47. Cái cây 200 tuổi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nói mình cần bình tĩnh lại rồi bước ra đường. Youngjo đi theo tôi, hai chúng tôi cùng nhau bước trên con đường quen thuộc mà trước đây ngày nào tôi cũng hớt hải chạy cho kịp giờ làm. Nhớ đến những ngày đó, tôi chỉ thấy vui chứ chưa bao giờ có ý nghĩ ghen tị khi người ta làm được những thứ lớn lao như tòa nhà chọc trời hay khu khách sạn năm sao gì đó. Lee Seoho không giống như tôi, bởi vì tài năng không cho phép anh ấy làm những điều nhỏ bé. Những ngày sau khi gặp Youngjo và nhất là sau khi anh trở thành một dạng người nổi tiếng bằng tri thức, tôi thỉnh thoảng lại nghĩ ước gì trước đây mình cố gắng hơn một chút thì mọi chuyện đã tốt rồi. Suy nghĩ quá nhiều, tôi đột nhiên buột miệng:

"Mình không thể giống Lee Keonhee được..."

"Hmm? Keonhee sao?"

Youngjo hỏi lại tôi, tôi giật mình nói nhảm:

"Keonhee? Keonhee... À, Keonhee, em là lí do làm cho Keonhee và anh Seoho gặp nhau lần đầu đấy. Ở đây."

Tôi chỉ vào phòng tranh mà trước đây vốn là quán cà phê của Keonhee vẫn đang sáng đèn ở bên kia đường, Youngjo gật đầu:

"Có qua có lại, nhờ Keonhee mà anh lại gặp em."

Tôi không dám hỏi lớn, chỉ có thể lầm rầm trong miệng:

"Còn chuyện chia tay..."

Youngjo đang sải bước qua một rãnh nước cũng phải dừng lại nhìn tôi. Tôi lỡ đà nhảy sang bên kia rãnh nước, Youngjo nắm lấy chiếc khăn màu lông chuột trên cổ tôi rồi nói:

"Bây giờ anh trở thành thành phần tri thức nghèo khó, bị dòng họ ruồng bỏ, bị đồng nghiệp xa lánh, vậy mà em còn muốn chia tay với anh sao?"

Tôi rùng mình:

"Anh nói như là anh đang bắt em chịu trách nhiệm."

Youngjo cầm lấy tay tôi cho vào túi áo của anh rồi mặt dày nói:

"Anh đúng là đang bắt em chịu trách nhiệm."

Vì tôi là Yeo Hwanwoong, nên ai bắt tôi chịu trách nhiệm thì tôi sẽ chịu ngay.

Tôi sốc vì quyết định chuyển viện của Youngjo tới nỗi quên mất chuyện chúng tôi đã giận nhau một tháng, cũng quên luôn chuyện Youngjo có lái xe riêng đến Valkyrie. Youngjo lái xe đưa tôi về nhà, trên đường đi cả hai chúng tôi không nói với nhau câu nào cả. Đến khi tôi bấm mở cổng, Youngjo lái xe vào nhà rồi tự nhiên lấy chìa khóa mở cửa chính, tôi lại đứng chôn chân ở bãi cỏ ngẩn ngơ nhìn.

Youngjo nói rằng vì anh quá lo lắng nên buổi tối không ăn được gì, anh bảo tôi nhanh vào nhà nấu cho anh một bát mì ăn liền với kim chi và trứng.
Tôi thấy mũi cay cay dù bệnh cảm đã khỏi từ lâu. Kim Youngjo thiếu gì thứ đồ ngon lành khác để ăn, cuối cùng lại nhất định cùng tôi ăn mì gói.

Tôi cởi áo khoác xắn tay vào bếp, rồi đột ngột quay lại hỏi Youngjo:

"Nhưng mà vì sao lại thế?"

Đến tôi còn không hiểu chính xác câu hỏi của mình, vậy mà Youngjo vẫn có thể trả lời được. Tôi rửa sạch tay để bốc một ít kim chi từ hộp, mấy đầu ngón tay tôi vẫn đỏ au vì ớt, Youngjo đi tới ôm tôi trước nồi nước trong veo đang sôi sùng sục trên bếp ga:

"Cuộc đời anh trước đây có sở thích duy nhất là chữa bệnh, sau này có thêm sở thích mới là em. Anh từ đầu đến cuối chỉ cần hai thứ đó, anh không ôm mộng trở thành nam chính phim tình cảm vừa giàu có vừa đẹp trai vừa tài giỏi hay là bác sĩ vĩ đại gì hết."

Tôi thả kim chi vào nồi nước sôi rồi nói:

"Anh đừng nói dối, đời anh còn có sở thích xem phim hoạt hình nữa."

Youngjo cắn tôi, tôi lại biết mình vừa nói lời không nên nói.

Sau này có không ít người trách tôi vì đã chặn đường không cho Youngjo đi tới. Trong số những người đó không có bố mẹ Youngjo, cũng không có đám anh em ở Hotaru. Tôi còn nhớ rõ một buổi tối chúng tôi ngồi cùng nhau trên tầng gác của Valkyrie , anh Seoho nói với tôi rằng ước gì khi đó anh và Keonhee có thể nghĩ đơn giản như cách tôi và Youngjo nghĩ. Nếu Keonhee chấp nhận để cho anh Seoho lùi lại, nếu anh Seoho biết lùi lại, chắc chắn hai người đã không phí hoài quá nhiều thời gian.

Anh Seoho bảo tôi có thể là một thất bại trong sự nghiệp giáo dục của anh, nhưng lại là người tốt hơn anh ở tất cả những phương diện khác. Còn đối với những người trách cứ tôi hủy hoại cuộc sống của Youngjo, Youngjo dạy tôi trích dẫn nguyên văn câu của anh nói, chỉ đổi đại từ nhân xưng cho phù hợp:

"Bố mẹ anh ấy vẫn giàu mà."
--
Lần giận dỗi kỉ lục đó của chúng tôi đã biến Kim Youngjo trở thành một bác sĩ bình thường chỉ được mỗi đẹp trai, thỉnh thoảng anh còn phải xin tôi tài trợ thêm cho bệnh nhân không có tiền chữa trị. Tôi dễ dãi đồng ý, dù sao tôi cũng đủ giàu có để nuôi cả mình lẫn Youngjo. Và hình như lần cái nhau nảy lửa đó cũng làm lộ rõ ra sự thật Kim Youngjo là một người bạn trai độc ác. Anh nói rằng sau khi quay quắt nhớ tôi suốt một tháng trời rồi bị tôi cưỡng hôn đến mức không thở nổi, anh cần phải được bồi thường thiệt hại thường xuyên bằng cách hôn cho đến khi tôi không thể đứng vững giống như anh vào cái đêm ở trên sân thượng tòa nhà cao tầng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro