Eleven

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, tiểu Vương gia còn chưa tỉnh ngủ đã bị hoàng thượng triệu kiến vào cung, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa thay y phục rồi lại mơ màng tiến cung.

Hoàng thượng vừa bãi triều, đến ngay thư phòng để gặp hắn.

"Ha ha, hoàng đệ, ngươi cũng thật giỏi, tối đêm qua ngươi cũng đã thu phục được rồi phải không?" Hoàng thượng vừa nhìn thấy hắn liền cười hì hì hỏi.

"Hì hì, đều nhờ phúc của hoàng huynh cả."

Tiểu Vương gia cũng cười theo, nhưng thật nhàm chán vì biết hoàng huynh tìm hắn đến là vì chuyện này.

Hoàng thượng đắc ý nói "Phù Xuân Tô đó trẫm phải vất vả lấy từ chỗ của Tống Á Hàn về mà."

"Tống Á Hàn? Nhị ca của Á Hiên?" Tiểu Vương gia kinh ngạc.

"Đúng vậy" Hoàng thượng hưng phấn nháy mắt mấy cái, cười nhạo nói "Văn Văn à, ngươi  thật sự trưởng thành rồi, hoàng huynh không thể xem thường ngươi nữa. Nhanh, nói cho ta nghe một chút đi, ngươi làm sao thu phục được thế?"

"Khụ khụ... " Lưu Diệu Văn ho khan vài tiếng, nghiêm mặt nói "Hoàng thượng, người là quý vi thiên tử, lúc này nên lấy việc quốc gia xã tắc làm trọng, không nên đề cập tới những việc riêng tư của thần đệ."

"Trẫm vẫn còn một lọ Phù Xuân Tô, muốn làm với Tống Á Hiên lần nữa không?" Hoàng thượng ra vẻ buồn rầu.

"Ha ha, thần đệ không thể cùng chia sẻ với hoàng huynh nữa, huống chi đã chịu ơn hoàng huynh một lần rồi."

Tiểu Vương gia lập tức nịnh nọt cười nói, đem mọi chuyện nói rõ.

Trong lòng thầm nghĩ cũng may mắn là không ngồi xổm dưới cái bàn lần trước, bằng không hai chân hắn không thể nào đứng dậy.

Hoàng thượng biết rốt cuộc bọn họ cũng hiểu "phu thê hài hòa" là gì, cảm thấy vừa lòng hỏi "Văn Văn, hôm nay ngươi ở lại dùng bữa tối với trẫm."

Tiểu Vương gia nghe vậy, vẻ mặt liền suy sụp.

Hôm nay chính là ngày đầu tiên sau khi hắn cùng Á Hiên da thịt chi thân, hắn muốn trở về lấy lòng Á Hiên một chút, cùng nghỉ ngơi tịnh dưỡng mà.

Hoàng thượng nhìn thấy bộ dạng hắn, liền hiểu được tâm tư, gõ đầu hắn một cái, cười mắng "Đệ thật sự là đại bất trung lưu, lúc nào cũng chỉ quan tâm đến ái phi. "

"Ta nào có" Tiểu Vương gia lập tức ưỡn ngực nói "Không phải là dùng bữa tối thôi sao. Hoàng huynh, đệ ở lại với huynh."

"Quên đi, quên đi, ngươi về đi. Trẫm nhìn ngươi sớm đã không yên lòng rồi."

Nói xong hoàng thượng khoát tay, đứng dậy rời khỏi Ngự thư phòng.

Tiểu Vương gia đi theo phía sau người.

Hoàng thượng đột nhiên cười nói "Như vậy cũng tốt. Bây giờ, các ngươi, phu thê ân ái, có chuyện phòng the. Sau này chỉ cần ngươi quan tâm y nhiều hơn, sớm làm cho Á Hiên sinh con trai cho ngươi, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, ngươi cũng không cần sợ y chạy mất, Hoa Quốc và Thiên Quốc cũng... Văn Văn, ngươi làm sao vậy? Gì mà nhìn trẫm như thế?"

Tiểu Vương gia khiếp sợ cùng bi thống nói "Hoàng huynh, người... người gần đây có chăm sóc sức khỏe của mình không đấy? Hay là quá mệt mỏi? Thân thể khó chịu sao?"

"Làm sao thế? Trẫm thật sự không sao mà." Hoàng thượng ngạc nhiên nói.

Tiểu Vương gia lại thương tâm, không nhịn được mà ôm chặt hoàng huynh mà nghẹn ngào "Ôi, hoàng huynh, người còn nói đầu óc ta không tốt, người xem lại mình đi ... Nếu thân thể khó chịu thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, người là thân thể vạn kim, nhất định phải bảo trọng long thể."

"Ngươi rốt cuộc đang nói gì thế?"

Hoàng thượng nhíu mày "Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đừng có như vậy chứ."

"À à" Tiểu Vương gia khổ sở đến cực điểm nói "Hoàng huynh, đầu óc người không phải là hồ đồ rồi chứ? Người không nên làm ta sợ... Á Hiên của ta là nam nhân, làm sao sinh con cho ta được? Hoàng huynh, người làm sao mà cả nam nữ đều không phân biệt được... Ôi, hoàng huynh ..."

Hoàng thượng không khách khí mà quay người, nói "Trẫm thấy ngươi mới là hồ đồ đó! Tống Á Hiên là người của Ma Đắc tộc, có nam tử sinh dục thể chất, ngươi thật không nhớ sao? Nếu không như thế cho dù ngươi có muốn, trẫm và mẫu hậu làm sao có thể đồng ý cho ngươi lấy một nam nhân."

"Cái gì?" Lưu Diệu Văn có chút mờ mịt, ngơ ngác nhìn hoàng thượng.

"Á Hiên chính là người của Ma Đắc tộc? Chính là cái thời kì thượng cổ Trung Nguyên đổi dời, nghe nói bọn họ đã được thần thánh chiếu cố, người của Ma Đắc tộc, nam nữ đều có thể sinh con?"

"Đúng!"

Á Hiên có thể sinh con vì là người của Ma Đắc tộc... Nam nữ đều có thể sinh con... Có thể sinh con... Sinh con ... Tiểu Vương gia cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng.

Hắn ngây người một lúc, đột nhiên bổ nhào về phía hoàng thượng, nắm chặt vạt áo người "Hoàng huynh, người đang nói đùa à? Có phải vì ta mất trí nhớ mà đem ta ra đùa cho vui? Người vừa nói đều là sự thật sao? Có phải không? Có phải không ? Có phải không?..."

Là thật! Là thật! Khụ khụ... Ngươi buông tay ra mau!" Hoàng thượng bị hắn xiết mạnh, xém chút là nghẹt thở, bỏ tay hắn ra rồi ho khan vài tiếng, ngồi xuống mà thở hổn hển.

Ngẩng đầu nhìn tiểu Vương gia... "Văn Văn, ngươi không sao chứ?"

"Ha ha"

"Văn Văn, trẫm là ai?"

"Ha ha"

"Văn Văn, đây là mấy?" Hoàng thượng đưa hai ngón tay lắc lắc trước mặt hắn.

Lưu Diệu Văn vui đến choáng váng, không còn nhận thức được mà đứng cười ngây ngô.

Hoàng thượng bất đắc dĩ thở dài "Văn Văn, trẫm đưa ngươi hồi phủ được không?"

"Ha ha... Hả? Hồi phủ? Được! Được! Nhanh! Nhanh! Ta muốn hồi phủ! Ta muốn hồi phủ!" Lưu Diệu Văn vừa nghe thấy những lời này, lập tức thần hồn trở về, cầm lấy tay hoàng thượng hướng thẳng đến đại điện.

"Từ từ, kiệu ở bên đây..."

"Kiệu cái gì mà kiệu, ta muốn kỵ mã! Ta muốn cưỡi kỵ mã về! Hoàng huynh, người đem Dương Vân cho ta mượn."

Hoàng thượng thấy khí thế to lớn mà ào ạt tới, vội vàng nói "Được rồi! Được rồi! Biết rồi! Biết rồi! Người đâu, mau giúp Tĩnh thân vương chuẩn bị ngựa!" Lưu Diệu Văn thân thủ mạnh mẽ kéo hoàng thượng ra ngoài mà yêu cầu Dương Vân, bụi đất bay mù mịt, hoàng thượng bỗng nghi hoặc "A? Sao mà hắn biết tên được con ngựa yêu quý của ta." Chẳng lẽ...

Trong lòng Văn Văn, chẳng lẽ trẫm không bằng một con ngựa sao? Nhất thời, hoàng thượng tối mặt.

-----
"Á Hiên? Á Hiên? " Tiểu Vương gia phi như bay về phủ, không thèm để ý ánh mắt của mọi người, tìm khắp Vương phủ không chừa một chỗ nhưng cũng không thấy người cần tìm.

Trong lòng hắn sốt ruột, gặp được Tiểu Phúc liền hỏi "Vương phi đâu?"

Tiểu Phúc hoảng sợ nói "Vương phi đã đi Kinh Nan Xuân Viện rồi ạ."

"Kinh Nan Xuân Viện?" Tiểu Vương gia lớn giọng "Y đến đó làm gì? Bao giờ thì trở về?"

"Tiểu nhân cũng không rõ, dường như có chuyện gì đó không ổn, Vương phi đi để thăm dò ạ."

Tiểu Vương gia nghe vậy, lập tức quay ra ngoài.

Tiểu Phúc chợt giữ lại nói "Vương gia, người vừa mới trở về, lại muốn đi đâu nữa?"

"Kinh Nan Xuân Viện!"

"Người làm sao vậy? Sao lại vội vã như thế? Tối xấu gì cũng phải ăn cơm rồi mới đi chứ, nơi đó có phóng kỵ mã cũng mất một canh giờ mà. Không chừng Vương phi chỉ đi một lúc sẽ quay về ngay, vạn nhất bỏ lỡ cơ hội thì sao?

Tiểu Vương gia nghe nói cũng có lý, đành phải áp chế tâm tình, dậm chân một cái rồi quyết định ở nhà chờ y.

Buổi chiều, hắn chạy tới thư phòng, tìm hết tất cả sách ở đó, cuối cùng cũng tìm được một số ít nói về Ma Đắc tộc.

Ma Đắc tộc, bất cứ nam hay nữ đều có thể sinh con, nhưng nam nhân lại không giống nữ tử, thụ thai cũng không được xem là cho phép, họ tự thân động tình khi cơ thể tiết ra một loại vật chất có thể cùng nam nhân tinh thủy kết hợp mà thụ thai.

Chủng tộc thời kì thượng cổ di dời đến Trung Nguyên, rất nhiều văn hóa tập tục khác với người Trung Nguyên, hơn nữa hai mươi năm trước đã suy vong, số người vẫn còn lưu lại còn rất ít.

Vốn dĩ họ gần như đã biến mất, vì gần mấy trăm năm qua thiên hạ phân liệt, chư quốc phân tranh, dân cư giảm mạnh, nam nhân cũng mai một đi mất, gần như tuyệt tích.

Á Hiên có huyết thống của Ma Đắc tộc? Tiểu Vương gia vừa rồi kinh hỉ quá độ nên quên mất phải hỏi hoàng thượng.

Nghe nói người của Ma Đắc tộc huyết mạch sinh sản thâm cường, mặc dù là nữ nhân hạ sinh nhưng cũng có thể thừa kế huyết thống.

Nói như vậy, tổ tiên của Á Hiên là Ma nhân nữ tử, đại đại truyền thừa, nên Á Hiên mới có khả năng sinh con.

Lưu Diệu Văn nóng lòng chờ Á Hiên trở về, ai ngờ rằng đến khi đã chạng vạng, người từ Xuân Viện truyền tin đã về, mọi chuyện ở đó vẫn chưa giải quyết xong nên đêm nay, Vương phi phải ở lại đó.

Tiểu Vương gia vừa nghe xong, hận là không thể bóp chết Tiểu Phúc.

Hắn nói cái gì mà sẽ trở lại rất nhanh, không cho hắn đi tìm, kết quả bỏ không một ngày chờ đợi.

A a a... Cổ nhân thường nói cô đơn lẻ bóng thì rất khó ngủ, hôm nay thật sự đã hoàn toàn lý giải.

Á Hiên... Tiểu Vương gia nằm trên chiếc giường lớn, ôm chiếc gối của Á Hiên mà lăn qua lăn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro