Twenty - Three

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Du Kinh, Tống Á Hiên bị Phúc Vương bắt đi, hắn run sợ trong lòng, lòng nóng như lửa đốt, sau đó Diệu Nguyệt hiểu lầm hắn, lấy cớ đó để trở về Thiên quốc.

Vốn cho rằng Á Hiên ở lại Minh quốc có thể an tâm tĩnh dưỡng, nhưng ai biết Tống Đường Vương lúc này lại không rõ tung tích, mọi chuyện đều đặt trên người Á Hiên, đến nỗi y phải mệt nhọc như vậy.

“Thạch Nham ở bên kia thế nào rồi ?”

Ra khỏi Hàn Thanh Các, Lưu Diệu Văn mang theo Tiểu Phúc đến ao sau hậu viện, tảng băng mỹ lệ ở trên bờ ao giống như một mặt kính cực lớn.

Tiểu Phúc nhẹ giọng nói “Vẫn không có tin tức.”

“Sao lại như vậy?”

Lưu Diệu Văn phiền não nhìn tảng đá nhỏ bên trên, cảm thấy không thể đợi được nữa.

“Tống Á Nhật chắc chắn chỉ ở trong kinh thành, ngươi để bọn họ cùng ám tử ở trong cung tìm một chút, tỉ mỉ hỏi thăm ở trong cung, tiện thể quan sát hành tung của Thiên đế.”

Tống Á Huy rời xa Tống Á Nhật giống như cá không sống được, không có Tống Á Nhật, hắn tuyệt không có tâm tình vẫn nói cười tự nhiên ở Thiên quốc trong lúc này được.

“ Vâng. Nô tài nhất định bảo bọn họ tăng cường làm việc.”

Lưu Diệu Văn thở dài nói “Như vậy mãi cũng không phải là cách. Nếu tìm không được Tống Á Nhật, chẳng phải là muốn làm cho Á Hiên từ từ suy sụp sao ?”

Tiểu Phúc nói “Nô tài biết ngài vì chuyện của Vương phi mà phiền lòng. Tống Đường Vương còn chưa trở về ngày nào thì Vương phi sẽ không từ bỏ được chuyện ở đây cũng sẽ không thể an tâm dưỡng thai, không an tâm dưỡng thai thì ngài sẽ không mượn được cớ bắt Vương phi trở về.”

“ Hu hu ….Tiểu Phúc tử, ngươi đúng là tri tâm”

Lưu Diệu Văn nức nở hai tiếng, nước mắt ngưng trọng nhìn Tiểu Phúc.

Nếu còn tiếp tục như vậy, Á Hiên không biết bao lâu nữa mới cùng hắn trở về.

Lưu Diệu Văn phát sầu, muốn nhanh chóng nghĩ đến một biện pháp……

Tống Á Hiên an tâm ngủ một ngày một đêm.

Đại khái là lúc ở Du Kinh vì lí do bôn ba lâu ngày, y tình trạng thai nhi bất ổn, vất vả mới có thể bảo vệ hài tử, nhưng vẫn không có trạng thái lúc mang thai.

Lúc này đã điều dưỡng rất nhiều ngày, thai nhi đã dần khỏe mạnh, lúc này lại động thai khí, những bệnh trạng trước đây sẽ đều phát ra hết.

Tiểu Vương gia lo lắng nói “Á Hiên, ăn nhiều một chút”

“Không muốn ăn.”

Tống Á Hiên đẩy đồ ăn trước mặt ra, tựa ở trên ghế, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.

“Ngự y nói ngươi làm việc vất vả quá độ, ăn uống mất cân đối, có chứng thiếu máu, lại không ăn một chút gì. Nào, ăn nhiều một chút, chí ít cũng uống một ngụm cháo chứ”

Tiểu Vương gia kiên trì liên tục, Tống Á Hiên cuối cùng tiếp nhận chén cháo uống hai ngụm.

Tiểu Vương gia rất vui vẻ, ai ngờ y bỗng nhiên nhào tới đầu giường, đem toàn bộ đồ ăn nôn sạch ra.

Tiểu Vương gia kinh hãi nhảy dựng lên, luống cuống tay chân giúp y vỗ lưng, Trúc Nhược cùng Hồng Cúc cuống quít lấy đàn hương cùng đồ để thu dọn và khử mùi uế vật.

“Chuyện gì xảy ra vậy ? Đang êm đẹp như thế nào lại nôn ra hết vậy ?”

Hồng Cúc đảo mắt suy nghĩ, nói “Tam Thế tử trước đây chưa từng bị qua như vậy sao”

Trúc Nhược hoảng sợ nói “Có phải là chứng nôn nghén không ạ ?”

“Chứng nôn nghén cái gì, Á Hiên mang thai đã năm tháng rồi !”

Tiểu Vương gia nhìn Tống Á Hiên khổ sở nôn ra, tâm can loạn cả lên

Tô Tân Hạo vất vả mới hoãn khí, nghe hắn nói lời cọc cằn, nhịn không được liếc mắt trừng hắn.

Chỉ là y trên người vô lực, liếc mắt trừng người lại mềm nhũn, mị trường như tơ, mắt long lanh đầy nước, giống như tình nhân giận dỗi khe khẽ nói nhỏ.

Tiểu Vương gia nhất thời tim đập mạnh, trên mặt phát nhiệt, sợ y nhìn ra quẫn trạng của mình, vội vã nâng y dậy, xoa xoa ngực y hỏi “Tốt hơn chút nào chưa ? Có muốn mời ngự y đến không ?”

Tống Á Hiên lắc đầu, nói “Nam nhân sinh con, nguyên bản đã là hãn hữu, ngự y này ở trong thâm cung, cả ngày nhìn ta nhàn bệnh phú quý, đâu tìm ra được nguyên do”

“Vậy làm sao bây giờ ? Hoàng tẩu hiện tại không có ở đây, nếu không thì đi tìm Hoàng thượng …”

“Chút việc nhỏ ấy, không nên làm phiền Hoàng thượng.”

“Thế nhưng ngươi như vậy ta rất lo lắng. Sao đột nhiên lại như vậy, Hồng Cúc nói trước đây ngươi chưa từng có”

“Không có gì, ngươi không cần chuyện bé xé ra to.”

“Á Hiên………”

“Được rồi, ta mệt rồi, dọn dẹp hết đi, ta nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút.”

Lưu Diệu Văn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là im lặng.

Buổi tối Tống Á Hiên ngủ không được, nửa đêm lại đi tiểu, dĩ nhiên toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Tiểu Vương gia vén chăn của y lên, trên người y lạnh băng, áo trong đều bị thấm mồ hôi.

Lưu Diệu Văn lại càng sợ, bò xuống giường lục lọi, lấy ra áo đơn sạch sẽ cùng khăn vải, quay về phòng giúp y lau rồi thay áo.

Tống Á Hiên thân thể không tốt, biết mình bị động thai khí, không như thường ngày, người cứ mềm nhũn để hắn động tay động chân hầu hạ, nằm xuống nói “Vừa rồi đã toát ra mồ hôi lạnh.”

“Thay sạch sẽ đi, như thế này ngủ sẽ có chút thoải mái, đêm còn rất dài.”

Lưu Diệu Văn giúp y lau, bản thân mình cũng ra mồ hôi, ném khăn đi bò lên giường, cẩn thận nằm xuống bên cạnh y.

“ Lần sau để các nàng đến đây đi, ngươi đừng đến nữa.”

“Không được. Để ta!”

Hầu hạ người khác tuy rằng tiểu Vương gia không hiểu lắm, thế nhưng chuyện của ái phi không thể mượn tay người khác được.

Á Hiên thân thể còn có bảo bối, chỉ có hắn là có thể giúp y, người khác nghĩ cũng đừng muốn!

Nói nhảm!

Tống Á Hiên tuy rằng tính cách lãnh đạm, tính tình không lạnh không nóng, nhưng không biết vì sao, Lưu Diệu Văn nghĩ y đối với mình rất nghiêm khắc, tính tình nhiều lúc cũng không giống nhau, tựa như hiện tại.

“Ngươi, nói, cái, gì ?”

Tống Á Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Diệu Văn, con ngươi giống như hắc diệu thạch sâu thẳm, như toát ra lửa.

Lưu Diệu Văn co rúm lại một chút, không sợ mà ưỡn ngực nói “Ta nói công việc trong thư phòng để ta thu xếp được rồi, sáng sớm đưa đến cho Hoàng thượng, phỏng chừng lúc này đã đưa đến rồi, hiện tại thư phòng của ngươi đã trống rỗng, cái gì cũng không có.”

“Ngươi!”

Tống Á Hiên tức giận.

Tiểu Vương gia vội nói “Á Hiên, ngươi đừng giận, hắn là Hoàng thượng, sau này mọi chuyện cứ để hắn tự làm, ngươi chỉ giúp hắn phân ưu cũng không thể giúp tận cái này được. Hơn nữa, kể cả Tống Đường Vương ở nơi này, cũng không làm mọi chuyện cho hắn.”

Nói đến việc này tiểu Vương gia chính là đang quan tâm y.

Tống Á Hiên động thai khí đại thương thân thể, bản thân không trấn an tốt sẽ không chịu nổi, lúc này mới nằm ở trên giường hai ngày, lại nhớ đến chuyện ở trong phủ.

Tiểu Vương gia sợ y lại tiếp tục bận rộn nữa, sáng sớm sai hạ nhân dẫn đến thư phòng, vừa nhìn trên dưới mặt bàn đã thấy hơn nửa là các văn kiện và tấu sớ, hơn nữa toàn bộ là từ chỗ Hoàng thượng gửi tới.

Tiểu Vương gia nhìn mà tức giận !

Làm Hoàng thượng không thể tùy hứng như thế, lúc này không làm, còn làm huynh đệ phải vất vả, biết rõ thân thể Á Hiên không giống lúc trước, lại đem một đống việc phiền lòng đến chỗ y, quả thực là một đại hỗn đản!

Tiểu Vương gia lúc đó nhìn cũng không muốn, để trừ căn diệt tuyệt hậu hoạn, lập tức gọi đại tổng quản tới, để hắn đem mọi thứ thu thập gọn gàng, phía trên dán giấy niêm phong, lên lớp giảng bài “Mỹ nhân Hoàng đế thân khải”, sau đó gọi người ra roi thúc ngựa đưa vào trong cung, mắt không gặp, tâm không phiền.

Khó có được như vậy, hắn luôn luôn có chút không hòa hợp được với đại tổng quản của Vương phủ, lần này lại không có dị nghị gì, tuy rằng vẫn không nói một lời, nhưng hiệu suất lại nhanh đến kinh người.

Tiểu Vương gia mạnh mẽ nói lời hữu ích, quay đầu lại, trên bàn đã trống không, thu dọn sạch sẽ, khiến cho hắn tự chủ lại hay cơ hội để hối hận vì hành vi liều lĩnh cũng không có, phỏng chừng sau một nén nhanh, mỹ nhân Hoàng thượng đã mở to hai mắt nhìn, lần đầu tiên thấy được bao văn kiện quan trong trên triều của mình.

Lưu Diệu Văn là hoàn toàn không hối hận.

Để tương lai gần ái phi cùng bảo bối, chút việc nhỏ ấy hắn nghĩ mình làm thật tốt, chỉ là lúc này thấy Tống Á Hiên hung hăng trừng mắt hắn, cái loại trầm băng nhiên hỏa diễm lệ này làm cho tim đập thình thịch ………

Khụ khụ, lúc này hắn lại nghĩ đến cái gì !

Tiểu Vương gia cụp mặt.

Hắn chớp chớp mắt, cắn cắn môi dưới, vô hạn uất ức nhìn Tống Á Hiên, nói “Hiện tại thì mọi thứ đều đã được trả lại rồi, tức giận cũng vô ích, Á Hiên ngươi cần phải nghĩ thoáng một chút, cẩn thận làm tổn thương thân thể !”

Tống Á Hiên nhắm mắt, suyễn khí, nỗ lực trấn an chính mình, sau đó tay đặt trên bụng, chậm rãi nói “Ngươi ra ngoài.”

Lưu Diệu Văn bất đắc dĩ, ủ rũ đi ra.

“Tiểu Văn Văn làm sao vậy ? Ngồi xổm ngoài cửa làm gì. Sao lại khóc ? Hôm nay là đại niên 30 mà”

Tiểu Vương gia bị Tống Á Hiên tống ra khỏi phòng, ngồi xổm ở cửa Hàn Thanh Các phiền muộn, nghe thấy tiếng nói ngẩng đầu nhìn, không khỏi hoảng sợ.

Hắn dụi dụi mắt, run rẩy nói “A, tỉ tỉ, tỉ …. tỉ sao lại phục trang thành thế này ?”

‘Tống Á Hiên’ trước mắt thật đúng là tuấn mỹ phong lưu, thanh lệ thoát tục. Trường sam bằng gấm màu ánh trăng, áo khoác làm bằng tuyết điêu, thân mình như ngọc, mặt mày tuấn nhã, một đôi mắt đen lóng lánh như sao sớm, động nhân nhất chính là đôi môi đỏ mọng khinh mân, ngữ điệu như cười, tiêu sái phong lưu đoạt nhân tâm.

Ôi mẹ ơi ! Á Hiên nếu như có bộ dạng này đi vào trong đám đông, không biết sẽ mê chết bao nhiêu người thiếu nữ nữa.

Lưu Diệu Văn ngực kêu to.

Tống Á Thần cười nói “Hôm nay ta không phải tỉ tỉ của đệ mà là ái phi của ngươi – Tống Đường Vương phủ tam thế tử, Ngự Thị Thượng Khanh của kinh đô và cùng lân cận, Tống Á Hiên.”

Lưu Diệu Văn khẩn trương nói “Tỉ tỉ, tỉ không phải là muốn thay thế Á Hiên đi họp bàn rồi dự dạ yến trong cung chứ ?”

“Cái này là tất nhiên, nếu không đệ nghĩ tỉ làm sao lại phải diện trang phục thế này làm gì ?”

“Thế nhưng, cái này……………cái này…………”

“Thế nào ? Đệ muốn để Á Hiên đi phải không ?”

Tống Á Thần cười nói “Đệ cũng không ngẫm lại đệ ấy hiện tại thân thể như thế nào ? Hơn nữa hiện tại không có ai biết việc này, để đệ ấy vác cái bụng như thế, còn không hù chết mấy lão gia trong triều ?”

“ Nhưng, nhưng, đệ không phải ý này.”

Lưu Diệu Văn đương nhiên sẽ không để Tống Á Hiên lộ diện, chỉ là có điều……….

“Có điều, tỉ nghìn vạn lần hãy kìm chế một chút, đừng, đừng………….”

Lưu Diệu Văn ấp úng nói không nên lời, Tống Á Thần mỉm cười, xoa xoa khuôn mặt hắn, nói “Tiểu Văn Văn yên tâm, tỉ tỉ sẽ không thay ái phi nhà ngươi ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ đâu.”

Nói đến bốn chữ này, lại cố ý đè nặng thêm ngữ khí, khiến tiểu Vương gia lại nhột nhột một chút vì chút ý tứ này.

Tống Á Thần vừa cười vừa nói “Hơn nữa tỉ hiện tại thế Á Hiên. Á Hiên tính cách lãnh tĩnh cùng đại ca giống nhau ba phần, ai dám trêu chọc y”

Lưu Diệu Văn vui vẻ ra mặt, lôi kéo tay áo nàng nói “Tỉ tỉ tốt, tỉ tới thật đúng lúc, Á Hiên đang giận đệ, đuổi đệ ra ngoài, tỉ mau mau vào giúp đệ khuyên nhủ một chút, đừng để y làm tổn thương thân thể”

“Chuyện này sáng sớm tỉ đã nghe nói rồi. Tiểu Văn Văn đệ làm tốt lắm !”

Tống Á Thần cổ vũ vỗ vỗ vai hắn, sao đó lời thấm thía nói “Đệ ấy hiện tại nôn ọe khó tránh khỏi tâm tình có chút khó chịu, đệ cần phải chịu đựng một chút, chờ đến khi hài tử chào đời thì tốt rồi !”

Lưu Diệu Văn lên tiếng, cố sức gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro