Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba, ba nói cái gì ?"

Trong một khu nhà cao cấp ở thành phố Hồ Chí Minh truyền ra một giọng nói mềm mại âm thanh đáng yêu, mới nghe qua còn tưởng là một đứa bé 12, 13 tuổi ai ngờ âm thanh đó lại được phát ra từ miệng của một cô gái vừa tròn 20.

"Ba...ba vừa nói cái gì ? Ba tìm chồng cho con ?"

Chủ nhân khu nhà này là Hoàng lão gia ấp úng lập lại lần nữa, đối với đứa con gái này ông vừa thương vừa sợ, ai biết chọc giận cô thì sẽ bị trừng phạt như thế nào.

Ông cũng đâu muốn cô nửa năm không để ý đến mình nhưng lần này ông thật sự hết cách. Ai bảo ban đầu ông không nghe lời cô khuyên, đem hết toàn bộ tiền nộp vào các nhà máy lớn kết quả 1 trận phong ba bất ngờ ập đến khiến mình tổn thất nghiêm trọng.

Tổn thất trên 100 triệu, trừ tuyên bố phá sản gần như không còn đường nào khác. Lúc này đột nhiên gia đình chủ tịch Lê đưa ra yêu cầu kết thông gia còn sẵn lòng giúp đền bù tổn thất, ông như bị ma ám liền gật đầu đồng ý. Còn định luôn cả ngày cưới là ngày 15 tháng sau nữa.

Hoàng Diệp Anh khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn ông.

"Ba làm nhà ta tổn thất tổng cộng bao nhiêu ?"

Ba ngốc này, lúc đầu không nghe lời cô, cứ khăng khăng làm theo ý mình, giờ thua lỗ lại định bán nữ...à nhầm bán nữ cầu vinh, thật tức chết mà.

"Xấp xỉ...xấp xỉ...xấp xỉ...90 triệu..." Xấu hổ quá !!!

Ông vừa dứt lời Hoàng Diệp Anh liền nổi giận đập ông một cái.
May mà mẹ cô lập tức kéo cô ra nếu không thì một đá kia chắc chắn dừng lại trên người Hoàng lão gia đang vừa xấu hổ vừa chột dạ kia.

"Con gái yêu...bớt giận đi"

Nữ chủ nhân nhà họ Hoàng - Hoàng phu nhân kéo con gái bảo bối ra, vội vàng khuyên nhủ, tuy bà không đồng ý với quyết định của chồng nhưng ai bảo ông đã đáp ứng người ta rồi, mà lấy tiền tài cùng quyền thế của Lê gia chắc chắn sẽ không cho phép bọn họ đổi ý.

"Ba được lắm, không nghe lời con đem toàn bộ tiền đầu tư vào nhà máy, giờ thì tốt rồi, thua lỗ còn định bán con để đền bù thiệt hại"

"Ba...ba đâu có bán con !"

"Ba còn nói nữa ! Đây chẳng phải là bán con thì là gì ?"

"Con gái à ! Con nghe mẹ nói, nghe xong lại tức giận tiếp được không ?"

Đừng nhìn dáng người cô nhỏ nhắn, âm thanh đáng yêu như trẻ con, khuôn mặt dễ thương như búp bê nhưng khi tức giận thì có thể so sánh với núi lửa phun trào.

Nhìn mẹ đang cố gắng xin cho ba, cuối cùng đành gật đầu nghe xem bà muốn nói đỡ cho chồng như thế nào.

"Con à ! Tuy ba con đã đáp ứng còn tự quyết định ngày cưới nhưng ông ấy cũng đã nói trước, sau khi con gặp đối phương nếu không đồng ý liền hủy bỏ thỏa thuận, cùng lắm thì chúng ta tuyên bố phá sản rồi sống khổ qua ngày. Nếu con đồng ý bọn họ mới tuyên bố ra ngoài.

Bà vừa nói, Hoàng lão gia ngồi bên cạnh liền ra sức gật đầu.

"Ý mẹ là muốn con đi gặp đối phương ??"

Lê gia lại đồng ý yêu cầu của ông đơn giản thế sao ? Haizz, không đơn giản thế đâu...!

"Đúng, đúng, đúng" dưới cái trừng mắt hung dữ của cô, ông ta liền lập tức im lặng chẳng dám nói thêm.

"Đúng vậy, con xem...." Hoàng phu nhân dịu dàng nhìn cô.

Haizz, nếu ba đã đáp ứng rồi thì đành vậy thôi.

"Được, con đi"

Nói thật, cô không hề quan tâm đến 90 triệu kia, tự cô cũng có thể bù vào. Thế nhưng cô không muốn để ông biết mình làm gì ở nước ngoài nên mới không hỗ trợ từ đầu. Thật không ngờ ông còn có thể dựa vào quan hệ thông gia để giải quyết vấn đề, quả là bái phục ông...

Quên đi, cứ đi gặp xem...nếu không đồng ý sẽ nói sau.

___________

Hoàng Diệp Anh quanh năm đi học ở nước ngoài, trừ kỳ nghỉ thì rất hiếm khi về nhà, mà lần này cô dự định ở lại Sài Gòn lâu dài.

Dựa vào tin tức thu thập được trong mấy ngày qua, cô đối với Lê gia biết chút ít.

Lê thị do tổng giám đốc tiền nhiệm Lê Hoàng Khánh tay trắng dựng lên. Hiện nay đã tham gia vào giới tài chính, bất động sản, truyền thông, vận tải biển vào nhiều ngành khác, mỗi sản nghiệp đều đứng đầu các ngành. Trong thời gian khủng hoảng tài chính phần lớn công ty Việt Nam đều ít bị ảnh hưởng, chỉ có tại thời điểm đó Lê thị là thu vào không ít lợi nhuận, được xem như một kỳ tích trong giới thương nghiệp.

Mà kỳ quái nhất là, sau khi Lê Hoàng Khánh về hưu vị trí tổng giám đốc liền giao cho con gái độc nhất của ông đảm nhiệm. Tuy vậy, nhưng Lê Hoàng Khánh vẫn nhận 4 người con nuôi thay phiên nhau ngồi lên vị trí tổng giám đốc xử lí mọi chuyện. Về chuyện này bên ngoài có rất nhiều lời đồn. Có người nói Lê Hoàng Khánh một đời cơ trí lại sinh ra một đứa con bỏ đi. Có người lại nói bốn đứa con nuôi vì muốn tranh đoạt gia sản mà buộc ông từ chức, nhượng lại cho con gái để bọn họ dể dàng khống chế. Thậm chí còn nói bốn người kia là nhận nuôi nhưng thực ra chính là món nợ phong lưu thời trẻ, là con ruột của ông...đủ loại tin đồn nhưng Lê gia lại chẳng có bất kỳ ai ra mặt giải thích.

Trần Thị Phương Uyên, 28 tuổi là con cả của Lê Hoàng Khánh, vẻ mặt nghiêm túc, hiếm khi cười, xử lí mọi chuyện tỉ mỉ cẩn thận. Đối với mấy đứa em gái khác họ, đều hết mực yêu thương. Trừ mỗi tháng thay phiên nhận chức giám đốc chi nhánh thì bình thường đều là giám đốc tài chính công ty.

Lê Ngọc Minh Châu, 27 tuổi, vẻ mặt suốt ngày cợt nhả điển hình cho kiểu "Khẩu Phật Tâm Xà" đảm nhiệm chức giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, cũng thay phiên nhận chức giám đốc chi nhánh hàng tháng.

Đàm Ngọc Linh, 27 tuổi, khôn khéo, nham hiểm, chỉ cần là người đã từng tiếp xúc với cô đều đánh giá cô so với hồ ly còn xảo huyệt hơn. Bình thường với tính cách này nhận chức giám đốc bộ phận quan hệ xã hội là hợp nhất, kết quả cô lại chạy đến giành chức giám đốc bộ phận khai thác khiến mọi người bất ngờ.

Lương Kim Phụng, 26 tuổi, hay tự làm theo ý mình, nghĩ gì nói đấy tuyệt không sợ đắc tội người khác nhưng có thể nói là người dể nói chuyện nhất trong 4 vị tổng giám đốc, bình thường giữ chức tổng giám đốc công ty hàng không.

Thật ra Diệp Anh không để ý mấy đến Lê thị ra sao. Cô cũng chẳng quan tâm rốt cuộc là mình phải gả cho ai, cô đều có biện pháp đối pháp.

"Con gái yêu..."

Hoàng lão gia lo lắng nhìn vẻ mặt bình tỉnh của cô. Nếu không phải vì gần 10.000 công nhân kia thì ông sẽ chẳng đồng ý hi sinh hôn nhân của con gái bảo bối để giữ lại công ty, nhưng ông không thể ích kỉ như thế để cho những người vất vả hơn nửa đời người kia cứ như vậy mà thất nghiệp, mất đi chổ dựa lúc tuổi già.

Hoàng phu nhân kéo tay chồng ý bảo đừng nói nữa, con gái từ nhỏ đã rất có chủ kiến, 6 tuổi đã kiên trì muốn một mình sang Mỹ học, đi suốt 13 năm hiện tại cũng đã 20 rồi, hẳn là biết bản thân muốn gì.

Hoàng lão gia trong lòng thở dài không nói thêm gì nữa. Lộ ra nét mặt già nua, trong đáy ánh mắt không nỡ...








. Bộ mới ! Ủng hộ chuiiii nhé ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro