Ten

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Vương gia thấy thế, không khỏi thầm hận hoàng huynh, làm gì mà ban cho hắn cái thứ ôn tuyền to như vậy? Đừng nói hai người, đến mười người cũng chẳng sao.

Không gian rộng như vậy thì làm sao hắn có thể thân mật với ái phi được chứ!

Nhìn xa ra chỗ Tống Á Hiên đang ngâm mình trong nước nóng, hai má đỏ ửng lên, quanh thân còn bao phủ những dư vị đêm qua.

Hai con mắt đen láy bình thường cũng đã đa tình mê lại phảng phất hơi nước càng thêm mê hoặc.

Lưu Diệu Văn nuốt nước bọt, trong lòng không nhịn được mà tiến tới gần.

Bỗng nhiên, Tống Á Hiên trừng mắt nhìn hắn, không hề do dự mà triệu một chưởng làm nước bắn tung tóe.

"A, ngươi làm gì vậy?" Lưu Diệu Văn hoảng sợ, vội vàng kêu lên, lời còn chưa dứt đã muốn ôm lấy ái phi mà hôn trong vòng tay.

"Lưu Diệu Văn, người rốt cuộc là mất trí nhớ hay giả vờ mất trí nhớ vậy hả?" Tống Á Hiên bình tĩnh, thấp giọng quát "Người cho ta uống phù xuân tô, bắt ta cùng người làm trò đê tiện này, rốt cuộc thì người muốn cái gì?"

Còn phải hỏi? Mục đích của ta không phải là cùng ngươi làm chuyện ấy hay sao? Lưu Diệu Văn thầm nghĩ.

Đáng tiếc, hắn không phải là đối thủ của Tống Á Hiên, lại không có luyện Truyền Tâm Đại Pháp, cổ thì đau nhức mà không thể nói ra.

Tống Á Hiên lạnh lùng dõi theo hắn "Tại sao người lại phá vỡ ước định lúc trước, rốt cuộc thì người muốn làm gì? Người có thật là đã xem ta là Vương phi của người không vậy? Cho nên dù mấy trí nhớ người cũng không nên quên cả người trong lòng mình chứ?"

Ước định? Ước định cái gì? Người trong lòng? Ta yêu người khác sao? Lưu Diệu Văn mở to đôi mắt, gương mặt đỏ bừng.

Đang lúc lòng hắn rối bời thì đột nhiên có âm thanh từ ngoài cửa vọng vào.

"Vương gia, bữa tối đã tới" Là tiếng của Ngư Thành.

Tống Á Hiên hơi sửng sốt, buông lỏng tay.

"Khụ khụ... Vào đi"

Lưu Diệu Văn vốn dĩ muốn hỏi điều Tống Á Hiên vừa nói là có ý gì, nhưng Ngư Thành lại vào không đúng lúc, hắn ra lệnh "Các ngươi đem mấy thứ này ra ngoài đi."

"Vâng"

Ngư Thành đem bữa tối đặt sau bức bình phong trên bàn đá cẩm thạch, Tiểu Phúc cũng đem luôn quần áo trên sàn ra ngoài.

"Chờ đã" Tống Á Hiên bỗng nhiên gọi lại.

"Ngư tổng quản, tối hôm qua có bắt được tên hắc y nhân không? "

Ngư Thành cung kính đáp "Lão nô đã phụ lòng Vương gia, không bắt được người đó ạ"

"Ngươi có bị thương không?"

"Nhờ hồng phúc của Vương gia và Vương phi, lão nô không sao."

"Vậy là tốt rồi!"

Tống Á Hiên nói "Ngươi lui xuống trước đi, chuyện này chúng ta cùng nói sau."

"Vâng!"

Ngư Thành cùng Tiểu Phúc vội lui ra ngoài.

"Á Hiên..." Tiểu Vương gia vẫn sợ hãi nhìn y.

Tống Á Hiên không để ý đến hắn, tự mình dời sang một góc tắm rửa.

Bỗng nhiên nhớ tới, hỏi "Hiện tại là giờ gì?"

"Đã qua giờ Dậu."

"Cái gì! "Á Hiên giật mình, vẻ mặt vừa rồi giống tiểu Vương gia như đúc, nhớ lại tối qua đã làm chuyện hoang đường, thần sắc lại lạnh xuống "Ta hỏi người, hoàng thượng vì cái gì mà đưa Phù Xuân Tô cho người? Hoàng thượng lấy đâu ra Phù Xuân Tô?" Vấn đề này không tiện trả lời mà.

Tiểu Vương gia trong lòng khó xử, không thể nói là giúp hắn thu phục y được, huống chi lại nhớ tới vị hoàng tẩu kia, tiểu Vương gia nghĩ mục đích của hoàng thượng không đơn thuần là giúp hắn, chỉ sợ trong đó còn có điều gì khác.

"Á Hiên, chúng ta nhất thiết có cần phải ở trong này bàn luận những vấn đề này không? Ta đói lắm rồi."

"Người đừng lảng tránh sang chuyện khác! Trả lời ta nhanh lên!" Tống Á Hiên lạnh lùng nói.

Lưu Diệu Văn với vẻ mặt đau khổ, đành nói "Hoàng huynh đưa ta Phù Xuân Tô, đại khái là muốn cho chúng ta một chút 'tình thú' như phu thê. Về phần huynh ấy lấy đâu ra xuân dược thì ta không biết. Hoàng cung đại nội, hậu cung tần viện, những thứ này vốn rất nhiều, cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên, ai biết hoàng huynh nhất thời hứng thú muốn làm tới."

"Dạy chuyện 'tình thú' phu thê?" Tống Á Hiên lặp lại, vẻ mặt quái dị "Hoàng thượng không biết quan hệ giữa ta và người sao? Thế thì tại sao lại tặng thứ này cho người? "

Bây giờ ta mới biết đó chứ

Liếc trộm sang Tống Á Hiên, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi han "Á Hiên, cái kia, cái kia..."

"Chuyện gì?" Y không kiên nhẫn nói.

"Chỗ kia của ngươi... Phải nên tẩy rửa một chút?" Tiểu Vương gia khẩn trương nói hết ra.

Tống Á Hiên hơi sửng sốt, không hiểu được ý của hắn, nhưng sắc mặt lập tức đỏ bừng.

"Im đi!" Y lại dùng một chưởng làm nước bắn tung tóe.

Tiểu Vương gia thấy tình hình không ổn liền lập tức hướng vào bờ.

Tiểu Vương gia vội vàng lên bờ, lau khô thân thể, nói "Á Hiên, ngươi cứ từ từ mà tắm, ta ra ngoài đợi ngươi."

Sau bức bình phong là một gian khác, cách hai tấm bình phong nữa là ngoại thất, ngọc thạch điêu khắc ở đây là thạch tháp.

Do trời nắng nóng, mặt trên của thạch tháp phủ một lớp tre xanh.

Vì công dụng chữa bệnh của ôn tuyền, tấm bình phong vẫn lấy cây thủy san làm nguyên liệu chế tạo, lại còn có công hiệu. Bốn phía còn lấp đầy bằng những cỏ khô và một ít hoa cỏ.

Lưu Diệu Văn thay y phục, ngồi vào bàn và cầm bát cơm trên tay, lại đột nhiên mất hứng ăn uống.

Rõ ràng là muốn có quan hệ thân mật với ái phi, nhưng y vẫn cự tuyệt từ đầu đến cuối, phụ tâm ý của hắn, làm tiểu Vương gia cảm thấy một chút mất mát.

Tuy rằng có được thân thể của Tống Á Hiên, nhưng không chiếm được trái tim của y.

Hơn nữa việc có được thân thể của y cũng không phải là do y cam tâm tình nguyện mà do hắn dùng tới xuân dược.

Lưu Diệu Văn trong lòng hiểu được, chỉ cần một đêm chi hoan, hắn đã muốn đạt tới mục tiêu khoái lạc kia.

Nhưng nếu cần ân ái dài lâu thì chắc vẫn còn xa xôi lắm.

Tiểu Vương gia càng nghĩ lại càng thấy trong lòng phát trầm, thở dài thở ngắn trong chốc lát, lại nhanh chóng tỉnh táo hẳn lên.

Dù sao hiện tại hắn cũng đã chiếm được thân thể của Á Hiên, đây có thể là mở đầu "tốt" cho quan hệ giữa hai người.

Mặc dù không nhớ rõ trước kia họ sống chung như thế nào, nhưng theo phản ứng đêm qua của Á Hiên, bọn họ vẫn chưa phải là một đôi phu thê thật sự, làm sao có thể gọi là phu thê? Quá lắm thì chỉ là bầu bạn mà thôi!

Nhưng hiện tại, mặc kệ y có nguyện ý hay không thừa nhận, bọn họ đều có mối quan hệ "không bình thường"

Hì hì hì... Nghĩ đến đây, tiểu Vương gia lại bắt đầu đắc ý.

Bắt đầu từ đêm hôm qua, họ đã bước vào một mối quan hệ mới mẻ hơn.

Tiểu Vương gia cho rằng chỉ cần làm cho Á Hiên hiểu được tâm ý của hắn, chấp nhận hắn, tin tưởng hắn thì chắc chắn sẽ có hạnh phúc! Hắn đang đắc ý ảo tưởng, Tống Á Hiên đã thay y phục và bước ra ngoài, thấy hắn cầm bát cơm trên tay mà ngây ngô cười, khẽ nhíu mi và làm như không phát hiện.

Tiểu Vương gia thấy y tiến vào, vội vàng ân cần cầm bát lên cho y, cười meo meo mà nhìn y.

Chính hắn cũng không ý thức được, hắn hiện tại trên dưới toàn thân đều tràn ngập tình dục, qua lớp ảo mỏng lộ ra hai điểm hồng, mà đên qua hắn đã vuốt ve rất chính xác.

Tiểu Vương gia nuốt nước miếng, đột nhiên nói "Á Hiên, ta thích ngươi."

Tống Á Hiên cầm bát cơm ngừng lại vài giây rồi lại như không có việc gì, tiếp tục dùng cơm.

Không nghe sao? Tiểu Vương gia lặp lại một lần "Ta thích ngươi."

Tống Á Hiên vẫn không có phản ứng.

"Ta thích ngươi... Ta thích ngươi... Ta..."

Tống Á Hiên cuối cùng cũng không nhịn được, cầm bát cơm ném mạnh về phía hắn "Người rốt cuộc có để cho ta yên hay không?"

Lưu Diệu Văn hoảng sợ, không ngừng cố gắng nói "Á Hiên, ta rất thích ngươi mà."

"Ta nghe thấy rồi"

Tống Á Hiên lạnh lùng nhìn hắn.

"Tâm ý của ta ngươi ... Ngươi... Ngươi hiểu chưa?" Tiểu Vương gia bỗng nhiên xấu hổ, mặt đỏ bừng, ngòn tay vô thức luồn sâu vào áo của Tống Á Hiên, hơi nhăn mặt chờ phản ứng của y.

"Người vẫn còn muốn làm sao?"

"Cái gì?" Tiểu Vương gia sửng sốt một chút, không hiểu được.

"Đêm qua, trên giường, người không phải cũng nói vậy sao?" Tống Á Hiên thần sắc lạnh băng, không chút thay đổi.

Lưu Diệu Văn cảm thấy hơi lạnh, đột nhiên hiểu được ý của y, hốt hoảng nói "Á Hiên, không phải như thế, căn bản là hai ... À thực ra là một... Không, là hai " hắn thất kinh, vội vàng giải thích, càng nói lại càng không diễn tả được ý.

Lưu Diệu Văn nói một hồi cũng không biết chính mình đang nói gì, chỉ cảm thấy y đang nhìn chăm chú, hắn cảm thấy như mình đang làm việc gì sai trái mà phải che dấu như một đứa trẻ.

"Được rồi, ăn cơm đi!"

Tống Á Hiên thản nhiên nói.

Lưu Diệu Văn cảm thấy thất bại chợt thở dài, những ảo tưởng vừa rồi đều đã tan thành mây khói, không nói được đều trong lòng càng cảm thấy buồn bực.

"Ta quay về Ly Hoa Các."

Dùng xong bữa tối, Tống Á Hiên đẩy cửa bước ra ngoài hướng về phòng của y.

Lưu Diệu Văn bối rối đứng dậy, chăm chú nhìn theo phía sau, nhìn bóng dáng y, lại không muốn buông tha y.

Hắn vắt hết óc để suy nghĩ phải làm gì để giữ nam nhân kia ở lại, hay giả bệnh, thật không muốn buông ra.

Tống Á Hiên đột nhiên đứng lại, hơi quay đầu lại phía hắn mà nói "Hai ngày này, phải thêm nhiều ám vệ, tên hắn y nhân kia có thể lại đến."

Lưu Diệu Văn ngơ ngác nhìn y, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên, nhếch môi đáp "À, phải phải."

Tống Á Hiên nhìn thấy biểu hiện của hắn vui vẻ, ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi bước đi.

Cho đến khi bóng dáng của y mất hút trong màn đêm, tiểu Vương gia mới quay về Thành Ly lâu.

Phòng ngủ đã sớm được chuẩn bị sạch sẽ, không còn những mớ hỗn độn của đêm hôm qua, cũng không tìm ra được vết tích nào, điều này làm cho hắn có chút mất mát.

Nằm trên chiếc giường lớn, tiểu Vương gia lăn lộn vài vòng, đột nhiên phát hiện trên gối còn lưu lại hơi thở của Tống Á Hiên, vội vàng ôm gối vào lòng mà ngây ngô cười.

Hắn phát hiện Tống Á Hiên là một nam nhân có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất nhạy cảm, không hoàn toàn lag không có cảm giác.

Đêm hoan hỉ hôm qua, tuy rằng lúc đầu là do xuân dược, nhưng hai lần sau, tin là xuân dược đã bớt đi tác dụng, nếu Tống Á Hiên không muốn, hoàn toàn không cần phải miễn cưỡng bản thân, khả năng là y củng mình làm, có thể thấy y cũng không chán ghét hắn.

Lưu Diệu Văn nhịn không được vui sướng, đoán mò quan hệ trước kia của cả hai.

Á Hiên nói trước kia có cái gì là ước pháp tam chương? Vần đề này hắn chỉ nghi hoặc một chút.

Tiếp theo, hắn chỉ nghĩ đến đêm qua và bộ dáng vừa tắm lúc nãy của y.

Vì thế đêm nay, tiểu Vương gia ôm chiếc gối mà Tống Á Hiên đã nằm vào lòng mà ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro