chap 15: Đối đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Xe của họ vừa dừng trước sở cảnh sát, Hyojin liền nhìn thấy một loạt cảnh sát đang khẩn trương xuất phát để thực hiện nhiệm vụ. Không cần nói cũng biết là vì vụ án gì. Hyojin liếc nhìn Jung lần cuối, đêm nay cô đẹp hơn bất cứ lúc nào, đẹp đến từng chi tiết. Đối với một cô gái đến đánh son môi cũng không xong như cô nhưng lại trang điểm rất kỳ công như thế kia vì Hyojin thì làm sao mà cô có thể không nhớ được chứ!

Hyojin nhìn Jung rất lâu, không bỏ qua chi tiết nhỏ nào, nhưng Jung không nhìn cô, đến một ánh nhìn chia tay cũng không có, vẫn giữ phong thái lạnh lùng, giống như bức tượng Venus rất đẹp nhưng không có linh hồn. Điều bất thường duy nhất là cô thở mạnh, hơi thở rất nặng nề.


Hyojin đẩy cửa xe, cười và nói với Jung một câu cuối cùng: "Cảnh sát Park, cho dù có bị coi là bằng chứng trước tòa thì tôi vẫn phải nói với em rằng: Yêu em, tôi không hề hối hận!"

Jung vẫn không nhìn cô!

Ánh đèn báo hiệu màu đỏ chiếu vào khuôn mặt xanh xao của Jung, lúc tỏ lúc mờ. Đôi mắt trong như thuỷ tinh của Jung cứ mờ mờ ảo ảo trong không gian tranh tối tranh sáng ấy...

Hyojin xuống xe, đội cảnh sát đang chuẩn bị xuất phát, vừa nhìn thấy cô, tất cả đều tỏ ra kinh ngạc, đồng loạt nhìn nhau. Một cảnh sát dáng người cao gầy đi về phía cô. Tướng mạo của ông ta trông bình thường, nhưng ánh mắt lại rất ôn hòa, nhìn cũng biết ông ta là một người đàn ông không bao giờ biết nổi giận.

Ông ta là Vu Khải, một viên cảnh sát tốt nhất mà Hyojin từng gặp.

Họ biết nhau từ một năm trước đây, lúc ấy, Hyojin vẫn còn ở chung với Heeyeon. Một tối Heeyeon  đột nhiên bảo muốn uống sữa đậu nành ở quán trà Vu Ký, cô ngại đi mua, Hyojin liền đi mua giúp cô. Ai ngờ vừa bước chân vào quán trà thì mấy chục tên cầm dao xông tới, ép Hyojin vào góc tường. Thật may là cảnh sát đến kịp, nổ súng bắn chết một tên đang cầm dao chĩa vào cô... Trong cảnh hỗn loạn đó, Hyojin may mắn chạy thoát thân.

Sau này cô mới biết, viên cảnh sát xuất hiện kịp thời như vậy không phải là chuyện ngẫu nhiên, mà quán trà đó là do ông ta mở, bà chủ hiền lành xinh đẹp đó là vợ ông ta. Để tỏ lòng cảm ơn, Hyojin thường đưa bạn bè đến đó uống trà, tránh để cảnh sát nghi ngờ, chưa bao giờ cô nhìn thẳng vào ông ta, nhưng bà chủ quán hiền lành rất thân thiện, mỗi lần gặp cô là lại chủ động bắt chuyện, hỏi han.

Cách đây không lâu, bà chủ quán bị bệnh qua đời, quán trà Vu Ký đóng cửa. Từ đó trở đi Hyojin cũng không gặp lại viên cảnh sát đó nữa.

Tối nay, tình cờ lại gặp ông ta, thấy ông ta gầy đi rất nhiều, cô không khỏi bồi hồi.

"Cảnh sát Vu, lâu lắm không gặp!"

Cảnh sát Vu không nói gì, cúi nhìn Junghwa vẫn ngồi trong xe, rồi lại nhìn Hyojin.

"Tôi đến..." Hyojin đóng cửa xe lại, đang định nói đến để đầu thú thì một âm thanh gấp gáp chen vào.

"Cảnh sát Vu, tôi nghi ngờ Hyojin là hung thủ ám sát trong vụ án tối qua, tôi đưa hắn về đây để lấy lời khai..."

Câu nói ấy làm cảnh sát Vu hơi bất ngờ nhìn về phía Hyojin. Hyojin càng kinh ngạc hơn. Cô quay lại nhìn Junghwa đang đóng cửa xe, nếu không phải chỉ có mình Jung ở đó thì cô không tin rằng chính Jung nói ra câu ấy.

Cảnh sát Vu khẽ ho một tiếng, nghiêm túc hỏi Jung: "Cháu đã ở bên cô ta từ chín giờ đến mười một giờ tối nay à?"

"Vâng! Từ tám giờ cho đến lúc này, cháu không rời chị ta một bước."

Hyojin càng không thể tin vào tai mình.


Nếu như lúc ấy không có bất cứ ánh mắt nào nhìn họ, cô sẽ xông đến và hôn Junghwa thật điên cuồng!

Cảnh sát Vu không nghi ngờ gì, bình thản nói: "Vậy cháu đưa cô ta vào đi, ở khách sạn Natri xảy ra án mạng, chú phải đến hiện trường xem sao!"

"Vậy sao?" Junghwa giả vờ không biết, hỏi ông ta. "Nạn nhân là ai?"

"Đại ca của một băng nhóm, nghe đàn em của cô nói... là do Hyojin ra tay."

Cảnh sát Vu nhìn Hyojin, ánh mắt sắc bén xuyên thấu lòng người: "Coi như chị may mắn, có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm."

"Đúng vậy, xem ra nhiều thù oán quá cũng không tốt, luôn bị người ta vu oan giá hoạ..."  


  "Chị nói ít thôi!" Junghwa không cho Hyojin cơ hội nói thêm gì với cảnh sát Vu, đưa cô vào phòng thẩm vấn.

"Rầm" một tiếng, cửa đóng lại.

Hyojin tự giác ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, nheo cặp mắt đầy tà khí của mình, cười hớn hở: ''Tôi thực sự khâm phục tài trí của em. Người bình thường sao có thể nghĩ ra được chuyện như vậy!"

Jung ngồi đối diện cô, cúi đầu xoa trán, cặp lông mi dài khẽ run rẩy.

"Cứ cho là không có đầu óc thì cũng phải có mắt chứ nhỉ? Với tướng mạo của chị, ham muốn một cô gái nào đó có cần dùng thủ đoạn bỉ ổi không? ''


Ồ, đương nhiên rồi, trừ em!"


Hyojin vừa nói, ánh mắt vừa liếc nhìn từng góc của phòng thẩm vấn để quan sát xem ngoài máy ghi âm ra thì còn có camera không.

Nếu không có, cô sẽ hôn Junghwa đến mức không thể thở được, cô không muốn đợi thêm một phút nào nữa...

"Chúng ta kết thúc ở đây nhé. Lần này coi như là đền đáp lại tình cảm của chị dành cho em, lần sau em tuyệt đối sẽ không nhẹ tay với chị nữa."

Câu nói của Junghwa khiến cánh tay của Hyojin đang giơ ra cùng nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ lại, ngay cả niềm hạnh phúc vừa mới chớm nở cũng bị câu nói ấy làm tan vỡ.

Hyojin rút tay lại, nắm chặt hai bàn tay, các khớp xương cứng đờ dưới ánh đèn.

Mắt cô tối sầm, dần dần mất đi thần sắc.

Ánh mắt họ không còn chạm nhau, không khí giữa họ càng lúc càng nặng nề.

Hyojin phá vỡ sự yên lặng rất lâu đó, nhẹ nhàng nói với Jung: "Jung, tôi biết em rất yêu tôi..."

"Em cũng biết vậy!" Jung quay lưng, nói với cô. "Nhưng em không thể nào nói yêu đương với một hung thủ giết người trên tay dính đầy máu được."

"Em nghĩ tôi muốn giết người sao, tôi cũng là vì bất đắc dĩ thôi!"

"Em là cảnh sát, bố em, anh trai em đều là cảnh sát. Khi bắt đầu hiểu chuyện em đã phân biệt được rõ ràng ranh giới giữa người tốt và kẻ xấu rồi! Ahn Hyojin, chị là kẻ xấu, đây là sự thật rất đáng thất vọng..."

Hyojin lấy lại bình tĩnh, giọng nhẹ nhàng hơn: "Tôi hiểu những mâu thuẫn của em, tôi có thể cho em thời gian suy nghĩ."

"Em suy nghĩ rất kỹ rồi! Em đã đánh mất lý trí và nguyên tắc vì chị, em không thể tiếp tục sai lầm nữa! Em xin chị... hãy để em giống như anh trai em, là một cảnh sát tốt, để em làm những việc mà em nên làm..." Cô ngập ngừng rất lâu mới nói tiếp: "Ahn Hyojin, nếu yêu em, thì xin đừng làm phiền em nữa."

"Nếu đây là điều em muốn... Được! Tôi chấp nhận!"

Hyojin nhìn bóng lưng Junghwa, rồi ngước lên nhìn ánh đèn sáng chói, nhớ thật kỹ từng đường nét...

Rời khỏi sở cảnh sát, Hyojin lái xe trở về hộp đêm. Cô không muốn về nơi đó chút nào, nhưng đáng tiếc là ngoài thế giới nhơ nhớp, hỗn loạn đó, chẳng còn chỗ nào để cho cô nghỉ ngơi.

Trong tiếng nhạc DJ xập xình, Hyojin kéo chiếc ghế lên trước quầy bar, ngồi xuống, gõ tay lên mặt bàn kính: "Pha cho chị mày cốc rượu, loại mạnh nhất."

Một lúc sau, một cốc rượu đặc biệt được đặt trước mặt cô. Bên trong chiếc cốc thuỷ tinh trong suốt là một hỗn hợp, màu đỏ tươi, bên trên là lớp lửa vàng đang nhảy nhót, nhìn đầy mê hoặc giống như một thứ độc dược vậy.

Hyojin không chút do dự, cầm cốc lên uống liền một hơi. Rượu quả là mạnh, cảm giác như một dòng lửa nóng rực từ cổ họng thiêu đốt cả ruột gan cô.

"Thêm cốc nữa!" Cô nói và hỏi thêm: "Đây là rượu gì?"

"Lửa tình."

Tên hay lắm, hương vị quả như tên gọi.  

  Rất nhanh, lại một cốc "Lửa tình" nữa được đặt trên bàn. Cô còn chưa kịp chạm vào thì một bàn tay đã úp lên miệng cốc. Vài giây sau, ngọn lửa trong cốc tắt, bàn tay với những ngón thon dài ấy mới nâng cốc rượu lên. "Rượu này... không phải uống như vậy!" Giọng trầm ấm của cô ta vang lên.

Hyojin không thèm ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cô ta vẻ khó chịu: "Lần sau chị đừng phái lũ rác rưởi đó đến tiếp ứng cho em!"

Heeyeon ngồi xuống bên cạnh cô, thản nhiên châm một điếu thuốc, lạnh lùng nói một câu khiến cô tức lộn ruột: "Lúc cô ta đi theo em vào khách sạn, chị ở ngay phía đối diện..."

Hyojin ngẩng đầu, nghiến răng nhìn Heeyeon. Heeyeon phớt lờ cơn tức giận của cô, nói tiếp: "Chị muốn cho em thấy rõ cô ta là loại phụ nữ nào!"

Hyojin hít một hơi, uống cạn cốc rượu trước mặt, cổ họng bị đốt cháy đến mức không còn cảm giác nữa, cô cố gắng lắm mới nói thành tiếng: "Cảm ơn, nhờ có phúc của chị, em thấy rất rõ."

"Ờ, vậy thì lần nay em có thể hết hy vọng rồi chứ?"

Hyojin gật gật đầu, sau một hồi suy nghĩ, hắn lại lắc lắc đầu...

Cô thấy rất rõ. Junghwa yêu cô! Một nữ cảnh sát yêu một nữ sát thủ với đôi tay dính đầy máu, yêu trong sự đấu tranh, yêu trong sự tuyệt vọng...

Vì vậy Jung chọn cách từ bỏ. Hyojin hiểu, nhưng cô vẫn chưa hết hy vọng...

Hộp đêm đang náo nhiệt bỗng nhiên im ắng, Hyojin cũng hướng theo ánh mắt của mọi người. Một đám người không mời mà đến bước vào, mấy tên cao to, lực lưỡng đi vây quanh một người đàn bà.

Người đàn bà đó không thấp, nhưng đứng trong đám cao to cơ bắp kia, trông cô ta có vẻ nhỏ bé. Tóc hắn nhuộm một màu đỏ làm cho da cô ta trông càng trắng hơn.

Hyojin vừa thấy cô ta liền không thể chịu được, cô vò vò mái tóc vàng nâu của mình. Sao cứ lúc cô không muốn giết người là lại có người tìm đến xin chết thế không biết.

Bảo vệ hộp đêm nhìn thấy cô ta, chần chừ một chút, rồi tươi cười tiến lại gần: "Solji noona, sao hôm nay lại rảnh rỗi thế! Xin mời vào trong, em sẽ gọi người đến tiếp noona ngay."

Solji không coi ai ra gì, cô ta đẩy tên bảo vệ chặn đường rồi tiến đến trước mặt Hyojin và Heeyeon.


Hyoijn vờ như không nhìn thấy, quay đầu, chửi thầm một tiếng. Heeyeon vỗ vỗ vai cô, ra hiệu hãy bình tĩnh.

Trong chốc lát, Solji đã đi đến trước mặt hai người, nhếch mép cười hiểm, lộ rõ hàm răng trắng tinh: "Hyojin, đừng nói anh em không quan tâm đến mày nhé! Tao có một vụ làm ăn rất ngon..."

Hyojin gõ gõ lên mặt bàn, chỉ chỉ tay vào chiếc cốc đã hết trước mặt. Bartender hiểu ý, liền đi pha rượu.

Solji sắc mặt không tốt lắm, ném lên bàn hai bức ảnh: "Tao trả năm mươi vạn, mày giúp tao khử hai tên cảnh sát này, thế nào?"

Hai bức ảnh chụp một nam một nữ, nam chính là cảnh sát Vu, còn nữ lại chính là Park Junghwa. Tay Hyojin đặt trên bàn đột nhiên co lại. Sau giây lát xúc động, cô liền lấy lại bình tĩnh. Hyojin ngẩng lên nhìn Solji rồi cười: "Xin lỗi, tao không phải là sát thủ mướn."

"Ý mày là sao?" Nụ cười trên mặt Solji biến mất.

"Việc này mày tìm người khác đi, giết cảnh sát, tạo sợ tuyệt tự tuyệt tôn!"

"Mày!"

Cô ta tức giận gạt cốc rượu trước mặt Hyojin rơi xuống đất vỡ tan.

"Mẹ kiếp, mày định làm bộ làm tịch với tao à?"

Hyojin nhếch mép cười, hoàn toàn không để ý đến cô ta, nói với bartender: "Thêm một cốc nữa."  

  Solji chưa gặp ai coi thường cô như vậy, nhất là khi có nhiều người thế này. Cô ta chỉ tay vào mặt Hyojin và quát: "Mẹ kiếp! Mày nghĩ mày là ai? Chẳng qua là tao nể mặt chị cả Seo của mày, coi mày là... chứ không phải vì chị cả, mẹ kiếp, trong mắt tao, mày chỉ là một con chó..."

Solji chưa nói hết câu thì một chiếc ghế đã lia vào cạnh sườn phải của cô ta. Vì từng trải qua nhiều cảnh chém giết thảm khốc, Solji phản ứng nhanh nhẹn, nghiêng người tránh được. Nhưng cô không ngờ, khi chiếc ghế còn chưa kịp rơi xuống đất thì Hyojin đã bất ngờ giơ chân đạp vào cằm cô. Động tác nhanh như gió, lực sát thương còn mạnh hơn cả vũ khí. Tiếng xương gãy răng rắc, máu chảy ra từ miệng Solji...

Hyojin ngồi xuống dưới ghế với vẻ mặt khinh thường, cười nhạt: "Nếu không phải vì giữ thể diện cho Kỳ Dã, thì mẹ kiếp, tao mày không bằng con chó!!!"

"Mẹ... kiếp..." Solji chửi không thành tiếng, mỗi lúc cô mở miệng là máu lại từ kẽ răng chảy ra. Bọn đàn em của cô định ra tay nhưng đàn em của Hyojin còn phản ứng nhanh hơn, trong nháy mắt mấy chục tên đã vây quanh, không cho chúng hành động.

Trong tình thế "cung tên sẵn sàng", không ai đám động đậy, nhưng tên đã lên dây, có thể bay đi bất cứ lúc nào.

Hyojin bước lên trước một bước, mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đẹp sắc sảo giờ đã biến thành một con thú dữ. Tay cô hướng ra đằng sau nắm lấy con dao của một tên đàn em đứng sau lưng cô.

Đúng vào thời khắc quan trọng đó, Heeyeon đột nhiên tóm lấy tay Hyojin, ngăn cản cô và nói với Solji: " Chị Solji,  Hyojin hôm nay uống hơi nhiều... Chị đừng chấp nó, đợi nó tỉnh rượu, em sẽ bắt nó đến tìm chị chịu tội!"

Solji thấy Heeyeon nhún nhường, liền hung hăng trở lại.

"Ahn... hyojin, việc... hôm nay mày..." Solji lau vết máu trên miệng ra và nói tiếp: "... nhớ lấy cho tao..."

Hyojin thấy Solji rời đi, liền vung tay Heeyeon ra. Cô vừa chạy được hai bước thì bị Heeyeon cản lại.

"Chị Heeyeon?"

"Em điên rồi à?" Giọng Heeyeon đầy vẻ tức giận. Cô là người rất ít khi nổi giận, đặc biệt là đối với Hyojin.

"Hôm nay em không xử cô ta, ngày mai nhất định cô ta sẽ không tha cho em!"

Heeyeon không trả lời, nắm cổ áo Hyojin rồi kéo vào nhà vệ sinh, ấn đầu cô vào vòi nước vặn hết cỡ. Nước lạnh như băng chảy xuống mắt và tai cô, ước đẫm tóc và quần áo cô, nước cuốn đi lửa giận làm cô mất lý trí...

"Em giết bà ta, liệu em có sống được không?"

Hai tay Hyojin nắm chặt bồn nước, lặng lẽ nhìn dòng nước đang chảy xiết. Cô chưa bao giờ sợ chết. Bởi vì, đối với một tên tội phạm với hàng loạt vụ án giết người như cô, cái chết chính là sự cứu rỗi. Cả đời cô chỉ sợ một điều: Sống không có danh dự.


"Liều mạng vì loại người đó có đáng không?"

"Em là Ahn Hyojin! Để em chết, có thể! Nhưng để em phải cúi đầu trước tên súc sinh đó, không bao giờ!"

"Em không muốn sống, được! Vậy còn mạng sống của các anh em thì sao?!"

Hyojin bỗng đứng thẳng người, đẩy Heeyeon ra xa: "Em và Heo Solji ai sống ai chết là chuyện của em và cô ta, không liên quan gì đến chị!"

"Hyojin?!"

" Chị Heeyeon. Em biết chị và chị cả sợ Kỳ Dã, không muốn đối đầu. Chị yên tâm! Em tuyệt đối sẽ không làm liên luỵ đến chị."

"Hyojin!!!" Heeyeon vung tay đấm vào má phải cô, răng cô bập vào môi, rơm rớm máu. Cô vẩy vẩy nước trên tóc, lau máu trên khoé miệng, cười khẩy. Hyojin nói: "Mọi người cam tâm để Kỳ Dã giẫm nát dưới bàn chân, như con chó nịnh hót cô ta... còn em không cam tâm!!!! Em thà cùng cô ta đó xuống địa ngục, chứ không muốn uất ức như thế này."

Nói xong, Hyojin mở cửa, lao vào bóng đêm bất tận!  

------------------------------------------------------------------------

Cảm thấy con hói nó bạo lực ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro