C48: Có từng yêu? (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So với những lần trước, lần giao dịch này có kế hoạch kín đáo hơn hẳn. Mấy người An Hỷ Nghiên đến Lào, hoàn toàn khác với chuyến đi Thái Lan lần trước có người đón tiếp rầm rộ, nay chỉ có một chiếc xe không bắt mắt dừng ở ngoài sân bay. Phác Chính Hoa nhận thấy được An Hỷ Nghiên rất coi trọng lần giao dịch này, bất luận là những tùy tùng bên cạnh hay người phía Lào mà nàng nhìn thấy, đều là những gương mặt xa lạ chưa bao giờ gặp qua.

Chiếc xe chạy trên đường núi gập gềnh, hai bên đều là những cánh đồng hoang vu xanh ngát, cây cối sừng sững, um tùm rậm rạp. Màu xanh tràn ngập trong đôi mắt Phác Chính Hoa, nàng đưa tay thò ra ngoài cửa sổ một chút liền có gió mát thổi qua lòng bàn tay. Nàng không biết họ sẽ đi đâu, cũng không biết mình ở đây để làm gì, trên đường không có Từ Lân cùng đồng hành, lòng Phác Chính Hoa cứ nặng trình trịch, không thể yên.

Cô rất muốn hỏi An Hỷ Nghiên lần giao dịch này Từ Lân có tham gia hay không, nhưng rồi lại sợ cô nghi ngờ nên đành cố nén cảm giác bất án trong lòng xuống. An Hỷ Nghiên ngồi bên cạnh nàng, mắt nhìn vào cảnh vật đang nhanh chóng lướt qua bên ngoài, tay thì đưa sang, chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo của nàng.

Tay của cô sờ soạng một chút, nắm trọn tay nàng vào lòng bàn tay của mình. Lòng bàn tay của Phác Chính Hoa ướt đẫm mồ hôi lạnh, lúc mười ngón tay đan vào nhau, An Hỷ Nghiên hơi ngạc nhiên quay đầu sang nhìn nàng, vuốt ve tay nàng.

“Sao tự nhiên đổ nhiều mồ hôi thế?”

Lòng Phác Chính Hoa thấp thỏm không yên, một mặt không biết rốt cuộc An Hỷ Nghiên muốn đưa mình đi đâu, mặt khác là vì Từ Lân không có mặt, nàng lo là kế hoạch mà họ bàn trước kia nay đổ sông đổ biển. Nhưng điều này đương nhiên không thể để An Hỷ Nghiên biết, vì thế nàng đanh mặt lại, rút tay của mình ra, hoàn toàn không che giấu nỗi bất an trong mắt mình, đồng thời còn giả vờ trấn định.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Xe đổi hướng, đi về phía địa hình trống trải. An Hỷ Nghiên không hề nghi ngờ phản ứng hiện tại của nàng, cô lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, trả lời với vẻ thờ ơ.

“Trước khi giao dịch phải tìm một chỗ ở vài ngày đã.”

“Cụ thể là ngày nào thì giao hàng?”

An Hỷ Nghiên dừng động tác châm thuốc lại, ngước mắt nhìn nàng. Phác Chính Hoa thầm cả kinh, nhưng vẫn cố duy trì gương mặt lạnh khi nãy.

“Ồ, tôi quên là cô chủ An không tin tưởng tôi, sao có thể nói cho tôi biết thời gian cụ thể chứ.”

“Em ấy à.”

An Hỷ Nghiên mỉm cười với vẻ bất đắc dĩ. Cô nghịch điếu thuốc trên tay cả buổi trời rồi lại bỏ vào chỗ cũ.

“Phác Chính Hoa, lạt mềm buộc chặt và phép khích tướng đều vô dụng với chị.”

Những lời này nói rất thẳng thắn, Phác Chính Hoa làm như bị nói trúng tim đen, mặt mang theo vẻ giận dữ vì thẹn.

“Thế à, vậy chị phải trông chừng tôi thật kỹ, coi chừng bất cẩn rơi vào bẫy của tôi.”

Trên thực tế, từ sau khi phát hiện điện thoại di động, An Hỷ Nghiên thật sự chú ý đến Phác Chính Hoa nhiều hơn. Sức lực của con người là có hạn, cô dồn cho Phác Chính Hoa bao nhiêu thì phía Từ Lân sẽ bớt đi bấy nhiêu. Đến bây giờ, Phác Chính Hoa vẫn không dám xác định An Hỷ Nghiên có nghi ngờ Từ Lân hay không, điều duy nhất nàng có thể làm chính là làm rối sức phán đoán của cô.

Phác Chính Hoa vừa nói xong thì nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài đã thay đổi. Ra khỏi rừng cây là một vùng đất bao la trống trải, đi sâu vào trong là một biệt thự tách biệt. Thỏ khôn có ba hang, nàng thầm thở dài trong lòng, không biết cô còn có bao nhiêu sào huyệt như thế này nữa. Người như vậy nếu muốn lật đổ cô, đúng là khó khăn.

“Xuống xe đi.”

An Hỷ Nghiên không để ý đến những lời Phác Chính Hoa vừa nói, đưa tay đẩy cánh cửa bên hông mình ra. Phác Chính Hoa xuống xe theo, tài xế đưa họ đến đây thì lái xe đi, nhất thời nơi hoang vu vắng vẻ này chỉ còn hai người họ.

An Hỷ Nghiên không nói gì, im lặng đi đằng trước, đẩy cửa biệt thự ra. So với những nơi khác, căn biệt thự này không lớn lắm, chỉ có hai tầng, trên lầu chỉ có hai căn phòng. Trong hai căn phòng thì một căn trống không, căn còn lại gường tủ đều đầy đủ, Phác Chính Hoa đưa tay sờ vào cánh cửa phòng, có cảm giác chất liệu giống như cánh cửa phòng An Hỷ Nghiên ở Cổ Lâu. Tuy cô chưa bao giờ nói với mình nhưng Phác Chính Hoa biết cánh cửa này chắc chắn có điều đặc biệt.

“Cửa chống đạn đấy.”

Không biết An Hỷ Nghiên đứng sau lưng cô từ bao giờ, Phác Chính Hoa giật nảy mình, vô thức dựa lưng vào cửa, quay qua nhìn cô. Cô thấy vui với vẻ hoảng hốt trong mắt nàng nên đưa tay véo cằm nàng một cái, cười hỏi.

“Sợ chị đến thế kia à?”

“Chị nói cánh cửa này có lắp thêm lớp chống đạn?”

Phác Chính Hoa gõ vài cái lên cửa, giọng khá bức bối.

“Căn phòng của chị ở Cổ Lâu cũng vậy đúng không?”

An Hỷ Nghiên khẽ gật đầu.

“Ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, cảm giác ấy dễ chịu không?”

“Dù gì cũng tốt hơn là sống trong đói rét bần hàn.”

Phác Chính Hoa ngẩng đầu nhìn anh một cái, ánh mắt như người bình thường thấy người ngoài hành tinh, mang theo chút tò mò và thương hại. Ánh mắt ấy không có ác ý, nhưng đủ khiến An Hy Nghiên nhíu mày.

“Sao lại nhìn chị như thế?”

Phác Chính Hoa tựa người vào cánh cửa, mỉm cười.

“Tự nhiên tò mò muốn biết những người như các chị, phải chăng đều cảm thấy mình phạm tội là có lý do, trên trời này chỉ có các chị là bất hạnh nhất.”

Lời móc mỏ này quá trắng trợn, An Hỷ Nghiên há miệng, bỗng nhiên rất muốn kể cho nàng nghe những gì mà mình đã phải trải qua, nhưng lại cảm thấy như thế thì mình đáng thương quá. An Hỷ Nghiên không nên đáng thương, ít nhất ở trước mặt người cô yêu, cô phải cao lớn vĩ đại, hoặc là kiêu căng tự phụ.

“Phác Chính Hoa, trên đời này có rất nhiều người nghèo khổ, nhưng người dám phạm pháp để làm giàu thì rất ít. Nếu bỏ qua góc nhìn pháp luật, phạm pháp chẳng phải cũng là một loại bản lĩnh sao?”

“Bỏ qua pháp luật?”

Phác Chính Hoa nhìn cô với vẻ khó tin, như đang nghe chuyện hoang đường, mặt mang theo nụ cười có chứa chút kinh ngạc.

“An Hỷ Nghiên, chị nên biết, những người nghèo kia sở dĩ không phạm pháp, không phải vì họ không dám, mà vì họ không giống anh, họ còn có lương tâm.”

Cô hít sâu một hơi, mặt đã có chút không kiên nhẫn.

“Nhưng Phác Chính Hoa à, phạm pháp không chỉ là chuyện một mình chị làm được, bởi vì có thị trường cần thuốc phiện nên mới có bọn chị. Hãy dẹp cảm giác chính nghĩa thánh mẫu ấy của em qua một bên đi, sau này em sẽ không cần đến thứ ấy nữa.”

“Chị nói với tôi là thị trường cần thuốc phiện?”

Phác Chính Hoa trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào cô không khoan nhượng.

“Chị có biết bao nhiêu trong số những người cần thuốc phiện ấy là do những người như chị tính kế họ? Cổ Lâu có người dùng thứ này để khống chế những quan chức kia không? Mộng Tử có người bị gạt hút rồi nghiện luôn không? An Hỷ Nghiên, trong lòng chị hiểu rõ hơn ai hết, rốt cuộc là nhu cầu có trước rồi mới có các chị hay các chị có trước rồi mới có nhu cầu?”

Bởi vì khoảng cách giữa họ khá gần nên Phác Chính Hoa có thể nhìn thấy rất rõ cơ hàm của An Hy Nghiên đang nghiến chặt. Cô bị nàng nói đến á khẩu, cũng có lẽ lúc này chính nghĩa đã đúng, cô phải thừa nhận mình rất bẩn thỉu. Nhưng những lời này không nên do nàng nói ra, lòng tự tôn của cô không cho phép nàng giẫm lên nó. Cô bước tới một bước, vây nàng giữa hai cánh tay mình. Phác Chính Hoa vô thức thối lui nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt cô không chút e dè.

“Thế nào, đụng phải chổ hiểm của chị nên thẹn quá hóa giận à?”

Trong lòng như có cơn sóng cuộn trào, An Hỷ Nghiên đẩy cửa ra, lôi Phác Chính Hoa vào, ném cô lên giường.

“Im miệng.”

Giữa họ, không thể dùng ngôn ngữ để giao tiếp, vì cô luôn thua trước những lời chanh chua cay nghiệt của nàng. May mà trời sinh cô có thế mạnh về thể lực, khi dùng cơ thể để giao tiếp, cô chưa bao giờ thua. Nhoài người lên, An Hỷ Nghiên đè hai cổ tay của Phác Chính Hoa, vẻ lạnh lẽo trong mắt cô khiến Phác Chính Hoa không rét mà run. Nàng mở to mắt, cong đầu gối lên chống tại chỗ đó của cô, trong mắt là vẻ lạnh lùng cùng trào phúng.

“An Hỷ Nghiên, chị cũng chỉ có bản lĩnh này mà thôi.

“Chút bản lĩnh này cũng đủ để em sống dở chết dở.”

Cô cúi đầu, gần như là thô bạo xé rách quần áo của Phác Chính Hoa. Thời tiết ở Lào khá nóng bức, quần áo mỏng manh, dù nàng có giãy giụa thì cũng không quá nửa phút. Chiếc váy bị ném xuống đất, nàng nghiêng đầu qua như cam chịu, hình xăm trên vai bắt đầu vừa đau vừa ngứa. Cô hôn lên đó một cách cuồng dã, bàn tay cũng đồng thời xâm lược khắp người nàng.

Hông bị nhấc lên cao, Phác Chính Hoa nhắm mắt, nghiến chặt răng. Tay cô đang vuốt ve khuôn mặt nàng, vân vê vành tai nàng. Phác Chính Hoa không chịu được nữa, không thể không mở mắt ra trừng cô.

“Chị muốn làm thì làm nhanh lên…”

——

Sau trận chiến kịch liệt, buổi trưa Phác Chính Hoa ngủ rất lâu, mãi đến chạng vạng mới thức giấc. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá, An Hỷ Nghiên ngồi trên đầu giường, nửa người trên ở trần, tay còn kẹp một điếu thuốc vừa châm không lâu. Phác Chính Hoa vừa thức dậy, bị mùi thuốc lá làm ho sặc sụa mấy tiếng, nàng xoay người định ngồi dậy thì bị cô ôm eo níu lại, kéo vào lòng mình.

Đầu óc nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, An Hỷ Nghiên đưa điếu thuốc đến bên miệng nàng, Phác Chính Hoa vô thức nhíu mày, quay đầu đi như kháng cự. Mái tóc đen mềm mại cọ xát vào cánh tay cô, An Hỷ Nghiên cười khẽ vài tiếng rồi ngậm điếu thuốc vào miệng.

Ánh trời chiều chiếu xuyên qua rèm cửa, bị ngăn lại nên chỉ còn một màu vàng u ám. Lúc này Phác Chính Hoa mới phát hiện cửa phòng đang đóng, cả căn phòng như chìm vào trong bóng tối. Nàng từ từ ngồi dậy, xuống giường định nhặt chiếc váy của mình nhưng mò nửa ngày cũng không thấy, cuối cùng đành quay đầu lại nhìn cô.

“Quần áo của tôi đâu?”

Giọng nàng vẫn mang theo chút khàn khàn.

“Áo ngủ ở trong tủ phía đầu giường, ngày mai đừng mặc váy, mặc cái gì dễ di chuyển chút.”

An Hỷ Nghiên cầm điếu thuốc rít một hơi, thấy nàng còn ngồi im ở đó bèn đi qua mở cánh cửa tủ trên đầu giường giúp nàng.

“Đi tắm đi, lát nữa ăn cơm.”

“Ngày mai phải ra ngoài à?”

Phác Chính Hoa ngẩng đầu nhìn cô.

Cổ và xương quai xanh của nàng còn lưu lại dấu hôn, An Hỷ Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve lên đó một chút, chỗ da thịt ửng hồng ấy như còn mang theo độ ấm của cô. Cô không trả lời câu hỏi của nàng mà lục lấy một chiếc váy ngủ màu trắng từ trong tủ ra, mặc lên cho nàng.

“Bộ này thế nào?”

Phác Chính Hoa không trả lời, vẫn nhìn cô như cũ. An Hỷ Nghiên mỉm cười, tự trả lời.

“Chị cảm thấy rất đẹp, da em trắng, mặc cái gì cũng đẹp.”

“Ngày mai rốt cuộc là có kế hoạch gì?”

Phác Chính Hoa nhìn thẳng vào cô, nỗi bất an trong lòng nhanh chóng dâng lên. Theo lý mà nói ngày mai không phải là ngày giao hàng, nhưng nàng nghĩ không ra, ở nơi heo hút này, ngoại trừ giao hàng thì còn có chuyện gì đáng để cô căn dặn như vậy. Nếu thời gian giao dịch được đẩy lên sớm hơn, vậy phía Từ Lân có kịp chuẩn bị không, nàng không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cảm thấy tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Chẳng phải đến lúc đó sẽ biết sao.”

An Hỷ Nghiên ngồi xuống bên mép giường, điếu thuốc trong tay đã cháy được một nửa, cô dựa vào đầu giường, nheo mắt lại rồi rít thêm một hơi, nhìn thấy vẻ đề phòng trên mặt Phác Chính Hoa, cô không nhịn được bèn xoa đầu nàng.

“Yên tâm đi, dù sao cũng không đến mức mang em đi bán.”

Dưới lầu có tiếng phanh xe nho nhỏ, Phác Chính Hoa nhảy xuống giường, bám vào cửa kính nhìn xuống dưới. Một đám đàn ông xa lạ từ trong xe bước ra, tiến bào căn biệt thự mà họ đang ở. Sự suy đoán của nàng đã đúng tám chín phần, ngón tay nàng lạnh như băng, cơn ớn lạnh thấu xương từ dưới chân từ từ dâng lên.

Điều làm Phác Chính Hoa cảm thấy kinh hoàng hơn là rõ ràng nàng đã nhìn thấy có rất nhiều đàn ông đi vào biệt thự nhưng khi nàng theo An Hỷ Nghiên xuống lầu ăn cơm thì ngoại trừ bà cô làm bếp, trong nhà không có bất cứ ai khác. Nàng không tin nhiều người như thế có thể tự nhiên biến mất, chắc chắn căn biệt thự này còn rộng lớn hơn nhiều so với những gì nàng thấy, ẩn chứa một bí mật mà trước mắt nàng vẫn chưa biết.

Có lẽ, nàng nên nhìn An Hỷ Nghiên bằng một ánh mắt khác, thực lực của cô có thể còn sâu không lượng được hơn nhiều so với những gì nàng đoán.

Bởi vì ý thức được điều này, bữa tối Phác Chính Hoa không biết mùi vị gì, chỉ ăn mấy miếng rồi về phòng, còn An Hỷ Nghiên thì không lên theo. Trời tối dần, trong tivi đều là những tiết mục bằng tiếng nước ngoài xí xô xí xào, nàng không nghe hiểu, ánh mắt thỉnh thoảng cứ nhìn ra ngoài, đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua mà An Hỷ Nghiên vẫn chưa về phòng.

Phác Chính Hoa bước xuống giường, nghĩ ngợi một chút rồi bỏ dép lê ra, để chân trần rón rén đi trên sàn nhà bằng gỗ lim. Đèn trong nhà bếp vẫn sáng, cô giúp việc đưa lưng về phía nàng rửa chén, từ số lượng chén bát cho thấy, đó không phải chỉ nàng và An Hỷ Nghiên ăn.

Nàng nắm chặt tay nhưng cảm thấy dù siết thế nào thì cũng không chặt được, vì lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh. Phác Chính Hoa thối lui một bước, đang định đi lên thì bỗng nghe thấy đằng sau có một giọng nói hơi lạnh.

“Sao lại xuống đây thế?”

Phác Chính Hoa giật mình, suýt nữa thì từ trên cầu thang té xuống, An Hỷ Nghiên đưa tay đỡ nàng, ôm nàng vào lòng mình.

“Làm gì sợ như vậy, nhìn thấy ma à?”

Cô đứng ngược sáng nên không thấy rõ nét mặt lắm. Phác Chính Hoa bấu lấy cánh tay cô đứng vững, âm thầm hít sâu một hơi, sau đó mới lạnh lùng đẩy tay cô ra.

"Tôi tưởng là chị ra ngoài rồi.”

An Hỷ Nghiên dường như mỉm cười, lại dường như chỉ nhìn nàng mà thôi. Phác Chính Hoa không có hứng thú biết, đi vòng qua cô định trở về phòng. Vừa đi được vài bước bỗng nghe thấy cô ở phía sau gọi tên nàng.

“Phác Chính Hoa.”

Nàng từ từ quay đầu lại, bởi vì vị trí thay đổi nên gương mặt của An Hỷ Nghiên lộ rõ dưới ánh đèn, lúc ấy nàng mới biết đúng là cô đã cười, nhưng nụ cười ấy quá đáng sợ, toát ra vẻ lạnh lùng u ám. Tay đặt trên tay vịn cầu thang, Phác Chính Hoa đứng thẳng người, tư thế ấy làm nàng có cảm giác phô trương thanh thế một chút.

“Sao?”

An Hỷ Nghiên bước lên vài bước, đứng dưới cô một bậc thang, như thế chiều cao của hai người tương đương nhau, ánh mắt ngang nhau. Cô đưa tay giữ sau gáy nàng, hôn lên môi nàng một cái rõ kêu, sau khi thả ra thì nụ cười tên mặt càng rõ hơn, giọng cũng tươi hơn nhưng vẫn lạnh thấu xương.

“Ngày mai em chịu trách nhiệm giao hàng.”

Những ngón tay siết chặt, Phác Chính Hoa mím môi, nhìn vào đôi mắt thâm trầm của cô. Dưới ánh mắt kinh hoàng của nàng, An Hỷ Nghiên gật đầu, gương mặt cô như ẩn chứa vẻ tàn nhẫn.

“Em đoán đúng rồi, thời gian gao dịch thay đổi. Kết thúc sớm thì chúng ta có thể sớm sang Thái Lan kết hôn, đến lúc đó có thể sinh thêm mấy đứa con. Phác Chính Hoa, qua ngày mai, những trò nhảm nhí vô lý của em cũng nên chấm dứt, bởi vì lần này em thua chắc rồi.”

Cô nói xong thì bế thốc nàng lên, đi về phía phòng ngủ. Cửa phòng đóng lại, mặt nàng quay vào tường, bị cô nhấc hông lên. Ngay khoảnh khắc cơn đau ập đến, con ngươi của Phác Chính Hoa hoảng hốt đảo quanh. Thần kinh trước giờ căng như dây đàn của nàng cuối cùng không chịu được nữa, đứt phựt một cái.

Lần này nàng thua chắc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro