Twelve

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, nghe hoàng thượng nói thế mà lòng hưng phấn, kích động mãi không thôi, trong lòng thầm nghĩ muốn ân ái cùng ái phi, đem ái phi ôm chặt vào lòng, tưởng tượng y sinh cho mình một tiểu bảo bảo, ha ha... Tiểu Vương gia ôm gối mà ngây ngô cười, ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng động lạ vang lên, cứ như có ai đó vừa chạm vào.

Lưu Diệu Văn hơi kinh hãi, trầm ngâm lắng nghe, một lúc sau lại vang lên lần nữa.

Tiểu Vương gia trong lòng lo lắng, cầm lấy bảo kiếm ở đầu giường, muốn gọi người đến giúp nhưng rồi lại thôi.

Cầm lấy bảo kiếm, đem theo một số ám khí, thay y phục chỉnh tề, cẩn thận đẩy cửa sổ ra, qua nhiên là tên hắc y nhân vẫn còn lảng vảng đâu đây.

Hắn y nhân thấy hắn đang nhìn mình liền xoay người chạy đi.

Lưu Diệu Văn do dự một chút, rút kiếm đuổi theo.

Vẫn là khu rừng sau núi.

Tên hắc y nhân đã từng đánh nhau cùng Á Hiên dừng lại, tiến gần đến Lưu Diệu Văn nói "Tiểu Vương gia cũng có lá gan ghê gớm thật, thực sự đuổi theo ta."

Tuy trong lòng Lưu Diệu Văn không yên, nhưng chẳng biết sao lại cảm thấy hắn không có ác ý, lấy can đảm ra mà cười nói "Ta cũng không phải là đại hiệp có lá gan to lớn gì, nhưng trong vòng ba ngày mà ngươi đã hai lần đến thăm."

"Đại hiệp?" Tên hắc y nhân nhẹ nhàng cười "Tiểu Vương gia càng nói nghe càng hay nhỉ? Hãy bớt xàm ngôn đi, đến đây, chúng ta giao đấu."

Nói xong bạch quan liền lóe sáng, một thanh kiếm lao nhanh về phía hắn..

"Này, ngươi không gọi sao?" Lưu Diệu Văn hoảng sợ, không nghĩ người này nói đánh là đánh, nhất thời luống cuống tay chân.

Trong lòng hắn tức giận, mới vừa rồi hắn còn trông tên kia gọi một tiếng đại hiệp.

Kiên trì cùng tên hắc y nhân được vài chiêu, Lưu Diệu Văn cũng không chiếm được ưu thế, phải chịu thiệt khá nhiều.

Hắn tuy rằng võ công không được cao cường, nhưng tốt xấu gì cũng là con cháu hoàng tộc luyện võ từ nhỏ, từ năm lên bốn mỗi ngày đều phải luyện công suốt hai canh giờ cùng các vị hoàng huynh.

Tuy rằng chừng đó thời gian, những võ công đó cũng theo ký ức mà quên đi mất nhưng tự bảo vệ bản thân là một loại bản năng tự nhiên.

Có điều thì chỉ có mình biết thôi.

Giao đấu với tên hắn y nhân cũng đã được ba chiêu, tự thấy mình không phải là đối thủ của tên đó, có thể chống đỡ đến giây phút này cũng là do đối phương thủ hạ lưu tình. Ngày trước, lúc giao đấu cùng Tống Á Hiên mới là bản lãnh thật sự.

Đầu óc hắn quay cuồng, thật là ân hận, đáng lẽ không nên tùy tiện đuổi theo.

"Xem ám khí!" Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng rồi giơ tay lên, tên hắc y nhân kia vội vàng né tránh, ai ngồi chẳng có ám khí gì mà là một quả lựu đạn của tiểu Vương gia.

Vật đó chạm trúng thân cây "Bùm" một tiếng nổ tung, khói trắng bốc lên.

Sau đó, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thừa lúc tên hắc y nhân kia tinh thần sửng sốt, tiểu Vương gia liền xoay người, thật không có khí phách... Chạy.

Tên hắc y nhân kia ngây người rồi chợp mắt phản ứng "Đừng chạy!"

Đùa sao! Không chạy mới là lạ! Tiểu Vương gia nghĩ thầm. Đêm nay, Á Hiên và Ngư Thành đều không có ở đây, làm sao mà hn có thể chống lại tên hắc y nhân đó, vào lúc này, chạy là tốt nhất!

Thân hình hắn linh hoạt, những khúc quanh co trong rừng cây đều có thể né tránh. Kinh công của tên hắc y nhân cũng không tồi, nhưng nhất thời không đuổi kịp hắn.

"Lưu Diệu Văn! Ngươi đứng lại cho ta!" Tên hắc y nhân quát.

"Tên tặc tử to gan! Dám gọi thẳng tên của bổn vương! Ngươi đừng tưởng như thế ta sẽ đứng lại, ta không đứng! Ngươi dừng lại cho ta!" Tiểu Vương gia đem kinh công của mình so với sức mạnh của tên hắc y nhân, nhưng cũng phải vì thế mà sợ, lập tức đem hai từ "đại hiệp" đổi thành "tặc tử".

"Ngươi" thanh âm của tên hắc y nhân có chút hổn hển, nhưng phía trước chỉ còn cách hai bước.

Tiểu Vương gia kinh hãi... Không... nhưng chỉ là một cước giẫm lên không.

"Ôi!" Hắn hét lên một tiếng, ngã xuống một cái hố to tướng, thất điên bát đảo.

Lần này là xong rồi... Lưu Diệu Văn trong lòng kêu thảm thiết.

Một lát sau, ngẩng đầu nhìn lên, thấy tên hắc y nhân kia đang cười và ngồi xổm trước mặt hắn.

"Tiểu Vương gia làm sao mà không cẩn thận như thế?"

Lưu Diệu Văn tức giận không nói nên lời, đầm chỉ trừng mắt căm giận nhìn hắn.

"Ngươi còn chưa đứng lên sao?" Tên hắc y nhân giọng nói trêu chọc.

Lưu Diệu Văn dựa vào vách tường mà đứng lên, chân trái lại đau biết ngay là trẹo chân rồi.

Tên hắc y nhân thấy hắn đứng bất động, đột nhiên nhảy xuống, làm hắn hoảng sợ.

"Ngươi định làm gì?" Tiểu Vương gia giơ kiếm lên phòng bị.

"Mang ngươi lên."

Tên hắc y nhân cũng không nói nhiều, một phen ôm hắn đưa lên trên.

Tiểu Vương gia rơi xuống đất, đau đớn phải nghiến răng chịu đựng.

"Ngươi té bị thương rồi phải không?" Tên hắc y nhân thân thiết hỏi.

"Mắc mớ gì ngươi."

"Để ta xem giúp ngươi."

"A? Không cần! Không cần!" Ít nhiều cũng có gian trá! Lưu Diệu Văn cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.

Tên hắc y nhân thở dài nói "Ngươi thật là cái gì cũng quên hết, ngay cả ta là ai ngươi cũng không nhớ sao?"

Nói nhảm! Ngay cả mặt ngươi ta còn không thấy, làm sao biết ngươi là ai! Lưu Diệu Văn trong lòng nhịn không được nhìn bằng ánh mắt xem thường, bỗng nhiên người kia bỏ đi lớp mặt nạ, để lộ gương mặt tuấn mĩ.

"Ta là Tư Đồ Bắc Hạo" hắn tự giới thiệu.

"A"

Tư Đồ Bắc Hạo nhìn tiểu Vương gia, tiểu Vương gia nhìn hắn.

Tiểu Vương gia không nói gì, thầm nghĩ : chẳng lẽ còn muốn ta nói hạnh ngộ cữu ngưỡng đại danh? Tư Đồ Bắc Hạo hỏi "Không có ấn tượng gì sao?"

"Có" Tiểu Vương gật gật đầu.

"Thật sao?" Vẻ mặt hắn kinh hỉ.

"Ngươi không phải hôm trước đã tới rồi sao?"  Tiểu Vương gia nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ rằng người cho ta là ngu ngốc sao, chuyện tối hôm trước không nhớ được à?

Tư Đồ Bắc Hạo hơi run rẩy, bình tĩnh nói "Ý ta nói là trước kia."

Dường như sợ hắn nghe không hiểu, thêm vào một câu "Trước khi mất trí nhớ."

Dù sao cũng là trước khi mất trí nhớ, vậy cũng không cần nói nhiều vô ích! Lưu Diệu Văn bĩu môi "Không ấn tượng."

Vẻ mặt Tư Đồ Bắc Hạo trần đầy thất vọng.

Tiểu Vương gia kì quái hỏi "Này, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Diệu Văn, ngươi không cần khẩn trương như thế, ta không có ác ý với ngươi." Tư Đồ Bắc Hạo cười cười nói "Vừa rồi ta chỉ thử ngươi thôi, để xem ngươi có quên luôn võ công của mình không."

"Ta trước kia cũng gần gũi với ngươi sao?" Lưu Diệu Văn nhíu mày.

"Ít ra cũng gần gũi hơn Tống Á Hiên." Tư Đồ Bắc Hạo mỉm cười.

Trong lòng Lưu Diệu Văn đột nhiên nhảy dựng lên, nói "Ngươi biết ái phi của ta sao?"

"Ái phi?" Tư Đồ Bắc Hạo có hơi sửng sốt, đột nhiên phá lên cười "Ngươi bình thường cũng gọi hắn như vậy sao?"

"Ta gọi như thế nào thì liên quan gì đến ngươi." Tiểu Vương gia trong lòng không vui.

Cái cách cười này... Làm cho hắn cảm thấy khó chịu...

Tư Đồ Bắc Hạo ngưng cười, nghiêm mặt nói "Diệu Văn, ngươi mất đi trí nhớ, chuyện gì cũng không biết, nhưng ta khuyên ngươi đừng nên gần gũi quá với Tống Á Hiên, đối với ngươi sẽ chẳng tốt lành gì."

Lưu Diệu Văn rùng mình "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Y là Vương phi của ta! Tại sao ta phải nghe lời ngươi!"

Tư Đồ Bắc Hạo thần sắc lạnh băng "Ngươi có thể không nghe ta, nhưng người không được quên thân phận của mình, mục đích của ngươi."

"Ngươi có ý gì? Thân phận của ta ngoại trừ Hoa Quốc Tĩnh Vương gia còn có gì khác sao?"

"Đúng vậy".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro