chap 14: Cầu vồng trong đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Hyojin cũng gặp được Junghwa....

Chiếc váy màu đen của Jung làm tôn lên thân hình hấp dẫn của cô, mái tóc xoăn bồng bềnhnhư khiêu khích tình cảm mãnh liệt của cô, nhưng khuôn mặt lạnh lùng, vô tình của Junghwa lại như đẩy cô xuống địa ngục.


  Hyojin thực sự khao khát được ôm Jung, nói với Jung một câu: ''Tôi yêu em! Không bao giờ hối hận''

Giá như khẩu súng trong tay Junghwa không ngắm chính giữa ấn đường cô mà cảnh cáo một cách nghiêm khắc: "Ahn Hyojin, chị có quyền giữ im lặng, bất kỳ câu nói nào của chị đều có thể dùng làm bằng chứng trước toà..."

Lúc đó, điều duy nhất Hyojin có thể làm là im lặng, xét cho cùng thì ba chữ "Tôi yêu em" cũng không thể dùng làm bằng chứng trước toà được.

Hyojin cười và đưa tay ra, chiếc còng số 8 lạnh lẽo khoá chặt tay cô. Chiếc còng đó như được làm từ băng đá hàng vạn năm, đặt lên da thịt cô, lạnh buốt đến mức không còn cảm giác nữa.

May mà Heeyeon đã cảnh tỉnh cô trước, cô cũng đã suy nghĩ kỹ càng. Cho nên, dù có bị lừa dối, bị tổn thương và cảm giác như bị rơi vào vực thẳm, cô vẫn có thể bình tĩnh mà đối diện, chứ không căm phẫn đến mức điên cuồng.

"Quay người lại!" Junghwa lạnh lùng nói.

Hyojin chết lặng quay người. Nếu có thể, cô rất muốn gọi điện cho Heeyeon hỏi một câu: "Unnie đã mua quan tài chưa, không hơn một triệu thì em tuyệt đối không cần!"

Junghwa lần tìm khẩu súng trên người Hyojin

Đương nhiên là Hyojin biết khẩu súng đó sẽ mang đến cho cô những gì, chỉ cần dựa vào loại súng và dấu vân tay trên đó thôi là cô không thoát được tội chết rồi. Đáng lẽ cô nên bất ngờ quay người lại, tóm chặt tay Jung, giơ chân đá Jung, dùng còng số 8 đánh cho Junghwa bất tỉnh rồi lấy lại khẩu súng và trốn chạy.

Với khả năng của Hyojin thì tỷ lệ thành công là hơn tám mươi phần trăm. Nhưng cô không làm thế, vì cô.... cô mệt rồi, mệt đến mức không còn sức để giơ tay lên nữa.

"Đi!" Hyojin cảm nhận được nồng súng lạnh lùng đặt sau lưng, Hyojin hiểu ý của Jung, nhấc đôi chân cứng đờ về phía con đường cách đó không xa.

Họ vừa đi thì một chiếc xe màu đen phóng đến, dừng lại bên Hyojin, mấy người từ trên xe lao xuống, Hyojin biết bọn chúng là tay chân của Heeyeon đến đón cô.

Junghwa thấy thế, lập tức hướng khẩu súng lên gáy Hyojin, gằn giọng với mấy tên đang xông đến: "Lùi lại!"


Mấy tên đó nhìn Hyojin, thấy cô nháy mắt ra hiệu, chúng nhìn nhau, chần chừ một lúc rồi mở cửa xe. Chúng vừa định lên xe thì Junghwa đột nhiên lên tiếng: "Để xe lại!"

Mấy tên đó lại nhìn Hyojin, thấy cô gật đầu, chúng lập tức rút lui.

"Lên xe!" Junghwa chĩa súng xuống thắt lưng Hyojin, chỉ vào bên ghế phụ. Đợi Hyojin ngồi xuống, Jung mới vào trong xe, chăm chú lái xe.

Hyojin không nói một lời nào suốt đoạn đường, cũng không phản kháng gì, chỉ im lặng, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn thành phố trong đêm.

Cảnh đêm ngoài cửa sổ cũng đẹp như đêm hôm qua vậy, những màu sắc lung linh hiện ra trước mắt giống như ánh cầu vồng sáng rực trong đêm. Cô nhớ rõ rằng, đêm qua trên xe buýt, Junghwa đã hỏi cô: "Unnie thích cái gì nhất?"

"Một thứ rất đặc biệt, cầu vồng!"

"Tại sao?"

"Vì nó xuất hiện sau cơn mưa, thuần khiết, thanh cao, nó xuất hiện lúc trời xanh nhất, ánh nắng rực rỡ nhất..."

Jung nằm trong vòng tay cô, ngước mắt lên nhìn cô chăm chú: "Nếu em nhớ không nhầm thì hôm em nhặt được vì tiền của chị là lúc trời vừa mưa xong."

"Đúng vậy, chị thấy cầu vồng, rất đẹp..."

Hôm đó, bầu trời trong xanh, ánh nắng hiền hoà, cầu vồng mà Hyojin mong đợi không xuất hiện, nhưng xuất hiện một cô gái thuần khiết như cầu vồng, Hyojin với tay là có thể chạm tới.  


  Jung cười ngọt ngào ngả vào lòng Hyojin, chỉ tay lên ngọn đèn nê ông rồi nói: "Cái này có giống cầu vồng không? Cầu vồng chẳng qua cũng chỉ là ánh nắng mặt trời."

Hyojin nhìn Junghwa, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Trong mắt Jung đang ánh lên ánh sáng của cầu vồng. Hyojin si mê hôn lên đôi mắt ấy, ngỡ rằng đã tìm thấy cầu vồng thuộc về mình, một cầu vồng trong bóng đêm.

Nhưng không ngờ, có những thứ phải khó khăn lắm mới có được nhưng lại mất đi rất dễ dàng...

Jung thuộc về bầu trời và ánh sáng, thậm chí còn xa vời hơn cả cầu vồng, khao khát nhưng không thể có được, một thứ đồ xa xỉ, cố thể phải trả giá rất đắt.

Tình yêu, không thử qua thì không biết, thử qua rồi mới biết rằng, quá thú vị!

Đêm qua, Junghwa mặc bộ cảnh phục ngả vào lòng cô , nồng nhiệt nói yêu cô.

Đêm nay, Jung gợi cảm trong chiếc váy ngắn đen ngồi bên cạnh cô, lạnh lùng đưa cô đến sở cảnh sát.

Jung phanh gấp ở ngã tư đèn đỏ. Hyojin không thắt dây an toàn lại đang mất tập trung nên không chủ động được, ngã nhào về phía trước, ngực đập vào thành xe.

Tổn thương bên trong lẫn tổn thương bên ngoài khiến Hyojin càng đau đớn. Cô vô cùng tức giận, trợn mắt nhìn Junghwa rồi gào lên: "Em có biết lái xe không thế?"

Ánh mắt Jung vẫn hướng về phía trước. Mặt Jung tái xanh, môi in hằn vết răng, đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt vô lăng run lên bần bật.

Hyojin đột nhiên cảm thấy đau lòng, dùng đôi tay đang bị còng của mình kéo những sợi tóc mà Jung vô tình cắn trong miệng, nhẹ nhàng xoa vết răng hằn trên môi cô.

Jung không né tránh, ngồi bất động, đến khi chuyển đèn xanh, vẫn không nhúc nhích.

Thời gian cứ trôi đi, không gian trầm lắng...

"Em yêu tôi sao?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Có ý nghĩa gì không? Mười phúc trước chị giết người, những ngón tay vuốt ve người tôi đầy mùi máu tanh và tội ác..."

"Tôi rửa tay rồi."

Hyojin nhìn Junghwa giơ tay lên trước mặt, má phải hắn nhói đau. Mặc dù Junghwa dồn hết sức để tát cô, nhưng cô không cảm thấy đau chút nào.

Hyojin biết, Jung yêu cô, Jung hy vọng cô là người tốt để Jung có thể gửi gắm trọn đời, có thể yêu không chút hối hận. Nhưng cô chỉ là một đứa giết người, đến chết cũng không hết tội, ngay cả lúc đang hẹn hò với Jung mà cô vẫn có thể tranh thủ đi giết người được.

"Xin lỗi!" Khi nói ra hai từ ấy, Hyojin thực sự muốn cười nhạo thế giới này. Mẹ kiếp, đây là thế giới gì vậy? Jung muốn đưa cô ra toà, muốn lấy mạng cô, thế nhưng người nói xin lỗi vẫn là cô.

Vậy mà thái độ của Junghwa như muốn nói: "Nói xin lỗi cũng vô dụng, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị."

Hyojin nắm chặt tay Jung đang đặt trên chiếc vô lăng, vừa định dỗ dành Jung thì chiếc xe đằng sau sốt ruột bấm còi inh ỏi, phá tan chút lãng mạn cuối cùng của họ!

Junghwa hất tay cô ra, chân nhấn ga loạn xa.

"Cái xe quái quỷ gì thế này!" Jung rủa thầm.

Cô đập mạnh tay lên vô lăng, xe vẫn không nhúc nhích.

Đây là chiếc xe việt dã mà Heeyeon mới mua nên Hyojin phải nhắc Jung: "Em đang giẫm lên phanh xe."

Hyojin vừa dứt lời, Junghwa liền giẫm mạnh lên chân ga, chiếc xe vọt về phía trước. Thật tội nghiệp cho Hyojin, vai lại bị va vào xe, bị đau thêm một chỗ nữa.  

  Hyojin đành phải thắt chặt dây an toàn, không thì chưa đến được sở cảnh sát, cô đã mất mạng rồi.

Còn cách sở cảnh sát một con phố, Junghwa cho xe dừng lại trước một hồ phun nước.

Jung hỏi cô: "Tại sao chị lại phải đi giết người?! Chị biết rõ là nếu chị không đi, chúng ta..."

"Cô ta giết anh em của tôi, tôi phải báo thù", Hyojin nói.

"Thế giới này có luật pháp."

"Luật pháp ở đâu? Em lấy ra cho tôi xem nào."

"Chị!" Lần này Hyojin làm Jung bực bội đến mức không thể chịu nổi. Jung hét lên: "Ahn Hyojin, ngoài việc chém giết ra, chị có hiểu một chút đạo lý hay không?"

"Đạo lý? Xã hội đen không có đạo lý, xã hội đen chỉ có các quy tắc. Ăn miếng trả miếng, đây là quy tắc đầu tiên trong giới xã hội đen. Tôi không giết bọn họ, làm sao xứng đáng với những người anh em đã chết, làm sao còn mặt mũi nhìn những anh em còn sống! Vả lại, nếu tôi không giết, bọn họ cũng sẽ giết tôi."

"Chị giết bọn chúng, bọn chúng giết chị, trả thù lẫn nhau như thế sẽ không có hồi kết! Chị định cả đời này cứ mù quáng chém chém giết giết thế à?"

"Không." Hyojin nhìn cô, lần đầu tiên Hyojin nghiêm túc nói với cô. "Rồi sẽ có một ngày, Ahn Hyojin này trở thành bà trùm xã hội đen, tất cả mọi người trong giới đều phải nghe tôi, đến lúc đó tôi sẽ không giết người nữa."

Jung kinh ngạc nhìn cô, dã tâm của Hyojin làm Jung sợ hãi đến mức không nói nên lời. Junghwa nhìn cô rất lâu, phát hiện ra rằng, điều thực sự làm phụ nữ mê mẩn không phải là Hyojin thôi không bỡn cợt nữa, mà chính là sự nghiêm túc chân thành của chị ta.

Hyojin nói: "Thế giới của bọn tôi cũng có quy tắc, cũng có tình cảm. Bây giờ đang loạn là bởi các bang phái muốn tranh giành địa bàn và thế lực của nhau, chia năm xẻ bảy. Đợi đến khi tôi thu phục được tất cả rồi, sẽ không còn tranh giành nữa, không còn chém giết trả thù nữa."

"Chị không thể làm được."

"Tôi có thể! Nếu không phải vì chị cả không muốn tôi đối đầu với Kỳ Dã, thì tôi đã sớm..."

"Kỳ Dã?" Junghwa ngắt lời Hyojin. "Kỳ Dã đã tung hoành trong giới giang hồ bốn mươi năm rồi, thế lực rất mạnh, chị không thể đấu lại bọn chúng."

"Em sai rồi! Em đừng nghĩ rằng không ai dám làm gì Kỳ Dã, thực ra Kỳ Dã đã sớm suy sụp. Mấy năm nay không ai quản bất cứ việc gì nữa, chỉ có con gái của Park Bora là Solji hoành hành bá đạo, mặc sức làm càn. Vài đệ tử ruột của Kỳ Dã cũng oán hận, chẳng qua là giữ thể diện cho Park Bora nên không nói ra thôi. Hơn nữa, người của Kỳ Dã cũng không phục Solji, luôn muốn tìm cơ hội để lật đổ cô ta."


"Chỉ cần Heo Solji chết thì Kỳ Dã nhất định sẽ nổi loạn để tranh giành vị trí đại ca. Nếu tôi tính không nhầm, sẽ có người liên hệ với chị cả Seo của tôi, tìm chỗ dựa... Đến lúc đó, thời thế sẽ thay đổi..."

"Chị..." Junghwa hoang mang. "Chị sẽ giết Park Bora?"

Hyojin không e dè trả lời: "Đúng, tôi đã lên kế hoạch hết rồi! Nếu không phải vì chị cả ngăn cản, tôi đã ra tay từ lâu rồi."

"Chị không thể phạm sai lầm hết lần này đến lần khác được." Junghwa nắm chặt vô lăng, những ngón tay trắng như tuyết run rẩy.

"Chị đi tự thú đi. Em có thể giúp chị tìm một luật sư giỏi, nhiều nhất thì..."

"Ngồi tù năm, sau mươi năm? Thà chết còn hơn."

"Chị giết quá nhiều người thì trừng phạt như vậy là đáng."

"Tôi đáng bị như vậy, tôi thừa nhận!!! Nhưng em xem tôi ngồi tù thì có thể thay đổi được cái gì? Em có thể giam người yêu của em vào tù, nhưng em thử nghĩ mình có thể tống hết bọn xã hội đen vào tù không? Em có thể quét sạch được bọn họ không? Junghwa, tôi nói cho em biết, em không thể! Thế giới này có những người tiêu tiền như nước thì cũng có những người cơm không đủ ăn, và như thế nhất định sẽ có tội phạm, nhất định sẽ phải có xã hội đen. Muốn làm cho xã hội này thực sự yên ổn thì chỉ có cách chung sống với nó, bọn em có quy định pháp luật của bọn em, bọn chị cũng có trật tự riêng của bọn chị, không bên nào xâm phạm bên nào."

"Vậy thì cảnh sát có tác dụng gì chứ?"

"Chẳng có tác dụng gì cả!"

"Chị!''

  Hyojin dựa lưng vào ghế, xuyên qua cánh cửa kính hướng lên bầu trời đêm dầy sao. Những giọt sương rơi xuống làm sắc đêm càng huyền ảo.

Rất đẹp, nó giống như những giọt nước mắt của tình yêu chân thành. Cô rất muốn nhìn thấy Jung rơi lệ, vì cô, cho dù chỉ là một giọt, điều đó chứng minh rằng Junghwa yêu cô. Nhưng chưa bao giờ cô nhìn thấy...

Một hồi lâu sau, giọng Hyojin bình tĩnh trở lại: "Tôi biết trong mắt em, tôi là kẻ đáng tội. Thực ra, em chưa tận mắt nhìn những người anh em của mình chết ngay trước mặt nên em không thể hiểu được cảm giác hối hận, căm giận. Tôi đã thề rằng tôi không chỉ báo thù cho họ, mà tôi sẽ phải xây dựng những quy tắc riêng của xã hội đen, chấm dứt cảnh bắn giết báo thù lẫn nhau như thế này."

"Em hiểu. Năm em mười bốn tuổi, anh trai em bị bắn..." Hyojin cũng dựa lưng vào ghế một cách bất lực, cùng cô nhìn lên bầu trời qua khe cửa nhỏ hẹp. "Trước lúc ra đi, anh ấy vẫn nắm chặt tay em và nói: "Không được khóc!" Hôm đó bố em ôm thi thể của anh ấy và khóc cả một đêm, còn em không nhỏ một giọt nước mắt nào, bởi vì em đã hứa với anh ấy là sẽ không khóc, nếu em khóc thì anh ấy sẽ rất thất vọng!"

"Tình cảm của hai người rất tốt phải không?"

Jung lắc đầu, nhắm mắt lại.

"Từ lúc nhỏ em đã hay bắt nạt anh ấy, thường đánh anh ấy chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt! Có những lúc giận quá, em còn trách anh ấy là cướp hết tình yêu của bố dành cho em, oán hận vì anh ấy khiến tất cả những người bạn tốt của em đều mê anh ấy. Em ngang ngạnh, cố chấp và vô lý như vậy, nhưng anh ấy luôn tươi cười với em, ôm em, dỗ dành em: "Jung, anh thương em nhất, anh chỉ thương mình em thôi!" Thực ra, em rất thích anh ấy, trong mắt em, anh ấy là người vĩ đại, rất hoàn hảo.... Sau khi anh ấy qua đời, em mặc kệ sự phản đối của bố, bỏ học để tham gia lớp huấn luyện cảnh sát đặc biệt. Em quyết tâm sẽ trở thành một cảnh sát xuất sắc như anh ấy, chứng minh cho anh ấy và bố biết, anh ấy làm được thì em cũng làm được! Cho nên em đã xin chuyển đến khu vực này."

Cuối cùng Hyojin cũng hiểu vì sao cô lại muốn chuyển đến khu vực nguy hiểm nhất này, vì sao đôi vai nhỏ nhắn, gầy yếu ấy lại muốn gánh nhiều gian nan như thế.

"Em chuyển đến khu vực này chính là vì muốn điều tra xem người giết anh trai em năm đó là ai, giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện mà anh ấy chưa kịp hoàn thành - quét sạch xã hội đen."

"Em đã điều tra ra là ai chưa?"

"Em đã điều tra hai năm rồi, chỉ nắm được vụ mua bán vũ khí mà anh trai em đang điều tra dở. Nếu em không đoán nhầm thì cái chết của anh ấy liên quan đến Kỳ Dã..."

"Mẹ kiếp! Chắc chắn là Heo Solji làm. Bến tàu là địa bàn của cô ta, bao nhiêu năm nay không ai dám cướp việc làm ăn của cô ta."

"Nhưng em không tìm ra chứng cứ."

"Tìm chứng cứ gì chứ! Để tôi giúp em xử bã."

Jung lắc đầu, lòng Hyojin cũng tan ra vì sự từ chối của cô.

"Em không đấu nổi bọn họ đâu, ngoài tôi ra không ai có thể giúp em."

Hyojin quơ quơ hai tay bị còng trước mặt cô: "Em cho tôi hai tiếng, tôi sẽ giúp em xử cô ta."

"Chị..."

Junghwa nhìn Hyojin, ánh mắt càng mông lung hơn.

"Nếu trở thành bà trùm xã hội đen, chị sẽ làm thế nào?"

"Bất kể là mâu thuẫn gì cũng không được giải quyết ngầm, muốn xử lý thế nào cũng phải ở trước mặt tôi... tôi chính là quan tòa, lời tôi nói chính là luật pháp..."

"Đây là một ảo tưởng không thể thực hiện được."

Hyojin nhìn chiếc còng sắt trên tay, thản nhiên gật đầu: "Ảo tưởng, dù sao cũng còn hơn chuỗi ngày tháng chỉ biết chém chém giết giết, chẳng biết bất cứ thứ gì khác..."

"Có ai nói với chị rằng chị rất có tài ăn nói chưa?"

"Jung, tôi cũng biết nói đạo lý... nhưng tôi chỉ nói với những người hiểu tôi thôi!"

"Xin lỗi!" Jung nổ máy, hướng về phía sở cảnh sát. "Em không hiểu!"

Hyojin biết Jung hiểu. Hyojin thực lòng giãi bày, người thật lòng nghe nhất định sẽ hiểu được.  

--------------------------------------------------------------------------------

Ý kiến gì thì comment nà.....!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro