chap 8: Tình yêu giấu kín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junghwa chạy lên cầu thang, dựa vào góc tường, thở hổn hển. Hyojin nói đúng, cô thực sự có tình cảm với cô ta...


Thực ra, lần đầu tiên cô nhìn thấy hyojin không phải là trên con đường hôm ấy, mà là ở phòng tập gym.


Hôm đó, cô chuẩn bị dọn về căn phòng mới thuê, trên đường về có đi nganh qua một phòng tập gym. Vì nghề nghiệp ngày nào cũng phải luyện tập nên cô quyết định ghé vào xem cơ sở vật chất ở đó thế nào. Khi bước vào trong, cô nhìn thấy 2 người con gái đang luyện quyền tự do. Quyền pháp của họ khá ổn, cách đánh rất chuyên nghiệp, chiêu thức mạnh mẽ, đã ra tay thì đối thủ phải ngục ngã. Chỉ có điều, một người thiên về tấn công, một người thiên về phòng thủ.


Vẻ đẹp của họ cũng khác nhau. Một người cỏ vẻ thâm trầm, ánh mắt sâu thẩm, mới khoảng 20 tuổi nhưng trông rất mạnh mẽ. Người kia thì có vẻ đẹp sắc sảo, khóe miệng luôn nở nụ cười hơi đểu, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm nghị, khi ra tay luôn chọn vị trí hiểm, xem ra đó là một người con gái khi đã làm việc j thì sẽ làm đến cùng.


Không chỉ junghwa, rất nhiều cô gái xung quanh cũng đang nhìn trộm họ, nếu không phải khen thể lực của họ tốt, đánh 3 tiếng liền không nghỉ, thì cũng khen họ đánh chuyên nghiệp, cơ thể săn chắc, ngực căng tròn đầy đặn không chê vào đâu được, thậm chí có cô còn khen ngợi họ có đôi môi thật gợi cảm...


Junghwa cũng bị cơ bụng săn chắc đầy sức sống và phản ứng nhạy bén của họ thu hút, cô nghĩ chỉ có những quyền thủ chuyên nghiệp mới có trình độ đó. Cô không thể ngờ rằng 2 cô gái xinh đẹp này lại là những nữ sát thủ nổi tiếng nhất trong giới giang hồ - Ahn hyojin và Ahn heeyeon


Hôm đó sau khi tập xong, hyojin giũ mái tóc đầy mồ hôi. Ngồi xuống bên cạnh heeyeon.


''Heeyeon unnie, chốc nữa đi đâu chơi?'' hyojin cầm trai nước uống một ngụm

''Về nhà.'' heeyeon thể hiện sự mệt mỏi

''Phụt!'' hyojin đang uống nước thì phì nước ra ngoài vì câu nói chán ngắt của heeyeon

''Mố ~'' hyojin tròn miệng

''Vợ chị gọi về nhà ăn cơm.''

''Chán chết.'' hyojin mất tinh thần

''Chị cũng nghĩ vậy...''

''Em nói là cuộc sống em chán chết. Kể mà em gặp được cô gái tốt, ngày nào em cũng về nhà nấu cơm cùng cô ấy.''

''Em học cái j không học, lại học chị cái trò đó à?''

''Sao em không thể gặp được một cô gái mà em muốn lấy làm vợ, một cô gái mà thực sự yêu thương em nhỉ?''

''Bởi vì ngày nào em cũng ra vào hộp đêm.'' 

''Mẹ kiếp! Em không ra vào hộp đêm, chẳng lẽ ra vào sở cảnh sát?''

                                       ---------------------------------------

Buổi chiều tối, junghwa một người chỉ biết ngâm mì tôm, trong lúc chờ mì chín, đột nhiên tưởng tượng cảnh hyojin đeo tạp dề tất bật trong bếp.

Aisss....Thật là buồn cười, còn buồn cười hơn cả hài Mr. Bean trên TV.

Thật tình mà nói, không chỉ có đôi môi gợi cảm, lúc cô ta nheo mắt nhìn người khác cũng rất hút hồn...


Mì tôm chín rồi, cô vừa ăn thứ mì chán ngắt ấy, vừa hạ quyết tâm, nếu có một người nói với cô: ''Lấy tôi nhé, tôi sẽ sẵn sàng nấu cơm cho em mỗi ngày'', cô sẽ gật đầu ngay.

Rồi cô lại nhớ đến câu: ''Chúng ta kết thành một đôi nhé...'' của hyojin cô thực sự thấy như vừa bị sét đánh khiến cổ họng cứng đờ đến mức không nói được.


Cô không phản ứng j với những câu tỏ tình nửa đùa nửa thật của hắn, không phải vì cô không muốn, mà vì cô không biết phải trả lời cô ta thế nào. Nếu cô đồng ý sợ là dễ dãi quá. Nếu cô từ chối sợ cô ta sẽ từ bỏ luôn....Vì thế cô mới chọn cách im lặng.

Nhưng cô ta mạnh mẽ một cách đáng yêu, tự cho rằng cô đã đồng ý.


Jung trở về nhà, vừa mừng thầm vừa mơ màng, nằm trên giường mà trong đầu cứ hiện lên khuôn mặt hồng hào và cơ bụng hoàn hảo của hyojin ở phòng tập...


Cô ngồi dậy, lấy chiếc gương soi, đôi mắt thâm quầng do mệt mỏi lâu ngày, sắc mặt xanh xao do gần đây anh uống không đủ chất.

---------------------------------------

Ngày hôm sau, vừa  hết giờ làm, việc đầu tiên cô làm là đi shopping, mua một chiếc váy ngắn màu đen gợi cảm, một bộ nữ trang hiệu Chanel, tiện tay lấy luôn lọ nước hoa No5. Lúc đi ngang qua giang hàng Prada, cô dùng thẻ tín dụng mua thêm một sợi dây chuyền kiểu dáng mới.


Về đến nhà pha mì ăn xong, cô bỏ hết đống đồ vừa mới mua ra nhìn ngắm, tự nhủ: ''Park Junghwa, chết rồi hoóc môn nữ của mày lại tăng cao rồi!''


Vài ngày sau, cô bận túi bụi với thủ tục điều động công tác.


Ngày đầu tiên đến sở cảnh sát mới, vài anh em đồng nghiệp dẫn cô đi tham quan với khu vực cô đảm nhiệm, cô vẫn nghĩ rằng liệu có gặp cô ta trên đường không? Nếu gặp, cô nên nói j?

Ahn hyojin! Khi ba chữ đáng buồn cười ấy phá vỡ những tương tư đẹp đẽ về mối tình đầu, cô cười đau khổ nghĩ thì ra cái tên rất quan trọng!

Buổi tối hôm đó, junghwa ngồi ở cảnh sát cả đêm để xem hồ sơ. Cô nhìn đi nhìn lại không biết bao nhiêu lần những bức ảnh nạn nhân trên đống hồ sơ đó, nhìn cho đến lúc nhiệt huyết của những rung động đầu đời bị đóng băng lại, nhìn cho đến lúc hoóc môn nữ của cô trở về bình thường, nhìn cho đến lúc chắc chắn rằng, Ahn hyojin, cô sẽ không thể nào yêu cô ta!


Định mệnh đã an bài cô là cảnh sát còn hyojin là tội phạm, an bài cho cô và cô ta không thể sống cùng một thế giới, cô chỉ có thể chọn cách cố quên cảm giác lần đầu tiên rung động này - cho dù điều đó thật khó khăn.

-----------------------------------------------------------------

Vote and cho mị ý kiến đêyyyyyy!!!!!!^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro