C47: Có từng yêu? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khoảng thời gian khá lâu sau đó, mỗi lần Phác Chính Hoa ngủ say, An Hỷ Nghiên sẽ kéo ngăn tủ ra nhìn ống tiêm kia một cái. Cô buôn bán thứ này, dùng thuốc phiện khống chế người khác luôn là thủ đoạn hiệu quả nhất.

Nhưng rốt cuộc thì, vẫn không nỡ.

An Hỷ Nghiên biết Phác Chính Hoa mãi mãi cũng sẽ không trao toàn bộ trái tim cho mình. Rất lâu trước đó nàng đã nói mình là một đóa hoa có độc, có gai, không dễ hái. Vậy mà cô lại không tin, vẫn giơ bàn tay đầy vẻ tự phụ ra, bây giờ phải rơi vào tình cảnh bị gai đâm máu chảy đầm đìa vẫn không nỡ buông tay. Có lẽ tất cả những điều này là tự cô chuốc lấy, không oán trách ai được.

Đêm khuya về sáng, điếu thuốc đã cháy đến ngón tay, An Hỷ Nghiên bị phỏng, cúi đầu dụi tắt nó. Chỉ một chốc lát thôi mà ban công đã rơi vãi mấy đầu lọc thuốc lá. Dạo này cô hút thuốc còn dữ dội hơn trước kia, Lão Đổng từng nói đùa rằng không biết có phải bởi vì trước đó cai thuốc ngặt quá nên bây giờ muốn hút bù lại không.

An Hỷ Nghiên chỉ cười, nhưng ánh mắt bỗng trở nên hoảng hốt, những thứ mất đi phải chăng nên kiếm bù lại?

Vậy chuyện tình cảm thì tính thế nào đây?

Biệt thự ở tây hoang canh gác càng nghiêm ngặt hơn trước, người giúp việc cũng từ làm bán thời gian thành toàn thời gian, Phác Chính Hoa cũng trở nên trầm mặc hơn, phần lớn thời gian đều ở trong phòng đàn của mình, không nói tiếng nào. Người khác nhìn thấy có lẽ sẽ cảm thấy e là hai vị chủ nhà có mâu thuẫn rất lớn, vì cô chủ thì lúc nào cũng nhíu chặt mày, nàng chủ thì mỗi ngày im lặng không lên tiếng. Họ không hề biết là, thật ra Phác Chính Hoa đang chờ đợi, đợi đến ngày An Hỷ Nghiên giao dịch hàng, ngày đó sẽ là ngày kết thúc mọi chuyện.

Chỉ mấy tháng nữa thôi nàng sẽ có thể rời khỏi căn biệt thự này, rời xa người phụ nữ khiến nàng chịu khuất nhục.

Cửa phòng không khóa, để tiện cho An Hỷ Nghiên có thể đẩy cửa vào bất cứ gian phòng nào vào bất cứ thời gian nào. Tay nắm cửa bị vặn phát ra tiếng động khe khẽ, Phác Chính Hoa không quay đầu lại, cuốn sách trên tay mới chỉ đọc được hai trang, những chữ li ti in thể Tống ánh vào mắt, từ nào nàng cũng biết nhưng kết hợp cả trang lại thì không biết đang nói gì.

Suốt nửa tiếng đồng hồ, An Hỷ Nghiên cứ thế đứng sau lưng nhìn nàng, còn sách của nàng thì vẫn mở ở trang thứ hai, không lật thêm nữa.

Có tiếng bật lửa, sau đó là mùi thuốc lá quen thuộc. Cô rất thích loại thuốc lá có vị cay nồng này, hít vào trong phổi, ngay cả đầu lưỡi cũng hơi tê rần lên. Phác Chính Hoa khẽ nhúc nhích người, có lẽ ánh mắt ấy vẫn đang soi chằm chằm vào lưng nàng, nàng gấp sách lại, quay người sang lạnh lùng nhìn cô.

“Phải về phòng à?”

An Hỷ Nghiên ngậm điếu thuốc, nghe thấy câu này thì nheo mắt lại, hơi ngạc nhiên.

“Hôm nay sao chủ động thế?”

Từ sau lần đó, ngoại trừ ở trên giường, hai người họ không có bất cứ sự trao đổi nào với nhau. Phác Chính Hoa nhìn cô bằng khuôn mặt không biểu cảm, đưa tay kéo khóa chiếc váy của mình.

“Chị đã nhìn lâu thế rồi, làm xong chuyện chị muốn đi, tôi còn phải đọc sách tiếp.”

An Hỷ Nghiên lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, phà ra một ngụm khói. Lập tức trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc. Cô không hề ngăn cản động tác của Phác Chính Hoa, đồng thời với chiếc váy màu đen rơi xuống, cô nhếch môi lên.

“Phác Chính Hoa, có phải sắp tới sinh nhật em không?”

Nàng không ngờ vào lúc này mà cô lại hỏi chuyện như vậy. Khoảng cách giữa họ hơi xa, nàng giống như là loài người ngu muội đang chờ hiến tế, còn cô là thần của nàng. Phác Chính Hoa ôm hai cánh tay, bộ nội y ren màu đen càng tôn thêm những đường cong hút mắt của cô. Nàng bĩu môi, bực mình hỏi:

“Chị muốn nói gì?”

Mấy ngày nay nàng luôn trong trạng thái như người mất hồn, rất hiếm thấy dáng vẻ hoạt bát như vậy. An Hỷ Nghiên đưa tay ra, bốn ngón tay khép lại, ngoắc ngoắc, ý bảo nàng đi qua. Phác Chính Hoa đã quá quen với những cách ra hiệu này của cô nên cũng đi đến gần, đưa tay cởi chiếc móc áo ngực phía sau lưng của mình.

Nàng giống như một học sinh đang chờ nộp bài tập về nhà, bên ngoài có rất nhiều thứ hấp dẫn đang đợi nàng, nàng không muốn lãng phí thời gian với cô.

An Hỷ Nghiên nắm lấy cổ tay nàng, móc áo đã bung ra, nàng bị cô vây trong lòng mình, mặt đối mặt. Bàn tay của cô lần lên lưng nàng, lần lượt cài từng cái móc áo lại. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Phác Chính Hoa, cô mỉm cười với vẻ bi ai.

“Phác Chính Hoa, giữa chúng ta đâu chỉ có chuyện này để làm.”

Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Đêm nay An Hỷ Nghiên dịu dàng và kiên nhẫn hiếm thấy. Cô khoác lên eo nàng, để nàng thoải mái ngồi trên đùi mình.

“Đợi đến hôm sinh nhật em, chị sẽ tổ chức cho em một show ca nhạc.”

Phác Chính Hoa ngẩn ra, mắt sáng lên trong giây lát nhưng rồi lập tức trở thành nghi ngờ.

“Chị lại muốn làm gì đây?”

“Chị có thể làm gì được?”

An Hỷ Nghiên bật cười.

“Phác Chính Hoa, giữa hai chúng ta, người thích giở trò này nọ trước nay chỉ có em thôi. Chị không rảnh tới mức có thời gian trêu đùa em, chị thật lòng muốn làm cho em vui mà thôi.”

Thái độ của cô khác một trời một vực với mấy ngày trước làm Phác Chính Hoa rất hồ nghi.

“Sao tự nhiên lại như thế?”

“Dù sao thì vẫn phải sống tiếp.”

An Hỷ Nghiên hôn lên má nàng.

“Trước đây chị đã nói rồi, em hãy theo chị, đừng nghĩ đến những chuyện vô ích nữa. Em muốn gì, chị sẽ cố gắng giúp em thực hiện.”

Vẻ mặt cô rất chân thành, giống như những chuyện không vui lần trước đã hoàn toàn bị xóa sạch, họ lại “bắt đầu một lần nữa” dù không biết là lần thứ mấy. Phác Chính Hoa nhìn vào mắt cô, muốn từ trong đó tìm thấy manh mối gì khác thường nhưng ánh mắt cô rất trong trẻo, thẳng thắn vô tư. Nàng vẫn không tin cô, nhưng cũng không có cách nào làm trái với quyết định của cô. Chuyện cũng sắp kết thúc rồi, nàng không thể gây rắc rối thêm cho Từ Lân.

Cũng có thể, người phụ nữ này thật sự rất yêu nàng, yêu đến nỗi không để bụng chuyện trước kia, yêu đến mức không có giới hạn. Bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ có cách nghĩ không thực tế này, Phác Chính Hoa nhìn cô, một lúc sau, cười khẽ thành tiếng.

“An Hỷ Nghiên, trông chị thế này, giống như là yêu tôi đến mê muội.”

Lúc cười, khóe mắt nàng khẽ nheo lại, khuôn mặt không trang điểm lại tăng thêm vẻ quyến rũ. An Hỷ Nghiên hôn nhẹ lên môi nàng, cũng mỉm cười theo, rồi nói một câu không biết thật hay giả.

“Đúng vậy, Phác Chính Hoa, chị yêu em đến mê muội mất rồi.”

“Đừng nha, tôi có tài đức gì kia chứ.”

Phác Chính Hoa nghiêng đầu né tránh, miệng còn đọng nụ cười mỉa mai. An Hỷ Nghiên bỗng cảm thấy đâu đó trong tim mình nhói lên một cái, cô đưa tay vén toàn bộ mái tóc xõa trên vai nàng ra sau vai, tay vẽ theo hình xăm kia. Giọng của cô rất khẽ, vẫn là cái vẻ nửa thật nửa giả ấy, mang theo chút bất an và thăm dò rất khó nhận ra.

“Phác Chính Hoa, chị nói thật đấy.”

Nàng không nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của cô. Hai tay nàng chống lên vai cô, ánh mắt không kiên nhẫn liếc nhìn sang một bên.

“An Hỷ Nghiên, chị thế này thật chẳng thú vị.”

Luồng sáng trong mắt cô tắt hẳn, vẻ yếu đuối chưa từng hiện rõ lên kia cũng từ từ biến mất. Mặt mang theo nụ cười nhẹ, cô hơi hơi nhấc chân cao lên, nàng liền trượt hẳn vào lòng cô. Trong lòng bàn tay là mái tóc mềm mượt của nàng, An Hỷ Nghiên sờ soạng vành tai nàng, rồi như đang đùa giỡn vì nhàm chán, cô trở về với chủ đề ban đầu.

“Đợi hôm sinh nhật em, chị sẽ tổ chức cho em một show nhạc, danh sách các tiết mục ca hát hay đánh đàn đều do em quyết định, em sẽ làm chủ đêm hôm đó, được không?”

Có lẽ vì cô nói một cách nhẹ tênh như thế, Phác Chính Hoa nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói:

“Được.”

Cũng nhẹ tênh như cách cô nói.

“Vậy được rồi, chị đi tìm người sắp xếp chuyện này, em ở nhà cố gắng luyện tập nhé. Nói không chừng khi đó có rất nhiều khán giả đến xem, em nhớ phải chuẩn bị kỹ.”

An Hỷ Nghiên nói xong thì hôn nhẹ lên môi nàng, nói nửa thật nửa đùa.

“Đừng làm mất mặt chị đấy.”

Nàng không né tránh, để mặc cho cô hôn. Sau khi nghe câu này xong thì ánh mắt hơi đung đưa, cô biết, trong lòng nàng lúc này chắc chắn tràn ngập sự khinh bỉ.

Tay cô vẫn đặt trên eo nàng, nhưng nàng lại cứ nhúc nhích không yên, muốn đứng dậy. An Hỷ Nghiên co chân lại, Phác Chính Hoa liền bị nhốt vào lòng cô. Bởi vì động tác này, ánh mắt của nàng có hồn trở lại, nhìn cô đầy vẻ vô tội.

Thế nào? Còn muốn làm gì sao?”

Cô biết rõ vẻ vô tội trong mắt nàng là giả vờ, tất cả những điều tốt đẹp của nàng đều là diễn cho mình xem, thậm chí có thể nàng đã lười diễn trò, chẳng qua là đã trở thành thói quen nhưng cảm giác mềm mại mịn màng của làn da bên dưới khiến cô không dời tay ra được, cứ muốn vuốt ve vùng hông của nàng mãi, muốn ôm nàng cứ thế mà ngồi lâu thêm chút nữa.

“Hay là giờ em quyết định những tiết mục mình sẽ biểu diễn luôn đi.”

“Hát vài bài đi, sau đó đàn thêm một bản pi-a-no.”

Phác Chính Hoa quay đầu lại nhìn, mắt lướt qua những nhạc cụ khác, không hề dừng lại lâu. An Hỷ Nghiên cụp mắt nhìn nàng, giọng bất giác trở nên nhỏ nhẹ hơn.

“Những nhạc cụ khác thì sao?”

“Nhạc cụ khác à?”

Phác Chính Hoa thở dài một hơi.

“An Hỷ Nghiên, thật ra tôi không biết chơi quá nhiều nhạc cụ, những thứ khác đều đang học, không thể lên sân khấu biểu diễn được.”

“Lên đàn chơi thôi mà.”

An Hỷ Nghiên khẽ cau mày, giống như một vị phụ huynh cực kỳ bênh con, ôm nàng vào lòng.

“Đàn không hay thì cũng không sao.”

“Chị xem, đây chính là sự khác nhau giữa chúng ta.”

Phác Chính Hoa chìa tay, nhún vai.

“Chị luôn cảm thấy chuyện của tôi chẳng có gì quan trọng, cái gì cũng “chơi thôi mà”, trước khi bàn luận chuyện gì, chị chưa từng để tâm tôn trọng người khác. Những cô gái trong Cổ Lâu cũng vậy, cũng chỉ là để chị tùy tiện “chơi mà thôi”. Đừng nói với tôi những cô gái đó không có lòng tự trọng, họ không tự trọng không có nghĩa là chị có quyền chà đạp người khác.”

Những lời này của nàng nói khá nặng nề, nhưng An Hỷ Nghiên lại bật cười.

“Tinh thần chính nghĩa lại dâng trào à?”

Phác Chính Hoa biết câu này là lời châm chọc nên không đáp lại. Tay nàng đặt lên vai cô đẩy ra định thoát đi nhưng lại bị cô siết càng chặt hơn. Nàng cúi đầu nhìn tay cô, cuối cùng giọng nói trỏ nên bất đắc dĩ.

“Dù gì chị cũng phải để tôi mặc quần áo vào đã chứ.”

Cô liếm môi, từ từ thả tay ra.

“Vậy mấy ngày nay em cứ luyện tập đi, chị không quấy rầy em.”

“Cô chủ An có ca khúc nào muốn nghe không?”

Phác Chính Hoa đứng dậy, khom người nhặt chiếc váy rơi dưới sàn nhà rồi mặc vào ngay trước mặt cô. Khóa kéo phía sau khá khó kéo, cánh tay nàng loay hoay mãi, An Hỷ Nghiên bèn bước tới kéo giúp nàng.

“Chị có quyền chọn bài à?”

“Nhà tại trợ đương nhiên là có quyền.”

Phác Chính Hoa buộc mái tóc lại.

Ánh mắt An Hỷ Nghiên nhìn chằm chằm vào chiếc cần cổ trắng ngần của nàng, nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, bỗng cảm thấy sự tính toán và thăm dò của nàng lúc đó thật đáng quý. Nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của nàng, cô nhẹ nhàng lên tiếng.

“Vậy hát bài đó đi, Ngỡ người xưa đến.”

Sống lưng Phác Chính Hoa sựng lại một cái, dường như nhớ đến điều gì, nhưng cũng chỉ là trong một giây. Nàng không quay đầu lại, chỉ khẽ trả lời một tiếng.

“Biết rồi.”

Chỉ một giây ấy thôi, tim An Hỷ Nghiên bỗng cảm thấy tan chảy, như là tro tàn lại bùng cháy.

Cô cư nhiên đã thầm trở nên hèn mọn đến nhường này.

Hôm sinh nhật Phác Chính Hoa, show diễn được tổ chức tại hội trường lớn của học viện âm nhạc Lăng Xuyên. An Hỷ Nghiên có quan hệ rộng, buộc nhà trường phải tung hô Phác Chính Hoa là cựu sinh viên thành công trở về. Tấm áp phích có in hình nàng được đặt tại cửa vào hội trường, cả hội trường có sức chứa mấy ngàn người không còn chỗ trống nào. Những bạn học cùng khóa với nàng nay cũng sắp tốt nghiệp, nhìn thấy tấm áp phích này, những người có lẽ đã từng nói xấu sau lưng nàng cũng đành không cam tâm mà thở dài.

An Hỷ Nghiên tay cầm điếu thuốc, đứng cạnh cửa sổ ngay chỗ cổng ra vào hội trường, khẽ dựa vào thanh chắn. Điếu thuốc trong tay đã được châm, cô cầm lên đưa vào miệng, nhìn đám sinh viên qua qua lại lại. Trường học chính là một chiếc tháp ngà, tuy nó không thật sự quá đẹp đẽ nhưng so với xã hội lạnh lẽo đầy gai góc ngoài kia, nơi này dù gì cũng đơn giản hơn nhiều. Có những đôi tình nhân dắt tay nhau đi vào, cô gái nghiêng đầu nói gì đó với chàng trai, chàng trai có vẻ không vui lắm nhưng vẫn quay người đi một lát, mua một cây kem trở về.

Điếu thuốc trong miệng bỗng trở nên không còn mùi vị gì, ánh mắt An Hỷ Nghiên chất chứa sự ngưỡng mộ, nhìn hai người trẻ tuối có lẽ là sinh viên ấy. Cô quay đầu nhìn, xung quanh toàn là đám sinh viên trẻ trung, có lẽ phần lớn bọn họ đều có những khuôn mặt hết sức bình thường nhưng trên người họ lại có hơi thở thanh xuân độc nhất vô nhị. An Hỷ Nghiên dụi tắt điếu thuốc, tránh cho mình có vẻ quá khác người. Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, còn vài phút nữa là đến giờ bắt đầu biểu diễn.

Người đã thưa dần, cô vẫn đứng ngoài cửa, có một nữ sinh viên đánh bạo đến bắt chuyện.

“Chị gì ơi, sắp bắt đầu rồi, chị không vào à?”

Cô mỉm cười, lắc đầu.

“Tôi đang đợi người bạn.”

Nữ sinh viên hiểu ra, há miệng phát ra một tiếng khe khẽ. Có lẽ là thái độ của cô không quá thân thiện nên sau đó không ai đến gần nữa. Cửa hội trường từ từ khép lại. Trước khi nó đóng chặt, cô nhìn thấy Phác Chính Hoa mặc chiếc váy dài màu đen ngồi bên chiếc đàn pi-a-no.

Khoảng cách giữa họ rất xa, xa đến nỗi cô không thấy rõ khuôn mặt nàng. Phác Chính Hoa cúi đầu, chuyên chú nhìn vào phím đàn trước mặt, hoàn toàn không để ý cô vẫn chưa đến. Đây là buổi biểu diễn của nàng, vậy cô sẽ biểu diễn thật hay, cuộc sống sau này chung quy là cũng phải bon chen kiếm sống, lăng xê thế này không phải là không có ích. Nàng bắt đầu tính toán cho mình, trong tính toán ấy không có An Hỷ Nghiên. Lúc này cuối cùng nàng cũng đã hiểu ra, có lẽ nàng nên sống cho bản thân mình từ sớm hơn.

Thời gian chờ đợi thật là buồn chán lê thê, An Hỷ Nghiên đứng ngoài cửa, không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay. Lúc này nên đến tiết mục gì, cô biết rất rõ, nhưng trong lòng chỉ mong mãi, chờ đợi bài hát nàng chuẩn bị cho cô.

Bài hát ấy được sắp xếp cuối cùng, như là ca khúc hạ màn. Trong khoảng thời gian chờ đợi, An Hỷ Nghiên hút hết mấy điếu thuốc, người qua qua lại lại dưới lầu thay đổi từ nhóm này đến nhóm khác. Đèn đường bật sáng, cô dụi mắt, dập tắt điếu thuốc. Điện thoại trong túi rung lên vài lần, là Lão Đổng nhắn tin đến, cô nhìn một cái rồi lại cho vào túi trở lại.

“Chị Nghiên, đã chuẩn bị xong rồi.”

Sửa sang lại cổ áo sơ mi, An Hỷ Nghiên đẩy cửa hội trường đi vào. Ánh đèn trên hành lang chiếu vào lối đi sáng ngời, có người bực mình quay lại, Phác Chính Hoa cũng bị phân tâm, nhìn về phía cô. An Hỷ Nghiên đóng cửa lại, từng bước một đi về phía sân khấu, nhạc dạo đã vang lên, cô khoanh tay, ngửa đầu nhìn nàng.

“Cùng chung một đường, dệt chung một mộng, vốn nên là một đôi. Đương độ thanh xuân, người như sống trong cõi mộng, sau khi tỉnh lại, muốn quay về như xưa…”

Phác Chính Hoa đã thay một bộ lễ phục màu xanh đậm, kiểu dáng hở vai, còn những chỗ khác đều rất bảo thủ. An Hỷ Nghiên nhớ đến khi đó, ở Mộng Tử, người người mặc cổ chữ V khoét sâu, diêm dúa phong trần, chỉ có nàng là khác. Cũng có thể lúc ấy cô đã bị nàng mê hoặc, đúng như câu “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”. Cô liếm đôi môi mình, muốn hút thuốc nhưng nơi này cấm thuốc lá. Trước kia cô sẽ không để ý nhưng bây giờ lại lo lắng Phác Chính Hoa sẽ nghĩ như thế nào.

Cô ngẩn người nghĩ vẩn vơ, phần lớn là đều liên quan đến nàng. Bài hát kết thúc, Phác Chính Hoa chào hạ màn, không có những câu dư thừa, thậm chí không có một lời cảm ơn. An Hỷ Nghiên ùa theo dòng người đi ra ngoài, xe của Lão Đổng đã đợi cô ở dưới lầu, cô ngồi vào trong, trên mặt thoáng có vẻ mệt mỏi.

Hà tất phải bắt nàng hát ca khúc ấy chứ, chẳng khác nào để cô hồi tưởng thêm lần nữa tất cả những tính toán đã diễn ra trong bao lâu nay.

Trời đã tối, dưới sự hộ tống của Tiểu Hải, Phác Chính Hoa từ từ đi đến gần chiếc Rolls-Royce. Nàng còn chưa kịp tẩy trang, Tiểu Hải sợ An Hỷ Nghiên đợi lâu sẽ trách tội nên cứ kéo nàng ra đây. Mở cửa hàng ghế sau của xe, Phác Chính Hoa ngồi vào bên cạnh An Hỷ Nghiên, cô quay đầu qua nhìn nàng một cái.

“Hôm nay sinh nhật vui vẻ chứ?”

Phác Chính Hoa khẽ mỉm cười, nụ cười đọng trên khóe môi.

“Có phải tôi nên cảm ơn chị không, cô chủ An?”

An Hỷ Nghiên không nói nữa, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Xe rẽ sang hướng khác, Phác Chính Hoa giật mình một cái, đây không phải là đường về tây hoang.

“Chị muốn dẫn tôi đi đâu?”

“Phác Chính Hoa.”

An Hỷ Nghiên đưa tay sờ cằm mình, ánh mắt vẫn không rời khung cảnh ngoài cửa sổ.

“Qua đêm nay, hãy nói lời từ biệt với cuộc sống của em trước kia đi. Tháng sau sẽ chuyển hàng, em cùng đi với chị. Hành lý đã sắp xếp hết rồi, tối nay chúng ta sẽ sang Lào, đợi chuyện kết thúc, chị đưa em sang Thái định cư, không trở về nữa.”

“An Hỷ Nghiên, tại sao tôi phải đi giao hàng với chị?”

Phác Chính Hoa suýt nữa là không thốt nên lời. Cuối cùng An Hỷ Nghiên cũng quay đầu lại, vỗ đầu nàng như an ủi, mang theo vẻ trêu chọc dịu dàng như chủ nhân vuốt ve thú cưng.

“Bởi vì chỉ có như thế, chúng ta mới có thể là người của một thế giới.”

Lòng nàng chấn kinh, không dám tin mà nhìn vào đôi mắt thâm sâu của cô.

Những gì cô đã nói, hoàn toàn không phải uy hiếp hay đùa giỡn. Lúc đó cô đã nói là: “Phác Chính Hoa, chúng ta cùng xuống địa ngục đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro