4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc vẫn còn tức giận cho đến khi lên xe:

"Dì Yến là người tốt như vậy, tại sao thị lực của dì lại kém em nhiều thế?"

Lúc đầu tôi còn tức giận nhưng nghe anh nói, tôi không khỏi bật cười:

"Anh đang khen em có gu thẩm mỹ tốt hay tự khen mình giỏi?"

Anh khởi động xe và nhéo mặt tôi:

"Khen tôi có mắt nhìn tốt, từ nhỏ đã để mắt tới em, nếu không phải do tôi quản chặt, em sẽ không bao giờ biết mình bọn họ lừa gạt."

Hả?

Anh lái xe nghiêm túc, qua hai con phố rồi đột nhiên dừng lại bên đường.

Anh tựa tay vào vô lăng, rồi gục đầu vào, tôi nghĩ anh đang cảm thấy khó chịu nên lo lắng hỏi anh:

"Chuyện gì vậy?"

"Tiểu Mẫn, tôi muốn hôn em, nhưng lại nhịn không được."

Tôi bật cười vì ngạc nhiên:

"Tại sao phải chịu?"

Anh ấy đang gục mặt trên vô lăng, nghiêng đầu nhìn tôi, lộ ra nửa khuôn mặt, bên tai ửng hồng:

"Nhưng em còn chưa đồng ý, tôi sợ yêu cầu quá nhiều sẽ làm em có gánh nặng."

Tôi mở to mắt, chợt nhớ ra nhật ký của mình hình như vẫn còn ở bên anh, mặt tôi đỏ bừng:

"Anh... không đọc... nhật ký của em à?"

"Nếu em bằng lòng cho tôi xem thì tôi sẽ làm. Nếu em không đồng ý, tôi không mở được."

"Ánh mắt Điền Chính Quốc rất nghiêm túc và chân thành.

Tôi tiến lại gần anh và thì thầm:

"Em cũng muốn hôn anh, được không? Anh Chính Quốc."

"Được!"

Anh vui vẻ gật đầu đồng ý rồi nghiêng thẳng sang. Trên con đường vắng lặng, một chiếc ô tô đậu lặng lẽ bên đường hồi lâu.

Chỉ còn những tiếng thút thít nho nhỏ và những vết nước đọng lại trong chiếc xe nhỏ.
_________

Về cuốn nhật ký, tôi định lấy lại căn nhà trước rồi sẽ nói rõ với Điền Chính Quốc.

Kết quả là hôm sau khi đi làm tôi thấy đồng nghiệp trong công ty nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Cô thư ký tiến tới và trực tiếp đưa điện thoại cho tôi.

Đoạn video ngắn có hàng trăm nghìn lượt thích và tôi bấm phát.

Giọng nam đọc từng chữ tôi đã quen thuộc:

"Khi trong lớp có người nói đến người mình thích, mắt họ sáng lên, nhưng tôi không dám nhắc đến tên anh."

"Hôm nay tôi đọc được một câu rất cảm động: 'Cuộc đời anh chính trực, nhưng anh yêu em mà không dám nói ra'."

"Yêu anh đơn giản như mặt trời mọc và lặn. Mỗi hơi thở đều là tình yêu khó nói của em dành cho anh."

"Cái chết của mẹ là khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi. Tôi nghĩ đó là vực thẳm của đời mình. Cho đến khi... ba mang theo mẹ con họ, tôi mới nhận ra rằng nếu không có mẹ, tôi cũng chẳng còn ba. May mắn thay tôi còn có anh, Điền Chính Quốc."

"Anh là người em yêu nhất trong lòng, nhưng anh chỉ coi em là bạn, là em trai ngoan ngoãn và tiểu Mẫn của anh."

"Hôm nay lúc em ra sân bay tiễn anh, em đã đưa tay chạm vào đầu anh. Lời nói của anh đầy vẻ miễn cưỡng, nhưng em thì không. Lúc đó, em chỉ muốn kiễng chân lên hôn anh, và rồi bảo anh đưa em đi cùng. Nhưng em... không dám."

...

Độ dài của cuốn nhật ký không dài, cho đến cuối cùng là câu tôi viết trước khi nhập viện:

[Điền Chính Quốc, nếu một ngày nào đó anh nhìn thấy cuốn nhật ký này, em hy vọng lúc đó anh có yêu em, em sẽ đọc từng chữ tình yêu từ quá khứ của em cho anh nghe.]

Tôi đang ngồi trên ghế văn phòng, với điện thoại trên bàn, vẫn nghe từng chữ trong nhật ký.

Ở cuối đoạn video ngắn, một số người trông như vừa nghe chuyện ngôn tình, trong khi những người khác lại mắng tôi một cách ác ý và ghê tởm.

Tim tôi thoáng nhói đau.

Là Phác Song Song, chỉ có Phác Song Song lấy nhật ký của tôi.

Tôi nhấc điện thoại lên, đang định về nhà để xử lý chuyện này thì trên điện thoại của tôi xuất hiện đường dẫn tới tin nhắn WeChat của Điền Chính Quốc.

Bấm vào và xem, đoạn video ngắn của Điền Chính Quốc được phát sóng trực tiếp với tên thật của anh, trong phòng phát sóng trực tiếp, anh mặc một bộ vest, tóc vuốt cao ngược ra sau, lông mày không mấy thân thiện, khiến anh trông có vẻ khó chịu, tốt nhất là không nên làm phiền.

Phòng thu:

[Chà, thái tử Bắc Kinh, chính là Điền Chính Quốc.]

[Lời thú nhận có trong nhật ký là với anh ta phải không? Wow, anh ấy đẹp trai và giàu có quá, nếu là tôi, tôi cũng phải lòng anh ấy.]

[Việc được một người đàn ông thú nhận tình cảm có cảm thấy ghê tởm không? Bạn có ra ngoài để chửi bới mọi người để xả giận không?]

[Nghe nói thái tử ban đầu có bạn gái, nhưng người đàn ông kia lại chen vào mối quan hệ của họ một cách ghê tởm.]

...

Độ nổi tiếng của phòng phát sóng trực tiếp tăng lên nhanh chóng, Điền Chính Quốc càng nhíu mày chờ đợi. Tôi bấm vào cột quà tặng và trực tiếp tặng hai mươi món quà lễ hội.

Sự nổi tiếng của anh ngày càng tăng, khuôn mặt không vui vốn có của Điền Chính Quốc sáng lên khi nhìn thấy tên tôi "Mẫn Mẫn yêu Chính Quốc".

"Tiểu Mẫn?"

Tôi đã gửi thêm hai mươi món quà lễ hội nữa.

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đang đoán xem tôi là ai thì Điền Chính Quốc đột nhiên mỉm cười:

"Vốn dĩ là tôi muốn đợi, nhưng bây giờ người tôi chờ đã đến, tôi sẽ không đợi nữa."

Anh cầm cuốn nhật ký quen thuộc đang đặt ở bên cạnh, lắc lắc trước camera trong phòng phát sóng trực tiếp:

"Tôi có cuốn nhật ký mà mọi người được nghe trong video đang nổi gần đây. Người được nhắc đến ở đây là tôi, Điền Chính Quốc."

"Tôi và tiểu Mẫn cùng nhau lớn lên, cậu ấy là một chàng trai dè dặt và hiền lành, tôi đã thích cậu ấy từ lâu rồi."

"Tiểu Mẫn rất nhút nhát, tôi không muốn ép em thích tôi khi em ấy chưa hiểu được cảm xúc của chính mình. Sau khi trở về Trung Quốc, đúng là có một cô gái ở bên cạnh tôi, nhưng đó là một người bạn mà tôi nhờ để kiểm tra tình cảm của Tiểu Mẫn dành cho tôi, và nó không liên quan đến bất kỳ người thứ ba nào cả."

"Hiện tại quan hệ của chúng tôi bố mẹ cũng đã biết, còn ý kiến ​​của ba cậu ấy... ha, không thành vấn đề. Gia đình tôi rất ủng hộ việc chúng tôi ở bên nhau. Kể cả ông bà, người mà Tiểu Mẫn quan tâm nhất, tôi cũng nhận được sự đồng ý của họ."

Khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Điền Chính Quốc nhìn về phía camera:

"Tiểu Mẫn, chờ anh."
__________

Màn hình phát sóng tràn ngập bình luận như vũ bão.

Chưa đầy một ngày sau, toàn dân mạng đã phát hiện ra Phác Trí Minh là chạn vương, sống nhờ nhà vợ.

Con gái ngoài giá thú chỉ kém con ruột một tuổi nên Lâm Thanh chính là tiểu tam. Bà ta thân thiết với rất nhiều gia đình thượng lưu trước đây và kiếm được không ít lợi ích từ họ. Nhưng bây giờ, bọn họ thậm chí không muốn liên quan gì đến bà ta.

Tình hình của Phác Song Song cũng không khá hơn là mấy. Cô ta còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp đại học, nhưng vỏ bọc đại tiểu thư nhà họ Phác cũng bị bại lộ.

Cô ta trở thành con gái ngoài giá thú của một kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác, cũng chính là kẻ chủ mưu đưa nội dung quyển nhật ký bí mật của anh trai mình - một đứa con hợp pháp - lên mạng. Dù có lạc quan đến thế nào đi nữa, hoàn cảnh của cô ta cũng rất đáng lo ngại.

Lúc này, tôi đang bị Điền Chính Quốc ôm chặt:

"Thật xin lỗi, Tiểu Mẫn, nếu như anh dũng cảm hơn một chút, anh đã hiểu được ý của em, chúng ta đã ở bên nhau từ lâu rồi."

"Không sao đâu, có thể ở bên anh, em đã rất hạnh phúc rồi."

Anh buông tôi ra, nét mặt đầy khó chịu:

"Chúng ta giống như hai kẻ ngốc đã thích nhau rất lâu nhưng cho đến bây giờ mới được ở bên nhau".

"Trông anh đúng là giống một tên ngốc thật. Làm sao anh có thể giấu kín tình cảm của mình giỏi như vậy? Em căn bản không nhìn ra được."

Tôi đấm ngực anh với vài lời phàn nàn. Anh nắm lấy tay tôi và nhìn tôi với vẻ khó tin:

"Tiểu Mẫn, em mới đúng là đồ ngốc! Rõ ràng là anh thích em, nhưng em lại không nhìn ra được? Xung quanh chúng ta có nhiều bạn như vậy, lại cùng nhau lớn lên, vì sao anh chỉ đối tốt với mình em?"

Tôi sững sờ một lúc rồi cãi lại:

"Em tưởng anh đã nuôi dạy em như một đứa em trai."

"Ồ, anh thật sự nuôi em như một đứa em trai, loại em trai có thể bế lên giường."

"Anh!!!"

Mặt tôi đỏ bừng, thấy anh không nghiêm túc, tôi quay người định bỏ đi thì bị anh giữ lại:

"Còn em thì sao? Em thích anh, sao có thể giả vờ giỏi như vậy?"

Tôi cứng họng không nói nên lời, chỉ thì thầm:

"Em sợ... sợ nếu anh biết được, anh sẽ không coi em là em trai nhỏ và không muốn làm bạn với em nữa."

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Điền Chính Quốc ôm chặt tôi vào lòng:

"Là lỗi của anh, lỗi của anh khi không thể hiện rõ ràng rằng anh thích em, đó là lý do tại sao Tiểu Mẫn chúng ta lại đau khổ lâu như vậy."

"Đúng, là lỗi của anh."

Buổi tối, Điền Chính Quốc đến đón tôi tan sở, sau bữa tối, anh đưa tôi về nhà anh ấy.

Anh lấy cuốn nhật ký ra đặt vào tay tôi, nhìn tôi đầy mong đợi.

"Anh đang tính làm gì thế?"

Tôi cảnh giác nhìn lại anh.

"Bây giờ anh rất yêu em, đọc cho anh nghe từng chữ nhé? Tiểu Mẫn."

Mặt tôi đỏ bừng, nhưng cuối cùng tôi cũng mở cuốn nhật ký ra và nói với người trước mặt từng chữ về mối tình đã bị chôn vùi mấy năm:

"Điền Chính Quốc, anh là thanh xuân của em, là ngọn hải đăng cho cuộc đời em, để em không bao giờ lạc lối. Em nghĩ là em yêu anh. "

Lúc đầu tôi hơi ngại, nhưng khi đọc tôi không khỏi bật khóc. Khi ngước mắt lên, ánh mắt Điền Chính Quốc đầy yêu thương.

Anh lấy cuốn nhật ký ra, đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng ấn tôi xuống giường.

Tôi hơi lo lắng một chút:

"Không... anh không nghe tiếp à?"

Anh lấy điện thoại ra bấm vào video:

"Chuyện này hiện tại nên để người khác giúp đỡ, chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm."

"Việc gì... ưm..."

Môi tôi bị anh ngậm lấy, và khi video vang lên từng chữ một, cả hai chúng tôi đều nóng lên.

Lúc anh bế tôi vào phòng tắm, đoạn video dài hơn 40 phút đã được phát ba bốn lần.

Lúc tôi buồn ngủ, Điền Chính Quốc ôm tôi, nhẹ nhàng hôn vào tai tôi:

"Tiểu Mẫn, anh yêu em."
___________

Một tuần trôi qua.

Tôi đưa Điền Chính Quốc và những người ở nhà cũ của ông tôi về nhà.

Vừa nhìn thấy chúng tôi, Lâm Thanh vừa rồi còn đang thở dài với Phác Song Song lập tức đứng dậy.

Bởi vì hành động của cô ta đã gây ra cuộc chiến dư luận mấy ngày nay, và nó gần như đã hủy hoại danh tiếng tốt đẹp của Công ty Phác Trí Minh.

Mặc dù tôi không có khả năng dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đối phó với công ty của ông ta, nhưng có vẻ như ông ngoại tôi đang lén lút trút giận thay tôi. Điền Chính Quốc trước đó đã trò chuyện video với ông, và có vẻ như ông đã bí mật tính toán điều gì đó đằng sau.

Tất cả những gì tôi biết là chỉ trong vòng vài ngày, công ty của Phác Trí Minh đã gặp phải một số vấn đề nhỏ.

Lúc này, ông ta đang ngồi thẫn thờ trong phòng khách, so với những ngày thuận lợi trước đó, trông ông ta già đi mấy tuổi.

Thấy tôi dẫn người vào, Phác Trí Minh thở dài:

"Con có nhất thiết phải làm cho tình cảm gia đình trở nên xấu xí như này không?"

Tôi liếc nhìn Lâm Thanh và Phác Song Song.

"Ông và bọn họ mới là người nhà, không phải tôi, một tuần nữa tôi sẽ tới dọn nhà của mẹ. Nếu mấy người còn chưa đi, tôi sẽ mang người từ nhà cũ của ông ngoại đến."

Lão quản gia của ông tôi, Lão Quan, lập tức tiến lên một bước, mỉm cười:

"Yên tâm đi, Tiểu Chí Mẫn, ông sẽ giúp Phác tiên sinh... thu dọn đồ đạc cùng hai mẹ con họ, sẽ không có ai bị bỏ lại!"

Lâm Thanh còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Phác Trí Minh ngăn lại.

Phác Song Song đang muốn xông tới mắng tôi, lại bị đám người đứng trước ngăn lại:

"Tiểu Chí Mẫn cứ đi làm trước, lão Quan sẽ thay cậu lo liệu, có ông ngoại cậu đảm bảo, bọn họ sẽ không dám làm càn."

"Được rồi, cảm ơn lão Quan."

Trước khi rời đi, Điền Chính Quốc liếc nhìn Phác Song Song, lạnh giọng nói:

"Xin lỗi!"

"Tôi không xin lỗi, tại sao phải xin lỗi? Anh ta là đàn ông mà lại quyến rũ anh, loại đáng ghét!"

"Ông Phác, đây là cách ông dạy con gái mình à?"

Phác Trí Minh nhìn sang, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Điền Chính Quốc, cuối cùng cúi đầu:

"Song Song, xin lỗi anh trai con!"

Phác Song Song tuy rằng được nuông chiều đến mức vô pháp, nhưng lại rất sợ Phác Trí Minh.

Nhìn thấy Phác Trí Minb nghiêm mặt nói chuyện, cô ta cảm thấy bất bình, nhưng không dám phản kháng, cuối cùng bước tới chỗ tôi với vẻ mặt bất mãn:

"Xin lỗi."

Ánh mắt tôi nhìn quanh căn phòng một lượt, cuối cùng gặp phải khuôn mặt của Phác Song Song:

"Tôi không chấp nhận."

Phác Song Song nhất thời tức giận, tôi cũng không thèm nhìn quay mặt đi.

___________

Chưa đầy ba ngày, Phác Trí Minh đã cùng hai mẹ con họ rời khỏi nhà mẹ tôi.

Tôi đã nhờ người trang trí lại ngôi nhà để trông giống như khi mẹ tôi còn sống.

Tôi và Điền Chính Quốc chuyển vào ở cùng nhau.

Tôi nghe nói sau khi gia đình ba người của họ chuyển ra ngoài, họ chuyển đến một căn hộ rộng hai trăm mét vuông. Phác Song Song và Lâm Thanh đã quen với việc sống xa hoa nên không chịu được, sau đó công ty của Phác Trí Minh ngày càng gặp nhiều khó khăn.

Dần dần, không còn khả năng chu cấp cho hai mẹ con như trước nữa.

Kết quả là gia đình từ một người cha yêu thương, một người con hiếu thảo, một vợ chồng đoàn kết, trở thành tình trạng ba ngày hai bữa lại cãi nhau.

Cuối cùng, khi tôi đang chuẩn bị đóng cửa thì Phác Trí Minh lại đến tìm tôi:

"Chí Mẫn, xin con hãy quay lại. Ba chỉ có thể yên tâm giao công ty cho con."

Tôi không nói gì.

Nhà các ngươi bây giờ đang hỗn loạn, ai tiếp quản cũng sẽ xui xẻo.

"Khi còn sống mẹ con cũng rất tâm huyết với công ty này, nếu con trở về thì có thể tiếp quản công việc của mẹ."

Tôi cười khẩy, nói:

"Nỗ lực lớn nhất của mẹ tôi chính là tôi, bà chỉ muốn tôi sống thật tốt. Về phần công sức của Phác tiên sinh, ông có thể giao cho con gái ruột của mình."

Tôi nhấn mạnh hai từ "sống thật tốt" và "con gái ruột", rồi cuối cùng rời đi mà không thèm ngoảnh lại.

Trong xe ngoài cửa hàng, khuôn mặt tươi cười của Điền Chính Quốc vừa mở cửa đã xuất hiện.

Tôi mệt mỏi lao mình vào vòng tay anh và hôn thật mạnh vào mặt anh:

"Anh Chính Quốc, em yêu anh."

Anh hôn lên môi tôi và hỏi tôi với vẻ mặt cám dỗ:

"Dẫn em trốn làm về đọc nhật ký nhé, bé Chí Mẫn?"

Tôi nhìn mặt anh, đỏ mặt gật đầu.

"Tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro