C49: Cả đời yêu sai (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mông lung, Phác Chính Hoa dường như trở về thời thơ bé, bỗng nhiên cảm thấy không biết nương tựa vào đâu. Những người hàng xóm tụ lại với nhau xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn Phác Chính Hoa tràn ngập sự thương hại. Lòng thương rẻ rúng ấy khiến nàng nhanh chóng hiểu rằng mình không giống với những người khác, bất luận từ này về sau xã hội và người thân có cho nàng bao nhiêu yêu thương và giúp đỡ thì giữa họ đã không còn như lúc trước.

Sau này nàng lên cấp hai, trong tiết lịch sử giáo viên giảng về cuộc chiến tranh thuốc phiện, giảng về sự mê đắm và nhục nhã của Trung Quốc, giảng Anh Quốc đã làm thế nào để khiến người Trung Quốc từng bước sa đọa. Các bạn học cắm đầu ghi ghi chép chép, tiện thể chê cười người Trung Quốc khi ấy ngu muội thế nào, xã hội lúc ấy hết thuốc chữa ra sao. Chỉ có Phác Chính Hoa là cầm bút, tinh thần hoảng hốt. Nàng biết, thuốc phiện còn đáng sợ hơn nhiều so với những gì người ta nghĩ, nó khống chế người ta, đồng thời hủy diệt người ta. Những người khác có lẽ không có cảm xúc gì, nhưng sự suy đồi của Trung Quốc là từ đó mà ra, cuộc sống nay đây mai đó của nàng cũng là nhờ nó ban tặng.

Hơn một trăm năm sau, người Trung Quốc mang thứ ấy về, tiếp tục moi tiền của người Trung Quốc.

Cảnh trong mơ biến đổi, nàng nhìn thấy An Huyền Trân. An Huyền Trân đứng dưới lầu, trong ánh tịch dương, khuôn mặt cô "khôi ngô tuấn tú". Nếu là trước kia, Phác Chính Hoa đã sớm nhào vào lòng cô nhưng lần này, họ chỉ đứng cách nhau vài bước, từ xa nhìn nhau, nàng biết mình không có tư cách đi về phía cô nữa rồi.

Dù cho đã hết sức cẩn trọng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong tay An Hỷ Nghiên. Nàng không chịu chấp nhận, nhưng cũng không có cách nào khác.

Phác Chính Hoa khóc nức nở trong mơ, ngực như bị một tảng đá đè nặng, nàng giãy giụa vài cái nhưng vẫn vô ích, cảm giác nghẹt thở bao lấy nàng. Có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt nàng, hàng mi Phác Chính Hoa run run, gương mặt của An Huyền Trân dần mơ hồ, trước mắt là khuôn mặt góc cạnh của An Hỷ Nghiên.

Ánh mắt dần có hồn hơn, Phác Chính Hoa như một người sắp chết đuối được vớt lên bờ, há miệng thở hồng hộc.

“Mơ thấy ác mộng à?”

Ánh mắt An Hỷ Nghiên rất tỉnh táo, hoàn toàn không có vẻ lờ đờ của người vừa tỉnh ngủ, trong mắt còn có những tia máu li ti, cô cứ thế ngồi bên giường đợi trời sáng, lúc nãy nghe tiếng Phác Chính Hoa thút thít, biết là nàng thấy ác mộng, dáng vẻ nàng giãy giụa ấy khiến cô có chút không đành lòng.

Phác Chính Hoa không trả lời câu hỏi của cô, ổn định lại hơi thở rồi chống tay ngồi dậy. Trong phòng không mở đèn nhưng bên ngoài rèm cửa sổ đã loáng thoáng có những tia sáng. Nàng xoa xoa giữa hai chân mày của mình, đêm qua ngủ không yên nên lúc thức dậy thấy càng mệt hơn. Để chân trần bước xuống giường, Phác Chính Hoa đưa tay kéo rèm cửa sổ ra.

Trời sáng đã lắm rồi.

Ánh sáng ngoài cửa sổ nhắc nhở nàng chuyện sắp xảy ra trong hôm nay. Nắng sớm chiếu lên gương mặt nàng, khiến nàng hơi nheo mắt lại. Có người ôm lấy eo nàng từ phía sau, An Hỷ Nghiên đứng sau lưng nàng, hôn nhẹ gần bên tai nàng.

“Đi thay quần áo đi, họ sắp đến rồi.”

“Họ là ai?”

Phác Chính Hoa ngoan ngoãn nép vào lòng cô. Theo động tác quay đầu của nàng, môi của họ chỉ cách nhau có vài centimet. An Hỷ Nghiên nhìn vào đôi môi hơi vểnh lên của nàng, nghĩ ngợi một lát rồi trả lời.

“Người đến lấy hàng.”

Phác Chính Hoa hơi nhích đầu ra sau một chút, như thế họ có thể nhìn thấy rõ người kia.

“Phía chúng ta có những ai?”

Nàng hỏi câu này là chỉ muốn xác định Từ Lân có sang hay không. Nếu Từ Lân đến, vậy tất cả sẽ có cơ hội xoay chuyển. Tay An Hỷ Nghiên từ từ đặt lên sau gáy Phác Chính Hoa, hơi dùng chút sức, nàng liền bị buộc ngửa đầu lên. Cô cúi đầu hôn nàng, hai đôi môi quyện vào nhau. Môi nàngp vừa lạnh vừa khô, cô không hài lòng lắm nên tay kia càng siết chặt eo nàng hơn, khiến nụ hôn sâu hơn.

Phác Chính Hoa vô thức định kháng cự nhưng lưỡi của cô đã tiến vào, giãy giụa nhiều hơn sẽ chỉ làm cô thô bạo hơn mà thôi. Nàng thả lỏng người, không đáp lại mà mặc cho cô xâm chiếm. Nụ hôn kết thúc, An Hỷ Nghiên lưu luyến hôn thêm vài cái vào khóe môi nàng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hơn trước nhiều, như nhìn thấu lòng dạ của nàng.

“Phác Chính Hoa, Từ Lân sẽ không đến, ngay cả căn biệt thự này cô ta còn không biết nữa là.”

Người nàng cứng đờ, cố gắng bình tĩnh nhìn cô.

“Thế nào, thân cận mười mấy năm mà chị cũng không tin tưởng à? Còn là anh rể của chị đó.”

An Hỷ Nghiên cười lạnh một tiếng, đưa nay bắt lấy cằm của nàng, lực tay không nhẹ, Phác Chính Hoa đau đến nhăn mày.

“An Hỷ Nghiên, chị làm gì vậy?”

“Tôi không biết giữa em và Từ Lân có mờ ám gì, nhưng tôi đoán cô ta không có gan phản bội tôi. Phác Chính Hoa, em phải nhớ, cô ta là anh rể của tôi, mấy trò dụ dỗ ấy tôi chơi với em là đủ rồi, em dám dây vào Hứa Suất Trí, tôi ắt có cách trị em.”

Phác Chính Hoa ngẩn ra, ngay sau đó thấy yên tâm. May mà An Hỷ Nghiên không nghi ngờ Từ Lân điều gì khác, chỉ cảm thấy mình Phác Chính Hoa không đàng hoàng. Chuyện như bỗng có tia hy vọng mới, Phác Chính Hoa giả vờ giữ vẻ mặt tái mét kia, quay đầu đi.

“A, An Hỷ Nghiên, suy cho cùng thì chị sợ tôi cắm sừng chị thôi mà, trong lòng chị tôi là người thế đúng không.”

An Hỷ Nghiên nhíu mày, dường như định nói gì đó thì dưới lầu bỗng có tiếng phanh xe. Vẻ mặt cô thay đổi, cô nhoài người ra nhìn một cái, Phác Chính Hoa cũng nhìn theo thì thấy một đám đàn ông đi vào nhà.

“Đi thay quần áo đi.”

An Hỷ Nghiên giục Phác Chính Hoa một câu, còn mình thì mở cửa phòng đi xuống lầu. Trong phòng chỉ còn lại mình Phác Chính Hoa, nàng mở tủ quần áo ra tìm một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần jean bó sáng màu. Lúc thay quần áo, động tác của nàng hơi dừng lại. Từ trong gương, nàng có thể nhìn rõ chữ Hani trên vai mình.

Mỗi khi An Hỷ Nghiên hôn lên đó luôn nói, Phác Chính Hoa, tại sao vết thương của em mãi vẫn không lành hẳn thế nhỉ, sờ vào cứ gồ ghề sao ấy. Thế là nàng bèn quay sang nũng nịu với cô, bảo là mình không thích hình xăm này.

Không thích thì đúng là không thích, nhưng lần này, tay nàng từ từ lướt qua nó, làn da sần sùi không bằng phẳng, chỉ là một đầu đạn bắn qua mà thôi, không lý nào để lại vết sẹo to đến thế. Đứng trước gương, Phác Chính Hoa cài nút áo sơ mi lại, vết sẹo kia bị che khuất, ánh mắt nàng cũng bình tĩnh trở lại.

Dưới lầu ầm ĩ huyên náo, căn phòng này cách âm rất tốt nhưng lần này lại loáng thoáng nghe thấy tiếng động. Phác Chính Hoa cài xong hai chiếc nút cuối cùng gần cổ, mái tóc xõa ra. Cô gái trong gương có sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt sâu hoắm. Nàng bỗng nhiên cảm thấy như thế không tốt nên quay người qua, cúi xuống mở vali đồ của mình.

Trước khi đi, Phác Chính Hoa chỉ mang theo những món đồ trang điểm đơn giản. Nhìn vào gương, nàng bày biện lại những món đồ ấy, nghiêm túc trang điểm cho mình khá tỉ mỉ. Trong lúc đó, cửa phòng bị mở ra, An Hỷ Nghiên bước vào, thấy hành động của nàng rõ ràng là ngẩn người một chút rồi cứ thế đứng tựa vào khung cửa nhà vệ sinh, cười nhẹ.

“Tâm trạng của em tốt nhỉ.”

Phác Chính Hoa bôi son lên môi, gương mặt vốn không chút sức sống nay lập tức trở nên kiều diễm. Nàng quay người lại nhìn cô một cái, đậy nắp cây son lại rồi đưa tay ra sau gáy vén mái tóc lên.

“Đợi sốt ruột rồi à?”

“Không vội.”

An Hỷ Nghiên khoanh tay nhìn nàng, như là một đức ông chồng mẫu mực đang đợi vợ mình trang điểm trước khi ra ngoài. Cô thích cảm giác này, thích nàng tốn công sức để ăn diện vì cô. Nhưng Phác Chính Hoa không nhìn ra điều ấy trong mắt cô, nàng cột tóc xong xuôi thì quay đầu lại bảo.

“Đi thôi.”

Ăn mặc trang điểm như vậy, cả người nàng như toát lên vẻ mạnh mẽ hiên ngang.

Xuống tới lầu, có thể nhìn thấy dưới đại sảnh có hai phe đang ngồi. Phía An Hỷ Nghiên không đông lắm, nhưng mỗi người đều có vẻ mặt nghiêm túc, không khí căng thẳng. Chắc chắn bên dưới căn biệt thự này có phòng bí mật nào đó có thể ẩn dấu người, những người này đêm qua đã ở trong biệt thự. Phác Chính Hoa thân là người phụ nữ duy nhất ở đây, vừa xuống lầu liền trở thành mục tiêu đổ dồn của mọi ánh mắt. Người cầm đầu phía bên kia khẽ cau này, không hề che giấu sự bất mãn của mình

“Hani, cô chưa nói là sẽ có phụ nữ.”

Trong ấn tượng thâm căn cố đế của họ, phụ nữ là tượng trưng cho rắc rối, chỉ khi nào việc làm ăn thành công, phụ nữ mới có tác dụng dùng để chúc mừng. Nghề này phụ nữ vốn rất hiếm, lăn lộn mười mấy năm nay có thể cũng không gặp qua người nào, cho nên thái độ của đối phương như vậy An Hỷ Nghiên cũng không lấy làm lạ. Tay cô khoác lên eo Phác Chính Hoa, nhẹ nhàng đẩy nàng tới trước.

“Không phải người ngoài, là người phụ nữ của tôi.”

Phác Chính Hoa khẽ nhích tới trước một bước, ánh mắt lạnh lùng đảo qua phía bên kia. Bình thường gặp những tình huống thế này, phụ nữ sớm đã luống cuống mất bình tĩnh, biểu hiện của nàng như thế cũng khá bất ngờ. Người đàn ông kia nhướng mày, gật đầu.

“Con bé này nhìn có vẻ cũng không hiền lành gì.”

“Thế nên mới mang cô ấy ra ngoài học hỏi thêm, làm anh Huy chê cười rồi.”

An Hỷ Nghiên mỉm cười, ngồi xuống sô pha. Phác Chính Hoa vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô không cho nàng ngồi xuống mà đưa tay chỉ vào cái vali đặt bên cạnh, nói với Phác Chính Hoa.

“Đi nào, mở cái đó ra cho anh Huy xem.”

Đó là một vali hành lý cỡ to, bên dưới có bánh xe. Phác Chính Hoa hít sâu một hơi, đẩy cái vali đến trước mặt tên Huy, còn chưa kịp mở ra thì đã nghe tiếng cười của người đàn ông kia:

“Hani, khá nhiều năm không thấy cô đích thân ra mặt, khó khăn lắm lần này mới gặp được cô, còn mang theo một cô gái, cô nhìn xem con mèo này có bao nhiêu sức, mở cái vali thôi mà cũng tốn sức rồi.”

“Anh Huy như vậy là xem thường phụ nữ quá rồi.”

An Hỷ Nghiên còn chưa lên tiếng thì Phác Chính Hoa đã ngửa đầu lên, mỉm cười, trong nụ cười có vẻ khinh thường ra mặt. Đúng lúc nàng đang muốn kéo dài thời gian, người đàn ông này vừa vặn cho nàng cơ hội.

“Hàng đã đưa đến cho anh, anh xem thử đạt hay không là được, thế nào cứ phải khăng khăng bắt nạt một cô gái như tôi?”

An Hỷ Nghiên nheo mắt lại, trong nụ cười hàm chứa vẻ bất đắc dĩ và nuông chiều. Cô nhìn tên Huy một cái rồi nhún vai, không nói gì.

Tên Huy có vẻ hơi xấu hổ, hắn vẫn ngồi trên sô pha, đưa chân đá vào chiếc vali.

“Vậy thì cô mở ra đi, để người của tôi kiểm tra xem hàng có vấn đề gì không.”

Phác Chính Hoa cũng không tranh cãi với hắn ta nữa, khom người xuống mở vali ra. Nàng chưa từng nhìn thấy ma túy thật, thậm chí lúc trước ở Mộng Tử cũng chỉ nghe những cô gái hát cùng miêu tả tỉ mỉ lại mà thôi. Lúc đó các cô ấy nói thứ này chia làm mấy loại, càng tinh chất thì càng đắt đỏ. Để vận chuyển những thứ này, không biết bao nhiêu cách đã được nghĩ ra. Trên báo cũng thường xuyên đưa tin có người giấu ma túy vào cơ thể. Phác Chính Hoa không biết với lượng ma túy lớn thế này, phải tốn bao nhiêu sức người sức của mới mang được đến đây.

Tên Huy vẫy tay ra hiệu với người bên cạnh mình, người đàn ông mặc đồ đen liền bước tới bên cạnh chiếc vali. Phác Chính Hoa lui lại một bước, khoanh tay nhìn những người đó kiểm tra, quay đầu lại thì thấy người phía An Hy Nghiên cũng tới kiểm tra tiền tên Huy mang đến. Xã hội đen giao dịch dường như rất công bằng, trên mặt An Hỷ Nghiên và tên Huy đều mang hai chữ tín nghĩa, nhưng đằng sau hai chữ tín nghĩa này không biết là tính mạng của bao nhiêu người.

Phác Chính Hoa thấy ngực mình nặng trình trịch, trán dần toát mồ hôi lạnh. An Hỷ Nghiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, cũng không phát hiện nàng có động tác gì lạ. Cũng đúng, chuyện đã đến nước này, dù nàng có tính toán gì chăng nữa thì cũng vô dụng.

“Hani, tôi thích cách làm việc của cô, rất đáng tin.”

Tên Huy sai người đóng chiếc vali lại, vẻ mặt hài lòng.

“Lần sau cô mang theo cô gái nhỏ này của cô sang Lào, tôi sẽ tìm một khách sạn tốt chút mời hai người một bữa.”

An Hỷ Nghiên cũng cười, nụ cười lão luyện.

“Được, đợi lần sau có cơ hội đã.”

“Đúng rồi, lần trước ở Thái Lan là sao, nghe nói nội bộ các cô có tay trong?”

Tên Huy vốn đã định đứng dậy nhưng nhớ đến chuyện quan trọng ấy nên lại ngồi xuống. An Hỷ Nghiên mím môi, rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện kia nhưng vẫn lịch sự mỉm cười.

“Đã giải quyết xong rồi, gần đây bọn nội gián nhiều quá, phía anh Huy cũng cẩn thận chút.”

“Đúng vậy, làm ăn ngày càng khó khăn. Nếu để ông đây gặp phải thằng nội gián nào, ông sẽ cho nó biến thành tro bụi.”

Tên Huy vừa nói vừa đứng dậy, những giao dịch thế này bình thường càng nhanh càng tốt, ai cũng không muốn vừa ôm thuốc phiện vừa nói chuyện phiếm với người khác. Tim Phác Chính Hoa thót lên, vô thức nhìn ra ngoài cửa, nơi đó hết sức im ắng, không có chút dấu hiệu nào. Tim nảy lên lại hạ xuống, quay đầu qua, nàng nhìn thấy An Hỷ Nghiên đang mỉm cười.

Nếu ngay lúc này, nếu ngay khoảnh khắc này cảnh sát có thể đến thì An Hỷ Nghiên có chắp cánh cũng không thoát được.

Người đàn ông bên cạnh đang chào từ biệt nhau, một cuộc giao dịch hoàn mỹ kết thúc, An Hỷ Nghiên từ sô pha đứng dậy, đi đến bên cạnh Phác Chính Hoa, mỉm cười gật đầu với tên Huy. Từ phía của cô có thể nhìn thấy một bên mặt của Phác Chính Hoa, đó là vẻ tái nhợt mà phấn trang điểm cũng không che được. Cô từ từ khoác lấy eo nàng, để lưng nàng có thể tựa vào mình.

“Thế nào, có thể rất đơn giản không?”

Phác Chính Hoa thất vọng não nề, ngay cả một câu nói móc cũng không nói ra được, cả người như bị rút hết sức lực. Nàng cúi đầu, giống như rốt cuộc đã chịu nhận thua, bởi vì cơ hội cuối cùng cũng đã mất.

“An Hỷ Nghiên, chị…”

Nàng còn chưa nói xong thì cửa bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, ánh mặt trời chính ngọ ồ ạt tiến vào, gay gắt đến nỗi đám người của tên Huy phải lùi lại một bước, giống như là lũ côn trùng rắn rết không còn chỗ dung thân, giọng nói cũng trở nên hoảng loạn vì không kịp đề phòng.

“Hani, cô đâu có nói là còn có những người khác. Cô có ý gì đây?”

An Hỷ Nghiên cũng cả kinh, còn chưa kịp nói chuyện thì hai bên đã có một lượng lớn lính đặc chủng tiến vào, giương vũ khí bao vây kín mít những người trong phòng khách. Tên Huy trừng lớn mắt, tròng mắt đục ngầu của hắn như muốn rớt ra khỏi hốc mắt.

“Sh*t! An Hỷ Nghiên, mẹ nó mày báo cảnh sát!”

Không ai trả lời hắn, cảnh sát đánh úp nhanh chóng, chúng liền dễ dàng bị quật ngã xuống đất. Chiếc vali bị mở tung ra, đống thuốc phiện có giá trị không nhỏ kia văng tung tóe khắp nơi. Từ góc của Phác Chính Hoa có thể nhìn thấy rất rõ gương mặt tuyệt vọng của tên Huy. Trong tình huống đó, Phác Chính Hoa nghe thấy tiếng cười khoái trá trong lòng mình.

An Huyền Trân, chị nhìn xem, đây chính là kết quả mà chị đã mòn mỏi chờ đợi bao năm qua.

“Hani, chuyện giao dịch lớn như vậy mà cô không dẫn tôi theo, xem ra là không tin tưởng tôi rồi.”

Từ trong đám người, Từ Lân bước ra, trên người mặc bộ đồ lính rằn ri. Bộ quân phục ấy khiến cho vóc dáng của cô trở nên cao to cường tráng. Trong mắt của Phác Chính Hoa, đây đúng là dáng vẻ của một cảnh sát nhân dân, là dáng vẻ của An Huyền Trân trước đây. Hình dáng ấy khiến mắt nàng vừa cay vừa nóng, giống như là niềm tin trong bao năm qua cuối cùng cũng được chứng minh, thậm chí nàng quên nhìn vẻ mặt của An Hỷ Nghiên ở đằng sau mình.

Phác Chính Hoa vô thức định bước tới trước một bước, như hướng về phía ngọn nguồn ánh sáng. Tim nàng đang đập thình thịch trong lồng ngực. Còn chưa kịp bước tới thì bàn tay đặt trên hông nàng bỗng siết chặt, họng súng lạnh lẽo đặt ngay trên thái dương của nàng, bên tai là giọng nói lạnh lùng của An Hỷ Nghiên.

“Đừng nhúc nhích, các người dám nhúc nhích một chút thôi là tôi sẽ nổ súng.”

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nàng từ người yêu của cô trở thành con tin của anh.

Vẻ mặt của Từ Lân lập tức trở nên nặng nề, cô và Phác Chính Hoa nhìn nhau. Cô phải bảo vệ nàng, không chỉ vì nàng là nội gián của họ mà quan trọng hơn nàng là bạn gái của An Huyền Trân, là sợi dây kết nối duy nhất trên thế giới này của đồng đội cô. Lấy lại bình tĩnh, Từ Lân ra hiệu cho lính đặc chủng bên cạnh không được tự ý hành động, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ kế sách đánh úp.

Phác Chính Bàng nhìn thấu nét mặt của anh, mắt lướt qua căn phòng, số lượng lính đặc chủng nhiều gấp đôi gấp ba số người thường. Nàng bỗng nhiên cảm thấy an tâm, giống như linh hồn phiêu bạt rất lâu nay cuối cùng có nơi an nghỉ, nàng nên đi về nơi mình cần đến, dùng trái tim trong sạch thuần khiết nhất để đối diện với An Huyền Trân, nói với cô, chính nghĩa bất diệt vẫn là niềm tin của nàng, dù niềm tin ấy có lúc yếu ớt nhưng chưa bao giờ bị lung lay dao động. Niềm tin này thôi thúc nàng, rằng vào thời khắc này, điều duy nhất nàng có thể làm chính là không thể trở thành chướng ngại vật của Từ Lân.

Từ từ nhắm mắt lại, Phác Chính Hoa nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói cực kỳ nghiêm túc, từ tốn nhưng không hề sợ hãi.

“An Hỷ Nghiên, chị nổ súng đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro