chap 11: Trốn chạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần trôi qua, Hyojin ngày nào cũng đi đi lại lại bên ngoài sở cảnh sát, nhưng cô không vào. Từ sau hôm hôn Junghwa cuồng nhiệt đến mức cô không thể kiềm chế nổi bản thân,  cô không gặp lại Junghwa, gọi điện cũng không nhấc máy. Lần đầu tiên cô nghiêm túc tự hỏi: '' Ahn Hyojin, mày như thế thật sao?''


Cô không biết, thực sự không biết. Cô chưa bao giờ nghĩ đến một tình yêu vĩnh cửu, sông cạn đá mòn. Cô chỉ muốn trêu cho Junghwa cười, chọc cho Jung giận, nhìn Jung nhẹ nhàng khi mặc váy và nghiêm trang, lạnh lùng khi mặc cảnh phục. Thế là đủ!

Nhưng sau nụ hôn cuồng nhiệt đó, khát khao có được Junghwa lại càng mãnh liệt hơn, Hyojin muốn được nhiều hơn thế!


Buổi chiều, Hyojin nhận được điện thoại của Heeyeon. Heeyeon nói, để chúc mừng sinh nhật Hyojin, trước đó một ngày chị ta đã đuổi vợ( Jihyo) ra khỏi nhà, để cô có 1 ngày sinh nhật đáng nhớ nhất. Và đương nhiên, Hyojin nhất định phải uống đến say mèm...

Tắt điện thoại, Hyojin dẫn mấy thằng đàn em đến hộp đêm. Vừa đi đến cửa, hai tên cảnh sát chặn cô lại, rút tờ ''Lệnh bắt giữ'' ra trước mặt cô.


''Cô Ahn Hyojin, cô bị tình nghi là người sát hại ông XXX, quốc tịch Hàn, mời cô về sở cảnh sát để hỗ trợ điều tra.''


''Mẹ kiếp, chúng mày không có việc j làm, cũng không cần biết người khác có bận không à? Cái vụ này lâu rồi điều tra j nữa?'' Hyojin quát


'' Xin lỗi, mời cô đi theo chúng tôi'' Hai cảnh sát định lấy còng số 8 ra, định còng tay cô lại..


''Đợi đã! Đưa lệnh bắt giữ và thẻ cảnh sát ra cho tôi xem''


Tên cảnh sát đưa thẻ cảnh sát ra, Hyojin cầm lấy đối chiếu với mặt họ, nhìn cái dấu đỏ chống giả mạo, rồi xem lệnh bắt giữ, mục ký tên phía dưới hiện rõ ba chữ: Park Junghwa.


Vừa nhìn thấy ba chữ này, Hyojin liền chủ động đưa tay ra để họ còng: ''Đồng chí cảnh sát, phiền anh nhanh nhanh cho.''

Cô vội vàng đi hẹn hò...


Hyojin nhanh chóng được đưa đến phòng thẩm vấn. Junghwa đã ngồi đợi cô. Mấy ngày không gặp, trông cô ta xinh ra, ngay đến vài sợi tóc buông lơi trên chán trông cũng thật dễ thương. Hyojin hưng phấn ngồi xuống phía đối diện, nhìn Jung chăm chú.


Hai cảnh sát kia mở còng cho cô. Sau khi họ rời đi, Hyojin lập tức nói: 


''Nhớ tôi à? Hẹn gặp mà chẳng báo trước một câu, người ta còn chưa kịp chuẩn bị j này.''


'' Chị Hyojin, giỡn với tôi thích lắm phải không? Bọn chúng không hề có bất cứ hành động mua bán phạm pháp nào...'' Junghwa cúi nhìn chăm chú vào biên bản thẩm vấn, giọng có chút lạnh lùng nhưng không xa cách


''Em không nói thì tôi quên mất!'' Hyojin cười nham hiểm. ''Em có biết là tên súc sinh đó phải đổ mất 3 triệu tiền hàng xuống dưới biển không? Haha, nghe nói là sau người của bọn em rời đi, bọn chúng tức sôi  máu!''


''Không thể nào, chúng tôi hành động rất bí mật''


''Junghwa...em ngây thơ rồi. Nếu cô ta không có mấy tay mắt trong cảnh sát, làm sao mà cô ta dám phạm pháp chứ!''


''Ý chị là...''


''Chị có thể giúp tôi tra ai là nội gián không?'' Junghwa trầm tư một lúc rồi nói


''Không vấn đề j, nhưng lần này em định báo đáp tôi thế nào?''  


Hình như Jung đã chuẩn bị sẵn rồi, rút từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp đưa cho cô:


''Phí truyền tin cho chị đây!''


Hyojin tò mò mở chiếc hộp. Nhìn thấy một sợi dây chuyền hiệu Prada kiểu dáng mới, cô xúc động. Ngoài bà của Hyojin, từ trước giờ chưa ai tặng quà sinh nhật cho cô.


''Sao lại tặng tôi món quà đắt tiền thế này? Cái này đủ cho em ăn mỳ tôm cả một năm.''


''Tôi không nghèo như chị nghĩ đâu, tôi vẫn còn có cơm ăn mà. Chẳng qua là tôi chưa quen đồng nghiệp mới, một mình thì ăn j chẳng được, chỉ cần no mà không phiền hà là xong.''


''Em xem xem, em gầy khiến tôi rất đau lòng''  Lúc nói câu này, mắt Hyojin lại liếc xuống ngực cô. Lần trước khi hôn cô, ngực của Hyojin áp sát vào chỗ đó, mềm mại vô cùng...


''Chị có thể nhìn sang chỗ khác được không?''


''Hay là...'' Ánh mắt hyojin vẫn dán vào chỗ đó, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là làm thế nào lừa được Junghwa lên giường.

''Em đến chỗ tôi đi, tôi nấu cơm cho em ăn, tôi nấu rất ngon.''


''Tôi không rảnh''


''Em có muốn biết ai trong sở cảnh sát em bị mua chuộc không?''


''Năm giờ tôi tan sở '' Junghwa thở dài nói


''Được, tôi sẽ đợi em.''


''Ahn Hyojin...'' lần này Jung không trốn tránh nhìn thẳng vào mắt Hyojin. ''Có phải chị đang nghĩ là tôi lợi dụng chị không?''


''Tôi rất hân hạnh, vì mình vẫn còn giá trị lợi dụng!''


Hyojin cầm chặt sợi dây chuyền trong tay. Junghwa sẽ không bao gời biết món quà sinh nhật đó quý giá như thế nào đối với Hyojin. Sợi dây chuyền ấy chưa lần nào cô nỡ bỏ ra đeo, nhưng kể từ hôm đó, nó đã buộc chặt trái tim cô, có làm thế nào cũng không tháo ra được...


Tan giờ làm, Junghwa về nhà Hyojin. Cô không muốn đến nhà Hyojin bởi vì lần lần thân mật trước khiến jung sợ một mình đi cùng Hyojin đến những nơi riêng tư không người, nhưng vì phá án, cô không còn lựa chọn..


Mặc dù cô đã nghĩ nhà Hyojin sẽ rất bừa bộn, nhưng không ngờ nó lại sạch sẽ hơn cả nhà cô. 


'''Em ngồi xuống sofa đợi tôi một chút, một tý là xong.''


10 phút sau, Hyojin mang đồ ăn ra. Khi nhìn trên bàn là 2 bát mỳ tôm, Jung chẳng biết nói j nữa..-.-


''Chị giỡn mặt với tôi sao?''


''Cái này là nấu, chứ không phải ngâm đâu. Em xem này...tôi còn cho cả trứng gà vào nữa. Rất ngon đấy, em thử đi!'' Hyojin nhét đũa vào tay cô


Hyojin làm cô thực sự tức đến nghiến răng nhưng cô vừa tức vừa thấy buồn cười.


Jung ăn thử một miếng, hình như đúng là ngon hơn mỳ tôm mà cô ngâm.


''Ngon nhỉ?'' Hyojin hỏi


''Ừm!'' 


Cô biết, hôm nay là sinh nhật Hyojin đáng lẽ cô ta đã vui vẻ cùng bọn đàn em ở hộp đêm, nhưng cô ta  đã sẵn sàng nấu mỳ cho cô, cùng cô tận hưởng không khí yên tĩnh này, cô còn j mà cảm thấy không hài lòng nữa chứ.


''Junghwa, nước miếng em đang chảy kìa!''


''Tôi biết tôi đẹp, nhưng em cũng không cần phải nhìn tôi đắm đuối thế đâu.'' 


''...''  Jung tiếp tục ăn mỳ, vờ như không nghe thấy    


''Em đừng nôn nóng, lát nữa ăn xong tôi sẽ cởi quần áo ra cho em ngắm, dáng tôi chuẩn lắm đấy!''


''...''  Cái chị này thiệt không nói được j nữa!


Ăn xong, junghwa đi rửa chén. Từ nhà bếp đi ra, cô nghe thấy Hyojin đang nói chuyện điện thoại.


Hyojin nói: ''Không phiền j cả. Mọi người cứ chơi đi, em....em có chút việc không qua đó được.''


''...''


''À, đúng rồi Heeyeonie, em muốn hỏi chị một việc, chị có biết số điện thoại của con khốn bên Kỳ Dã không?''


''...''


''Có người nhờ em nghe ngóng chút thông tin.''


''...''


''Ừ...''


Hyojin nhìn Junghwa, chỉ vào chiếc bút để trên bàn, đọc từng số một, cô lập tức hiểu ý ngồi xuống lấy bút ghi số điện thoại trên tay.


''Cảm ơn!''


Tắt điện thoại, Hyojin ngồi xuống sofa nói: ''Ngày mai em thử tra nhật ký cuộc gọi xem có số điện thoại nào của người ở sở cảnh sát không, nếu không có, tôi sẽ tìm cách khác giúp em.''


''Xã hội đen bọn chị nắm bắt thông tin nhanh thật, có thể hỏi bất cứ lúc nào, chúng tôi phải mất rất nhiều thời gian mới tra ra số điện thoại của họ.''


''Em đừng nghĩ là dễ. Đây là tôi giúp em hỏi, chứ nếu là người khác, Heeyeon tuyệt đối không nói đâu.''


Hyojin tiến gần Jung hơn, Jung không nhận ra, tiếp tục hỏi: ''Vậy làm sao chị ta biết được?''


''Tôi đoán là chị ấy hỏi mấy cô gái trong hộp đêm. Heeyeonie trí nhớ rất tốt, bất kể là người khác vô tình nói j làm j chị ấy đều nhớ như in. Không có chuyện j xảy ra trong giới xã hội đen mà chị ấy không biết, một số điện thoại thì là cái đinh j chứ, em muốn hỏi đêm qua Kỳ Dã ngủ với đứa nào, chị ấy cũng biết hết.''

Vì đang chuyên tâm nghĩ ngợi, Jung hoàn toàn không nhìn thấy Hyojin đang tiến rất gần về phía mình.....    

-------------------------------------------------------------

Tới khúc tình cởm rồi tui nên trog sáng 1 chút  ;;))

Vote cho mị đêyyyyyyyyy ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro