô chạy không thoát, tử thủ ở bên ngoài đợi cô không trụ được nữa mà gục ngã. An Hỷ Nghiên cầm điếu thuốc trên tay, đứng đằng sau tấm rèm nhìn ra một cái, cười khổ một tiếng rồi quay đầu sang nhìn Phác Chính Hoa.

“Phác Chính Hoa, chúng ta lần lượt hỏi đáp nhau đi, vì sau khi ra khỏi căn phòng này, e là sẽ không còn cơ hội gặp lại.”

Phác Chính Hoa ngẩng đầu, đôi mắt to dài nhìn cô, tóc đen môi đỏ, dung nhan vẫn kiều diễm như thuở nào. Nàng theo cô bao lâu rồi? Hai năm, hay là ba năm? Tại sao thời gian dài như thế mà nàng chẳng thay đổi chút nào, vẫn trẻ trung như tuổi mười chín khi họ gặp nhau. An Hỷ Nghiên liếm đôi môi mình, bước tới ngồi xuống trước mặt nàng lần nữa, cô biết câu hỏi này hơi tẻ nhạt nhưng bây giờ không hỏi thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

“Phác Chính Hoa, từ khi gặp nhau đến giờ…”

An Hỷ Nghiên kẹp điếu thuốc trong tay, tròng mắt hơi đảo một chút.

“…em có từng yêu tôi?”

Phác Chính Hoa ngẩn người, nhìn cô chằm chằm.

Giây phút đó, trong đầu An Hỷ Nghiên hiện lên vô số hình ảnh. Cô nhớ lúc họ ở trong căn nhà tại tây hoang, cô ôm nàng chơi game; nhớ lúc nàng đứng trên bục cao ngắm pháo hoa rồi cúi đầu nhào vào lòng cô; nhớ lúc cô đưa tay đặt lên bụng nàng mong đợi một sinh mệnh mới sắp đến; nhớ đêm trời mưa bão cô chạy vội đến khách sạn, dồn nàng vào vách tường hôn thật sâu. Cô còn nhớ lúc mình đứng giữa quảng trường nghe nàng hát; nhớ lần đầu tiên nàng châm thuốc cho cô ở Mộng Tử; nhớ tòa lầu ký túc xá màu trắng của nàng; nhớ lần duy nhất họ đi xem phim với nhau. Bộ phim đó tên là Sắc, Giới. Trong Sắc, Giới có một câu thoại thế này. “Điều mà tôi hối tiếc nhất trong đời này chính là người đẩy tôi vào địa ngục cũng chính là người từng đưa tôi lên thiên đường.”

Cô nhìn nàng, ánh mắt không có gì thay đổi nhưng trong lòng đau đớn khôn xiết, gần như là tim vỡ vụn.

Cũng trong giây phút đó, Phác Chính Hoa nhìn khuôn mặt hơi tiều tụy của cô, bỗng nhớ đến nắm tro cốt bay biến theo gió trước mộ An Hỷ Nghiên; nhớ lúc cô dồn nàng lên cửa kính nhà tắm cưỡng đoạt mạnh mẽ; nhớ nụ cười lạnh lẽo của cô lúc giới thiệu Hứa Cửa Xương. Nàng nhớ lúc cô đổ nửa ly nước đá lạnh lên đầu nàng, nhớ lúc cô dùng xích sắt xích nàng trong phòng không thể nhúc nhích; nhớ lúc cô siết chặt cơ thể nàng, rồi từng câu từng chữ nói rất rõ, Phác Chính Hoa, chúng ta cùng xuống địa ngục đi.

Nàng nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, trong lòng bỗng thấy thoải mái.

Thời gian im lặng quá lâu, Phác Chính Hoa hé miệng, vừa định trả lời thì An Hỷ Nghiên bỗng giơ tay lên, ngắt lời nàng.

"Thôi đi, coi như tôi chưa hỏi."

Cô đã hèn mọn đến mức này, đến thời khắc quan trọng nhất thì cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ, không dám nghe câu trả lời sẽ làm mình thất vọng kia. Vẻ mặt Phác Chính Hoa sựng lại, những lời vốn định thốt ra trên môi bị nàng ngậm lại. Điếu thuốc trên tay cô đã cháy một nửa, cũng sắp đến đầu lọc. An Hỷ Nghiên đợi nàng lên tiếng, cô đã nói rồi, mỗi người đều có cơ hội hỏi người kia.

Mím môi, Phác Chính Hoa nhìn cô rất nghiêm túc, mắt từ môi cô dần hướng lên trên, nhìn thẳng vào mắt cô. Trong cự ly gần như thế, nàng từ tốn lên tiếng.

“An Hỷ Nghiên, tôi chỉ hỏi một lần, chị có hối hận không?”

Vẻ mặt rất đỗi dịu dàng, cô đưa tay vuốt mái tóc nàng.

“Em hỏi chuyện nào?”

Cô đã làm quá nhiều điều sai trái, hối hận há chỉ là một hai chuyện. Cô hối hận vì đã lợi dụng Phác Chính Hoa để giết cha nuôi mình; hối hận vì đã hất tung tro cốt của An Huyền Trân; hối hận bức ép Phác Chính Hoa sinh con cho cô; hối hận vì lúc nàng bảo cô rửa tay gác kiếm đã không nghe nàng. Những chuyện đó đều khiến cô hối hận vì đã sai, tuy biết rõ không thể nào làm lại nhưng vẫn muốn để nàng biết cô đã hối hận. Nói với nàng những điều hối hận này, cũng chính là đang thẳng thắn với nàng tình yêu của cô.

Phác Chính Hoa không nhúc nhích, tay của cô còn đặt trên mái tóc nàng, nàng trả lời.

“Sa vào con đường buôn bán ma túy, rơi vào kết cục như ngày hôm nay, An Hỷ Nghiên, chị có hối hận không?”

Tay cô cứng đờ, vẻ mặt sững lại trong một giây. Điều nàng hỏi hoàn toàn khác với tất cả những trường hợp mà cô đã nghĩ ra lúc nãy. An Hỷ Nghiên từ từ thu tay lại, hít sâu một hơi, lúc nhìn nàng lần nữa thì ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.

“Không, tôi không hối hận. Phác Chính Hoa, chỉ có điều này là tôi chưa bao giờ hối hận.”

Là đáp án trong dự liệu của nàng, Phác Chính Hoa cười khẽ một tiếng, dường như cảm thấy cô chết đến nơi mà vẫn cố chấp không thuốc nào cứu chữa được.

An Hỷ Nghiên cúi đầu, điếu thuốc đã sắp cháy hết, cơn nóng nơi đầu ngón tay khiến cô cảm thấy hơi đau. Sao cô lại hối hận. Nếu cô không phải là An Hỷ Nghiên thì sao nàng lại trăm phương ngàn kế đến bên cạnh cô. Bởi vì cô là cô, cho nên mới gặp được Phác Chính Hoa, thế sao phải hối hận.

Mỗi người có một nỗi lòng riêng, An Hỷ Nghiên đứng lên trước mặt cô, ngậm điếu thuốc vào miệng.

“Một điếu thuốc đã cháy hết, Phác Chính Hoa, em đã quyết định chưa?”

Ngửa đầu lên, Phác Chính Hoa mỉm cười.

“Tôi đã có quyết định rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro