Nine (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tĩnh Vương phủ - Thành Ly lâu, chính là phòng của Tiểu Vương gia.

Lưu Diệu Văn thuần phục cởi hết y phục trên người rồi nhảy lên giường một cách khiêu gợi.

Tống Á Hiên mệt mỏi nằm trên giường với những giọt mồ hôi hòa vào với nhau tạo nên vẻ kiều diễm ướt át.

Vạt áo của y đã sớm bị hắn xé toạc ra để lộ thân mình thon dài cùng hai điểm đỏ tươi trước ngực.

"Rầm!" Ánh mắt của tiểu Vương gia mở to, nuốt nước bọt, âm thanh vang lên làm cho hắn không khỏi giật mình.

"A... Nóng quá, sao nóng quá vậy..." Tống Á Hiên vô thức rên rỉ, vặn vẹo thân thể.

Đôi mắt tiểu Vương gia mở to, hoàn toàn bị hớp hồn bởi thân thể ướt át ấy, ánh mắt không tự chủ được, lướt nhìn dung nhan kiều mỵ, cái cổ mảnh khảnh cùng bờ vai duyên dáng khẽ run lên trong lòng ngực, cuối cùng là chỗ sâu dưới thân mình dựng thẳng lên... Lưu Diệu Văn bỗng thấy đầu mình nóng dần lên, giống như có gì đó nổ mạnh, bỗng có một chất lỏng từ mũi chảy xuống.

Hắn lấy tay chùi đi, chính là máu mũi của hắn? Hắn làm sao có thể chảy máu mũi vì thân thể trần trụi của một nam nhân?... Tiểu Vương gia cảm thấy bản thân thật không thể tin nổi.

"A..." Tống Á Hiên rên rỉ một tiếng, lại vặn vẹo thân người.

Tiểu Vương gia cuối cùng cũng chịu không nổi, lúc này nếu như không chảy máu mũi thì hắn không phải là nam nhân.

Đột nhiên hắn cảm thấy mình như ác lang sắp ăn thịt một con cừu non.

"A... Người, người làm cái gì thế!" Tống Á Hiên trợn mắt, thanh âm yếu ớt vô lực.

Lý trí của y còn được một vài phần tỉnh táo, nhưng thân thể cũng không kháng cứ khi Diệu Văn đến gần.

"Á Hiên, Á Hiên... Ân ái cùng ái phi..." Lưu Diệu Văn như một ác lang, không ngừng hôn lên đôi môi rồi lướt xuống cả tay chân y.

"Người, người không được như vậy... Không được, a... Xằng bậy... "

Tiểu Vương gia không để tâm đến lời của y.

Mỹ thực hảo hạng trước mắt mà không ăn thì đúng là một tên ngốc! Tiểu Vương gia cảm thấy mình còn nóng hơn y, một tay ôm y, một tay cầm lấy thứ đang dựng lên trong y mà xoa xoa vài cái, Tống Á Hiên nhất thời chống cự không được, chỉ còn biết rên rỉ.

"A ----- người, người rốt cuộc cho ta.... Ăn cái gì.... A" Tống Á Hiên thở gấp nói, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt cũng ướt át, tay chân rõ ràng đang bị nắm giữ chặt nhưng lại cố sức giãy giụa.

"Phù Xuân Tô, là hoàng huynh đưa cho ta."

Tiểu Vương gia không chút do dự mà bán đứng hoàng thượng.

Tống Á Hiên biết Phù Xuân Tô là thứ xuân dược tất lợi hại, nghe vậy mà cả kinh, cắn chặt đôi môi, có chút oán hận mà trừng mắt "Hôm nay, số người nói, ta.... không may... A----"

Tiểu Vương gia cắn lấy hai điểm hồng trước ngực y, hàm hồ nói "Ái phi, ta sẽ không sao, ta nhất định sẽ đối với ngươi thật tốt. Ta thích ngươi... rất thích..."

Tống Á Hiên thân thể run rẩy, dần dần không giãy giụa nữa mà nằm im trong lòng hắn.

Một lúc sau, dường như không tự chủ được mà quàng cánh tay lên cổ Diệu Văn.

Tiểu Vương gia mừng rỡ, thiếu chút nữa là đã quên mình đang làm gì, vội vàng ôm lấy y, hạ thân xuống đè lên thân thể nóng bỏng của y.

"A ------ haha ------- aha... Ái phi, ngươi quả thực lợi hại, ta không được..."

Không biết qua bao lâu, Lưu Diệu Văn thân thể mệt nhừ, kiệt lực ngã vào lòng Tống Á Hiên.

"Này... Hừ" Tống Á Hiên thở hổn hển, hừ nhẹ một tiếng, hai chân co lên lưng hắn.

Vì sao hắn ở trên mà lại còn mệt như thế chứ? Rõ ràng hắn vẫn tuổi trẻ cường tráng, mười chín tuổi thiếu niên, làm sao mà một đêm đến năm lần mà vẫn không vào được? Chỉ ân ái như vậy mà còn bị y làm khó tới như vậy, chẳng lẽ hắn cố gắng tới như vậy mà vẫn không được? Lưu Diệu Văn đối với thể lực của ái phi bội phục sát đất.

Đáng giận! Hắn về sau nhất định phải chăm chỉ tu luyện nội công, tăng cường khí lực, đến lúc đó số mệnh đan điền, sẽ chiến thắng ái phi ngay trên giường! Tiểu Vương gia trong lòng hạ quyết tâm, Tống Á Hiên bỗng đẩy hắn ra "Xuống mau! Không cần nằm trên người ta..." Thanh âm của Tống Á Hiên có chút vui nhưng cũng hơi khàn khàn, có chút mềm mại, ngọt lịm, nghe được vậy, Lưu Diệu Văn trong mình vui cực kì.

Không thèm để ý những lời y nói, Lưu Diệu Văn dụi mặt vào cổ y thưởng thức mùi thơm từ mái tóc mềm mại.

"A... Ái phi, hương thơm quá..." Hắn vuốt ve cằm của Tống Á Hiên, miệng thì cắn nhẹ vào cổ, hạ thân cọ xát vào người y.

"Người, đủ rồi đấy!"

"A... Không đủ... " Lưu Diệu Văn lẩm bẩm nói.

A.

Ái phi quả thật là báu vật trời ban!

Mặc dù bọn họ gây sức ép cho nhau cả đêm nhưng Tống Á Hiên không hề chảy máu, chẳng qua chỗ đó cũng chỉ bị nhiễm trùng mà thôi.

Tiểu Vương gia nhịn không được cân nhắc trong lòng, nhất định là kĩ thuật của ta quá tốt! Hắn đắc ý.

"A----Người lại làm gì?" Tống Á Hiên tức giận trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt của y bây giờ không còn uy lực nữa .

"Á Hiên, .... Chúng ta làm lại một lần nữa được không?" Tiểu Vương gia cười hì hì nói.

"Còn làm nữa? Người không sợ ta bị thương sao?"

Tiểu Vương gia thiếu chút nữa đã bị những lời của y thuyết phục, ngón tay xoa nắng mơi nhạy cảm của y.

"Ư..." Tống Á Hiên cắn răng không chịu rên rỉ.

"Bị thương? Nào dễ như vậy?" Lưu Diệu Văn xấu xa cười.

Nguyên tắc của hắn là: đầu khả đoạn, huyết khả lưu. Hôm nay, thề sống chết cũng phải ân ái cùng ái phi ngay cả bột phấn cũng không thể lưu lại. Tiểu Vương gia quyết tâm, ngón tay chạm vào chỗ nhạy cảm lại một phen phiên giang đảo hải.

Tống Á Hiên rên rỉ thành tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Tiểu Vương gia thầm nghĩ, võ công của ngươi có gì đặt biệt hơn người, ta lại nhỏ tuổi  hơn ngươi! Tuổi trẻ chính là sức mạnh! Lưu Diệu Văn nắm chắc ưu thế, ý chí chiến đấu sôi sục, như mãnh hổ xuất sơn, liều lĩnh tiến vào đồng bằng.

Một cuộc mây mưa nữa diễn ra, đại chiến giữa hai người.

Trời cũng đã sáng, mà chẳng thể phân biệt được thắng bại.

Ân ái trong cơ thể ái phi cả đêm cũng khiến hắn mệt mỏi rã rời, gục đầu vào ngươi y, không muốn chuyển động.

Lưu Diệu Văn sáng sớm tỉnh dậy có chút hồ đồ.

Trời đã sáng rồi sao? Lưu Diệu Văn ngồi trên giường ngơ ngác trong chốc lát, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mặc y phục rồi xuống giường, đi ra ngoài phòng thì nhìn thấy Tiểu Phúc.

"Vương gia, người đã dậy."

"A, mới sáng sớm ngươi đứng đây dọa người à?" Lưu Diệu Văn giật mình trách mắng.

"Vương gia, hiện tại đã là giờ dậu rồi ạ." Tiểu Phúc nhịn không được bĩu môi nói.

"Cái gì?" Lưu Diệu Văn hơi kinh hãi, sờ sờ cái bụng.

Khó trách mà hắn đói như vậy, nguyên lai là đã bỏ mất bữa sáng và bữa trưa rồi.

"Tiểu Phúc từ, ta phải tắm rửa, ngươi mang bữa tối đến Dục Trì!"

"Vâng."

"Đúng rồi, mang cho cả chúng ta."

"...Vâng"

Tiểu Phúc nghe vậy không khỏi cười thầm, hướng mắt về phía trong liếc nhìn một cái rồi vội vàng lui xuống.

Tiểu Vương gia trở lại phòng trong, trong phòng thật sự hỗn độn khó coi.

Hắn đi đến bên giường, ghé vào tai Tống Á Hiên mà gọi "Á Hiên, dậy đi!"

"Ư...."

Tống Á Hiên mơ màng lên tiếng nhưng không động đậy.

Tiểu Vương gia ngẫm nghĩ, cầm lấy tấm chăn quấn lấy y, sau đó bế đến Dục Trì.

"A... Người làm gì thế?" Tống Á Hiên tỉnh dậy, thấy Lưu Diệu Văn xốc chă lên muốn bế y vào Dục Trì.

"Tắm rửa."

"Không cần, ta có thể tự đi."

Tống Á Hiên đẩy hắn ra, ai ngờ chân lại mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã xuống.

"Cẩn thận! " Tiểu Vương gia ôm lấy từ đằng sau y, trong lòng cười thầm đúng lúc vãn hồi thanh danh một đời của ái phi, đường đường là Tống Đường vương phủ tam thế tử, Đại Hoa Quốc Tĩnh Vương phi, bởi vì chuyện phòng the mà thân thể hư nhuyễn... thật sự mất mặt...

Tống Á Hiên uể oải trong trạng thái mông lung hoàn toàn tỉnh táo, gương mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn.

"Ha ha..." Lưu Diệu Văn ngây ngô cười hai tiếng, lấy lòng nói "Á Hiên, để ta đỡ ngươi."

"Không cần."

Tống Á Hiên lạnh lùng nói, đẩy tay hắn ra, tự mình dựa vào bức tường mà chậm rãi bước đi.

Thật là! Đã là phu thê mà còn khách khí cái gì! Ái phi thật là sĩ diện quá!

Tiểu Vương gia Trong lòng thầm nói, bĩu môi, đem y phục ném sang một bên rồi rảo bước đến Dục Trì.

"Người làm gì thế?" Tống Á Hiên trừng mắt nhìn hắn.

"Đương nhiên là tắm rửa"

"Không được, người ra ngoài mau."

"Tại sao?" Tiểu Vương gia kêu lên.

"Ta không cần người phải tắm cùng" ngữ khí của Tống Á Hiên vô cùng kiên định.

"Vì lí do gì chứ?"

"Ai biết được người sẽ không nhân cơ hội này làm chuyện gì bậy bạ nữa"

Tiểu Vương gia nhất thời nghẹn lời.

Một lời nói trúng tim đen, không khỏi chột dạ.

Hắn khịt mũi, hai hàng lông mày thanh tú cong lên bắt đầu nức nở "Ai da...Á Hiên, người ta đêm qua phải dụng công hết mực, vất vả cả đêm, cả người đầy mồ hôi. Ngươi cũng thấy đấy, có mùi rồi này, không tắm sẽ khó chịu lắm..." Hắn vừa nói vừa xoay mình, lộ ra những dấu vết của Á Hiên đêm qua.

Tống Á Hiên thay đổi sắc mặt, cắn răng mà nói "Ngươi tắm thì tắm không được tới gần ta"

Nói xong, y lùi xa ra một góc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro