Twenty - Four

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Á Hiên, ngươi giận Lưu Diệu Văn sao ?” Tống Á Thần đi vào phòng ngủ, trường bào khẽ tung, ưu nhã ngồi xuống, bạch ngọc cốt phiến mở ra khẽ quạt, toàn bộ như một công tử phong lưu.

“ Tỉ tới đây làm gì ?”

“Thăm đệ. Nghe nói đệ bị động thai, tỉ tỉ tất nhiên quan tâm đến đệ rồi.”

Tống Á Hiên nhìn trang phục của nàng, nói “Cung yến uống ít rượu một chút, tỉ biết ta luôn uống rất ít.”

“Biết rồi” Tống Á Thần nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thương tâm của Lưu Diệu Văn vừa rồi, nói “Hiên, đừng hung dữ với Diệu Văn như vậy, đệ ấy từ Hoa quốc nghìn dặm xa xôi chạy đến đây tìm đệ, còn bị đệ khi dễ nữa, rất đang thương. Tỉ biết đệ bây giờ rất giận, nhưng không nên trút cơn giận lên người đệ ấy”

Tống Á Hiên không nói gì, Tống Á Thần tiến hai bước ngồi sát bên cạnh, chăm chú hỏi “Hiên, đệ có nghĩ sẽ cùng đệ ấy quay về không ?”

Tống Á Hiên thản nhiên nói “Không phải đệ không muốn, mà là có thể hay không.”

Tống Á Thần nhíu mày, nói “Vậy là ý gì ? Đệ là nói…………”

Tống Á Hiên hạ mắt “Hắn là đệ đệ Hoa đế hiểu rõ nhất, hiện tại Thiên quốc sắp nội loạn, Hoa đế lại khoanh tay đứng nhìn, để cho thân đệ đệ một mình lẻ loi đi tới Xa Kinh, tỉ không nghĩ bọn họ có mục đích gì sao ?”

“Có nghĩ tới” Tống Á Thần nghiêm mặt nói “Thế nhưng tỉ nghĩ, ‘hắn’ có mục đích gì, không phải là ‘bọn họ’”

Tống Á Hiên vô cùng kinh ngạc, nói “Tỉ tin tưởng Diệu Văn ?”

“Vì sao lại không tin ?” Tống Á Thần nhìn Tống Á Hiên, thở dài một tiếng, nói “Đệ đã từng bị hắn gạt, dĩ nhiên trong lòng còn sợ, không dám tin đệ ấy, thế nhưng đệ có nghĩ vì sao đệ ấy lại lừa đệ ?”

“Vậy tỉ nghĩ hắn vì sao lại gạt đệ ?” Tống Á Hiên nhàn nhạt phản vấn.

Tống Á Thần suy nghĩ một chút, nói “Tỉ không cảm thấy đệ ấy làm sai gì cả. Đệ ấy chỉ là đoán được đệ mà thôi.”

“Cho dù không từ thủ đoạn ?”

“Thế nhưng Hiên………..” Tống Á Thần cười khẽ, nhìn bụng của y “Lẽ nào đệ thực sự không hề động tâm sao ?”

Tống Á Hiên trầm mặc, một tiếng thở dài như có như không xẹt qua.

Tống Á Thần kéo tay y, nói “Hiên, vì sao không tin đệ ấy một lần ? Đệ cứ mãi không thoát ra như vậy, kỳ thực không phải do đệ ấy, mà là do chính đệ”

Tống Á Hiên hơi chấn động.

Tống Á Thần than thở “Chúng ta là tỉ đệ song sinh, có chuyện gì gạt nhau được. Đại ca kế thừa Tống Đường Vương, nhị ca kế thừa Đoan Thân Vương, ‘Nhật Huy Thần Hiên’ danh mãn kinh thành. Chúng ta từ nhỏ đến lớn, gặp phải không ít người sợ chúng ta, muốn nịnh nọt chúng ta, nhưng có ai đối với chúng ta thật tình ? Đệ nhìn thì cùng đại ca lạnh lùng như nhau, nhưng đạo lý đối nhân xử thế lại không giống nhau, tỉ biết tự đáy lòng đệ kỳ thực rất trông ngóng một người có thể đối với đệ thật tốt, luôn ở bên cạnh đệ.”

Tống Á Hiên hơi nhíu mày, hạ mi mắt. Tống Á Thần tiếp tục nói “Tỉ và đệ tuy rằng là song sinh, nhưng luôn phải xa nhau. Đệ khi còn bé thân thể đã không tốt, nằm trên giường thì kéo tay mãi không chịu xuống, không được thì oa oa khóc lớn, thế nhưng tuổi càng lớn, lại càng trở thành tính độc lập, tính tình cũng ngày càng lãnh đạm. Người khác đều nói đệ tính tình giống phụ vương, tỉ lại nghĩ ngươi giống phụ thân.”

Nàng nói đến đây, bỗng nhiên trọng tâm câu chuyện lại chuyển, nói “Đệ có biết tại sao phụ thân và phụ vương lúc đầu lại làm một việc hoàng đường, đáp ứng để đệ gả cho Diệu Văn không ?”

Tống Á Hiên thần sắc khẽ động. Tống Á Thần nhịn không được mím môi cười nói

“Bởi vì Lưu Diệu Văn chạy đến nơi phụ thân ẩn cư, ở bên ngoài lập một cái trướng, nói muốn thỉnh phụ thân đồng ý hôn sự của hai người, nếu không được đệ ấy sẽ ở lại đó không chịu đi.”

“Cái gì ?” Tống Á Hiên động dung.

“Đây là phụ thân chính miệng nói cho tỉ biết. Nghe nói Diệu Văn lúc đó hoàn toàn dùng chiêu ‘lấy lòng nhạc phụ’, mỗi ngày đều thò mặt đến, khiến cho mặt của phụ vương cũng tái đi.”

“Cuối cùng phụ thân chịu không nổi ‘hiếu kính’ của đệ ấy như vậy, tuyệt bút vung lên, gửi đại ca phong thư, cứ như vậy, ha ha ha……………..Cứ như vậy gả đệ đi. Ha ha ha………..” Nói đến đây, Tống Á Thần rốt cục nhịn không được cười to.

Tống Á Hiên khóe miệng co quắp, không biết nên cười hay nên khóc. Thì ra oán hai năm, giận hai năm, người khởi xướng ra lại ở ngay bên.

Tống Á Thần cười đến khóe mắt chảy ra nước mắt, móc khăn tay ra lau sạch, lại nói “Phụ vương nói các ngươi một lạnh một nóng, bên động bên tĩnh, chính là tuyệt phối, quả nhiên là rất đúng ”

“ Vậy…………phụ thân nói gì ?”

Tống Á Thần trầm tư trong chốc lát, nói “Cha nói ‘Á Hiên tính tình lãnh đạm, lãnh tĩnh, nếu không ai đến kéo nó ra, cả đời này cứ qua như vậy.’ Ờ…………Đại khái là như vậy.”

“Tỉ nghĩ ý của phụ thân thì đệ là loại người bị động, muốn đệ chủ động thượng người khác sợ rất khó, chỉ có Diệu Văn là người một lòng một dạ nhào vào đệ, đại khái là có khả năng chậm rãi đánh động đệ.”

Tống Á Hiên trong lòng thở dài.

Lưu Diệu Văn chính là độc xà mà đệ không thể tránh được, đệ ấy không chỉ đánh lại gậy đánh rắn, còn có thể chăm chú quấn quít lấy đệ, kề cận đệ, cắn đệ không tha, rót nọc độc vào đệ, khiến cho đệ chìm trong nọc độc của đệ ấy, dĩ nhiên là không có giải dược, nhất định là phải dây dưa cùng cả đời không thể buông tay………

Lưu Diệu Văn ở ngoài cửa chờ, qua một hồi lâu, Tống Á Thần mới từ nội thất đi ra, Lưu Diệu Văn lập tức đứng lên.

“Tỉ tỉ !”

“ Diệu Văn, tỉ đi trước, chăm sóc tốt Á Hiên, lớn cả rồi, chớ chọc đệ ấy tức giận.”

“Ha ha, đã biết. Đánh là tình là yêu, Á Hiên giận đệ, mới thấy lòng y có đệ” Lưu Diệu Văn ân cần khoác thêm áo bạch cừu cho Tống Á Thần. Tin rằng sau khi gặp tỉ tỉ rồi, tâm tình Á Hiên chắc chắn khá hơn nhiều.

“Đệ biết là tốt rồi.” Tống Á Thần nhẹ nhàng cười, nhìn Lưu Diệu Văn dặn dò “Đệ đừng có khi dễ Á Hiên nhà chúng ta, nếu không tỉ tỉ chắc chắn không tha cho đệ.”

“Vâng, tỉ tỉ yên tâm. Đệ chỉ là không muốn Á Hiên không vui thôi.”

Tống Á Thần nhìn hắn một chút, cười cười, nói “Lòng của Á Hiên đối với đệ, đệ đã hiểu chưa ?”

Lưu Diệu Văn nhìn nàng, bỗng nhiên nhếch miệng, cười cười gật đầu.

Tống Á Thần rốt cục yên tâm, rời khỏi Vương phủ.

Á Hiên chính là một đóa Thiên Sơn tuyết liên cao ngạo, cuối cùng cũng có một ngày bị người ta hái xuống, thật đúng là không nghĩ tới được.

Ai ngờ được chỉ một lần ngẫu nhiên gặp nhau dưới đại thụ ở hậu hoa viên, có thể khiến Lưu Diệu Văn đối với Á Hiên kiên trì nhiều năm như vậy.

Có điều……..Tống Á Thần cười nghĩ, hay đây chính là như phụ thân nói, mệnh cũng có lúc, duyên phận trời định.

Tống Á Hiên lần này động thai khí, lại bị tiểu Vương gia ép nghỉ ngơi, không hề cậy mạnh lao lực, ở trên giường tĩnh dưỡng liền mấy ngày.

Tới hôm nay là Tết Âm lịch, đã khá hơn rất nhiều.

Sáng sớm trừ tịch, Trúc Nhược và Hồng Cúc, hai nha hoàn lôi tiểu Vương gia từ trong ổ chăn ra, kéo hắn tới dũng nước chè xanh được đun đặc biệt cho lễ mừng năm mới, rồi nhét hắn vào phòng tắm, dùng một cái khối sừng đặc biệt hung hăng kỳ cọ hắn từ trên xuống, sau khi đi ra, thay cho hắn lễ phục đại lễ.

Lễ phục của Thiên quốc không giống với của Hoa quốc, Lưu Diệu Văn trước đây cùng Tống Á Hiên ở Thiên quốc thành thân cũng chưa thấy qua. Khác với phục sức Hoa quốc duy mỹ rộng thùng thình, kích thước ống tay áo của bọn họ cùng lưng áo rất nhỏ, bó sát người, rất nặng tử sắc, giày cũng bó sát. Cao quý có thừa, lại đơn giản gọn gàng, tuy rằng thiếu vài phần phong thái phong lưu phiêu dật, nhưng hơn cái là có tư thế oai hùng hiên ngang của nam nhi phương Bắc.

Lưu Diệu Văn hơi giật mình nhìn các nàng đang loay hoay.

Lễ phục tinh mỹ lại rất vừa người, nói vậy đều không phải là thứ được chế tạo gấp gáp.

Đây là………..

Trở lại phòng ngủ, Tống Á Hiên đã hoàn tất việc rửa mặt chải đầu thay y phục, Lưu Diệu Văn không khỏi trừng lớn mắt theo dõi y.

Hắn chính là lần đầu tiên thấy một thân phục trang của Tống Á Hiên như vậy, lần trước ở trong hôn lễ của bọn họ, Lưu Diệu Văn chính là mặc phục sức của Thiên quốc, Tống Á Hiên mặc lại chính là lễ phục của Hoa quốc.

Dưới ánh mặt trời trong lúc chạng vạng, lông mi hắc sắc thật dài của Tống Á Hiên nhẹ nhàng động, ở phía dưới hai mắt hình thành một bóng mờ nhàn nhạt, mỹ lệ như đôi cánh trong suốt của hồ điệp, đôi môi hồng hơi mỏng khẽ mân, hình thành nên một đường nét hoàn mỹ, vài sợi tóc đen nhánh từ trên ngọc quan rơi ra, theo động tác của y mà nhẹ nhàng lay động.

Quần áo Thiên quốc đen thuần bó sát người bên trong trường bào khiến vóc người cao ngất của y hiện ra, cũng lộ ra cả tiểu phúc rất rõ ràng.

Lưu Diệu Văn liền thấy si mê, Tống Á Hiên hỏi “Đã chuẩn bị tốt hết chưa ?”

“A ? Ừ” Lưu Diệu Văn ngây ra một lúc, sau đó có chút do dự nói “Cái kia…lễ tế là cũng muốn ta đi sao ?”

Nói đoạn liền kéo kéo y phục, có chút khẩn trương.

“Phải” Lưu Diệu Văn nghe vậy, hì hì cười hai tiếng.

Tống Á Hiên liếc hắn một cái, nói “Tế lễ thì thành thật một chút, tổ tiên Tống Đường gia ta thì cũng là tổ tiên của ngươi !”

“ Vâng, đã biết.” Lưu Diệu Văn vội vã gật đầu, theo y đi đến từ đường của Tống Đường Vương phủ.

Lăng tổng quản mang theo tôi tớ đến, đều cung kính quỳ gối ở dưới bậc thang ngoài từ đường.

Lưu Diệu Văn trước đây hàng năm tân niên tế tổ đều là ở tế đàn trong Hoàng cung, đi theo Phụ hoàng, Hoàng huynh cùng mẫu hậu ở phía sau nghe đại nội thái giám giơ một quyển trục thật dài, ở nơi nào đó xướng lên một đống tế văn lúc nghe được lúc lại không nghe. Có mấy lần nhịn không được ghé vào mặt đá cẩm thạch trên mặt đất gần tế đàn ngủ, nước bọt đều chảy xuống cả mặt đất, Phụ hoàng mặt đen vài lần, sau sai người đặc biệt làm cho hắn một cái nhuyễn tháp bằng bông mềm, mặc hắn ngủ. Đương nhiên, lúc hắn đã lớn thì không được đãi ngộ như thế, mỗi lần không thể làm gì khác hơn là bấu chặt vào chân để áp chế tinh thần để chống chịu. Bất quá hoàn hảo, Thiên quốc khi lập quốc không có những lễ nghi phiền phức giống Hoa quốc, nghi thức tế lễ cũng đơn giản hơn.

Lưu Diệu Văn để tùy Tống Á Hiên thắp hương cho tổ tiên, vái lạy vài cái, sau đó nghe đại tổng quản xướng niệm vài câu liền kết thúc.

Tuy rằng thời gian không dài, nhưng cũng mất nửa canh giờ, chân có chút tê dại. Lúc đứng dậy, thấy Tống Á Hiên đứng vững vàng, thắt lưng không suy suyển, lúc này mới thấy yên lòng.

Tiệc buổi tối, Tống Đường Vương phủ tự nhiên không cần phải nói, đại tổng quản từ hơn một tháng trước đã nghĩ rồi. Có điều Tống Á Hiên gần đây nôn ọe nghiêm trọng, tuy rằng là người hiếm thấy đến hơn bốn tháng mới bắt đầu nôn ọe, nhưng phản ứng lại cực đại.

Lưu Diệu Văn nhìn trên bàn bày đầy các món ăn đủ loại, Tống Á Hiên nhìn cũng không nhìn, ôm ngực tựa hồ có chút khó chịu, liền vội vã sai người đem xuống, chỉ chừa lại mấy thứ y thích ăn, có thể ăn được mấy miếng.

Lúc này, bên ngoài đã vang lên tiếng pháo nổ.

Nếu là ở trong Tĩnh Vương phủ của Lưu Diệu Văn, lúc này nhất định không thể thiếu việc thỉnh gánh hát về xướng khúc càng thêm náo nhiệt, nhưng Tống Đường Vương phủ rất ít khi an bài những thứ này, Tống Á Hiên cũng không hứng thú.

Nôn nóng nhìn hạ nhân ra ngoài thả pháo hoa, tuy rằng không đẹp như của Lưu Diệu Văn năm ngoái cố ý sai người đến Nam Hải đặt làm, nhưng cũng đẹp, vui sướng, Lưu Diệu Văn nhìn đám đốt pháo cũng không khỏi nở nụ cười.

“Á Hiên, ngươi xem, thật nhiều, thật đẹp.” Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên đứng trên bậc thang, bình luận về màu sắc và hoa văn của pháo hoa.

“Ngươi cũng đi đốt pháo hoa đi.”

Tống Á Hiên nói “Lăng tổng quản bọn họ chuẩn bị rất nhiều, năm ngoái ngươi không phải một mình thả hơn mười một cái ? Đi cùng bọn họ đi.”

“Quên đi, năm nay không đi, ta ở đây cùng ngươi.” Lưu Diệu Văn tuy nói như vậy nhưng rõ ràng cái chân có chút nhịn không được nhấp nhổm.

“Ta cũng không phải tiểu hài tử, ta ở đây với ngươi.” Tống Á Hiên nhàn nhạt cười đẩy hắn.

“ Người muốn đi thì đi đi.”

Lưu Diệu Văn đứng bất động, kéo tay y nói “Ta cũng không phải tiểu hài tử, sang năm ta cũng là phụ thân rồi, đến lúc đó ôm nhi tử cùng đi, hiện tại ta ở đây cùng ngươi.”

Tống Á Hiên hiếm khi nhìn hắn cương quyết như thế, không hề nói gì nữa.

Từng đóa, từng đóa pháo hoa lớn hạ xuống, Tống Á Hiên luôn trầm tĩnh ưu nhã cũng không dấu được một sắc mặt vui mừng, cả người thoạt nhìn dung quang tỏa sáng, sắc mặt tươi sáng, con ngươi đen láy dưới ánh trăng cũng thật đẹp.

Lưu Diệu Văn nắm chặt tay y, cúi đầu nói “Á Hiên, ta đã chuẩn bị lễ vật cho ngươi, ngươi có muốn xem không.”

Tống Á Hiên nhẹ nhàng cười “Ngươi đã chuẩn bị lâu như vậy, thế nào lại có thể cô phụ tâm ý của ngươi.”

Lưu Diệu Văn mỉm cười, lôi kéo y hướng hậu viên đi đến.

“Còn nói không phải tiểu hài tử.” Tống Á Hiên nhìn hắn nắm tay mình lay lay, nhịn xuống cười nhạo.

Lưu Diệu Văn một đường thẳng tiến, lôi kéo y đến bên cạnh ao. Trên mặt ao là một tầng băng rất dày, ánh sáng phản chiếu lên người, lẳng lặng chiếu rọi ánh sáng của mặt trăng trên bầu trời, hòa giữa không trung giống như ánh sáng của hỏa ngọc.

Hai người đi vào đình thủy tạ giữa ao, ở bốn góc đặt bốn chậu than nhỏ phả đầy hơi ấm, bốn phía thả mành xuống, giống như một không gian nho nhỏ tách biệt với bên ngoài, ồn ào bên ngoài ngay lập tức được thay thế bởi bầu không khí ấm áp bên trong.

“ Lễ vật đâu ?” Tống Á Hiên nhìn khắp nơi, chỉ nhìn thấy trên bàn vài món ăn tân niên cùng một bình thanh tửu ấm áp.

“Đừng gấp, ngươi ngồi xuống trước đã” Lưu Diệu Văn kéo y xuống ghế, một bên phất tay ra hiệu cho Tiểu Phúc đang chờ ở dưới.

“Có thứ gì hay, mà lại thần bí như thế.”

Lưu Diệu Văn không đáp, cầm lấy bầu rượu rót cho y một chén thanh tửu. Rượu nhẹ có tác dụng dưỡng thân, thuần mà không gắt, sẽ không tổn hại cơ thể.

“Á Hiên, vẫn còn giận ta ?”

Gần, mấy ngày nay có tranh chấp nho nhỏ.

Xa, từ lúc tương phùng đến nay thì còn nhiều.

Tống Á Hiên xoay xoay chén rượu, không đáp. Lưu Diệu Văn rót một chén rượu, giơ lên.

“Á Hiên, cạn một chén, ta thỉnh tội với ngươi. Từ nay về sau không dám nói là ta sẽ lại không chọc ngươi tức giận, nhưng chuyện ngươi không muốn ta làm, ta sẽ tuyệt đối không làm !”

Nói xong, ngửa đầu, chén liền cạn sạch. Sau đó giương mắt chờ mong nhìn người đối diện, tâm trạng thấp thỏm bất an. Tống Á Hiên sắc mặt bình tĩnh, yên lặng không nói.

“ Á Hiên…………..” kêu thêm một lần, Lưu Diệu Văn cũng không biết rõ mình cầu mong bao nhiêu.

Tống Á Hiên đưa ánh mắt lên, lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, rốt cục nâng chén, chậm rãi đem rượu uống cạn. Lưu Diệu Văn vui mừng đến độ không biết nói gì cho phải.

Tống Á Hiên cười cười, dừng lại trên hắn nói “Diệu Văn, tối nay đã nói, ngươi đừng có quên.”

Lưu Diệu Văn nghiêm mặt nói “Đại trượng phu một lời nói ra, tứ mã nan truy.”

Tống Á Hiên không nói gì, nhướng mi, nói “Lễ vật đâu ?”

“ Khụ khụ.” Tiểu Vương gia khẽ hắng giọng, ngồi thẳng người lên, vỗ vỗ tay.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tiểu Phúc dẫn theo hai hạ nhân, hai người cẩn thận bước tới khiêng theo một khay gỗ đen tới trước mặt, cẩn thận đặt xuống.

“Đây là cái gì ?” Tống Á Hiên đi qua, nhìn xuống thứ đã được phủ một chiếc khăn đỏ.

“Ngươi đoán xem.” Tống Á Hiên phiêu mắt đến liếc hắn.

Lưu Diệu Văn nhìn y cười thần bí, chạy qua, mạnh tay kéo tấm khăn hồng xuống, lộ ra lễ vật được chuẩn bị tỉ mỉ bên trong.

“ Xem đây !”

Một pho tượng khả ái đến cực điểm khắc bằng băng xuất hiện trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro