chap 4: Mối thù giết cha (3 end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Jackson túm tóc hắn, lớn tiếng quát: ''Nói, Ahn hyojin đang ở đâu?''

''Tao không biết...'' heeyeon nói không thành tiếng, động mạch ở cổ nổi lên xanh tím, rõ ràng bọn chúng đã tiêm quá nhiều thuốc kích thích.

''Mẹ kiếp, tiêm cho nó một liều nữa. Tao không tin là nó không chịu nói ra.''

Hyojin điên cuồng lao vào. Trong cơn phẫn nộ, từng tên ngã xuống trước mũi súng của cô, từng mạng sống kết thúc giữa những vũng máu đỏ tươi, lý trí của cô bị nỗi hận thù tột độ làm cho tê liệt...

''Heeyeon unnie!'' Hyojin lao đến kéo heeyeon đứng lên. Ánh mắt heeyeon yếu ớt, cô nôn thốc tháo. Trong cơn mê sảng, cô vẫn lẩm bẩm: ''Tao không biết...''

Hyojin liền cõng heeyeon chạy đến bệnh viện gần đó. trên đường đi, cô mới thấy thấm thía câu nói: Là tỷ-muội chỉ có kiếp này, không có kiếp sau!

Đứng ngoài phòng cấp cứu, hyojin mới biết thực hư mọi chuyện. Hóa ra cô gái mà heeyeon cứu là một trong những người tình của jackson. Cô ta cố tình hóa trang thành một nữ sinh để lừa heeyeon. Cả đêm, cô ta nghĩ cách quấy rầy heeyeon để moi thông itn của hyojin đang trốn ở đâu. Cô ta không hề có ý nghĩ xấu xa. Đến sáng ngày thứ hai, vài phút trước khi jackson xuất hiện, cô ta thực sự không nhẫn tâm làm tổn thương một người thật thà, lương thiện như heeyeon, nên nói rõ chân tướng sự thật với heeyeon, bảo cô ấy mau chạy trốn. Heeyeon đã hỏi nơi ẩn náu của jackson.

Heeyeon vội vã chạy xuống tầng hầm để gọi cho hyojin. Hyojin vừa nhấc máy thì jackson tóm được heeyeon, cô gái ấy cũng bị Jackson đánh chết...

Khi biết hết sự thật, hyojin vô cùng đau khổ. Cô úp hai bàn tay đầy máu lên mặt, bên tai vẫn văng vẳng giọng nói như tuyệt vọng của heeyeon: ''Tao không biết...tao thực sự không biết.''

Heeyeon không biết nơi hyojin trốn? Heeyeon không biết thì ai biết? Bởi kho hàng nơi cô ta trốn chính là do Ahn heeyeon xắp xếp!

Cũng may là Heeyeon vẫn còn trẻ , sức khỏe tốt, lại được cấp cứu kịp thời, nên sau 2 tiếng cấp cứu, bác sĩ đã mang được cô từ địa ngục trở về.

Ba ngày sau, heeyeon qua được cơn nguy kịch. Lúc tỉnh dậy, nhìn thấy hyojin, cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi: ''Tên khốn đó chết chưa?''

Hyojin mở miệng nhưng không nói nên lời, đành gật đầu.

''Có chém thêm mấy nhát dao giúp chị không?'' Cô hỏi yếu ớt

''Dạ..có!'' Hyoijn xoa xoa mặt, gượng cười. ''Em giúp chị băm chúng thành từng mảnh, nặn thành nhân bánh bao roi62^^. Tính ra chỗ đó cũng đủ cho chị ăn trong một tháng.''

''Được!''

Cô nhìn toàn thân băng bó của heeyeon, hỏi: ''Chị Hee, sao chị không nói?''

Heeyeon cười đau khổ: ''cười thì cũng chết.''

''Ít nhất thì cũng chết tử tế hơn chút''

''Chị tin em sẽ đến!''

Trong phòng bệnh u ám lạnh lẽo, họ lại cất lên tiếng cười như thường ngày.

Sau nửa tháng nghỉ ngơi, những vết thương khắp người heeyeon đã lành, nhưng có những thứ đã ngấm sâu vào máu của cô, làm tổn thương tâm hồn cô. Cô bắt đầu mê muội và căm ghét hai thứ, đó là thuốc phiện và ống tiêm...

-------------------------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro