3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ngày tiếp theo, tôi dọn ra khỏi nhà và sống trong ngôi nhà mà mẹ để lại cho tôi ở thành phố. Nhưng tôi lại bị ép trở thành chiếc thẻ không hạn mức của Phác Song Song.

Lâm Thanh không có thu nhập của riêng mình, và tất cả nguồn tài chính của bà ta đều phụ thuộc vào tiền sinh hoạt hàng ngày do Phác Trí Minh đưa cho.

Đối với Phác Song Song, mặc dù Phác Trí Minh rất yêu thương cô ta nhưng mỗi tháng ông cũng chỉ đưa cho cô 500 tệ tiền tiêu vặt.

Số tiền đấy tuy nhiều nhưng vẫn kém xa những tiểu thư thực sự trong giới Bắc Kinh, nên cô ta đã dùng nhật ký của tôi để uy hiếp.

Địa vị hiện tại của Phác Trí Minh là do cưới được mẹ tôi, một tiểu thư lá ngọc cành vàng ở Bắc Kinh. Không ai biết vì sao mẹ tôi lại mù quáng cưới một kẻ không ra gì như vậy. Có lẽ nếu không cưới ông ta, đã không có tôi của hôm nay.

Sau khi qua đời, bà đã để lại hàng tỷ cổ phiếu quỹ và vốn cổ phần của công ty, đồng thời ngôi nhà mà gia đình chúng tôi đang ở cũng đứng tên bà.

Lâm Thanh đã suy nghĩ về số tiền này rất lâu, ngay cả Phác Trí Minh cũng không khỏi kích động, tuy nhiên, ông bà ngoại vẫn còn sống cho nên họ đã bảo vệ tôi cho đến khi tôi lớn lên.

Tôi muốn làm việc ở công ty mà mẹ tôi đã làm.

Phác Song Song đòi tôi đưa tiền để cô ta mua vài chiếc túi xách và đồng hồ hàng hiệu. Quá đáng hơn là cô ta lại dám yêu cầu tôi mua một chiếc Ferrari!

"Phác Chí Mẫn, tôi để mắt tới một chiếc Ferrari mới, giá chỉ mấy chục triệu, nếu anh mua cho tôi, tôi sẽ trả lại cuốn nhật ký cho anh."

"Tôi sẽ không tốn thêm một xu nào cho cô nữa. Cô muốn làm gì thì cứ làm đi."

Nói xong, tôi tắt điện thoại để cách ly mình khỏi sự phiền phức của Phác Song Song.

Từ khi xuất viện đến nay đã hơn nửa tháng tôi không gặp Điền Chính Quốc. Tôi rất nhớ anh.

Ba anh muốn anh về thừa kế tập đoàn, nhưng anh nhất quyết muốn thành lập công ty game của riêng mình. Sau một thời gian dài chiến tranh, cuối cùng ông ấy cũng xuống nước, và nói rằng nếu anh không đạt được kết quả trong hai năm, anh sẽ phải quay lại và tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.

Điền Chính Quốc gần đây rất bận rộn, vừa mới thành lập công ty, có rất nhiều việc phải học hỏi. Nhiều lần anh ấy liên lạc với tôi trên WeChat và rủ tôi đi ăn tối, nhưng tôi vẫn luôn từ chối.

Không phải tôi cố ý tránh mặt Điền Chính Quốc, chỉ là tôi nghĩ mối quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn cần phải suy nghĩ kỹ càng thêm. Tôi sợ bản thân không kiềm chế được nếu tiếp tục gặp anh, tôi không muốn trở thành kẻ xấu xa.

Tiếng điện thoại cố định trên bàn kêu lên, từ bên trong truyền ra một giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn:

"Anh Chí Mẫn, em gái anh đang xông vào."

Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy cửa văn phòng bị đẩy mạnh:

"Phác Chí Mẫn, anh có biết tôi ở trong cửa hàng xấu hổ thế nào không? Tôi đã chọn xe rồi!"

"Không phải việc của tôi!"

"Tôi đã nói với anh rồi, nếu anh mua cho tôi một chiếc Ferrari, tôi sẽ trả lại cuốn nhật ký cho anh. Anh không tin à?"

"Không!"

Mấy lần gần đây cô ta bắt tôi mua túi xách và quần áo cũng nói như vậy nhưng chưa lần nào là sự thật.

"Phác Chí Mẫn! Anh không sợ tôi thật sự cho Điền Chính Quốc xem nhật ký sao?"

Tôi ngồi trên ghế văn phòng nhìn Phác Song Song từ trong túi lấy ra nhật ký của mình, trong lòng bình tĩnh hơn một chút, nghĩ lần này nhất định có thể lấy lại được.

Sau đó cửa văn phòng lại mở ra, Điền Chính Quốc mặc vest bước vào, ánh mắt dán chặt vào cuốn nhật ký:

"Cuốn nhật ký muốn cho tôi xem? Cái này à?"

Tôi lập tức đứng dậy, muốn đoạt lấy từ tay Phác Song Song, nhưng Điền Chính Quốc gần hơn, anh đưa tay ra, cầm lấy từ trước ngực Phác Song Song.

Cô ta cũng hoảng sợ muốn lấy lại, nhưng với chiều cao ba mét bẻ đôi còn Điền Chính Quốc cao 1m88 nên không thể với tới.

"Của em! Không được nhìn, anh Chính Quốc, là nhật ký của em!"

Tôi bước lại gần, tim đập như muốn vỡ ra, đưa tay về phía anh.

Điền Chính Quốc vẫn luôn rất tốt với tôi. Ai biết anh sẽ giở trò không trả nhật ký cho tôi, lại đem nhét vào túi áo vest, sau đó nắm vai Phác Song Song đẩy cô ta ra khỏi cửa:

"Đừng tới tìm Phác Chí Mẫn nữa, cậu ấy không thích nhìn thấy cô." Sau đó, anh ấy đóng cửa và khóa lại, rồi quay sang nhìn tôi.
___________

Thần kinh tôi đang căng thẳng cực độ.

"Làm cách nào anh tới đây được?"

Anh từng bước một lại gần, ép tôi lùi lại trước bàn:

"Bây giờ em thậm chí còn không gọi tôi là anh Chính Quốc à?"

"Không phải... Anh Chính Quốc, anh có thể trả lại nhật ký cho em được không?"

Tôi ngẩng đầu lên, đè nén sự căng thẳng, giả vờ bình tĩnh và nở một nụ cười nịnh nọt, mong anh sẽ trả lại cuốn nhật ký cho tôi.

"Không thể!"

"Hả? Nhưng đó là nhật ký của em..."

Tay anh nắm cằm tôi bắt tôi phải nhìn anh. Đôi mắt anh tối sầm, ẩn chứa những cảm xúc khó hiểu:

"Bởi vì anh muốn biết, Tiểu Mẫn, vì sao em lại bắt đầu không để ý tới anh? Chẳng lẽ là bởi vì anh thích con trai sao?"

Cái... cái gì? Tôi cảm thấy như mình đang bị ảo giác.

"Tôi tưởng rằng khi trở về Trung Quốc, tôi sẽ có thể nhìn thấy Tiểu Mẫn mỗi ngày. Tôi nghĩ rằng em cũng thích tôi, vì vậy để kiểm tra thái độ của em, tôi đã nhờ Lý Đoá đóng vai bạn gái của tôi."

Anh ngày càng tiến gần tôi hơn, môi anh chỉ cssch môi tôi một chút.

Hơi thở chúng tôi đan xen, tôi rụt đầu lại có phần khó chịu, nhưng anh nâng mặt tôi lên:

"Tiểu Mẫn, nếu tôi làm chuyện quá đáng với em, em có tha thứ không?"

Ánh mắt anh sâu thẳm, đầu ngón tay lạnh ngắt liên tục xoa môi tôi, tôi khó chịu nuốt khan:

"Anh Chính Quốc... anh đừng như vậy, em sợ..."

"Em sẽ không tha thứ cho tôi à?"

Hai chân anh siết chặt và dang rộng chân tôi, anh nhấc tôi lên bàn, đặt tay lên cổ và bắt đầu cởi cúc áo của tôi.

Tôi đưa tay ra giữ nó lại, gật đầu điên cuồng:

"Em tha thứ, tha thứ!"

Anh cười nhẹ rồi hỏi:

"Tha thứ tất cả?"

"Cái gì...? Được rồi em tha thứ tất cả mọi chuyện!!!"

"Vậy... còn chuyện này thì sao?"

Chưa kịp nói xong, anh đã nắm lấy cằm tôi hôn một cách cuồng nhiệt, mạnh mẽ và độc đoán. Khi tôi ngửa ra một chút để hít thở thì anh lại cúi sát vào, không cho tôi cơ hội.

Sau khi nụ hôn dừng lại, anh lại dùng tay miết nhẹ môi tôi, giọng anh đầy thỏa mãn:

"Lần trước ở bệnh viện tôi đã muốn hôn em như thế này, nhưng em tỉnh sớm quá."

"Tiểu Mẫn, em có thể xấu hổ, tôi có thể cho em thời gian từ từ tiếp nhận. Dù sao em cũng hiểu tính cách của tôi, em có thể suy nghĩ, nhưng không thể trốn chạy."

Tôi phải suy nghĩ gì vậy? Thật là vớ vẩn, tôi chưa bao giờ có can đảm mơ như thế này, nhưng...Điền Chính Quốc có vẻ thích tôi.

"Tốt nhất em nên suy nghĩ nhanh lên, tính tôi không kiên nhẫn được lâu đâu. Em biết chứ? A Phác?"

Anh ôm tôi và nhấc tôi xuống khỏi bàn. Khi anh ấy bế tôi lên, tôi nghe thấy tiếng thở não nề rên rỉ, và cơ thể tôi lập tức cứng đờ.

"Nếu... em nghĩ quá chậm thì sao?"

"Không sao đâu, sức chịu đựng của tôi rất tốt."

Ừm?

Sau đó anh ấy ra khỏi văn phòng, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại. Còn mặt thì đỏ bừng.
__________

Kể từ nụ hôn cuối cùng với Điền Chính Quốc ở văn phòng, tôi trở nên phấn khích tột độ.

Đây không phải là tình đơn phương. Tôi không còn phải đơn phương anh nữa. Tôi cười tủm tỉm khi đọc báo cáo công việc của mình và sau đó tôi nhận được một cuộc gọi từ nhà.

Thành thật mà nói, tôi thực sự không muốn nghe máy.

"Có chuyện gì thế?"

"Chí Mẫn, tối nay về nhà, có việc quan trọng phải bàn."

Tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

"Được."

Buổi tối tôi vừa mới dọn dẹp xong sau khi tan sở, nhìn thấy Điền Chính Quốc đẩy cửa đi vào, anh tiến tới, vòng tay qua eo tôi hôn:

"Cuối cùng cũng được sạc và tràn đầy sức sống."

Nhìn anh ôm chặt không buông, tôi bật cười.

"Em sạc dự phòng của anh sao?"

"Em là chiếc lá nhỏ của anh."

Thái độ lạnh lùng của Điền Chính Quốc đã không còn nữa, toàn thân anh như dính chặt vào người tôi.

"Hôm nay chúng ta không thể cùng nhau ăn tối, Phác Trí Minh gọi điện cho em nói về nhà có việc."

"Tôi biết, ông ta cũng bảo tôi đến."

Hửm? Chúng tôi nhìn nhau, không biết Diệp Lương có ý đồ gì.
___________

Vừa ngồi xuống, Phác Trí Minh và Điền Chính Quốc trao đổi vài câu rồi đi thẳng vào chủ đề:

"Chính Quốc, cháu không còn trẻ nữa, hai nhà đều hiểu rõ nhau. Cháu và Song Song tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, đã đến lúc hai gia đình cần gắn kết hơn nữa rồi."

Tôi sửng sốt, Điền Chính Quốc thì tức giận ngồi trên ghế sô pha cười lớn.

Lâm Thanh cũng kéo Phác Song Song có vẻ ngượng ngùng ngồi sang một bên, càng thêm ghen tị nói:

"Song Song luôn quý mến cháu. Chúng ta coi cháu vừa là bạn bè, vừa là gia đình. Con bé cũng rất ngưỡng mộ cháu."

Điền Chính Quốc trực tiếp nắm tay tôi, tuyên bố:

"Là loại bạn bè nào? Bạn của ai?"

"Nếu muốn nói về bạn bè và gia đình thì cũng là bạn của nhà họ Yến và nhà họ Điền chúng tôi. Dì Yến thân thiết với mẹ tôi như chị em. Ông già nhà họ Yến cũng nhìn tôi lớn lên từ nhỏ. Tôi không biết từ "bạn bè" của bà Lâm bắt nguồn từ đâu."

Vừa nói, anh vừa nhìn Phác Trí Minh, siết chặt tay tôi đặt lên đùi anh:

"Chí Mẫn và tôi lớn lên cùng nhau. Nếu hai gia đình kết hôn thì đó phải là hai chúng tôi."

"Nhưng cậu và Chí Mẫn đều là con trai."

"Con trai thì sao? Chúng tôi từ nhỏ đã thân thiết, hiện tại yêu nhau, ở bên nhau là điều đương nhiên!"

Anh liếc nhìn Phác Song Song, giọng điệu đầy giễu cợt và khinh thường:

"Ông muốn gả cho tôi một đứa con gái ngoài giá thú sao? Nhà chúng tôi rộng lượng không tính toán, mong Phác tiên sinh là người biết suy nghĩ thấu đáo."

"Mắt cá giống trân châu, nhưng không phải cái nào cũng là bảo bối. Phác tiên sinh ở bên dì Yến mấy năm, sao tầm nhìn của ông lại kém như vậy?"

Phác Trí Minh tức giận đến mặt đỏ tía tai. Nghe cái miệng vụng về này mắng người mà tôi thấy vui trong lòng.

Ba tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, quay sang nhìn chúng tôi mắng:

"Đúng là loại không biết xấu hổ!"

"Ồ, đã đến lúc Phác tiên sinh phải ra ngoài nhìn thế giới nhiều hơn. Đừng ngồi xổm bên cạnh phụ nữ và nghe họ buôn chuyện nữa. Thời thế đã thay đổi, nhà Thanh phong kiến ​​cũng không như thế này."

"Hơn nữa, thật không biết ai mới không biết xấu hổ, còn có thể sinh ra một đứa con gái ngoài giá thú nhỏ hơn đứa con hợp pháp một tuổi."

Lâm Thanh tức giận như nồi nước sôi, muốn xông đến, nhưng không dám đánh Điền Chính Quốc nên nhắm vào tôi.

Trước khi kịp chạm tới tôi, Điền Chính Quốc đã đẩy bà ta ngã sóng soài xuống đất.

Phác Song Song hét lớn một tiếng, cũng muốn lao tới, Điền Chính Quốc lại cau mày nói:

"Thử tiến thêm một bước xem!"

Phác Song Song không dám cử động, nhục nhã quay người đỡ Lâm Thanh đang nằm trên đất khóc lóc ầm ĩ.

Thấy tôi đứng sang một bên không có ý định can ngăn, Phác Trí Minh quay lại đe dọa tôi:

"Phác Chí Mẫn, cha mày còn chưa chết, mày dám ở cùng thằng con trai khác thì đừng bước chân về cái nhà này nữa. Tao không có con trai như mày!"

Tôi lạnh lùng nhìn ông, một lúc sau mới nói:

"Cha tôi đã mất cùng năm mẹ tôi mất."

"Ông không coi tôi là con, tôi cũng không có người ba như ông. Nhưng ông nên nhớ căn nhà này mẹ đã để lại cho tôi."

"Tôi hiện tại hai mươi hai tuổi, có thể thừa kế toàn bộ tài sản mẹ để lại. Lần này trở về, là để thông báo cho cả nhà ông dọn ra khỏi căn nhà này trong vòng một tuần, nếu không đừng trách tôi không có tình người mà dùng đến pháp luật."

Nói xong, tôi không quan tâm thái độ ba người họ, nắm tay kéo Điền Chính Quốc rời khỏi nơi chướng khí mù mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro