CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia nắng buổi sáng len lỏi vào khe hở của cửa sổ chiếu vào gương mặt đang say ngủ của anh. Anh khó chịu nhíu mắt vài cái mới từ từ chậm rãi mở ra. Nhìn lên trần nhà cảm giác có gì đó không đúng, nơi này thật lạ. Khó chịu cử động người ngồi dậy quan sát khắp phòng, cái này chính xác không phải phòng anh, mọi thứ ở trong căn phòng này đều tạo cho người khác cảm giác ấm áp. Màu chủ đạo của căn phòng là màu xanh biển, đồ vật được trang trí vô cùng hài hòa khiến cho người khác cảm giác thoải mái.

A đầu mình đau quá đây là đâu

Đầu đang đau như búa bổ vì trận say rượu đêm qua nên vẫn còn một chút khó chịu. Trong lúc anh đang chìm trong một đống câu hỏi do mình tạo ra thì bất ngờ cánh cửa mở ra, xuất hiện sau cánh cửa là một cậu con trai phải gọi là xinh đẹp bước vào.
- Anh tỉnh rồi?
- A đúng vậy nhưng cậu là ai còn nữa đây là nơi nào?
- Đây là nhà của tôi, đêm qua lúc tôi đang trên đường về thì thấy anh say rượu ngủ trên đường nên tôi đưa anh về đây.
Nghe cậu nói xong anh chỉ biết im lặng, biết đêm qua anh đã làm chuyện tốt gì rồi mà còn tệ hại ngủ trên đường rồi được người ta thương xót mà đem về nhà. Sau một hồi vẫn thấy anh im lặng sợ là anh xảy ra chuyện gì nên lên tiếng hỏi :
- Anh cảm thấy không khoẻ sao có phải là sốt rồi không?
- Không... Tôi.. Tôi không sao. Xin lỗi vì phải làm phiền cậu còn cảm ơn vì đã cho tôi ngủ nhờ một đêm như vậy.
- Không sao thì tốt rồi. Còn chuyện cho anh ngủ nhờ không phải chuyện gì lớn anh không cần phải cảm ơn tôi. Nếu anh đã tỉnh rồi thì anh mau đi rửa mặt đi, tôi có mua đồ ăn sáng cho anh ở dưới nhà rồi ạ. Nói rồi chưa kịp để anh trả lời thì cậu đã đi khỏi.

Vệ sinh cá nhân xong từ trên lầu bước xuống anh nhìn xung quanh ngôi nhà, tuy không to nhưng đồ dùng gia đình cũng rất đầy đủ. Đi thẳng vào bếp thì thấy cậu đang ngồi ngay ngắn ở bàn ăn đợi anh khung cảnh này khiến Kang Daniel thấy thật ấm áp, tiến gần hơn đến bàn ăn lúc này anh mới có cơ hội nhìn thật kĩ gương mặt của cậu, quả nhiên rất xinh đẹp. Đôi mắt của cậu nhìn như mắt chú mèo rất đáng yêu còn có đôi môi nhỏ xinh xắn, nước da lại trắng sáng càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp đó.
- Anh xuống rồi, mau ngồi xuống ăn sáng đi tôi đã hâm nóng lại rồi đấy.
- Cảm ơn cậu.

Sau đó hai người ngồi ăn thức ăn của mình được một lúc, anh hỏi cậu :
- Cậu là sống một mình sao?
- Không, còn có cha mẹ tôi nhưng họ đi công tác đến mai mới về. Mà anh tên gì vậy? Sao hôm qua lại uống say đến như vậy?
- À tôi là Kang Daniel. Hôm qua có một số chuyện buồn nên muốn uống một chút rượu nhưng không kiểm soát lại thành ra như vậy. Làm phiền cậu rồi.
- Anh đừng hiểu lầm tôi không có ý gì đâu chỉ là hơi thắc mắc thôi. Sợ anh ta nghĩ mình làm phiền người khác nên cậu liền giải thích.
- Còn cậu tên gì? Anh hỏi
- Ong Seongwoo, tên nghe rất giống con gái phải không? Cậu lí nhí nói, vì từ nhỏ ai nghe qua tên của cậu cũng nghĩ đó là tên con gái cả.
- Tên cậu đẹp như vậy có gì phải tự ti. Nghe không ra chỗ nào giống tên của con gái mà. Cứ sợ anh cười vì tên của cậu nhưng không nghĩ là anh sẽ khen tên của mình. Bỗng cảm thấy có thiện cảm với người trước mắt tăng lên rất nhiều.

"Ring ~ Ring ~"
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì tin nhắn bên điện thoại của anh rung lên.
"Anh cả đêm đi đâu mà không về cũng không điện thoại báo làm Kang phu nhân rất lo lắng cùng với nóng giận đó.

Đọc xong tin nhắn chân mày anh lập tức nhăn lại thành một đường. Người trước mắt cũng nhìn ra anh đang không ổn nên lên tiếng hỏi :
- Có chuyện gì sao?
- À, không sao tôi có chuyện cần phải đi. Cậu có thể cho tôi số điện thoại được không?
- Tất nhiên là được. Nói xong liền đọc cho anh một dãy số.
- Nếu anh bận thì cứ đi trước. Tạm biệt.
- Tạm biệt, nếu có thời gian tôi sẽ đãi cậu một bữa.
- Tạm biệt. Nói xong anh bước nhanh ra cửa trong lòng lại nặng trĩu suy nghĩ về những lời hôm qua
.
.
.
Tại biệt thự Kang gia anh đang dùng bộ dạng đáng thương mong có thể làm mềm lòng Kang phu nhân.
- Mẹ à, hôm qua chỉ là gặp vài người bạn cũ nên uống hơi quá khi về cũng đã rất khuya, không muốn làm ảnh hưởng đến mẹ nên con đã ra khách sạn ngủ ạ.
- Vậy tại sao lại không gọi về thông báo một tiếng, vừa về nhà đã ở ngoài ở cả đêm không về. Con còn có coi đây là nhà không hả. Kang phu nhân đương nhiên rất là giận, ba năm trước anh đi không nói cho bà một tiếng, bây giờ thì vừa về thì cả một đêm ở ngoài không báo về nhà tất nhiên là đáng giận.
- Mẹ à vì nửa đêm không muốn làm mẹ thức giấc nên con đợi sáng về sẽ giải thích với mẹ. Minhyun ngồi im lặng nãy giờ cũng lên tiếng nói đỡ cho anh.
- Mẹ chẳng phải anh ấy sợ làm phiền mẹ nghỉ ngơi nên mới ra khách sạn ngủ sao, vì vậy làm sao gọi điện được ạ.
- Mẹ em ấy nói đúng đó, mẹ đừng giận mà. Daniel ngồi bên thấy vậy cũng hùa theo Minhyun.
- Cũng không thể thắng nổi hai anh em nhà cậu.
- A con là yêu mẹ nhất.
- Thôi đi, tôi vẫn chưa hết giận đâu đấy. Nói rồi bà đưa tay lên nhéo mũi Kang Daniel rồi bước lên lầu.

Dưới lầu chỉ còn hai anh em cậu. Minhyun bỗng hỏi anh một câu dáng vẻ nghiêm túc khó thấy khác hẳn bộ dạng tươi cười vừa rồi
- Chuyện kết hôn em đã nghe rồi. Bây giờ anh tính thế nào? Kang Daniel cũng ngạc nhiên với dáng vẻ nghiêm túc khó thấy của thằng em mình nhưng cũng nhanh chóng lấy lại nghiêm túc mà trả lời.
- Còn làm sao. Cũng không thể trốn được, nhưng mà cũng không thể nào chấp nhận dễ dàng được.
Nghe xong câu trả lời của anh mình mà đầu óc cậu trở nên mơ hồ.
- Anh có ý gì?
- Em không cần biết nhiều vậy đâu. Khi nào kết thúc em sẽ tự hiểu.

Cậu biết rõ tính tình anh mình nếu như anh không muốn nói có cạy miệng ra cũng sẽ nhất quyết không nói nên cậu chỉ im lặng chờ xem màn kịch anh mình dựng lên.
.
.
.
- Cha con đã tìm ra người con thích nên cha không cần tìm thay con.
- Không ngờ nhanh như vậy con đã tìm ra. Ông khá bất ngờ khi anh nói đã tìm ra người kết hôn nhưng cũng rất bình tĩnh mà nói thêm một câu.
- Vậy mau dẫn về cho mẹ con và ta gặp mặt, dù sao cũng là con dâu của Kang gia ít nhất cũng nên gặp cha mẹ chồng trước khi cưới chứ.
- Con đã biết, giờ ăn tối ngày mai con sẽ dẫn cậu ấy về gặp mọi người. Nói rồi không đợi cha anh liền bước ra khỏi phòng. Sau đó liền bấm một dãy số gọi đi. Đầu dây bên kia bắt máy
- Alo?
- Seongwoo là tôi đây, Kang Daniel người hôm trước say rượu được cậu đưa về ấy.
- À. Anh gọi tôi có chuyện gì sao?
- Tôi muốn hỏi cậu có rảnh không, muốn cùng cậu đi ăn một chút.
- Nếu là muốn cảm ơn thì anh đã cảm ơn rồi, không cần phải mời tôi đi ăn đâu.
- Cứ coi như là bạn bè muốn gặp mặt được không? Thấy bên kia im lặng anh sợ cậu không đồng ý, nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
- Đừng từ chối. Cứ coi như bạn bè mời nhau một bữa cậu đừng có ngại được không?
- Nhưng... Nhưng mà tôi đang đi làm thêm không thể đi cùng anh được.
- Vậy khi nào thì cậu xong việc?
- 5h thì có người thay ca với tôi.
- Vậy 5h tôi đến đón cậu. Cậu cho tôi địa chỉ nơi cậu làm thêm đi.
- Quán cà phê X nằm trên đường XX. Thấy không thể từ chối nên cậu dành nói nơi làm việc.
- Được. Cậu làm việc đi. Nói xong anh liền cúp máy.

"Anh nói chuyện với ai mà chú tâm vậy?" Minhyun không biết khi nào đã xuất hiện phía sau anh.
- Em muốn hù chết anh hả? Không đùa nữa chút nói với Kang phu nhân là anh ra ngoài không ăn tối.
- Anh tính đi uống rượu nữa sao, cái gì cũng có hướng giải quyết anh đừng có để trong lòng rồi trở thành con ma men lúc đó em mặc xác anh. Vừa nói hết câu đã bị anh cú một cái phải ôm đầu.
- Anh có thành ma men thì cũng không buông tha em. Yên tâm hôm nay anh ra ngoài là có việc.
- Vậy khi về có thể mua trà sữa cho em được không?
- Em là học lớp mầm hay cấp một hả?
- Anh.. Anh
Chưa nói xong thì anh đã mất dạng..
.
.
Vừa tan làm, Ong Seongwoo cùng Kim Jaehwan vừa ra khỏi cửa đã thấy chiếc ô tô màu đen vô cùng sang trọng đậu trước cửa quán, sau đó là một chàng trai cao lớn bước xuống dáng người rất quen hình như đã gặp qua rồi. Ong Seongwoo như nhớ ra điều gì mà quay sang Jaehwan nói :
- Jaehwan mình có chuyện cần phải làm cậu về trước được không
- Là chuyện gì có cần mình giúp không?
- Không sao, cậu cứ về trước đi.
- Được vậy khi nào cậu về nhớ nhắn tin cho tớ biết.
- Được. Tạm biệt.

Sau khi Jaehwan đi, Seongwoo cũng nhanh tiến về phía người dang đứng trước chiếc xe kia.
- Cậu tan làm rồi sao? Vậy lên xe chúng ta đi ăn. Nói xong anh liền mở cửa cho cậu ngồi ở ghế phó lái. - Có chuyện gì mà lại hẹn tôi đi ăn tối vậy?
- Cũng không có chuyện gì chỉ là muốn mời cậu một bữa.

Sau đó, hai người lại nói tiếp một số chuyện. Ngồi trên xe một hồi cuối cùng xe dừng lại trước một nhà hàng Nhật. Bước vào quán nhưng không thấy ai kì lạ cậu quay sang hỏi :
- Thật kì quái, nhà hàng lớn như vậy thế nào lại chẳng có một vị khách. Anh nói xem có phải rất kì lạ không? Nói xong cậu tự muốn đánh mình một cái sao lại hỏi câu ngớ ngẩn vậy.

Mà người kia nghe xong câu hỏi cũng không thể nhịn cười.
- Không phải không có khách mà là tôi thuê cả nhà hàng rồi.
- Gì cơ ăn một buổi không cần phải phô trương như vậy chứ. Có phải những người có tiền như các anh đều hoang phí như vậy không?
- Không phải. Chỉ là một thói quen xấu của tôi thôi.
- Có cả thói quen này sao? Vừa vào nhà hàng, phục vụ đã đem sẵn thức ăn bày trên bàn nhìn mà hoa cả mắt. Trông rất ngon ahh

Suốt buổi ăn cậu chỉ tập trung ăn không mở miệng câu nào, Kang Daniel cũng vậy ngồi quan sát cậu ăn. Một hồi vật vã thì cậu cũng đã ăn xong xuôi.
- Đúng là nhà hàng lớn, cái gì cũng ngon. Thấy cậu ăn xong, lúc này anh mới mở miệng.
- Cậu có thể giúp tôi một việc không? Nghe anh nói vậy cậu hơi bất ngờ.
- A cũng biết anh mời tôi là có chuyện mà. Được, anh nói đi nếu tôi làm được tôi sẽ giúp hết mình. Dù sao cũng ăn của người ta rồi không lẽ lại bảo không được.
- Cậu có thể kết hôn với tôi không? Nói xong thấy sắc mặt người kia nhăn lại cậu liền nói.
- Cậu bình tĩnh nghe tôi nói đã. Tôi có nỗi khổ riêng sau này cậu sẽ hiểu. Cậu chỉ cần kết hôn với tôi, sau năm tháng chúng ta sẽ ly hôn. Sau khi ly hôn cậu sẽ được một căn nhà và một số tiền có thể giúp cậu và cha mẹ cậu không phải vất vả nữa. Nói xong người trước mặt anh đứng phắt dậy, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ nhìn anh sau đó để lại một câu.
"Anh điên rồi!" Nói xong bước ra cửa nhưng được một lúc liền bị anh nắm lấy cổ tay.
- Phải! Là tôi điên rồi mới đề nghị với cậu như vậy cũng hết cách rồi. Cậu có thể suy nghĩ chỉ cần cho tôi câu trả lời trước 5 giờ chiều mai là được. Nói rồi anh buông tay cậu ra, người kia cũng không nói gì mà bước thẳng ra khỏi cửa.
___
Định là tối hôm qua up luôn nhưng do viết chưa xong do máy hết pin huhuhhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro